Vì hôn nhân liên minh gia tộc, tôi gả cho tổng tài tập đoàn Thẩm thị – Thẩm Thanh Yến.
Còn lãi thêm một cậu con trai năm tuổi “trên trời rơi xuống”.
Cậu bé bị phạt, quỳ cô đơn giữa mưa, tôi không nỡ nhìn.
Nhưng vừa dỗ dành được một chút, cậu nhóc lại cắn một phát vào tay tôi.
【Cô chắc chắn cũng giống mấy người phụ nữ xấu xa kia, đến để cướp ba của tôi.】
Tôi chẳng giận.
Ngược lại, lén trộm chiếc mô-tô mà anh ta quý nhất, rồi “bắt cóc” cậu nhóc rời khỏi biệt thự.
Về sau, xe trong gara anh, tôi chạy qua một vòng hết thảy.
Đến ngày hôn ước hết hạn, Thẩm Thanh Yến chặn tôi trong gara, đôi mắt đỏ hoe hỏi:
“Lâm Khê Nguyệt, xe và anh, em rốt cuộc chọn cái nào?”
Sau lưng anh, thằng bé ló đầu ra:
“Mẹ ơi, còn cả con nữa!”
Bình luận