Mang Con Bỏ Trốn
Bảy năm trước, thiếu gia nhà giàu từng hết mực yêu tôi – Phó Duệ, đã phản bội.
Bảy năm sau, tôi trở về cảng thành, một mình nuôi con khôn lớn.
Lần tái ngộ, Phó Duệ chăm chú nhìn đứa bé có gương mặt giống anh ta đến kinh ngạc.
Anh nheo mắt, giọng chắc nịch:
“Cô lén sinh con tôi, Hứa Kiều, cô đúng là vẫn yêu tôi đấy.”
Tôi bình thản đáp:
“Đứa trẻ này… không phải của anh.”
Vài hôm sau, khi xem kết quả xét nghiệm ADN, Phó Duệ chết lặng.
Anh nghiến răng:
“Tôi nói là con tôi, thì nó chính là con tôi!”
Anh định xé nát bản báo cáo, nhưng bị một người đàn ông khác giữ lại.
Đó là chú anh – người trẻ tuổi nhưng khí chất sắc lạnh, chỉ lạnh nhạt nói một câu:
“Con anh à? Con anh thì có quyền cướp à?”
Bình luận