Chương 1 - Cuộc Đời Dưới Bóng Mẹ
Tôi rất ghét mẹ, vì bà đã 42 tuổi mới sinh ra tôi.
Mỗi lần họp phụ huynh, mẹ là người lớn tuổi nhất, nhiều người còn nhầm bà là bà nội của tôi.
Từ khi tôi 10 tuổi, mẹ liên tục đau ốm. Dù có phải nhập viện, bà vẫn lén lút chạy về nhà để nấu cơm cho tôi.
Thế nhưng, tôi vẫn ghét bà.
Lên cấp hai, mẹ đã gần 60 tuổi. Bà hay đau ốm, khiến tôi phải chăm sóc.
Trong khi bạn bè cùng trang lứa tận hưởng tuổi thanh xuân tôi lại phải chăm lo cho một người già yếu.
Tôi nhìn không thấy điểm kết thúc của những ngày tháng như thế này.
Sự oán trách trong lòng tôi ngày càng lớn dần.
Rồi một ngày nọ, khi tôi học lớp 12, mẹ đột ngột để lại một bức thư tuyệt mệnh và rời khỏi nhà.
Bà nói không muốn trở thành gánh nặng của tôi, muốn tự kết liễu đời mình.
1.
Tối 10 giờ rưỡi, tan học về nhà, tôi mệt mỏi bước vào căn phòng tối tăm, lạnh lẽo.
Tôi vô thức thay giày, đặt cặp xuống rồi bước vào phòng mẹ:
“Mẹ, mẹ đã uống thuốc chưa?”
Không có tiếng trả lời.
“Mẹ?”
Tôi bật công tắc đèn.
Căn phòng trống không.
Tôi sững sờ.
Từ khi có tuổi, mẹ đã thay đổi thói quen ngủ, từ 11 giờ tối thành 10 giờ tối. Nếu ngủ muộn hơn 10 giờ, hôm sau bà sẽ uể oải cả ngày.
Mẹ từng cười nói với tôi:
“Tâm Tâm, con không tin đâu, nhưng hồi trẻ mẹ thức đến 12 giờ đêm vẫn còn sớm đấy.”
Mẹ sinh cuối những năm 90, đó là thời kỳ kinh tế phát triển rực rỡ, tư tưởng cởi mở, internet bùng nổ.
Bà thường thức đêm cày phim, đọc tiểu thuyết, truyện tranh đến tận sáng nhưng vẫn có thể dậy lúc 8 giờ mà tinh thần phơi phới.
Hôm qua mẹ kéo tôi ngồi xuống, kể say sưa về những ngày tháng tự do, rực rỡ của tuổi trẻ. Bà nói đã lâu lắm rồi không đi du lịch, muốn đi đây đi đó một chút.
Tôi hất tay bà ra, lạnh lùng đáp:
“Con còn bài tập phải làm.”
Mẹ im bặt, sững người một lát, dường như có chút buồn, nhưng rồi lại nhanh chóng mỉm cười, gật đầu:
“Được, con cứ làm đi.”
Tôi quay lưng bỏ đi, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Mẹ kể về những ngày tháng vui vẻ của bà, nhưng mỗi lần nghe, tôi chỉ thấy đau lòng. Bởi vì tôi biết rõ, tôi sẽ không bao giờ có được cuộc sống như vậy.
Tôi mới 18 tuổi, còn mẹ tôi đã 60!
Một người mẹ già yếu, bệnh tật triền miên, luôn cần có người chăm sóc. Đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học, mẹ đã 65 tuổi. Lúc đó sức khỏe bà chắc chắn còn tệ hơn, làm sao tôi có thể sống tự do đây?
Tôi có thể tưởng tượng viễn cảnh 20 năm tiếp theo chỉ toàn là chăm sóc mẹ.
Không có thanh xuân.
Không có tương lai.
Chỉ là một công cụ chăm sóc người già.
Làm sao tôi có thể không oán hận bà?
“Mẹ, mẹ uống thuốc chưa?”
Tôi mở cửa phòng sách hỏi, nhưng không ai trả lời.
Một cơn lo lắng đột nhiên trào lên, tôi bắt đầu hoảng sợ.
Chẳng lẽ mẹ bị ngã? Hay đột nhiên phát bệnh ngất xỉu?
Tôi lao vào nhà vệ sinh, không thấy ai. Chạy vào bếp, vẫn không có ai. Tôi lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng không thấy mẹ đâu cả.
Tôi điên cuồng gọi điện thoại, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra những cảnh tượng đáng sợ: bà ngã bệnh trên đường, hoặc chậm chạp băng qua đường và bị xe đâm…
“Mẹ bị bệnh mà, đã bảo bà đừng ra ngoài, sao cứ không chịu nghe?”
Tôi cắn môi, vừa giận vừa bực, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ cực kỳ rõ ràng—nếu bà bị xe đâm chết luôn thì tốt quá.
Chết ngay tại chỗ, thế là tôi được giải thoát.
“Tút tút tút… Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Tôi tức điên lên: “Sao còn tắt máy nữa chứ?”
Đã là lớp 12, mỗi ngày tôi đều kiệt sức vì học hành, áp lực lớn vô cùng. Thêm vào đó, tôi còn phải chăm sóc một người mẹ bệnh tật. Mỗi ngày đều là mệt mỏi không chịu nổi.
Tại sao mẹ còn phải gây chuyện?
Tôi gọi đi gọi lại vô số lần, nhưng vẫn không liên lạc được.
Một cảm giác uất ức trào dâng trong lòng. Tôi tắt điện thoại, ngồi thụp xuống đất và bật khóc nức nở.
Tại sao mẹ tôi lại như thế này?
Tại sao tôi lại phải sống một cuộc đời như thế này?
Tại sao chứ?
Khóc một lúc, sau khi trút hết cảm xúc, tôi lạnh lùng đứng dậy, đi thẳng về phòng.
Tôi không muốn đi tìm bà.
Trễ thế này rồi, sáng mai tôi còn phải đi học. Là bà tự ý ra ngoài, sao lại bắt tôi phải chạy đi tìm?
Sau khi tắm rửa xong, đã 11 giờ 10 phút, mẹ vẫn chưa về. Tôi cắn môi, gọi điện lại một lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Tôi bực bội quay lại phòng mẹ, tìm kiếm thêm lần nữa. Lúc này, tôi chợt nhìn thấy một cuốn sổ tay mở sẵn trên tủ đầu giường.
Rất rõ ràng.
Tôi cầm nó lên.
Bên trong ghi:
“Tâm Tâm, mẹ đi rồi, sẽ không quay lại nữa. Mẹ sẽ đến những nơi mẹ từng muốn đi, đi hết chặng đường cuối cùng, sau đó chọn một nơi để chấm dứt mọi thứ.”
“Dạo này con chăm sóc mẹ rất vất vả, mẹ thấy hết, trong lòng rất đau.”
“Từ nay con chỉ cần tập trung học hành, đừng bận tâm đến mẹ nữa.”
“Thẻ ngân hàng ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, mật khẩu là XXXXXX, bên trong có 500,000 tệ.”
“Mẹ xin lỗi, mẹ vô dụng, chỉ để lại cho con được chừng ấy.”
“Giấy tờ nhà cũng ở đó. Bây giờ giá thị trường là 12,000 tệ/m². Mẹ biết con không thích căn nhà này, thấy nó cũ kỹ, mùi cũng khó chịu. Nếu muốn bán, nhớ đừng để bị lừa.”
“Những năm qua con đã chịu khổ nhiều rồi.”
“Mẹ rất hối hận vì đã sinh con ra, khiến con phải chịu đựng cuộc sống này.”
“Xin lỗi con.”
“Đừng tìm mẹ, đây là quyết định mẹ đã suy nghĩ kỹ.”
“Mẹ biết con sẽ bị người đời chỉ trích là bất hiếu, nên mẹ nói rõ: tất cả đều là ý muốn của mẹ, không liên quan đến con.”
“Con chưa bao giờ làm gì có lỗi với mẹ.”
“Ngược lại, mẹ mới là người có lỗi với con.”
“Mẹ đã nghĩ rất kỹ, thay vì sống lay lắt trên giường bệnh, vừa khổ sở vừa kéo con xuống cùng, thì thà rằng đi chơi một thời gian, rồi kết thúc sớm, vậy sẽ tốt cho cả hai.”
“Tâm Tâm, con đã 18 tuổi rồi, đường sau này con tự đi nhé.”
“Chúc con có một cuộc đời rực rỡ và tự do.”
“Tạm biệt.”
Tay tôi run rẩy, toàn thân cứng đờ.
Một lúc sau, tôi nhanh chóng mở ngăn kéo, tìm thấy thẻ ngân hàng và giấy tờ nhà.
Tôi sững sờ.
Bà… thực sự muốn làm vậy sao?