
Tôi đang ngồi trong ký túc xá ăn mì ly thì điện thoại reo.
“Tô Niệm, mẹ cháu sắp về rồi.”
Giọng của cậu tôi trong điện thoại nghe nặng trĩu.
Cái ly mì trong tay tôi rơi “bộp” xuống đất, nước súp nóng hổi văng tung tóe.
“Bà ấy về làm gì?”
Giọng tôi hơi run.
“Bà ấy nói muốn về nhà dưỡng già, bảo cháu chuẩn bị.”
Dưỡng già?
Tôi suýt bật cười.
Ba năm trước, mẹ tôi – Tô Mỹ Cầm – đã bán đi hai căn nhà duy nhất của gia đình, được tổng cộng sáu triệu tệ, rồi đem toàn bộ quyên góp để xây trường ở vùng núi.
Sau đó bà không ngoái đầu lại mà đi thẳng vào núi sâu xuống tóc đi tu.
Lúc ấy, truyền thông thi nhau đưa tin rầm rộ về “nghĩa cử” ấy, tôn bà là “người mẹ đẹp nhất”, “Bồ Tát sống của thời hiện đại”.
Còn tôi – con gái bà – thì vì không đóng nổi học phí suýt phải bỏ học, cuối cùng chỉ có thể vay tiền hỗ trợ sinh viên để gắng gượng học xong đại học.
Ba năm qua tôi vừa học vừa làm để kiếm tiền sống, có lúc nhai bánh mì khô chống đói, mùa đông mặc áo phao rách run cầm cập.
Bình luận