Chương 7 - Khi Ly Hôn Chưa Là Kết Thúc

Căn hộ đó mang tên cả hai người, khi ly hôn đã thỏa thuận thuộc về anh ta.

“Tại sao?”

“Nghe nói để nộp phạt thuế.” – Chu Nghiêm lau miệng – “Cả gốc lẫn lãi, vừa tròn hai trăm ngàn.”

Tôi đặt ly xuống, dạ dày cuộn lên từng cơn.

Đêm khuya, tôi chẳng hiểu sao lại lái xe đến khu Hương Chương.

Chú Trần bảo vệ thấy tôi thì thở dài: “Anh Lục dọn đi nửa tháng rồi, cô không biết à?”

Tôi đứng trong căn hộ trống trải, ánh trăng xuyên qua cửa kính lớn chiếu vào, sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng.

Ngăn kéo thư phòng không khóa, bên trong là bản sao sổ đỏ — người mua ghi rõ: Trần Hi, giá bán: một đồng.

Cạnh đó là một tờ giấy nhớ, nét chữ gà bới quen thuộc của Lục Viễn: “Găng tay đan xong rồi, ở trong ngăn kéo bếp. P.S. Mèo ở khách sạn thú cưng, đã đóng phí đến năm sau.”

Trong ngăn kéo bếp đúng thật là một đôi găng tay len xiêu vẹo, mũi đan lỏng lẻo.

Dưới găng tay là chứng chỉ tốt nghiệp lớp đan len, ghi ngày hôm qua.

Tôi ôm đôi găng tay ngồi bệt xuống sàn, bất chợt phát hiện có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng trên tủ giày.

Tiến lại gần, là một chiếc nhẫn kim cương màu xanh lặng lẽ đặt trước khung ảnh cưới của chúng tôi.

Không phải nhẫn cưới, cũng không phải kiểu Trình Vi từng đeo, mà là chiếc tôi từng rất thích trong buổi đấu giá năm ngoái – khi đó Lục Viễn nói: “Quá sến.”

Mặt trong của nhẫn khắc hai chữ cái: X & L.

Ngược lại hoàn toàn với cặp nhẫn cưới năm xưa.

Hôm sau, tôi đến khách sạn thú cưng.

Vừa thấy tôi, Budding liền kêu vang, trên cổ đeo biển tên mới: Hai trăm ngàn – Trần.

Bà chủ cười tươi đưa tôi một phong bì: “Anh Lục gửi lại cho cô.”

Bên trong là vé máy bay đi Iceland, ngày khởi hành đúng sinh nhật tôi.

Còn có một tờ giấy nhỏ: “Cực quang rất đẹp, em nhất định sẽ thích. Tất nhiên, nếu không muốn gặp anh, có thể đổi vé.”

Tôi ôm mèo đứng dưới nắng, bất giác nhớ lại nhiều năm trước, khi Lục Viễn từng hét lên dưới ký túc xá nữ:

“Trần Hi! Đợi anh có tiền, anh sẽ dẫn em đi ngắm cực quang khắp thế giới!”

Lúc ấy anh ta nghèo đến mức chỉ mời tôi ăn vỉa hè, nhưng vẫn sẵn sàng dùng nửa tháng tiền sinh hoạt để mua túi sưởi cho tôi.

Điện thoại rung lên — là một MMS từ số lạ.

Ảnh chụp Lục Viễn đang ngồi xổm trong lớp học đan, lúng túng xử lý hai cây kim đan, mặt nghiêm túc như đang họp hội đồng quản trị.

Dòng chữ kèm theo chỉ có năm chữ: “Anh đang cố gắng đây.”

“Anh sẽ cố gắng mà.”

Tôi cúi đầu nhìn Budding trong lòng, đôi mắt xanh long lanh của nó ánh lên, rồi nó giơ móng khẽ chạm vào màn hình điện thoại của tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong tin nhắn đa phương tiện rất lâu, đến khi Budding sốt ruột vỗ một cái lên mặt tôi.

“Gấp gì chứ,” – tôi xoa đầu nó – “rốt cuộc mày đứng về phía ai đây?”

Nó “meo” một tiếng, cái đuôi quấn lấy cổ tay tôi, như muốn nói: “Rõ ràng là chị đã mềm lòng rồi mà.”

Tấm vé đi Iceland tôi kẹp trong hộ chiếu, không hoàn, cũng chẳng đổi ngày.

Dự án mới của studio bận rộn đến mức tôi gần như cắm trại trong văn phòng.

Một hôm, Tiểu Lâm không kìm được hỏi: “Chị Trần, chị đang trốn ai đấy à?”

Tay tôi gõ bàn phím chợt khựng lại: “Rõ đến vậy sao?”

“Cực kỳ rõ luôn.” – Cô ấy đếm trên ngón tay – “Tất cả cuộc gọi lạ đều không nghe, nhận hàng thì để người khác mở giúp, tuần trước team building thấy có khách nam là chuồn trước…”

Tôi thở dài: “Đi mua giúp chị cốc cà phê.”

Khi mang cà phê về, trên vòng bọc ly có hàng chữ nhỏ: “Ngày thứ 37, muốn gặp em.”

Tay tôi run lên, làm đổ nửa ly Americano.

“Cái này là…”

Tiểu Lâm vô tội nói: “Nhân viên nói là mẫu ly phiên bản giới hạn.”

Tôi lật điện thoại lên tìm tài khoản chính thức của tiệm – hoàn toàn không có hoạt động nào như vậy.

Làm việc tăng ca đến mười giờ đêm, cả tầng chỉ còn mình tôi.

Thang máy vang một tiếng “đinh”, tôi không ngẩng đầu: “Đặt tài liệu lên bàn là được.”

“Tài liệu gì cơ?”

Giọng nói đó khiến ngòi bút của tôi đâm thủng tờ giấy.

Lục Viễn đứng ở cửa, tay trái cầm một bình giữ nhiệt, tay phải ôm một cục len to tướng.

Anh gầy đi rõ rệt, cằm sắc cạnh như dao khắc, vai áo vest còn lủng lẳng một sợi chỉ chưa cắt.

“Anh đến đây làm gì?”

“Đưa đồ ăn khuya.” – Anh đặt bình giữ nhiệt lên bàn – “Và… đan khăn.”

Tôi nhìn cục len xấu đến mức thiên địa phải cảm động: “Cái này là… tay áo?”

“Là khăn choàng.” – Anh đỏ cả vành tai – “Ban đầu định đan áo len…”

Trong bình giữ nhiệt là món chè rượu nếp tôi thích nhất, vẫn còn nóng.

Tôi xúc một muỗng, vị ngọt vừa phải.

“Anh cho đường vào à?”

“Ừ.” – Anh cúi đầu loay hoay với đống len – “Em tới kỳ là thích ăn ngọt.”

Muỗng chạm vào thành bình phát ra tiếng “cạch” giòn tan.

Bên ngoài trời đổ mưa, Lục Viễn đứng dậy đi đóng cửa sổ.

Khi anh quay lại, tôi thấy sau gáy anh có vết cào mới — tác phẩm của Budding.

“Anh đi đón mèo à?”

“Ừ.” – Anh không quay đầu – “Nó cào rách ba cái áo sơ mi của anh rồi.”