Năm tôi chết được ba năm, Thời Hựu – người từng bị tôi ép phải rời khỏi thành phố A – cuối cùng cũng trở về.
Bên cạnh anh ta vẫn là Giang Nam Ý, anh che ô cho cô ấy, xách túi cho cô ấy, chăm sóc từng li từng tí.
Kết cục của câu chuyện, nam nữ chính vẫn sống hạnh phúc bên nhau.
Bi kịch chỉ thuộc về tôi – nữ phụ ác độc ngu ngốc, tự cho rằng mình có thể cướp được nam chính.
Lần này họ trở về để viếng mẹ của Thời Hựu, còn mộ tôi nằm ngay phía sau, không xa mộ bà ấy.
Tôi lơ lửng bên cạnh nhìn bọn họ, ai cũng nói họ là đôi trời sinh.
Nén hương cháy hết, Thời Hựu kiếm cớ rời đi.
Anh đi đến trước mộ tôi, lặng lẽ đứng hồi lâu.
Lâu đến mức tôi còn tưởng anh đang chọn từ để chửi tôi.
Nhưng Thời Hựu chỉ khẽ cười, đưa tay vuốt lên bức ảnh của tôi, nhẹ giọng hỏi: “Ninh Mộ, sao em vẫn chưa đến trong giấc mơ của anh?”
Tôi nghĩ, bởi vì tôi không phải Giang Nam Ý của anh, giấc mơ của tôi đã chẳng bao giờ bay đến được thế giới của anh.
Bình luận