Chương 7 - Lời Hứa Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

21

Lục Tinh Ngôn thực sự rất có năng khiếu.

Trong giờ học, những bài vẽ tại lớp của nó thường khiến tôi dừng lại lâu hơn vài giây để nhìn.

Nhưng có lẽ vì tôi không thể đối xử với nó như những học sinh bình thường.

Dẫn đến việc chính tôi cũng không nhận ra—từ trước đến nay tôi rất ít khi khen ngợi nó.

Một lần trong giờ học.

Một cậu bé thả cọ vẽ vào thùng nước rồi giơ tay lên.

“Cô ơi cô ơi, con vẽ xong rồi!! Mau lại xem nè!”

Tôi chỉnh vài lỗi nhỏ rồi khen:

“Lần này tiến bộ lớn đấy Tiểu Hồng.”

“Cô thấy lần sau chắc chắn con sẽ được điểm cao hơn!”

Cậu bé ưỡn ngực, gật đầu chắc nịch.

Cháo Cháo cùng vài học sinh khác cũng lần lượt giơ tay.

Tôi vừa nhận xét vừa khích lệ từng em.

Đi một vòng, cuối cùng đến chỗ Lục Tinh Ngôn.

Thằng bé cầm cọ, ngẩng đầu gọi tôi:

“Cô, con cũng vẽ xong rồi ạ.”

Tôi gật đầu.

Đối diện ánh mắt mong chờ không che giấu, tôi dịu giọng:

“Vẽ đẹp lắm.”

“Tinh Ngôn tiến bộ nhanh thật, con rất có năng khiếu.”

Đôi mắt nó lấp lánh ánh sáng li ti.

“Vâng ạ!”

“Cô giáo! Con sẽ cố gắng hơn nữa!”

Dưới mắt nó có quầng thâm nhạt nhòa.

Còn đôi bàn tay vốn trắng trẻo, nay đã trầy da vì luyện tập quá nhiều.

Tôi nghĩ ngợi, rồi nhẹ nhàng dặn dò:

“Vẽ tranh là một quá trình từ từ, đừng vội quá nhé.”

Nó cười tít mắt: “Không sao đâu ạ.”

“Con thích vẽ tranh mà!”

Nó lại tập trung trở lại vào bức vẽ.

Tôi lặng lẽ nhìn nó.

Chỉ thấy mọi thứ… như đang lệch khỏi quỹ đạo.

Nếu Lục Tinh Ngôn bây giờ là người từng yêu thương tôi trước kia—

Có lẽ tôi sẽ không trải qua nhiều đêm đau khổ, ghen tỵ, tủi thân vì Tống Thiển được nó yêu quý.

Còn nếu người đứng trước tôi lúc này vẫn là đứa trẻ lạnh lùng, xa cách của trước đây…

Tôi cũng sẽ chẳng rơi vào mớ cảm xúc rối rắm như hiện tại.

22

Lục Dận mỗi tuần đều đến đón Lục Tinh Ngôn tan học.

Lần nào cũng sẽ cố tìm cớ nói chuyện với tôi thật lâu.

Mà toàn là bàn về vấn đề học vẽ của thằng bé.

Tôi không thể hoàn toàn lảng tránh, đành gắng gượng đáp lại.

Còn Hạ Thừa Châu thì ngày càng bất mãn thấy rõ.

Buổi chiều nọ, anh lấy lý do “ăn mừng” vì Cháo Cháo thi toán được 93 điểm—

Dắt tôi và Cháo Cháo đi ăn ở một nhà hàng mới mở.

Anh dùng dao dĩa cắt bò bít tết mà như đang dằn mặt miếng thịt.

“Này cái tên họ Lục đó, cổ phiếu ngày mai chắc chắn tụt.”

“Chắc chắn rớt giá.”

“…”

Miếng bít tết tội nghiệp đã bị cắt nát đến mức không còn nguyên hình.

Tôi lặng thầm tiếc thương cho nó, rồi dè dặt hỏi:

“Cho em hỏi thật… sao anh lại ghét Lục Dận dữ vậy?”

Cháo Cháo mặt không cảm xúc, thở dài như người từng trải:

“Vì chú nhỏ thích cô mà, cô Đường.”

Không khí đóng băng trong một giây.

Bộ não tôi cũng ngừng hoạt động trong chốc lát.

Hạ Thừa Châu lập tức ném dao xuống bàn, trừng mắt hỏi Cháo Cháo:

“Con bé này, con nói nhảm cái gì thế hả!”

Tôi thấy rõ phần cổ của anh đang đỏ lên, lan cả đến tai.

Không rõ là vì xấu hổ, hay tức giận.

Tôi ấp úng tìm cách cứu vãn:

“Không sao đâu… coi như em chưa nghe gì cả…”

Nhưng thật đáng buồn—tôi cũng đang hồi hộp chết đi được.

Phản xạ đầu tiên là muốn trốn khỏi đó.

Tôi đứng dậy: “Em ăn no rồi, em về trước đây.”

Tôi bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Nhưng bị Hạ Thừa Châu chạy theo chặn lại.

“Đường Tư Cẩn, em không được giả vờ không nghe thấy.”

Tai anh ấy đỏ bừng lên.

Giọng nói dưới làn gió đêm càng thêm trong trẻo:

“Anh thật sự thích em.”

“Ngay từ khi em còn ở bên Lục Dận, anh đã thích em rồi.”

Giọng anh mang theo chút cảm xúc:

“Mặc dù hồi đó em yêu mù quáng, làm anh tức điên mấy lần, nhưng anh lại cứ thích em một cách kỳ quặc như thế đấy.”

Tôi không biết phải nói gì, sững người đến mức không thể sững hơn.

Mắt nhìn ngang vai anh, lắp bắp nói:

“Cảm ơn anh đã thích em…”

“Em chưa từng nghĩ tới, em luôn tưởng anh ghét em.”

Hạ Thừa Châu khoanh tay như thường lệ.

“Ừ, bình thường thôi.”

“Phản ứng của em vốn chậm mà.”

“Trước đây anh bảo em thử nhìn xem người khác thế nào, em lại nghiêm túc gật đầu nói ‘được’, anh còn tưởng em hiểu anh đang nói gì rồi.”

Anh nhắc lại chuyện cũ, cười khẽ:

“Hôm đó, anh đợi cuộc gọi của em cả một đêm, hôm sau còn đặt hoa để mang đến gặp em.”

“Kết quả, không có gì xảy ra cả.”

Tôi vẫn nhớ chuyện đó.

Hồi ấy anh nói tôi nên thử nhìn người khác một chút, sau đó nghịch nghịch cà vạt, ngẩng cao đầu.

Nhìn cứ như một con gà trống đẹp mã vậy.

Thì ra… là bảo tôi nhìn anh à?

Khó hiểu thật, sao không nói thẳng ra luôn chứ…

Hạ Thừa Châu ho khẽ một tiếng, kéo tôi ra khỏi mớ hồi tưởng.

Anh buông lời đầy bất lực:

“Mặc dù anh biết trước câu trả lời rồi.”

“Nhưng vẫn muốn hỏi theo lệ: Đường Tư Cẩn, có muốn hẹn hò với anh không?”

Dòng suy nghĩ trong đầu tôi vẫn chưa kịp trở lại đúng hướng.

Tôi theo phản xạ từ chối: “Xin lỗi, hiện tại em chưa định nghĩ đến chuyện yêu đương.”

Hạ Thừa Châu bình thản “Ừ” một tiếng.

“Không sao, chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng.”

“Đi nào, anh đưa em về.”

Tôi hơi bất ngờ với thái độ dửng dưng của anh.

Về đến nhà, trong lòng vẫn âm thầm cảm thán sự rộng lượng và quyết đoán của Hạ Thừa Châu.

Ngay sau đó, âm báo tin nhắn vang lên.

Là tin nhắn thoại của Cháo Cháo:

“Cô Đường ơi, chú nhỏ nhà em hình như phát điên rồi.”

“Ảnh mua một đống hành tây về, tự nhốt mình trong bếp để cắt, mắt đỏ hoe.”

“Rõ ràng là đang khóc mà còn bảo là do hành.”

“Đúng là đàn ông, ngoài miệng thì nói không sao, nhưng lòng thì lại khác.”

…Cảm giác như Cháo Cháo còn chín chắn hơn anh ấy nữa.

Cùng lúc đó, tin nhắn của Hạ Thừa Châu cũng hiện ra:

“Thật sự là em không thích anh một chút nào à?”

“Thôi được, không thích cũng không sao.”

“Nhưng… có thể bắt đầu từ bây giờ, thử nhìn anh một lần được không?”

“Anh vẫn muốn cố thêm chút nữa (xụ mặt nằm vật)”

Từng câu chữ đều toát ra sự ngốc nghếch và trẻ con đầy gượng gạo.

Những ký ức liên quan đến Hạ Thừa Châu bỗng ùa về.

Ví dụ như lần tôi bị Lục Dận bỏ lại ở hội sở.

Không hiểu sao anh lại xuất hiện đúng lúc ấy, mặt lạnh như tiền đưa tôi về nhà.

Còn rất nhiều chuyện tương tự như thế nữa.

Tôi đã không còn ngơ ngác như lúc trước nữa.

Một số cảm xúc cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.

Tôi cầm điện thoại, chậm rãi gõ bàn phím.

“Cũng không phải là hoàn toàn không thích.”

Tôi hít sâu một hơi, rồi bấm gửi.

Phía bên kia lập tức nhảy số tin nhắn:

“?”

“Gì cơ? Em bị hack tài khoản rồi à?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)