Chương 4 - Lời Hứa Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Sau đó, gần như ngày nào cũng là Hạ Thừa Châu đến đón Cháo Cháo tan học.

Các giáo viên khác trong trung tâm bắt đầu tranh nhau nhiệm vụ tiễn học sinh ra cổng.

Tôi thì ở lại văn phòng để chấm bài vẽ.

Một ngày nọ tan ca, chiếc Maybach quen thuộc lại xuất hiện trước cổng.

Tôi nhìn qua cửa kính xe.

Không thấy Cháo Cháo đâu.

Có lẽ Hạ Thừa Châu đã đưa con bé về nhà rồi quay lại.

Anh ta mở cửa bước xuống, đóng rầm lại.

Mím môi nhìn tôi chằm chằm.

“Cô ghét tôi đến vậy sao? Không muốn gặp tôi luôn à?”

Tôi không biết có phải mình hoa mắt không…

Người đàn ông cao gần 1m87 đứng trước mặt đây hình như đang… tủi thân?

Tôi chậm chạp “Hả?” một tiếng.

“Chẳng phải mấy ngày nay cô né mặt vì tôi tới đón Cháo Cháo sao?”

Tôi lắc đầu, giải thích:

“Mấy hôm nay phân công đón học sinh đều không đến lượt tôi.”

Hạ Thừa Châu hừ khẽ một tiếng.

Như thể nói: ai mà tin nổi.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại lạnh mặt nói:

“Tôi đợi cô cả buổi, vẫn chưa được ăn gì.”

“Đói muốn chết.”

Tôi nhìn anh ta ngơ ngác: “Anh đợi tôi làm gì?”

“Cô quản tôi à?”

Anh ta đột ngột nổi quạu: “Tôi thích thì đợi đấy.”

Giọng điệu kiên quyết đó khiến tôi suýt tin là do mình sai.

Tôi do dự hỏi:

“Vậy… hay là tôi mời anh ăn tối?”

Hạ Thừa Châu lập tức quay người, mở cửa ghế phụ cho tôi.

“Lên xe.”

“Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ dùng bữa ở nhà hàng tôi đặt.”

“Bây giờ đi là vừa.”

Tôi: “???”

14

Xe dừng trước cửa nhà hàng.

Tôi vừa định mở cửa xe thì nhìn thấy bóng dáng Lục Tinh Ngôn.

Đi bên cạnh là Lục Dận và Tống Thiển.

Lục Tinh Ngôn đang nói chuyện với một cô bé cùng tuổi.

Cô bé hỏi:

“Lục Tinh Ngôn, đây là mẹ cậu à?”

“Wow, đẹp như minh tinh ấy nhỉ!”

Lục Tinh Ngôn mím môi, như thể đang lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào.

Cô bé kia lại nghiêng đầu, tò mò nhìn chằm chằm.

“Nhưng mà, tớ nhớ lần trước đến trường đón cậu là một dì nhìn hơi quê mùa ấy.”

“Vậy rốt cuộc ai mới là mẹ cậu thế?”

Thì ra lý do Lục Tinh Ngôn không muốn tôi đón nó tan học là vì chuyện này.

Lúc ở nhà họ Lục, tôi rất ít ra ngoài.

Cũng chẳng mấy quan tâm đến ăn mặc.

Thường xuyên chỉ mặc đồ ở nhà, đơn giản mộc mạc.

Chỉ có một lần tài xế xin nghỉ, tôi mới tự đi đón con.

Về đến nhà, thằng bé giận tôi âm ỉ suốt mấy ngày liền.

Nghe đến đó, Lục Tinh Ngôn vội nắm lấy tay Tống Thiển.

“Tất nhiên, tất nhiên đây mới là mẹ của tớ rồi.”

“Còn người lần trước là… dì giúp việc nhà tớ thôi.”

Nói đến cuối, giọng thằng bé càng lúc càng nhỏ.

Tống Thiển coi như ngầm chấp nhận danh xưng đó, mỉm cười ngồi xuống chào cô bé kia.

Lông mày Lục Dận khẽ nhíu lại, như muốn nói điều gì—

Nhưng vẫn giữ im lặng.

Một tràng cười khẽ vang bên tai tôi.

Hạ Thừa Châu híp mắt:

“Đường Tư Cẩn, cô sinh ra một đứa con vô ơn thật đấy.”

Cảnh tượng này tôi đã lường trước phần nào.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến, vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Tôi thu ánh nhìn lại, khẽ hỏi anh:

“Hay mình đổi chỗ khác ăn nhé?”

“Được.”

“Nhưng đợi chút.”

Hạ Thừa Châu tháo dây an toàn rồi bước xuống xe.

Lúc anh ta tiến về phía ba người họ, cô bé kia đã rời đi.

“Trùng hợp quá nhỉ, tổng giám đốc Lục.”

“Dẫn bạn gái và con trai đi ăn à?”

Ánh mắt Lục Dận lạnh lùng: “Không liên quan đến cậu, Hạ thiếu.”

Hạ Thừa Châu vẫn ung dung, chẳng để tâm đến thái độ của anh ta:

“Đừng căng thẳng thế, tổng Lục.”

“Tôi chỉ muốn chúc mừng anh và cô Tống, sắp có hỷ sự rồi.”

Anh ta mỉm cười: “À mà này…”

“Nghe nói Đường Tư Cẩn đã hoàn toàn cắt đứt với hai người rồi.”

“Cũng tốt.”

“Không chỉ hai người cha con các anh được giải thoát, mà cô ấy cũng vậy.”

“Mới 27 tuổi, còn trẻ, sau này sẽ cưới người xứng đáng hơn, thậm chí sinh thêm một đứa con đáng yêu hơn. Biết đâu, sẽ sống hạnh phúc hơn nhiều so với những năm tháng ở cạnh hai người.”

Lục Tinh Ngôn nghe đến tên tôi, liền ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Lục Dận hơi ngẩng cằm, ánh mắt sắc lạnh.

“Hạ Thừa Châu, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Không khí căng như dây đàn.

Nhưng Hạ Thừa Châu chẳng hề để tâm.

Anh ta cúi đầu, nhìn Lục Tinh Ngôn từ trên xuống:

“Này, nhóc con.”

“Đừng tưởng chỉ có mình cậu không cần mẹ.”

“Cô ấy cũng chẳng cần cậu nữa.”

“Nhớ kỹ đi—cô ấy sẽ không bao giờ yêu cậu nữa.”

Hạ Thừa Châu nhếch mép đầy mỉa mai rồi quay lại xe.

Qua lớp kính xe, tôi thấy Lục Tinh Ngôn bất ngờ buông tay Tống Thiển ra.

Ánh mắt trống rỗng, mơ hồ, như vừa hiểu lại vừa không hiểu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)