Chương 5 - Hôn Nhân Liên Minh Và Cậu Bé Bướng Bỉnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Là cô bảo tôi ăn, vậy thì… tôi nể cô, ăn một chút thôi.”

Thằng bé đói lả, ăn ngấu nghiến.

Khi nó đã thả lỏng cảnh giác, tôi tranh thủ hỏi:

“Ăn của tôi rồi, thì kể xem ở mẫu giáo xảy ra chuyện gì, sao lại đánh bạn?”

“Thích thì đánh.”

“Nói đàng hoàng.”

“Ngứa mắt thì đánh.”

【Nói thật cũng chẳng ai tin, người ta chỉ nghĩ tôi ngụy biện.】

Tội nghiệp biết bao.

Tôi xoa đầu nó:

“Tôi đoán là nó đánh con trước.”

Thẩm Tinh Từ lập tức nhìn tôi, lại cúi đầu, nhưng bàn tay bấu cấu đã tố cáo sự căng thẳng.

【Cô ấy sao biết là Tiểu Tráng đánh tôi trước?】

“Là Tiểu Tráng ra tay trước, phải không?”

Đôi mắt tròn xoe của nó đầy kinh ngạc.

【Cô ấy còn biết là Tiểu Tráng bắt nạt Dao Dao, tôi mới đánh nó sao?】

“Tiểu Tráng bắt nạt Dao Dao, con ra tay giúp bạn, mới đánh nó.”

Thằng bé kích động đến mức trượt khỏi ghế, cả sợi tóc ngốc trên đầu cũng dựng thẳng.

【Cô ấy biết, cô ấy biết hết!】

“Tiểu Tráng vốn xấu tính, chẳng phải thường bắt nạt Dao Dao và nhiều bạn khác nữa sao?”

【Trời ơi, cô ấy là tiên nữ, trong mắt còn có những vì sao.】

Tôi bật cười, nắm tay nó, thấy nó không phản kháng, liền ôm vào lòng.

“Tôi đoán đúng hết rồi chứ?”

“Coi như cô thông minh.”

Bề ngoài cố tỏ ra bình thản, nhưng dáng vẻ lại có nét giống hệt Thẩm Thanh Yến.

“Chúng ta gọi điện cho ba, nói rõ sự thật nhé?”

Gương mặt Thẩm Tinh Từ lập tức căng thẳng, chần chừ:

“Nhỡ mà…”

“Không có nhỡ. Nhưng con phải nói đúng như tôi dặn, đảm bảo ba sẽ nghe.”

“Được, cho cô một cơ hội.”

“Ok.”

Tôi vừa định gọi thì điện thoại Thẩm Thanh Yến đến trước.

Giờ tính sổ rồi.

Điện thoại vừa nối, giọng anh lạnh lùng vang lên:

“Tinh Từ đang ở với cô?”

“Chuyện nó đánh bạn ở mẫu giáo, anh chắc cũng nghe rồi. Tôi muốn để nó tự nói.”

“Ba.”

“Biết sai chưa?”

“Biết…”

Tôi nhéo nhẹ tai nó.

Nó lập tức phấn chấn:

“Ba, là Tiểu Tráng đánh con trước, con không cố ý đánh bạn.”

Loại lời này Thẩm Thanh Yến hẳn nghe cả trăm lần, giờ chẳng còn chút kiên nhẫn.

“Cả cô giáo, cả camera đều chỉ con. Tinh Từ, con còn dám nói dối trước mặt ba?”

Thẩm Tinh Từ bối rối, đôi mắt ầng ậc nước nhìn tôi.

Tôi gật đầu, nó mới như được tiếp thêm dũng khí, kể lại hết từ đầu.

Đầu dây bên kia im lặng chốc lát.

“Con chắc lần này không nói dối?”

“Không có, ba.”

“Được rồi, ba sẽ kiểm tra lại.”

Tôi cúp máy.

Lau nước mắt cho nó:

“Thấy vui hơn chưa?”

Nó gật đầu lia lịa, rồi lại hơi ngại ngùng.

“Nhưng ba có điều tra thật không?”

“Chúng ta tin anh ta một lần.”

Miệng nói thế, tay tôi không nhàn rỗi, lập tức thêm số Thẩm Thanh Yến, ghi chú: “Mười vạn khẩn cấp”.

Rất nhanh, anh xác nhận.

Tôi nhắn:

“Ngài tổng tài bận trăm công ngàn việc, phiền anh kiểm tra cho ra lẽ. Xem rốt cuộc anh – với cô giáo kia – vì định kiến mà đã oan cho Tinh Từ bao nhiêu lần.”

Anh trả lời ngay:

“Hai người ở đâu?”

“Anh yên tâm, tuy tôi là mẹ kế, nhưng sẽ không vu oan, càng không để nó khóc hay đem bán. Tối nay tôi đưa nó về.”

7

Hôm nay tôi thật sự có việc.

Trận đua đã hẹn từ trước.

Tôi dẫn Thẩm Tinh Từ theo đến đường đua ngoại thành.

Thằng bé mắt sáng rực, ríu rít không ngừng:

“Cô đua à? Cô thắng nổi họ không? Ba có biết cô lén lái xe của ba không? Cô có bằng chưa? Cô không sợ ba đánh sao?”

Tôi nhét hộp sữa nóng và điện thoại vào tay nó:

“Biết chụp hình không? Cô cần đăng lên vòng bạn bè, nhớ chụp đẹp nhé.”

“Biết.”

“Vất vả cho bảo bối rồi.”

Tôi hôn chụt lên má nó một cái.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.

Nó ngại ngùng quay đi, lại làm bộ nghiêm nghị:

“Ai cho cô hôn tôi?”

【Má trái cũng muốn một cái hôn.】

Đáng yêu muốn xỉu.

Tôi bật cười, lại thơm thêm bên trái.

“Chờ tôi nhé.”

Xe gầm rú lao đi, cảm giác kích thích khiến máu nóng tôi sôi trào.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, toàn thân tôi như bùng cháy.

Đến khi cán đích, khán đài vang dội tiếng hò reo.

“Chị em, đỉnh quá!”

【A a a a, cô ấy về nhất, về nhất rồi!】

“Wow, hạng nhất nhé, có muốn về đội bọn tôi thi chuyên nghiệp không?”

Tôi tháo mũ, cười:

“Không, bận rồi.”

“Còn gì bận hơn kiếm tiền?”

Tôi nhìn về phía Thẩm Tinh Từ, ánh mắt nó như chứa cả bầu trời sao, lại cố làm ra vẻ lạnh lùng.

“Lấy chồng rồi, phải chăm chồng chăm con, mấy việc nguy hiểm này bỏ thôi.”

Nói xong, Thẩm Tinh Từ ôm điện thoại chạy đến.

Nó liếc tôi, rồi nhìn sang người đàn ông trẻ bên cạnh tôi.

“Ảnh chụp xong rồi. Nhưng cô đi hẹn hò với đàn ông khác, ba biết thì sao?”

“Con định mách lẻo?”

Nó lắc đầu:

“Cô nhớ chặn ba, không thì cô sẽ bị đánh đấy.”

Tôi phá lên cười.

“Hay con theo tôi, tôi kiếm cho con ông bố dượng tốt hơn ba con cả nghìn lần?”

“Ba?”

“Ừ, ngoan thế.”

“Ba, sao ba ở đây?”

Thẩm Tinh Từ vội kéo vạt áo tôi.

Theo ánh mắt nó, tôi thấy Thẩm Thanh Yến.

Còn đi cùng anh, là bạn bè của anh nữa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)