Mười năm sau ngày thay chị bước lên kiệu hoa, chị tôi bỗng quay về.
Cả nhà lặng thinh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía chị.
Chị ngáp dài, giọng nhàn nhạt:
“Đi chơi mười ba nước, mệt muốn ch.ết.”
“Tiểu Duệ đâu? Nó lên tiểu học rồi chứ? Sao không ra gặp mẹ ruột của nó?”
Tiểu Duệ là con trai của chị.
Năm đó, chị sinh con, nhưng ngay ngày cưới lại giả ch.ết, bỏ lại đứa con và vị hôn phu.
Nhà họ Thẩm là hào môn trăm năm ở Kinh thành.
Cha mẹ tôi không dám đắc tội, nên đành “gói gọn” đứa con gái vừa tốt nghiệp đại học – là tôi – để thay chị bước lên kiệu hoa.
Mười năm nay, tôi đã làm tròn vai một người vợ mẫu mực, một người mẹ tận tụy.
Thấy dáng vẻ đầy tự tin của chị, cha mẹ nhìn sang tôi.
Tôi chỉ mỉm cười nhạt:
“Tiểu Duệ và ba nó sang Cảng chơi rồi.”
Nghe vậy, chị tôi – Trình Vi Vi – nhíu mày, giọng không hài lòng:
“Em không nói với Ức An là chị sắp về sao? Chị đã báo trước rồi mà!”
Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm trà trong tay.
Những năm tháng này đã dạy tôi cách giữ im lặng — tôi không còn là cái bóng sống dưới ánh hào quang của chị nữa.
Sự im lặng của tôi khiến Trình Vi Vi bùng nổ.
Bình luận