Chương 3 - Hôn Nhân Liên Minh Và Cậu Bé Bướng Bỉnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

Thẩm Tinh Từ ngẩn ngơ.

Ngay giây sau, nó hừ một tiếng:

【Mộ Uyển Thanh cũng từng nói vậy, nhưng mỗi lần nói xong lại bắt đầu oan cho tôi.】

【Càng là phụ nữ xinh đẹp thì càng biết gạt người, tôi mới không tin cô ta.】

Nói rồi, nó thở hổn hển chạy đi.

Tôi làm thêm một bát, tiện tay mang cho Thẩm Thanh Yến.

Nước súp cà chua sánh đỏ, trứng ngấm đầy nước, mềm mượt.

Trên mặt mì rắc hành xanh tươi, nhìn thôi đã muốn ăn.

Đèn thư phòng sáng, tôi gõ cửa đẩy vào.

“Tôi nấu mì đây.”

Thẩm Thanh Yến nhìn tôi, ánh mắt khó lường, giọng xa cách, xen cảnh cáo:

“Cô Lâm ở đây không có người ngoài. Vì sao chúng ta kết hôn hẳn cô rõ. Đừng mơ tưởng thứ không thuộc về mình. Ba năm hết hạn, ta sẽ chẳng còn liên quan. Đừng phí công diễn vai hiền thê lương mẫu.”

Anh vốn đâu cần cưới tôi.

Nếu không phải cha tôi bày mưu, để anh ngủ nhầm giường tôi.

Anh ghét tôi, cũng dễ hiểu.

Tôi liếc anh một cái.

“Mì tôi nấu cho Tinh Từ, tiện mang thêm cho anh thôi.”

Nhịn rồi, nhưng rốt cuộc không nhịn được.

Tôi tốt tính, không có nghĩa là không có lửa giận.

“Thẩm tiên sinh, tuy anh là tổng tài, cũng rất bá đạo, nhưng không phải cứ thấy anh thì phụ nữ đều thích. Làm người đừng quá tự luyến.”

“Tinh Từ còn nhỏ, nếu đói hỏng dạ dày sẽ khó chữa. Nó là con anh, tôi tốt bụng nấu mì, anh không biết cảm ơn thì thôi, lại còn mỉa mai. Nó thật sự là con ruột anh chứ?”

Câu này vừa ra, sắc mặt Thẩm Thanh Yến càng u ám.

Rõ ràng, anh ghét loại phụ nữ dám chống lại mình.

Nhưng vì anh ta vẫn giữ lễ giáo, nên không đôi co.

Anh quay đầu, ra lệnh cho bà Lý gọi Thẩm Tinh Từ vào.

Thằng bé bước vào, mắt dáo dác nhìn tôi với ba nó, giọng nhỏ:

“Ba…”

Anh gật cằm về phía bát mì.

“Ăn.”

Lạnh băng, chẳng có chút hơi ấm cha con.

“Dạ.”

Thẩm Tinh Từ rụt rè cầm đũa, cúi đầu húp mì.

【Ba hôm nay lại để ý đến việc tôi có ăn không, chẳng lẽ ba không ghét tôi đến thế?】

Nhóc con này, rõ ràng chỉ là đứa bé thiếu tình thương.

“Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn.”

Nó ngẩng lên, ngạc nhiên tột độ.

【Cô ấy thật sự không bày trò, còn nấu mì cho tôi sao? Không bỏ thuốc chứ…】

Nhưng trẻ con vốn mau quên, rất nhanh đã hào hứng.

【Ngon quá, ngon quá.】

Ai nói nó tính tình xấu chứ, rõ ràng dễ dỗ cực.

Ăn xong, nó còn liếm môi, thèm thuồng nhìn sang bát mì trước mặt Thẩm Thanh Yến.

Muốn ăn nữa, nhưng không dám mở miệng.

Tôi cũng lo, ban đêm trẻ con ăn nhiều quá liệu tiêu được không.

Đúng lúc đó, Thẩm Thanh Yến lạnh giọng:

“Trễ rồi, không được ăn nữa. Đi rửa mặt ngủ đi.”

“Dạ.”

Nó cúi đầu, lủi ra ngoài.

Chờ thằng bé đi rồi, tôi dọn bát đũa, luôn tiện cầm luôn cả phần của anh.

“Thẩm tiên sinh, hôm nay là tôi đường đột, sau này sẽ không tự tiện nấu cho Tinh Từ nữa.”

Tôi vừa chuẩn bị đi, đã bị gọi lại.

Đôi mắt anh sâu thẳm:

“Nếu cô giữ đúng bổn phận, về sau trong nhà này muốn làm gì cũng không cần hỏi tôi.”

Ồ.

Chiêu “lùi một bước tiến hai bước” đây mà.

Là trao quyền đó hả?

Đàn ông đúng là khó dò như kim dưới đáy biển.

Tôi mỉm cười, đặt bát mì xuống trước mặt anh.

“Yên tâm, Thẩm tổng. Tôi biết vị trí Thẩm phu nhân anh đã dành cho người khác. Tôi chỉ cần tiền thôi.”

Anh ném cho tôi một thẻ đen.

“Nhớ kỹ lời cô nói.”

5

Thẩm Thanh Yến rất bận.

Bận đến mức, dù chung một mái nhà, tôi và anh hiếm khi gặp nhau.

Hôm ấy.

Tôi vô tình phát hiện trong gara của anh có cả một dãy mô-tô.

Liền chạy đi hỏi bà Lý.

Bà bảo tôi tự lấy chìa khóa.

Nhà giàu đến chìa khóa xe cũng có phòng riêng.

Tôi chọn ngay chiếc ngầu nhất.

Nhưng còn chưa kịp ra ngoài.

Thẩm Tinh Từ đã bị quản gia Tần dẫn về.

Ông ta đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Thanh Yến:

“Đúng, cậu nhỏ lại đánh người.”

“Đã đưa về rồi, tiền cũng bồi thường xong.”

“Vâng, chào ngài.”

Cúp máy, ông ta liếc Thẩm Tinh Từ bằng ánh mắt như thầy giám thị hói khó tính thời cấp hai của tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)