Chương 2 - Bí Mật Của Con Gà Trống Đen

Nhưng chị ấy đang mang bầu, còn con gà thì nhanh nhẹn khỏe mạnh, chẳng những thoát được mà còn làm chị bị xước tay.

“Đồ súc sinh!”

Mẹ chị ấy nổi điên, vung xẻng lên định đập, tôi hoảng hốt chạy ra can:

“Chị dâu, bác ơi, đừng mà! Hai người cũng biết là làng mình kiêng ăn thịt gà mà… Nếu thực sự thèm, mai em lên chợ mua cả năm con gà về cho!”

Tôi không ngờ lời khuyên đó lại khiến chị dâu tức giận hơn:

“Mày là cái thá gì mà dám cản tao? Mày có hiểu tôn ti trật tự không? Tao mang thai cho cái nhà này mà ngay cả một con gà cũng không cho ăn? Hôm nay tao nhất định phải ăn!”

Nói rồi, chị ấy giật lấy xẻng từ tay mẹ mình, nhắm thẳng vào con gà mà đập tới.

Dù có nhanh đến đâu, con gà cũng không thể thoát khỏi cây xẻng sắt. Chỉ một cú đầu tiên đã khiến nó choáng váng.

Nhưng chị dâu như bị nhập, cứ thế đập tới tấp, từng nhát một đầy thù hằn cho đến khi đầu con gà bị đập nát bấy, nhầy nhụa cả máu, mắt lẫn não trào cả ra mới chịu dừng.

Tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào kinh khủng đến vậy.

Tiếng kêu thảm thiết của con gà vang lên giữa tiếng xương gãy vụn, lông văng tung tóe khắp sân.

Mặt chị dâu dính đầy máu, quay sang nhìn tôi cười nhạt khinh bỉ.

Nhưng giây tiếp theo, biểu cảm chị thay đổi.

Chị đưa ngón tay móc ra một dải thịt nhầy nhụa từ xác con gà, dính máu lẫn dịch, rồi… thản nhiên dùng lưỡi cuốn lại, nuốt xuống bụng.

Tôi sợ đến mức chân như nhũn ra, bụng cuộn lên từng cơn buồn nôn.

Ngay cả mẹ chị ấy cũng sợ đến hét lên, lao tới can ngăn.

Tôi không dám nhìn thêm nữa, lảo đảo quay về nhà.

Nhưng đi tới hành lang, tôi chợt thấy một cái bóng quen thuộc đang đứng trong bóng tối.

Là mẹ tôi.

Bà đứng quay lưng lại ánh sáng, cả người chìm trong bóng đen, chỉ có đôi mắt là ánh lên tia sáng kỳ dị.

Hóa ra bà đã đứng đó từ đầu, chứng kiến tất cả. Nhưng không hề nổi giận, cũng không ngăn cản, thậm chí… khóe môi còn nhếch lên nụ cười quái dị.

“Tiểu Mai à, Thần Gà Chân đã chọn xong rồi, sắp giáng lâm rồi. Cả làng mình… sắp được ban phước.”

Bà đưa tay khô gầy như que củi lên vuốt mặt tôi đang run cầm cập:

“Đừng sợ. Con nên thấy vui mới đúng.

Còn nữa, Tiểu Mai…”

Giọng mẹ tôi trầm xuống. Bàn tay bà đột ngột bóp chặt lấy cằm tôi, lực mạnh đến mức gần như muốn bẻ gãy:

“Nếu mày dám lắm lời, làm hỏng chuyện của làng, tao sẽ băm mày ra làm thịt nhừ.”

4

Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ nổi. Trong lòng cứ có cảm giác chuyện xấu sắp xảy ra.

Thần Gà Chân mà mẹ nói là một vị thần được cả làng thờ phụng suốt bao đời. Chính vì vậy mà từ xưa đến nay, cả làng luôn kiêng tuyệt đối chuyện ăn thịt gà.

Truyền thuyết nói rằng thần có dáng người nhỏ nhắn, đầu và chân như gà, là vị thần bảo hộ linh thiêng của vùng này.

Nhưng không hiểu sao, cứ mỗi lần nghĩ đến “Thần Gà Chân”, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác đục ngầu, nhơ nhớp.

Tôi tự nhủ là mình nghĩ quá nhiều…

Thế nhưng, sáng hôm sau, điềm xấu thành thật.

Xác của anh trai tôi được đồng nghiệp đưa về.

Người ta nói, anh tôi đang trên đường về thì ngã xuống sông, bị nước cuốn chết. Lúc tìm thấy, anh vẫn ôm chặt trong người một xấp sách định mang về cho tôi.

Chị dâu chỉ khóc khan mấy tiếng rồi thôi. Còn mẹ tôi… bà không rơi lấy một giọt nước mắt, như thể đã biết chuyện này từ trước.

Tôi là người đau nhất. Nhìn đống sách ướt sũng, nát bươm, trong lòng vừa đau vừa căm.

“Em là Tiểu Mai đúng không? Anh em từng kể với bọn anh về em đấy.”

Người lên tiếng là đồng nghiệp mang xác anh về. Thấy tôi ngồi một mình, anh ta bước tới an ủi:

“Em cứ gọi anh là A Văn.

Anh biết nói thế này có hơi đường đột, nhưng anh và anh trai em là bạn thân. Em là người em gái quan trọng nhất của cậu ấy, có vài chuyện… anh nghĩ mình nên nói cho em biết.”

Nghe anh nói vậy, tim tôi bất giác thót lại, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.

Tôi nuốt khan, hỏi nhỏ:

“Anh… muốn nói gì?”

A Văn cau mày, sắc mặt nghiêm trọng. Anh rít một hơi thuốc thật sâu rồi mới từ từ thở ra, nói:

“Anh trai em không chết vì tai nạn bình thường đâu… mà là bị trúng tà.”

5

A Văn tự giới thiệu, anh là người làng bên. Mẹ anh là bà đồng duy nhất trong làng, nên từ nhỏ cũng biết chút ít về mấy chuyện tâm linh.

“Anh trai em chết trong tư thế đầu chúi xuống nước, chân hướng lên trời, chìm thẳng đứng trong sông. Cái chết như vậy… chỉ xảy ra với người đã dính phải tà khí.”

Nghe vậy, lòng tôi lạnh buốt. Tôi nhớ lại hàng loạt biểu hiện kỳ lạ của mẹ, nhưng không dám hé môi nói ra.

A Văn vẫn tiếp tục: