Tôi mở một nhà ăn riêng cho nhân viên trong công ty, trợ cấp tiêu chuẩn bữa ăn là 150 tệ/người, bếp trưởng là đầu bếp ba sao Michelin.
Còn tôi, mỗi ngày chỉ tượng trưng thu họ 1 tệ.
Nhưng cái tôi nhận được không phải là sự biết ơn, mà là sự ngưỡng mộ dành cho công ty bên cạnh.
“Thật ghen tị với họ, mỗi ngày ăn nhẹ healthy mà không tốn đồng nào, công ty bao hết!”
“Đúng vậy, salad miễn phí ăn mới ngon làm sao!”
Những lời như thế dần lan truyền trong công ty, đến mức nhân viên mới cuối cùng cũng mang làn sóng đó lên nhóm chung:
“Sếp ơi, bọn em có thể đổi khẩu vị không ạ? Ngày nào cũng toàn thịt cá, cơ thể chịu không nổi rồi!”
Vài nhân viên cũ lập tức hùa theo:
“Đúng đó sếp! Bọn em không đòi hỏi ăn sang gì đâu, kiểu như bên công ty kia ấy, suất ăn healthy giá 20 tệ miễn phí là được rồi! Lại không phải trả tiền nữa!”
Tốt thôi.
Bữa ăn tôi trợ cấp còn lại chỉ thu 1 tệ, tiêu chuẩn 150 tệ/người, không ăn, lại cứ đi ngưỡng mộ đống “cỏ” miễn phí giá 20 tệ bên kia.
Tôi nhìn những dòng tin nhắn, chỉ thấy châm biếm đến cực độ.
Tôi lập tức gửi email toàn công ty:
“Thông báo: Theo nguyện vọng của mọi người, để mọi người có thể trải nghiệm ‘bữa trưa miễn phí’, từ hôm nay tiêu chuẩn bữa ăn tại căng tin giảm từ 150 tệ xuống 20 tệ, hủy bỏ hoàn toàn các món ăn nhẹ và hoa quả riêng biệt, toàn bộ đổi thành suất ăn nhẹ healthy cùng loại với công ty bên cạnh, công ty bao trọn.
Chúc mọi người ngon miệng!”
Bình luận