Chương 6 - Khi Ly Hôn Chưa Là Kết Thúc
Đọc từ đầu:
_____________
Tôi nhìn dòng chữ ấy rất lâu, lâu đến mức ánh nắng bò lên mép giường bệnh.
Y tá vào thay thuốc, khẽ nói: “Bệnh nhân tối qua cứ gọi mãi: ‘Hi Hi, đừng khóc.'”
Tôi quay ra hành lang gọi cho Lâm Nhạc: “Dự án của Tinh Xán, tao rút.”
“Cái gì?!” – Cô ấy hét toáng – “Sắp ký hợp đồng rồi đấy!”
“Tiền vi phạm hợp đồng, tao chịu.”
Tôi cúp máy, lật lại đoạn trò chuyện với Chu Nghiêm.
Tin nhắn cuối cùng là anh ta gửi: “Trình Vi sáng nay nộp đơn xin nghỉ việc.”
Tôi chỉ nhắn lại một chữ “Ừ”, rồi tháo SIM khỏi điện thoại, bẻ làm đôi.
Ngày Lục Viễn xuất viện, tôi ghé lại căn hộ từng là nhà chung.
Anh ta đang ngồi ngoài ban công hút thuốc. Thấy tôi, suýt nữa làm rơi điếu thuốc lên quần:
“Hi Hi?”
“Tôi đến lấy món cuối cùng.” – Tôi chỉ về phía thư phòng – “Rồi đi ngay.”
Anh ta lẽo đẽo theo sau: “Mèo…”
“Cho người khác rồi.”
“Studio…”
“Dọn đi rồi.”
Tôi mở tủ sách tầng dưới cùng, lấy ra một chiếc hộp phủ đầy bụi.
Bên trong là món quà đầu tiên anh tặng tôi bảy năm trước — một đôi găng tay len xấu đến phát khóc.
Lục Viễn bất ngờ giữ lấy cổ tay tôi: “Thứ này… không thể mang đi được.”
“Tại sao?”
“Vì…” – Mắt anh ta đỏ hoe – “Đó là mẹ anh dạy em đan.”
Ký ức bất chợt ùa về.
Mùa đông năm ấy, mẹ chồng cầm tay tôi dạy làm thủ công, còn Lục Viễn ngồi bên bóc quýt, từng múi một đút vào miệng tôi.
Tôi buông hộp ra: “Vậy thôi.”
Nhưng anh ta vẫn không buông tay: “Hi Hi, chúng ta…”
“Lục Viễn.” – Tôi cắt lời anh – “Anh biết tại sao tôi đặt tên con mèo là ‘Hai trăm ngàn’ không?”
Anh lắc đầu.
“Bởi vì đó là số tiền anh chuyển cho Trình Vi đúng vào ngày tôi bị sảy thai.” – Tôi khẽ nói.
Cơ thể anh ta như bị sét đánh, sững lại tại chỗ.
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, đi về phía cửa.
“Hi Hi!” – Anh gọi với theo – “Nếu… nếu anh theo đuổi lại em thì sao?”
Tôi quay lại, nhìn vào đôi mắt đỏ au của anh ta: “Được thôi.”
“Bắt đầu từ việc học cách tự đan găng tay đi.”
Tiếng đóng cửa nhẹ bẫng, nhẹ đến mức không tạo ra tiếng vang.
Giống như sinh linh nhỏ bé ấy – chẳng ai từng biết nó từng tồn tại.
Tôi đứng dưới tán cây ngô đồng ở khu Hương Chương, ngước nhìn cửa sổ quen thuộc kia sáng đèn.
Bóng dáng Lục Viễn thấp thoáng sau rèm, hình như đang gọi điện.
Một lúc sau, đèn tắt. Cả tòa nhà chìm vào bóng tối.
Điện thoại rung lên trong túi – là cuộc gọi dồn dập của Lâm Nhạc.
Tôi tắt máy, tháo SIM, ném thẳng vào thùng rác.
Địa chỉ mới của studio được chọn ở khu sáng tạo phía bắc thành phố.
Ngày chuyển văn phòng, nắng đẹp rực rỡ, công nhân ra vào tấp nập, tôi ngồi trên đống thùng giấy, thẫn thờ.
“Chị Trần, cái này mang đi không ạ?” – Tiểu Lâm giơ lên một khung ảnh.
Là ảnh chụp tại tiệc cuối năm ngoái — Lục Viễn đứng bên cạnh tôi, tay đặt hờ lên eo tôi.
Ở mép ảnh, ánh mắt Trình Vi nhìn chằm chằm vào ống kính, như rắn đang thè lưỡi.
“Vứt đi.” – Tôi nói.
Tiểu Lâm do dự: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.” – Tôi cầm lấy khung ảnh, ném thẳng vào máy hủy giấy – “Từ hôm nay, chúng ta chỉ nhận đơn hàng quốc tế.”
Khi máy hủy giấy “vù vù” chạy, ngoài cửa bỗng có tiếng xôn xao.
Lục Viễn ôm một bó hoa hướng dương thật lớn đứng đó, vest chỉnh tề, tóc chải bóng loáng như học sinh trung học lần đầu đi hẹn hò.
Cả studio lập tức im phăng phắc.
“Đi ngang qua – Anh ta gượng gạo nói – “Tiệm hoa đang giảm giá.”
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay anh – quà sinh nhật năm ngoái tôi tặng, mặt trong có khắc dòng chữ: To My Sunrise.
“Đặt ở quầy lễ tân đi.” – Tôi quay lưng bước vào văn phòng – “Tiểu Lâm tiễn khách.”
Phía sau vang lên tiếng anh gọi lớn: “Anh đăng ký lớp học đan rồi đó!”
Cả studio đỏ mặt nhịn cười.
Hôm Chu Nghiêm hẹn tôi ăn tối, tên Trình Vi bất ngờ leo thẳng lên top tìm kiếm.
Cựu giám đốc điều hành Tinh Xán bị nghi ngờ gian lận thương mại?
Ảnh đính kèm là cảnh cô ta bị người của cơ quan thuế dẫn đi, trên cổ tay vẫn đeo sợi Van Cleef & Arpels lấp lánh.
“Không phải tôi làm.” – Chu Nghiêm vừa cắt bít tết vừa nói – “Nhưng tôi biết là ai.”
Tôi nhấp một ngụm rượu vang: “Lục Viễn?”
“Anh ta bán căn hộ.” – Chu Nghiêm nhìn tôi đầy ẩn ý – “Chính căn ở Hương Chương.”
Chiếc nĩa rơi xuống dĩa kêu “keng” một tiếng rõ mồn một.