Chương 2 - Cuộc Đời Dưới Bóng Mẹ
2.
Tôi rất ghét mẹ.
Vì bà đã 42 tuổi mới sinh ra tôi.
42 tuổi, có người đã làm bà nội, còn bà thì mới lần đầu làm mẹ.
Mẹ đối xử với tôi rất tốt, dồn hết tình yêu thương cho tôi.
Năm tôi 3 tuổi, bố qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, để lại mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn.
Mẹ từng có một công việc ổn định, nhưng sau khi đơn vị cải tổ, công việc ổn định ấy chẳng còn vững chắc nữa. Bà bị điều chuyển đến một bộ phận khác, rồi bộ phận đó lại bị sát nhập vào một công ty tư nhân. Sau cùng, công ty tuyên bố phá sản, mẹ cũng bị sa thải theo.
Lúc đó, bà vừa mới sinh tôi, đã 43 tuổi rồi, chẳng thể nào xin được một công việc mới. Vậy nên bà quyết định ở nhà làm mẹ toàn thời gian.
Cuộc sống cứ thế trôi qua vài năm, rồi đột ngột, bố mất vì tai nạn, bỏ lại một người mẹ không có việc làm và một đứa trẻ đang chờ bú sữa.
Khi đó, mẹ đã 45 tuổi.
Ông nội, bà nội, ông ngoại lần lượt qua đời, chỉ còn một bà ngoại già yếu.
Bà ngoại không thể tự chăm sóc bản thân, chứ đừng nói đến chuyện trông trẻ. Ngược lại, còn cần mẹ tôi chu cấp tiền thuốc men.
May mắn thay, mẹ tôi còn có một người anh trai – cậu tôi.
Cậu rất tốt, hiểu được hoàn cảnh khó khăn của mẹ nên tự nguyện gánh vác việc phụng dưỡng bà ngoại, không để mẹ phải lo tiền bạc. Một phần cũng vì quan niệm truyền thống: Nhà cửa, tài sản để lại cho con trai, thì con trai phải có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ.
Không có công việc, không ai giúp chăm con, mẹ tôi rơi vào tình cảnh vô cùng chật vật. Nhưng may mắn là trước đó mẹ và bố có thói quen tiết kiệm.
42 tuổi mới sinh con, trước đó đã đi làm hàng chục năm trời, chỉ cần không tiêu xài hoang phí, kiểu gì cũng để dành được một khoản tiền kha khá.
Bà gạt bỏ thể diện, bắt đầu làm những công việc lao động tay chân: Làm lao công, chạy việc vặt, giao hàng, ship đồ ăn…
Ở độ tuổi của bà, chỉ có thể tìm được những công việc như vậy.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Mẹ thích nhất là làm shipper giao đồ ăn, vì có thể chở tôi đi cùng. Bà mua một chiếc xe máy điện màu hồng, tôi ngồi ở yên sau.
Có lần bà lén nói với tôi:
“Tâm Tâm à, mẹ thích màu hồng nhất đấy. Nhưng mẹ không dám nói với ai, vì mẹ sắp 50 tuổi rồi mà.”
Bà còn dán lên xe mấy hình dán hoạt hình mà tôi thích, rồi cả hình Ngao Bính và Na Tra nữa.
Bà nói:
“Tâm Tâm, mẹ thích hai đứa này lắm, nhưng mẹ không thể nói ra. Vì mẹ sắp 50 tuổi rồi mà. Nếu có ai hỏi, con nói là do con muốn dán nhé? Con giúp mẹ được không?”
Tôi gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Vì trên xe có hình mấy chú mèo mà tôi cực kỳ thích, còn cái gì mà Na Tra với Ngao Bính, tôi không quan tâm lắm.
Nhưng tôi thích mẹ nhất, nên tôi sẽ giúp mẹ!
Có một lần, khi mẹ đi giao đồ ăn, tôi ngồi trên xe vừa đợi vừa ăn kẹo mút. Hai người qua đường chỉ vào xe của mẹ mà cười phá lên:
“Ôi trời, quê quá đi mất! Na Tra 2 là phim hoạt hình năm 2025 mà? Đã hơn chục năm rồi, ai còn dán mấy hình hoạt hình lỗi thời này lên xe nữa chứ?”
Tôi lập tức phản bác, nói rất to:
“Mẹ bảo, nếu có ai hỏi thì con phải nói là do con muốn dán, không được nói là mẹ thích dán!”
Hai người kia cười rộ lên, xoa đầu tôi rồi còn định cho tôi kẹo. Tôi lập tức quay đi, né tránh:
“Mẹ dặn là không được ăn kẹo của người lạ!”
Họ bật cười:
“Bé ngoan quá. Xin lỗi nhé, vừa rồi bọn anh nói sai rồi. Giờ nhìn kỹ lại, Na Tra và Ngao Bính trông cũng ngầu lắm, chẳng hề quê chút nào!”
Tôi hài lòng gật đầu:
“Được rồi, vậy tôi tha thứ cho hai người!”
Mẹ quay lại sau khi giao hàng xong. Bà làm rất nhanh, bảo tôi đợi 5 phút thôi, nhưng thực tế chỉ mất có 3 phút là bà đã chạy về rồi.
Tôi kể cho mẹ nghe chuyện vừa xảy ra. Mẹ xoa trán cười khổ, cúi xuống hôn lên má tôi:
“Tâm Tâm làm tốt lắm.”
Tôi cũng hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của mẹ, trong lòng nghĩ:
Mình thích mẹ nhất trên đời!
Sau lần đó, mẹ không dám để tôi ngồi ngoài một mình nữa. Bất kể đi đâu, mẹ cũng đưa tôi theo.
Tuy nhiên, có những lúc tôi cảm thấy chán ghét việc phải chạy lòng vòng khắp nơi như vậy. Có những lúc tôi ngang bướng, giãy giụa, nhất quyết không chịu đi.
Mẹ ngồi xổm xuống, dịu dàng nói:
“Tâm Tâm, lại đây, để mẹ cõng con nhé.”
Mẹ muốn cõng tôi kìa!
Tôi vui sướng nhảy lên lưng mẹ.
Bà mặc chiếc áo đồng phục dày cộp của nhân viên giao hàng, một tay ôm chặt lấy tôi, một tay xách theo túi đồ ăn. Trên lưng đẫm mồ hôi, bà gắng sức leo lên từng bậc cầu thang, hơi thở dồn dập.
Lúc ấy, tôi không hề cảm thấy mẹ vất vả. Bởi vì thỉnh thoảng, bà vẫn có thể vừa cõng tôi vừa hát. Hát được một đoạn, bà sẽ dừng lại đứng yên, thở dốc một lúc, rồi lại tiếp tục cõng tôi, tiếp tục hát.
Trong ký ức của tôi, bà luôn cười với tôi.
Bà còn bảo rằng:
“Chạy xe điện đón gió vui lắm! Làm shipper giao đồ ăn vừa nhẹ nhàng lại tự do.”
Những lời đó khắc sâu vào tâm trí tôi, đến mức tôi từng nghĩ rằng shipper chính là công việc tuyệt vời nhất trên thế gian.
Nhưng khi lớn lên và nhớ lại những ngày tháng ấy, tôi mới hiểu mẹ đã phải cực khổ đến nhường nào.
Ban đầu, tôi rất biết ơn, nhưng theo thời gian trôi qua lòng biết ơn ấy dần dần biến thành oán hận.
3.
Hồi nhỏ, tôi không hiểu chuyện, mà mẹ lại rất giỏi dỗ dành. Vì thế, tôi từng nghĩ thế giới này rất đẹp.
Nhưng rồi tôi dần lớn lên, bắt đầu đi học tiểu học.
Lúc ấy, mẹ gần 50 tuổi rồi.
Bạn cùng lớp cười nhạo tôi:
“Oa, mẹ của An Tâm già quá kìa! Mẹ của An Tâm là bà nội đúng không?”
Lần đầu tiên, tôi nhận ra mẹ là một bà mẹ già, tóc bà đã bạc trắng.
Bao năm vất vả mưu sinh giữa mưa nắng, bà già đi rất nhanh. Tóc trắng xóa, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
So với mẹ của bạn bè, bà thực sự vừa già vừa xấu.
Nhiều lần, mẹ đến đón tôi hoặc đi họp phụ huynh, có bạn không biết, liền hỏi:
“Đây là bà nội hay bà ngoại của bạn vậy?”
Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, miễn cưỡng trả lời:
“…Là mẹ tớ.”
Bạn bè kinh ngạc.
Những ánh mắt sững sờ, những lời bàn tán sau lưng, thậm chí là những tiếng cười cợt ngay trước mặt—tôi không thể chịu nổi.
Trẻ con thường so sánh cha mẹ với nhau.
Nếu mẹ tôi có một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền, hoặc bà xinh đẹp, biết chăm sóc bản thân, ít ra tôi cũng không đến nỗi mất mặt.
Nhưng nghĩ kỹ lại, mẹ chẳng có gì đáng để tự hào.
Bà nghèo, bà xấu, bà già.
Bà thậm chí không có một tài năng gì đặc biệt để tôi có thể tự hào khoe với bạn bè.
Còn những khuyết điểm của bà lại rõ ràng như một vết hói trên đầu—ai nhìn cũng thấy, không thể nào che giấu.
Tôi đã từng khóc lóc trách móc bà, bà dịu dàng an ủi:
“Mẹ nấu ăn rất ngon, còn làm sủi cảo rất khéo nữa.”
Phải, đúng là như vậy.
Nhưng điều đó thì sao chứ? Nói ra chỉ càng khiến người ta cười nhạo thêm.
Và đúng như tôi dự đoán—tôi đã bị cười nhạo.
Tôi khóc chạy về nhà, nghe tôi than vãn xong, nụ cười của mẹ trở nên vô cùng gượng gạo.
Khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng không muốn đi học, vì cứ đến trường là bị bạn bè cười nhạo. Mẹ nhăn nhó lo lắng, bà nghĩ đủ cách để dỗ dành tôi, khuyến khích tôi đến lớp, nhưng tôi nhất quyết không chịu đi.
Cuối cùng, mẹ nghĩ ra một “mẹo vặt” lươn lẹo.
Một ngày nọ, bà đột nhiên nói với tôi:
“Tâm Tâm, mẹ nói cho con nghe, mẹ không phải là người già nhất đâu!”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên:
“Thật ạ?”
Bà gật đầu:
“Mẹ của bạn Trương Lưu Phúc đã 45 tuổi rồi đấy.”
Tôi thất vọng:
“Nhưng bà ấy vẫn trẻ hơn mẹ mà.”
Mẹ cười ranh mãnh:
“Nhưng bố của Trương Lưu Phúc đã 70 tuổi rồi đấy!”
Tôi lập tức nín khóc.
Mẹ tiếp tục:
“Con thấy không, bố của Trương Lưu Phúc còn già hơn mẹ rất nhiều, vậy mà bạn ấy vẫn đi học bình thường. Nên con cũng phải đi học chứ!”
Tôi nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy mẹ nói rất có lý. Thế là tôi dũng cảm quay lại trường.
Từ đó, mỗi khi có ai chế giễu mẹ tôi già, tôi sẽ đáp trả ngay:
“Bố của Trương Lưu Phúc đã 70 tuổi rồi, mẹ tôi đâu phải già nhất!”
Bạn bè ngơ ngác nhìn nhau:
“Ừ nhỉ?”
Nhưng Trương Lưu Phúc nghe thấy, liền tức tối lao đến mắng tôi. Chúng tôi xông vào đánh nhau, kết quả cả hai đều bị gọi phụ huynh.
Mẹ tôi vội vã chạy đến, kéo tôi sang một bên trách móc:
“Mẹ đã bảo con không được nói ra rồi mà!”
Tôi khóc lóc phân bua:
“Bạn bè cứ cười con, bảo mẹ già lắm, con tức quá! Hơn nữa, con nghe thấy Chu Đào và mấy người khác cũng bàn tán chuyện bố của Trương Lưu Phúc lớn tuổi, con chỉ nói ra thôi, không phải con là người đầu tiên nhắc đến mà!”
Nghe vậy, mẹ của Trương Lưu Phúc đột nhiên trông bớt khó chịu hẳn.
Hóa ra, Trương Lưu Phúc học lớp bên cạnh. Hằng ngày, mẹ của cậu ấy đến đón cậu ta.
Bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt, chẳng ai nhìn ra bà đã 45 tuổi, càng không ai biết bố của Trương Lưu Phúc thực ra đã 70 tuổi.
Trong lúc tôi đình công không chịu đi học, bí mật này đã bị lộ.
Chu Đào và đám bạn bắt đầu lan truyền tin tức, cả lớp đều biết chuyện bố của Trương Lưu Phúc lớn tuổi như ông nội. Sau đó, tôi và Trương Lưu Phúc cùng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lau nước mắt, còn hai bà mẹ vào trong phòng gặp giáo viên.
Không biết họ đã nói chuyện gì, chỉ thấy khi bước ra, họ nhìn nhau bằng ánh mắt đồng cảm sâu sắc.
Cuối cùng, hai bà mẹ “già” bị con mình oán trách ở trường học đã quyết định—hòa bình chung sống!
Sau đó, một cách kỳ lạ, tôi và Trương Lưu Phúc trở thành bạn bè.
Cả hai chúng tôi đều bị bạn bè xa lánh, cười nhạo vì có cha mẹ quá già, vậy nên việc chúng tôi thân thiết với nhau cũng là điều dễ hiểu.
Chúng tôi không yêu nhau, chỉ là bạn bè. Bởi vì chúng tôi đều ghét cha mẹ già của mình, cảm thấy họ là một sự xấu hổ. Nhìn thấy nhau, chúng tôi giống như đang soi gương—nhìn thấy chính mình.
Chúng tôi chán ghét chính bản thân mình, thì làm sao có thể yêu thích đối phương được chứ?
Không những không muốn yêu nhau, mà chúng tôi còn rất thích đâm chọc, cà khịa nhau không thương tiếc.
Tôi và Trương Lưu Phúc kẻ tám lạng, người nửa cân.
Cậu ta giàu, tôi nghèo.
Nhưng bố cậu ta già hơn mẹ tôi rất nhiều, và hơn hết, tên của cậu ta khó nghe chết đi được. Mỗi lần có ai đó gọi to “Trương Lưu Phúc!”, cậu ta lại cau mày, bực bội, trông như muốn phát điên.
Thực ra, cậu ấy cao ráo, đẹp trai, lông mày rậm, mắt to sáng, nhưng cái tên đó đã phá hủy cả hình tượng của cậu ấy.
Cậu ấy cay đắng nói:
“Tớ không bao giờ có thể trở thành nam chính trong truyện ngôn tình. Không có nam chính nào lại tên là Trương Lưu Phúc cả.”
Cái tên này là do bố già của cậu ấy đặt.
Người già thường thích đặt tên theo kiểu phúc lộc, nhưng đâu biết rằng cái tên này đã khiến con trai họ bị trêu chọc suốt bao năm.
Cậu ta thề rằng sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhất định sẽ đi đổi tên.
Tôi hỏi: “Vậy cậu định đổi thành tên gì?”
Cậu ấy cười:
“Trương Kiên Cường.”
Chúng tôi phá lên cười.
Bố của Trương Lưu Phúc đã kết hôn ba lần, mẹ cậu ấy là vợ hai. Cậu ấy có tận năm anh chị, người anh cả bằng tuổi mẹ cậu ấy.
Đây chính là nỗi đau lớn nhất của cậu ấy. Mỗi lần họp mặt gia đình, cậu ấy đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có lẽ, hạnh phúc là một thứ mang tính so sánh.
Nhìn vào hoàn cảnh của Trương Lưu Phúc, tôi bỗng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, không còn quá cay cú về chuyện của mẹ nữa.
Nhưng—cảm giác an ủi tạm bợ này chẳng kéo dài được bao lâu.