Chương 1 - Giấc Mơ Chưa Đến
Năm tôi chết được ba năm, Thời Hựu – người từng bị tôi ép phải rời khỏi thành phố A – cuối cùng cũng trở về.
Bên cạnh anh ta vẫn là Giang Nam Ý, anh che ô cho cô ấy, xách túi cho cô ấy, chăm sóc từng li từng tí.
Kết cục của câu chuyện, nam nữ chính vẫn sống hạnh phúc bên nhau.
Bi kịch chỉ thuộc về tôi – nữ phụ ác độc ngu ngốc, tự cho rằng mình có thể cướp được nam chính.
Lần này họ trở về để viếng mẹ của Thời Hựu, còn mộ tôi nằm ngay phía sau, không xa mộ bà ấy.
Tôi lơ lửng bên cạnh nhìn bọn họ, ai cũng nói họ là đôi trời sinh.
Nén hương cháy hết, Thời Hựu kiếm cớ rời đi.
Anh đi đến trước mộ tôi, lặng lẽ đứng hồi lâu.
Lâu đến mức tôi còn tưởng anh đang chọn từ để chửi tôi.
Nhưng Thời Hựu chỉ khẽ cười, đưa tay vuốt lên bức ảnh của tôi, nhẹ giọng hỏi: “Ninh Mộ, sao em vẫn chưa đến trong giấc mơ của anh?”
Tôi nghĩ, bởi vì tôi không phải Giang Nam Ý của anh, giấc mơ của tôi đã chẳng bao giờ bay đến được thế giới của anh.
…
Trước khi chết, chỉ để tôi không tiếp tục làm tổn thương Giang Nam Ý nữa, Thời Hựu dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ, rời khỏi thành phố.
Còn tôi, trước lúc tắt thở, vẫn cố giữ chặt món đồ định đưa cho anh, trên giường bệnh cố kéo dài hơi thở để chờ anh.
Người thì không đến, cuối cùng chỉ đến một câu của Thời Hựu.
Anh nói: “Chết rồi thì gọi cho nhà tang lễ, đừng gọi cho tôi.”
Điện thoại ngắt máy, mẹ tôi nhào lên ôm lấy tôi mà gào khóc như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo.
Còn hy vọng cuối cùng của tôi cũng đứt, và tôi mang theo oán niệm mà lìa đời.
Có lẽ tôi còn quá nhiều không cam lòng, nên tôi vẫn ở lại đây chờ Thời Hựu.
Tôi nhìn mẹ nhổ cỏ trên mộ tôi hết lần này đến lần khác, chớp mắt đã ba năm.
Chấp niệm trong lòng tôi cũng theo những sợi tóc ngày càng bạc đi của mẹ mà nhạt dần.
Cho đến khi tôi nhận ra chấp niệm đã phai, thân thể tôi càng lúc càng trong suốt — thì Thời Hựu lại trở về.
Anh càng lúc càng dịu dàng, chăm sóc Giang Nam Ý từng chút một.
Tình yêu của họ, không còn tôi chen vào, lại càng đằm thắm.
Tôi tự cười mình — giờ tôi muốn gây phiền cũng chẳng thể được nữa.
Khói hương bị gió thổi cong cong.
Tôi cứ thế ngồi ngây ra nhìn họ.
Họ thắp hương cho mẹ Thời, tôi thì ngồi xổm bên cạnh, nghĩ rằng sau từng ấy năm, chắc anh đã quên tôi rồi.
Nén hương cháy hết, Thời Hựu nói dối Giang Nam Ý vài câu.
Đợi cô ấy xách túi xuống núi, anh lại quay người đi thẳng về phía mộ tôi, khiến tôi kinh ngạc.
Anh nhìn tấm bia thật lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh đang lựa xem nên gọi tôi là “đồ đàn bà hư hỏng” hay “đồ tiện nhân”.
Gió nổi lên, nhưng anh chỉ khẽ bật cười, đưa tay vuốt lên bia mộ tôi, giọng nhẹ như khói: “Ninh Mộ, sao em vẫn chưa đến trong giấc mơ của anh?”
Giọng anh nhẹ đến nỗi tôi nghĩ, hóa ra ngay cả ma cũng có thể mơ.
Anh lấy trong túi ra một viên kẹo Đại Bạch Thỏ nhàu nát, đặt xuống trước mộ tôi.
Rồi anh quay lưng rời đi, còn tôi nhìn chằm chằm vào viên kẹo đó.
Nhưng Thời Hựu, tôi không còn thích ăn kẹo nữa rồi.
Tôi muốn đưa tay ném nó đi, nhưng bàn tay xuyên thẳng qua.
Tôi lắc đầu cười khẽ, có chút thất vọng, rồi ngồi xuống sườn núi.
Mặt trời đang lặn dần, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời trên đầu tôi.
Tôi hay ngẩn người nhìn hoàng hôn, nhưng hôm nay, mắt tôi lại dán chặt vào viên kẹo ấy.
Tôi nghĩ, trái tim của ma chắc sẽ không biết đau.
Nhưng trái tim của Ninh Mộ năm đó thì biết.
Tôi nghĩ, bao nhiêu ân oán năm xưa tôi không chấp nữa.
Thời Hựu, tôi cũng không cần anh nữa.
Tôi không muốn chạy trốn thêm.
Tôi muốn hoàn thành nốt việc cuối cùng, rồi mới yên tâm đi đầu thai.
2
Kiếp này đến đây thôi vậy.
Tôi cũng xuống núi, ngồi vào xe của Thời Hựu.
Ghế phụ phía trước để trống, Giang Nam Ý ngồi ghế sau lưng anh, còn tôi thì quang minh chính đại ngồi ở ghế phụ, ngắm nhìn Thời Hựu.
Anh là nam chính trong cuốn sách này, dĩ nhiên ngoại hình xuất chúng. Tôi không kiềm được, khẽ vươn tay vẽ theo từng nét chân mày của anh.
Trên đỉnh mày anh có một vết sẹo — đó là dấu tích năm mười bảy tuổi anh bất chấp ý chí thế giới để cứu Ninh Mộ.
Là dấu vết khiến tôi tin rằng anh từng yêu tôi. Tôi cụp mắt, ngồi ngay ngắn lại.
Thời Hựu chuyên chú lái xe, cả hai không trò chuyện, trong xe vô cùng yên tĩnh. Tôi nhìn tay anh đặt trên vô lăng.
Khi anh xoay tay lái, nơi cổ tay lộ ra dưới lớp áo vest đắt tiền là một sợi chỉ đỏ rẻ tiền.
Tôi sững người — đó là sợi dây bình an tôi từng quỳ từng bước để xin cho anh trong chùa.
Thứ trước kia anh từng ngang nhiên đeo, giờ lại phải giấu kín.