Chương 8 - Giấc Mơ Chưa Đến
Tôi ngồi trên sofa vừa ăn vặt, vừa ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Mẹ vào bếp cắt trái cây, Thời Hựu ngồi đối diện khiến tôi không muốn chú ý cũng khó.
Tôi đặt gói snack xuống, mang theo chút tâm tư trả thù mà cười với anh:
“A Hựu, cái kết này là do chính tay anh chọn. Anh hài lòng không?”
Thời Hựu lấy từ túi ra một con dao Thụy Sĩ nhỏ, giọng nhẹ như hơi thở:
“Mộ Mộ, anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Tôi bật cười mỉa, ánh mắt hơi buông thả:
“Không cần. Khi xuống dưới rồi, tôi không muốn treo mình lên cái cây cong queo là anh nữa.”
“Tôi hỏi anh—Giang Nam Ý thì sao?”
Câu trả lời của Thời Hựu chỉ vài chữ:
“Có giá trị thì nhốt lại, không thì giết.”
Tôi bất lực đặt bịch khoai xuống, nghiêm túc nói:
“Thời Hựu, giết người là phạm pháp.”
Anh ngẩng lên, bình tĩnh hỏi lại:
“Em không muốn anh đi tù sao?”
Đáng ghét, anh vẫn quá thông minh.
Dù vậy, anh vẫn mỉm cười, lấy khăn ướt giúp tôi lau tay, nhẹ nhàng như ngày xưa.
“Ninh Mộ, em chỉ dạy anh cách yêu em, nhưng không dạy anh không có em thì phải sống thế nào. Như vậy là không công bằng.” Thời Hựu bóp tay tôi, hơi mạnh.
Nhưng đáng tiếc, bàn tay ấy… đang dần trở nên trong suốt.
Tôi chậm rãi nói, từng chữ một:
“Đây là lựa chọn của tôi. Thời Hựu, sự thật chứng minh con đường tôi chọn… tốt hơn con đường anh chọn.”
Tay anh khựng lại: “Mộ Mộ, anh làm không được.”
Tôi rút tay lại, nhìn những đầu ngón tay đã gần như xuyên sáng.
“Thời Hựu, đến đây thôi. Đây là kết thúc tốt nhất. Đừng cố nữa. Giữa hai chúng ta… nhất định phải chết một người, đó là ý trời.”
Thấy anh muốn bật dậy, tôi ấn vai anh xuống.
Tôi nghiêng đầu nhìn mẹ đang bận bịu trong bếp. Tôi nghĩ… hiện tại như thế này thật sự rất tốt.
“Thời Hựu, tối nay đi xem pháo hoa với tôi nhé.”
“Mộ Mộ!” Mắt anh đỏ hoe vì giận, nhưng tôi nhe răng cười, đặt ngón tay trước môi ra hiệu im lặng.
Thời gian bắt đầu đếm ngược. Tôi đưa mẹ vào phòng, để bà ngủ. Sáng mai tỉnh dậy, bà sẽ không còn nhớ tôi nữa, cũng không còn đau vì tôi nữa.
Thời Hựu dẫn tôi lên đỉnh núi cao nhất. Mười một giờ đêm, pháo hoa bắt đầu bắn lên.
Từng chùm một.
Bay lên rồi nổ tung, sau đó rơi xuống như những vì sao đang tắt.
Tôi nghiêng đầu, nhìn Thời Hựu trong chiếc sơ mi trắng.
Tôi nghĩ… có lẽ chúng tôi đều nên học cách buông tay.
Tôi nói ra sự thật tàn khốc.
“Thời Hựu, đường của anh là do tôi chọn giúp anh. Anh phải sống cho tốt. Không còn gì ràng buộc anh nữa.”
Cơ thể tôi bồng bềnh, dần dần tan biến.
Sắc mặt Thời Hựu thống khổ. Tôi dùng đầu ngón tay vuốt đi giọt lệ nơi khóe mắt anh.
Khẽ thở dài: “Đừng khóc nhiều như vậy.”
Tôi nhìn trời lần cuối. Mọi âm thanh biến mất. Tôi thấy Thời Hựu quỳ xuống đau đớn, nhưng không nghe được anh nói gì nữa.
Khi sắp chết, tôi đã thức tỉnh toàn bộ ký ức.
Thế giới nhỏ bé này đúng là một quyển sách, nhưng nam nữ chính lại là tôi và Thời Hựu.
Giang Nam Ý chỉ là kẻ xâm nhập—một “người chơi” đến để công lược.
Không phải lần đầu cô ta làm vậy. Những lần trước, đều là Thời Hựu chết thay tôi.
Trước khi chết, anh luôn nói một câu:
“Ninh Mộ, anh không hối hận.”
Tôi không thể nhìn anh chết hết lần này đến lần khác.
Hệ thống lấy đi quá nhiều năng lượng của ý chí thế giới.
Nó có thể thao túng cuộc đời chúng tôi, thao túng suy nghĩ và hướng đi của chúng tôi.
Tôi không cam lòng.
Thời Hựu cũng không.
Chúng tôi phản kháng, nhưng đều thất bại.
Ý chí thế giới nói rằng muốn đổi lấy tự do cho người còn sống, thì nhất định phải có một người chết.
Người sống sẽ mang theo toàn bộ ý chí của người đã chết—cô độc mà sống tiếp.
Những kiếp trước, Thời Hựu chết rồi, tôi sống tiếp trong cô độc.
Nhưng mất anh… tôi không chịu nổi.
Tôi đã giao dịch với ý chí thế giới: tôi thay nó nuốt trọn hệ thống, đổi lại nó thả tự do cho người tôi yêu.
Nó còn chọn cho tôi một kiếp sau vô lo vô nghĩ. Như vậy… cũng tốt.
Thời Hựu, đây là hình phạt tôi dành cho sự không kiên định của anh.
Trong thế giới này, chỉ còn mình anh nhớ đến tôi.
Nếu anh chết, tôi sẽ biến mất hoàn toàn.
Lần này… đến lượt anh sống thay tôi.
(Hoàn)