Chương 2 - Khi Mẹ Quay Về
2
Ra khỏi nhà cậu, tôi mới nhận ra tay mình đang run.
Không phải vì sợ, mà là vì giận.
Ngọn lửa bị đè nén suốt ba năm, cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
Về ký túc xá, tôi thức trắng đêm.
Tiểu Vũ mấy lần muốn qua an ủi, nhưng tôi đều xua tay.
Tôi cần một mình yên tĩnh.
Sáng hôm sau, cậu gọi điện.
“Niệm Niệm, mẹ cháu khóc cả đêm, cháu không thể thông cảm cho bà một chút sao?”
“Thông cảm gì? Thông cảm cho sự ích kỷ năm xưa, hay cho cái mặt dày bây giờ?”
“Niệm Niệm, sao cháu lại nói mẹ mình như thế?”
“Vậy cháu nên nói sao? Khen bà ấy vĩ đại? Khen bà ấy hy sinh?” – tôi ngồi trên mép giường, giọng nghẹn lại – “Cậu biết ba năm nay cháu sống thế nào không?”
Đầu dây bên kia im lặng.
“Khi cháu đi làm thêm, bạn bè cùng lớp tham gia câu lạc bộ. Khi cháu ngồi trong thư viện nhai bánh mì khô, họ tụ tập ăn uống ở nhà hàng. Khi cháu mang đôi giày rách chạy giao đồ ăn dưới mưa, họ ở ký túc xá đắp mặt nạ…”
Nước mắt tôi tuôn không ngừng: “Cái ‘đức’ mà bà ấy tích được, là dùng tuổi trẻ của cháu đổi lấy. Giờ bà ấy ‘công đức viên mãn’, mới nhớ ra còn có đứa con gái này sao?”
“Niệm Niệm…”
“Cậu à, cháu biết cậu có ý tốt, nhưng có những chuyện, không thể chỉ một câu ‘hiểu’ là bỏ qua được.”
Cúp máy, tôi đi tắm, thay bộ quần áo đẹp nhất, rồi đến trung tâm hướng nghiệp của trường.
Nếu bà đã về, vậy thì chúng ta sẽ tính sổ cho rõ ràng.
Thầy Lý ở trung tâm hướng nghiệp biết tôi, cũng hiểu hoàn cảnh của tôi.
“Niệm Niệm, có việc gì sao?”
“Thầy Lý, em muốn hỏi, với trường hợp của em, sau khi tốt nghiệp có thể kiếm được công việc lương bao nhiêu một tháng?”
Thầy lật xem hồ sơ của tôi: “Với thành tích và kinh nghiệm thực tập của em, lương khởi điểm chắc tầm 8.000 đến 10.000 tệ.”
“Nếu bây giờ em đi thực tập thì được bao nhiêu?”
“Thực tập thì khoảng ba bốn nghìn.”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn thầy.”
Ra khỏi văn phòng, tôi lấy điện thoại, nhắn cho mẹ: “Ngày mai ba giờ chiều, gặp ở quán cà phê, chúng ta nói chuyện.”
Rất nhanh, bà trả lời một chữ: “Được.”
Buổi chiều, tôi vào thư viện, tra cứu một loạt luật về nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ.
Điều 21 của Luật Hôn nhân quy định rõ: con cái có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ.
Nhưng, nghĩa vụ này có điều kiện.
Cha mẹ có nghĩa vụ nuôi dưỡng, giáo dục con khi còn nhỏ.
Vậy, bà đã thực hiện chưa?
Bà đem toàn bộ tiền cho tôi học đại học đi quyên góp, để tôi phải vay nợ mới học xong – đó có được coi là thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng không?
Tôi gom hết tài liệu, sắp xếp thành một file, lưu vào điện thoại.
Ngày mai, tôi phải chuẩn bị kỹ càng.
Tối về ký túc xá, Tiểu Vũ đang xem video.
“Niệm Niệm, qua đây xem cái này.”
Tôi đi tới, trên màn hình là một video ngắn, tiêu đề: “Người mẹ đẹp nhất – Tô Mỹ Cầm xuất hiện sau ba năm, cư dân mạng: Đúng là Bồ Tát sống.”
Trong video có cảnh mẹ tôi ở ga tàu, và cả đoạn bà đứng trước cửa nhà cậu hôm qua.
Bình luận toàn là lời ca ngợi:
“Bác Tô chắc ba năm nay càng từ bi hơn.”
“Đúng là người có đức lớn, phải bấm like.”
“Hy vọng bác Tô tiếp tục lan tỏa năng lượng tích cực.”
Tôi bật cười lạnh, tắt video.
“Niệm Niệm, cậu nghĩ nếu cư dân mạng biết sự thật thì sao?” – Tiểu Vũ hỏi.
“Sự thật?” – tôi lắc đầu – “Chẳng ai quan tâm đâu. Họ chỉ muốn nhìn thấy thứ họ muốn tin thôi.”
“Vậy cậu định làm gì?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần kiên định: “Nếu bà ấy muốn làm Bồ Tát sống, mình sẽ giúp bà ấy toại nguyện.”
Chiều hôm sau, tôi đến quán cà phê sớm.
Đây là một quán nhỏ gần trường, yên tĩnh, thích hợp để nói chuyện.
Ba giờ đúng, mẹ tôi xuất hiện.
Hôm nay bà mặc áo len màu be, trông hiền hòa, đúng dáng vẻ một người mẹ mẫu mực.
“Niệm Niệm, con gọi gì vậy? Mẹ cũng lấy một ly.” – bà ngồi xuống, nở nụ cười dè dặt.
“Cà phê Americano, không đường.”
Bà hơi sững: “Khi nào con bắt đầu uống cà phê vậy? Trước đây con đâu thích vị đắng.”
“Con người ai rồi cũng thay đổi.” – tôi nhàn nhạt – “Giống như mẹ.”
Nụ cười của bà thoáng cứng lại: “Niệm Niệm, mẹ biết con còn oán, nhưng…”
“Con không oán.” – tôi cắt ngang – “Con chỉ muốn tính toán rõ ràng với mẹ.”
Tôi lấy điện thoại, mở file đã chuẩn bị sẵn: “Ba năm trước, mẹ bán hai căn nhà, được sáu triệu tệ. Theo giá bây giờ, mẹ biết hai căn đó trị giá bao nhiêu không?”
Bà lắc đầu.
“Mười hai triệu.” – tôi nói rõ ràng – “Tức là, nhờ ‘nghĩa cử’ của mẹ, nhà mình mất sáu triệu.”
Sắc mặt bà hơi tái đi: “Niệm Niệm, tiền không phải là thứ quan trọng nhất…”
“Với mẹ thì không quan trọng, nhưng với con thì rất quan trọng.” – tôi tiếp tục –
“Ba năm nay, học phí của con là vay hỗ trợ sinh viên, tổng cộng 120.000 tệ, tính cả lãi phải trả 150.000.