Chương 1 - Bí Mật Của Con Gà Trống Đen
Con gà trống đen nhà tôi là báu vật của cả làng, ai cũng biết rõ ràng: con gà đó tuyệt đối không được ăn.
Vậy mà nửa đêm, chị dâu tôi mất ngủ, cứ khăng khăng đòi ăn gà rán.
Tôi khuyên chị, chị lại chỉ thẳng vào mặt tôi mắng:
“Tôi mang thai cho nhà các người, chịu khổ sống trong cái xó làng nghèo nàn này, giờ ăn một con gà nát cũng không được à?”
Mẹ tôi vốn quý con gà đó như mạng, nhưng lần này lại chẳng hề nổi giận. Bà chỉ lườm tôi một cái sắc lạnh, rồi dán ánh mắt chằm chằm vào bụng chị dâu:
“Biết cái quái gì mà nói!
Ăn đi, ăn đi… Thứ trong bụng cô ta mới là báu vật thật sự!”
1
Mẹ tôi là góa phụ, nhưng trong làng lại rất được kính nể. Vì dân làng ai cũng mê gà, mà nhà tôi thì có con gà trống đen đẹp và khỏe nhất.
Con gà ấy hung dữ, dáng đứng oai vệ, từng chiếc lông đen bóng của nó đều ánh lên sắc cầu vồng dưới ánh nắng.
Trong ký ức tôi, mẹ quý con gà ấy đến mức chẳng ai sánh bằng.
Việc nhà tôi đều làm gần hết, nhưng mẹ tôi tuyệt nhiên không cho tôi đụng vào con gà:
“Tay mày bẩn, mạng mày hèn! Con gà này không phải thứ con gái quê mùa như mày có thể chạm vào. Tao cảnh cáo mày, tốt nhất đừng bén mảng lại gần nó. Nếu tao phát hiện mày lởn vởn gần con gà, tao sẽ đánh gãy tay chân mày rồi vứt lên núi cho sói ăn!”
Mỗi lần bà nói những lời đó, giọng luôn độc địa và hung ác. Từ nhỏ tôi đã bị đánh đập nhiều, nên tôi biết, mẹ tôi không hề dọa suông.
Lớn thêm chút nữa, tôi cũng chẳng dám lại gần con gà ấy nữa. Bởi vì tôi nhận ra, nó rất đáng sợ.
Toàn thân nó đen nhánh, mỏ sắc nhọn, dưới mỏ là hai miếng thịt đen dài rủ xuống đến tận cổ. Hai mắt màu nâu vàng cứ như đang dõi theo tôi.
Nhưng kinh khủng nhất vẫn là đôi chân của nó — to gấp nhiều lần gà trống bình thường, trên đó còn nổi đầy lớp vảy thịt sần sùi, kích cỡ không đều, chi chít như nổi u cục.
Không hiểu sao, mỗi lần tôi nhìn thẳng vào mắt nó, toàn thân liền rợn gai ốc, cảm giác rùng mình như bị bóp nghẹt.
Cuộc sống vốn đang yên ổn, cho đến ngày anh trai tôi dắt về một người phụ nữ vừa chua ngoa vừa lòe loẹt:
“Đây là Tú Tú, tụi anh sắp cưới rồi.”
Mẹ tôi nhìn chị dâu bằng ánh mắt sắc lẹm, độc địa, nhưng khi nghe nói chị dâu có thai, ánh mắt bà lập tức đổi khác.
Bàn tay thô ráp như cành cây khô của bà đặt lên bụng chị dâu, mắt ánh lên tia sáng kỳ dị:
“Tốt… có con là tốt…”
Khung cảnh đó lẽ ra phải cảm động, nhưng tôi lại thấy lạnh cả sống lưng, nổi hết da gà.
Tôi biết rõ, điều khiến mẹ vui không phải vì bà sắp có cháu.
2
Chị dâu tôi là người thành phố, mang thai với anh tôi là ngoài ý muốn.
Nghe nói ba chị ấy rất nghiêm khắc, biết chuyện thì nổi giận đùng đùng, đuổi thẳng cổ chị ra khỏi nhà. Vậy nên chị mới theo anh tôi về quê.
Tôi với anh vốn thân thiết từ nhỏ, nên đã lén nói riêng với chị, mong lần sau khi anh đi làm xa, chị có thể rời khỏi đây cùng anh.
Có thể vì tôi quá sợ mẹ nên không dám nói thẳng, khiến chị dâu tưởng tôi chống đối chị, liền nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Chưa cưới đã bị em chồng chèn ép? Mấy người nghĩ tôi giống đám gái quê mấy người à? Im im chịu đựng? Đừng mơ!”
Không lâu sau, mẹ chị ấy cũng dọn tới ở cùng.
Bà ta thấp lùn, mập ú, tô son đỏ chót, y hệt như chị dâu, vừa đến đã ra dáng mẹ vợ quyền lực.
Chị dâu bắt tôi dọn phòng cho chị ấy ngủ, còn tôi thì phải ra ngủ ở nhà củi. Tôi không chịu, mẹ chị ta liền nhào tới vặn tai tôi thật đau:
“Sống ở cái làng nghèo nàn này, tụi tao chịu ở là tốt lắm rồi! Muốn ở cái phòng tử tế chút thì sao? Thật là nhỏ nhen! Nói thật nhé, cái phòng mục đó tao cũng chẳng thèm ở, tất cả là vì con gái tao thôi!”
Những lúc như thế, mẹ tôi chỉ cười nhạt:
“Bà thông gia nói đúng đấy, con nhường đi.”
Mẹ chị dâu viện cớ là để chăm con gái, nhưng ngày nào cũng chỉ tay năm ngón sai khiến tôi, còn độc miệng hơn cả mẹ ruột tôi. Vừa ăn hạt dưa vừa phun vỏ xuống đất, miệng thì móc mỉa:
“Cái con nhỏ đần độn này, đen đúa xấu xí, nhìn như cục phân lừa! Ha! Tao nghi ngờ mày có lấy được chồng không nữa đó!”
Người ta nói đánh chó còn phải nể mặt chủ. Mẹ tôi bình thường là người chua ngoa nhất làng, tính tình khó chịu, lại nuôi được con gà trống đen nổi tiếng, nên cả làng chẳng ai dám đụng vào bà.
Vậy mà đối mặt với mẹ con chị dâu, bà chẳng hề nói một lời than vãn.
“Nếu Tiểu Mai có gì làm chưa tốt, cứ bảo tôi! Tôi sẽ dạy dỗ nó! Cứ coi nó như chó nhà mấy người, muốn sai bảo gì thì cứ việc!”
Mặt tôi nóng bừng, bị mẹ mắng mà không biết chui vào đâu cho đỡ xấu hổ.
Nhưng ngoài sự tủi thân, tôi còn cảm thấy sợ.
Tôi cứ có cảm giác rằng, mẹ không phải đang bỏ qua cho họ… mà là đang cố ý dẫn dắt mọi chuyện theo một hướng nào đó.
Và đúng thật, chẳng bao lâu sau thì chuyện xảy ra.
Khoảng năm tháng sau khi anh tôi đi làm xa, đêm đó tôi dậy đi vệ sinh thì nghe thấy tiếng động lạch cạch ngoài sân.
Tôi len lén nhìn qua khe cửa thì thấy chị dâu và mẹ chị ấy đang cầm xẻng, ánh mắt tham lam dán chặt vào con gà trống đen giữa sân…
3
“Tiểu Tú à, mẹ nghe nói mấy con gà trống đen như vầy quý lắm đó! Bổ vô cùng! Con mang thai con trai cho cái nhà này, mà tụi nó còn tiếc con gà mục này sao?”
Nghe mẹ mình nói, chị dâu gật đầu rồi đưa tay định chụp lấy con gà trống.