Chương 3 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
9
Ta xử lý qua vết thương của Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh không chịu được đau đớn mà ngất đi.
Thuốc của ta chỉ có thể giải trừ được một phần độc tính, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn thì vẫn phải tìm đại phu thật sự.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, lòng ta như thắt lại.
May mà ta tìm được một cái hang động bí mật, cỏ dại mọc um tùm trong động, ta kéo Ngụy Tranh trốn trong chỗ khuất, sợ phát ra tiếng động.
Không biết đã qua bao lâu, ta chỉ biết ta đã đói đến mức không mở nổi con mắt, bên ngoài mới dần im ắng trở lại.
Ta lơ mơ tỉnh lại, cảm thấy cổ mình đau ê ẩm.
Còn nam tử mà ta dựa vào, không biết đã tỉnh từ lúc nào, trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ẩn chứa suy nghĩ không dễ nhìn thấu.
“Ngài tỉnh khi nào vậy?”
“Tỉnh trước ngươi.”
“Thế tại sao ngài không gọi nô tỳ?”
“Vai của Cô bị ngươi đè tê luôn rồi.”
Trong động tối mù, ta không nhìn được biểu cảm của Ngụy Tranh, nhưng qua giọng nói khàn khàn yếu ớt của hắn, ta có thể cảm nhận được tình trạng không khỏe bây giờ của hắn.
Hắn nghiêng đầu lại gần ta, ta đưa tay đỡ, phát hiện trán hắn nóng hôi hổi.
Không phải chứ, sốt cao vậy, nếu bị sốt ngu người luôn thì cốt truyện phát triển tiếp kiểu gì.
Ta chỉnh lại đầu của hắn, lê thân ra ngoài cửa động.
ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
May mà cách đây không xa có con sông.
Ta đỡ Ngụy Tranh đi đến bờ sông.
Hắn không còn dáng vẻ cao ngạo như trước, vết thương đã khiến hắn chỉ còn một hơi thở mong manh, không còn sức làm mình làm mẩy.
Ta ghé bên sống, dùng tay bón nước tới miệng Ngụy Tranh.
Nước được rót vào miệng Ngụy Tranh, nhanh chóng hết sạch, cuối cùng Ngụy Tranh cũng tỉnh lại.
Hắn nhíu mày, như thể vô cùng đau đớn, cả người run bần bật.
Ta xé váy, nhúng mảnh vải vào nước rồi đắp lên trán Ngụy Tranh.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Ngụy Tranh cũng hạ sốt.
Lúc Ngụy Tranh đi tới, ta đang ngồi xổm nghiên cứu đống cây cỏ khô và mấy con cá ta vừa bắt được.
“Khụ khụ, ngươi đang làm gì thế?” “Nướng cá, ngài biết nhóm lửa không?”
Ta xem vô tuyến thấy người xưa nhóm lửa dễ lắm, thế mà ta mày mò nửa ngày vẫn không làm được trò chống gì.
Ngụy Tranh im lặng, lấy một mảnh gỗ, mài mấy cái đã bén lửa.
Hình tượng của Ngụy Tranh trong lòng ta lập tức tốt lên không ít.
Mùi cá béo tỏa ra, thèm muốn ch ết.
Ngụy Tranh nhìn nữ tử trước mặt, nơi đáy lòng sinh ra một cảm giác quen thuộc, dung mạo quen thuộc ấy làm cảm xúc của hắn trở nên rối ren.
Từ ngày đó, hắn không còn mơ thấy bé gái kia nữa.
Mà khi hắn ở bên Tống Tri Ý, hắn lại không khống chế được cảm xúc của mình.
Đáng lẽ người hắn thích là Tống Cẩm Sơ chứ.
Ta nhìn con cá vàng rộm dần cháy khét, sau đó nhìn sang Ngụy Tranh không biết hồn phách đã lạc đi đâu rồi.
“Ha ha, Hoàng thượng ơi.” Ta xua xua tay trước mặt Ngụy Tranh, muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Ngụy Tranh lập tức hoàn hồn: “Sao?” “À thì… Có thể ăn cá được chưa ạ.”
Cái bụng đói của ta kêu vang biểu tình không ngớt.
Ta hậm hực giải quyết con cái trong tay Ngụy Tranh, lệ rơi đầy mặt, mặc dù nó bị cháy nhưng vẫn còn rất thơm.
Ta vừa ăn cá nướng vừa nhìn Ngụy Tranh, trông hắn mất hồn mất vía thế này chắc là đang lo nam chính dẫn nữ chính chạy mất.
Ôi cái tên nhóc này, sao phải tranh giành nữ chính với nam chính chứ?
Ngụy Tranh nhìn thái độ kỳ quái của ta, nhưng không biết là kỳ quái ở đâu.
Hắn lấy từ trong ngực ra một bản đồ, bản vẽ được chiếu sáng dưới ngọn lửa bập bùng.
Ta đi tới, Ngụy Tranh vừa chỉ bản đồ vừa nói: “Nhóm của Hoắc Khởi sẽ chờ chúng ta ở huyện Thanh Thủy. Chúng ta đã vào địa phận Hoa Giang, xung quanh có rất nhiều nạn dân, nhất định phải cẩn thận.”
Ta cũng nghiêm túc: “Vậy chúng ta phải giấu kỹ đồ đạc quý giá trên người đi, không thì sẽ bị để ý.”
Ta đã xem không ít phim, lúc xảy ra thiên tai như này, con người không còn quan tâm tới nhân tính là gì nữa.
Mạo đầu, đai lưng, nhẫn ban chỉ, ngọc bội quý giá trên người Ngụy Tranh, có cái nào không giá trị liên thành?
Còn mấy món đồ trên người ta dù không đáng mấy đồng nhưng cũng không an toàn.
Hiếm lắm hai người bọn ta mới có chung ý kiến cất hết những thứ này đi, cải trang chuẩn bị lên đường.
Quả thật giống trong truyện miêu tả, vùng Hoa Giang ngày hoang vu nghèo khó vô cùng.
Ta nhìn bộ dạng yếu ớt của Ngụy Tranh. Hàng trình này lành ít dữ nhiều rồi.
10
Đợi khi Ngụy Tranh có thể di chuyển, ta đỡ hắn bắt đầu lên đường.
Trên đường đi, bọn ta có gì ăn nấy.
Trước kia Ngụy Tranh từng ra trận xuất binh, biết một số rau dại có thể ăn, ít nhất bọn ta cũng không c hết đói.
Nhưng càng đi càng gặp nhiều người đói tới mức vàng vọc cả người, ngay cả cả rau dại cũng khó kiếm.
“Hoàng… Công tử, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?” Ta mệt mỏi hỏi, coi phản ứng của nam tử bên cạnh.
“Ước chừng khoảng nửa ngày đường nữa.”
Ta khẽ gật đầu.
Mặc dù Ngụy Tranh trông tả tơi nhưng y phục trên người lại rất mắc tiền, nhìn là biết khác thường.
Ta quan sát thái độ của đám người xung quanh, thỉnh thoảng bọn họ lại liếc về phía này.
Ta có một dự cảm không lành.
Mấy người sau lưng vọt lên trước, chặn đường của bọn ta.
Quần áo của bọn họ tả tơi cũ nát, chân không mang giày, người đầy bụi đất, kẻ dẫn đầu có hàm răng hô.
“Nhìn quần áo của các ngươi chắc là tới từ kinh thành, trên người có đồ gì đáng tiền không, giao ra đây thì ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Ta nuốt nước miếng, trên tay bọn họ cầm một cây gậy, cảm giác như ngay khắc sau sẽ lao tới đánh người.
Ta núp sau lưng Ngụy Tranh, mấy nam nhân kia nhìn ta bằng ánh mắt chẳng tốt đẹp gì.
Ngụy Tranh hơi nghiêng người, lạnh lùng không để bọn họ vào mắt, hắn bất giác nắm chặt lấy tay ta: “Ai tha cho ai còn chưa biết đâu? Nếu các ngươi dám tiến lên một bước, ta đánh gãy tay của các ngươi.”
Ngụy Tranh cao hơn mét tám, cao hơn đám người trước mặt này nhiều, bọn họ lập tức lùi về sau.
Ta thấy thái độ do dự của bọn họ thì thở phao, nào ngờ bọn họ lại bung gậy gỗ lên lao tới đánh bọn ta.
Ta kéo Ngụy Tranh muốn chạy, nhưng quá vội giẫm phải hòn đá bị trượt chân, bổ nhào vào lòng Ngụy Tranh, đúng lúc ngăn một đòn.
Ta cảm giác đầu ong ong, trời đất đảo điên, không nghe rõ tiếng của Ngụy Tranh, cảm giác mọi thứ rụng rời.
Đúng vậy, sau đó ta mất ý thức.
Ký ức sau cùng của ta là tiếng Ngụy Tranh đánh nhau với mấy nam tử kia, ta nghe thấy những người kia xin Ngụy Tranh tha mạng.
Không đúng, Ngụy Tranh còn yếu như vậy sao có thể lấy một địch năm?
Chẳng lẽ lúc trước hắn giả bệnh?!
Khi tỉnh lại, ta đang nằm trên đống cỏ khô ở trong miếu hoang.
Trong ngôi miếu đổ nát này cũng có một đống người đang nằm, còn có đủ thứ nồi niêu bát đũa, có vẻ như đã sống ở đây được một thời gian rồi.
Không thấy Ngụy Tranh đâu nên cũng không dám làm liều, chỉ có thể ngồi im, quan sát người trong miếu hoang.
“Tiểu nương tử, cô tỉnh rồi?”
Một thôn phụ hiền lành thấy ta tỉnh thì rót cho ta một chén nước.
Ta nhận lấy chén nước, nhưng vẫn cảnh giác không uống.
Thôn phụ kia như cảm nhận được ta đề phòng, nhưng cũng không quan tâm mà ngỏ lời cảm ơn ta: “Tiểu nương tử, tạ ơn phu quân nhà cô đã ra tay cứu giúp, không thì cháu gái của ta đã không còn sống được tới bây giờ.” Thôn phụ lấy ống tay áo lau nước mắt, lúc này ta mới chú ý bên cạnh thôn phụ có một bé gái.
Bé gái có đôi mắt rất sáng, trong veo ngây thơ.
“Không có gì.”
Ngụy Tranh này cũng đâu có xấu xa như trong truyện, ít nhất thì trong chuyến đi này, ta đã thấy được hắn cũng lo nghĩ cho dân chúng.
Nhưng ta không hiểu tại sao hắn lại nói hắn là phu quân của ta.
Chẳng phải trước đó hắn đã nói hắn là công tử, ta là nô tỳ sao?
Đang suy nghĩ, Ngụy Tranh đã đi tới, trong miếu hoang này, hắn vô cùng nổi bật.
Dù trong hoàn cảnh này không giữ được hình tượng nhưng hắn mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tinh xảo, đường nét khuôn mặt góc cạnh, dáng người cao lớn khiến tất cả mọi người xì xào.
Ta nhìn thấy có không ít cô nương đang liếc hắn, tai đã ửng đỏ.
Ta biết tại sao hắn lại nói quan hệ của bọn ta như vậy rồi.
Muốn lấy ta ra làm lá chắn đây mà!
Nếu không có ta, chẳng là sẽ có không ít các cô các thím trong miếu hoang này muốn mai mối cho Ngụy Tranh.
“Nàng sao rồi?”
Ngụy Tranh ném mấy quả dại trong tay cho ta, “Rửa rồi.” Ta thụ sủng nhược kinh, ta, ta được Hoàng đế chăm sóc đấy ư?
Nếu sau này trở về, nhất định phải khoe khoang với bạn bè mới được.
Ta sung sướng ăn một quả dại, nhưng lập tức nhăn mặt đau khổ.
Quả dại này chua quá.
Ngụy Tranh nhướng mày, nhìn ta với ánh mắt vui vẻ: “Cố mà ăn đi, chúng ta đã đến cửa thành rồi, đợi trời sáng là có thể vào thành.”
“Vâng.” Để lấp đầy bụng, ta đành chịu đựng ăn cho xong chỗ quả dại chua loét này.
Ta nhìn bộ dạng vui vẻ của Ngụy Tranh, chắc là hắn đang mong được gặp Tống Cẩm Sơ.
Ta chợt cảm thấy hụt hẫng, nhưng tại sao thì ta lại không rõ.
Ngụy Tranh ngồi xuống cạnh ta, trên tay là một cái hầu bao. Hắn cầm hầu bao của ta làm gì?
“Ta nhớ tỷ tỷ của nàng cũng có một cái hầu bao đựng đầy thuốc, nhưng mà bên trên thêu hoa lan rất xấu.” Ta cố gắng nhớ lại cốt truyện, hình như trong cốt truyện không có chi tiết này thì phải.
“Ta không nhớ.”
“Sao lại không nhớ? Hai người bên nhau từ nhỏ, lần ở trong ngục đó, cái hầu bao đó bị rơi trên mặt đất ấy.” “Cái hầu bao đó là của ta, còn tỷ tỷ có hầu bao không thì ta không rõ.”
Ta đang cố gắng ăn quả dại thì nhìn thấy Ngụy Tranh đã ngẩn ra.
“Cái hầu bao kia là của nàng?”
Ngụy Tranh nắm lấy vai ta, lắc lắc hai cái rất mạnh, ta cảm giác như bị hắn lắc tan ra thành từng mảnh.
“Vâng, ta đeo cái hầu bao đó từ nhỏ mà.”
Trong mơ, ta cũng luôn đeo nó, còn nó từ đâu ra thì ta cũng không biết.
“Vậy hồi bé nàng đã từng vào cung chưa?” Ngụy Tranh vội hỏi.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Ngụy Tranh lo lắng như vậy, cảm thấy đây là lúc nói cho hắn biết sự thật rồi.
Ít nhất thì hắn sẽ không bám lấy nữ chính nữa.
Chỉ cần hắn không đối nghịch với nam chính thì chắc là sẽ không phải c hết sớm.
Ngụy Tranh độc mồm độc miệng, cố chấp ngang ngược nhưng bây giờ hắn vẫn chưa hắc hóa hoàn toàn.
“Tỷ tỷ nói, hồi bé ta từng theo Tần di nương vào cung ở mấy ngày, sau đó ta về ngủ mê không tỉnh, đến khi tỉnh lại thì không nhớ chuyện lúc trước.”
Khuôn mặt lạnh lẽo của Ngụy Tranh dần tan chảy.
Ngón tay mảnh khảnh cầm hầu bao, đầu ngón tay vuốt ve đường khâu trên đó, hắn ngẩn ngơ nhìn nữ tử bên cạnh.
Gương mặt của nàng sáng theo ánh lửa bập bùng, hàng mi dài cong vút cùng với biểu cảm luôn luôn tích cực.
Phủ Thừa tướng, thích hoa lan.
Chẳng lẽ hắn đã nhận lầm người từ đó tới giờ?
11
Ngày hôm sau, trời vừa sáng bọn ta lập tức vào thành.
Trên đường đi thấy không ít người nằm ven đường, nhìn cách ăn mặc giống như nạn dân đến từ vùng khác.
Ngụy Tranh nghiêm mặt, nhíu mày trước cảnh tượng này.
Ta nhớ trong truyện có viết Ngụy Tranh đã phái quan viên áp tải lương thực, vận chuyển lương thực tới địa phương.
Nhưng khi lương thực đến, quan viên không c hết thì cũng bị thương, có thể nói không thể coi thường thế lực ở địa phương này.
Trước khi đi bọn ta đã lên kế hoạch.
Ta nhìn thấy một lều cháo được dựng lên, Tống Cẩm Sơ và Ngụy Cảnh Du đang ở đó phát cháo.
Tống Cẩm Sơ đứng đó làm mọi người không rời mắt nổi, dù y phục đơn giản nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp của nàng ấy.
Ta vô thức ngẩng đầu nhìn Ngụy Tranh, đúng lúc Ngụy Tranh cũng ngẩng đầu nhìn ta.
Ta lúng túng quay đi, hắn nhìn ta làm gì, không phải hắn nên nhìn Tống Cẩm Sơ sao?
Người thương đang ở bên tình địch mà sao hắn chẳng có phản ứng gì thế.
“Tỷ tỷ!” Ta chạy tới chỗ Tống Cẩm Sơ.
Tống Cẩm Sơ cũng đã trông thấy ta, nàng ấy đưa muôi cháo cho Ngụy Cảnh Du, chạy về phía này, bưng lấy mặt ta: “Ý Nhi, muội không sao chứ?”
“Không sao, không sao ạ.” Ta nghe Tống Cẩm Sơ quan tâm hỏi, tự dưng nước mắt trào rơi.
Có người quan tâm hạnh phúc quá, trong thế giới này cũng chỉ có Tống Cẩm Sơ thật lòng tốt với ta.
Ta nhìn Ngụy Cảnh Du, nét mặt của hắn có hơi khác thường, như thể ta và Ngụy Tranh không nên xuất hiện ở đây.
Nhắc tới cũng lạ, trong truyện không có tình tiết bị hành thích.
Mục tiêu của cuộc hành thích này đã quá rõ ràng, đó là Ngụy Tranh.
Ta giật thót trong lòng, một suy nghĩ lớn mật nảy ra, đừng nói chủ mưu hành thích Ngụy Tranh là Ngụy Cảnh Du đấy nhé.
Nhưng nhìn dáng vẻ khúm núm cung kính của Ngụy Cảnh Du trước Ngụy Tranh, có lẽ không phải.
Ta nắm tay Tống Cẩm Sơ: “Tỷ tỷ, muội đói quá, cho muội chén cháo với.” Tống Cẩm Sơ cưng chiều xoa đầu ta: “Theo tỷ.”
Ta hạnh phúc ăn ba bát cháo lớn, nếu không có Ngụy Tranh ở bên khiêu khích châm chọc thì ta vẫn có thể ăn thêm nữa.
Ta thay vị trí của Tống Cẩm Sơ, để nàng ấy qua bên cạnh nghỉ ngơi.
Không biết người bên cạnh đã đổi thành Ngụy Tranh từ lúc nào, hắn cao hơn ta rất nhiều, đứng bên thế này khiến ta thấy rất áp lực.
“Công tử, hay là ngài qua bên nghỉ ngơi đi, việc vất vả này cứ để Hoắc Khởi làm là được.” “Ngài bôn ba suốt dọc đường này, hay là ngài đến y quán khám thử xem? Chắc là vẫn còn một chút độc chưa giải hết.” “Nàng muốn đuổi ta đi như vậy à?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Ngụy Tranh vang lên, ta biết đây là điềm báo hắn đang giận.
Ta nở nụ cười thật tươi: “Đâu có ạ? Cũng vì lo cho sức khỏe của ngài thôi mà!” Ta bắt đầu nghiêm túc múc cháo, chỉ một lát sau đã đến đáy của nồi cháo.
Lúc ta múc tới muôi cuối cùng, đang định nghỉ thì một nam tử bảnh bao thấy không còn cháo, thế là tức giận lao tới.
Gã đập cái chén vào đầu ta, ta không kịp phản ứng, máu tươi chảy dọc trán.
Không chỉ nam tử kia mà những người xếp hàng đằng sau cũng trở nên hỗn loạn, ồ ạt lao tới xin ăn.
Ngụy Tranh lạnh lùng bảo vệ ta ở sau lưng, hắn lật tung lều cháo, kéo ta chạy đi.
Không biết đã chạy bao lâu, mãi đến khi phía sau không còn người, bọn ta mới từ từ dừng lại.
Ngụy Tranh vươn tay, dịu dàng xoa trán ta, “Đau không?” Ngữ khí yêu thương xót lòng.
Đầu ta ong ong: “Yên tâm, ta không bị thương. Ta chỉ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy thôi.”
Ngụy Tranh hừ lạnh một tiếng: “Một lũ không có tính người, vì miếng ăn mà không màng làm người khác bị thương. Vậy mới nói nếu bản thân không mạnh mẽ lên thì sẽ chỉ bị người khác bắt nạt. Như ta đã nói ấy, việc phát cháo này đúng là bất khả thi, một đấu gạo nuôi thù là vậy đó.”
Ta nhìn Ngụy Tranh, hình như hắn đã thay đổi, nhưng thay đổi thế nào thì lại không nói ra được.
Ngón tay mảnh khảnh của hắn xoa trán ta, dịu dàng dùng khăn tay lau vệt máu.
Ta giật lấy khăn tay: “Ta có thể tự làm được.”
Kỳ lạ, lều cháo do Tống Cẩm Sơ dựng mà hắn lại thẳng thừng chê trách.
Bây giờ mọi người đã tụ họp, hắn không đi theo Tống Cẩm Sơ mà cứ ở bên ta.
Chẳng lẽ vì hối hôm qua ta thừa nhận chuyện hầu bao nên hắn biết hắn nhận lầm người rồi?
Thế này thì tùy tiện quá, chẳng lẽ thích ai đó lại chỉ dựa vào một cái hầu bao thôi sao?
Vậy khác nào nói bất kể chủ nhân của cái hầu bao đó là ai thì hắn đều sẽ yêu người đó.
Ta trầm mặc, không biết nên đối mặt với Ngụy Tranh thế nào.
Ta thà thấy hắn độc miếng giống trước kia còn hơn được hắn đối tốt vì ơn tình.
“Chúng ta nên về thôi.” Ta nói rồi đi thẳng mà không quay đầu lại.
Bọn ta trở về căn nhà mà đám người Tống Cẩm Sơ đã thuê, phát hiện trong sân không có lấy một người.
Không biết Hoắc Khởi chạy từ đâu ra với vẻ mặt nghiêm túc: “Tống Đại cô nương và Vương gia bị quan binh bắt đi, bây giờ đang ở trong ngục.”
“Sao lại như thế?” Ta sửng sốt, “Tỷ tỷ đâu có làm chuyện gì phạm pháp.”
Hoắc Khởi nhìn ta và Ngụy Tranh, nói: “Người dân đổ dồn tới ăn cháo miễn phí, không ai mua lương thực của quan phủ. Huyện lệnh nói lương thực mà Đại cô nương phân phát là đồ đi trộm được.”
Bọn ta cải trang giấu thân phận tới đây, lá gan của Huyện lệnh này cũng lớn quá rồi, nếu là người bình thường, e rằng sẽ không dám ló mặt.
Ta siết chặt nắm đấm: “Như thế nào cũng phải cứu được tỷ tỷ ra.”
12
Ngụy Tranh đánh ngất hai nha dịch, bọn ta lẻn vào trong ngục.
Bọn ta vừa điều tra được, huyện lệnh huyện Thanh Thủy đã cấu kết với thế lực trùm sò địa phương.
Mà trong thế lực này có lẻ g iết người không chớp mắt, Ngụy Tranh cảm thấy trong đây không bình thường nên đã phái Hoắc Khởi đi tìm Tuần phủ vùng này.
Ngụy Tranh giơ bó đuốc, ta theo sau hắn, vừa đi vừa nhìn quanh.
Nơi hành hình vẫn còn một vũng máu chưa lau, ta cố nhịn cơn buồn nôn, quay sang chỗ khác.
Người bị nhốt trong ngục này không phải phạm nhân hung thần ác sát như trong tưởng tượng mà lại là những người rất bình thường.
Hồi ta mới xuyên tới đây đã từng bị tống vào ngục, nỗi sợ trong ta không tài nào che giấu được, ta vô thức nắm chặt ống tay áo, Ngụy Tranh đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Ta khẽ hỏi, nghiêng người đi tới bên cạnh Ngụy Tranh, phát hiện phía trước không còn đường.
“Tống Đại cô nương và Cảnh Du không có ở đây.”
“Đây chẳng phải là lao ngục của huyện Thanh Thủy sao? Không ở đây thì ở đâu?”
Ngụy Tranh lắc đầu: “Chuyện này không đơn giản như vậy.”
Ta đang định nói thì bên ngoài có tiếng bước chân sột soạt, tiếng động càng lúc càng gần bọn ta.
NY kéo ta ra sau hắn, dùng giọng vô cùng dịu dàng trấn an ta: “Không cần sợ, có ta ở đây.” Ta không để sự thay đổi trong ngữ khí của Ngụy Tranh mà chỉ vô thức túm chặt hay của hắn, ta vẫn nhớ rõ mồn một cảnh tượng trong lao ngục kia.
Ta hít một hơi thật sau, muốn xua tan tất cả hình ảnh trong đầu.
Ngụy Tranh nhìn nữ tử run rẩy trước mặt, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ trắng nõn ấy, muốn trấn an ta.
Ngay khi bọn ta sẵn sàng đối mặt với đám người kia thì tiếng của bọn họ lại càng lúc càng xa.
Ta thả tay Ngụy Tranh ra, đi đến chỗ góc khuất trước đoạn rẽ, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Trong truyện, Ngụy Tranh và Tống Cẩm Sơ bị nhốt trong nhà lao này.
Nhưng ta và Ngụy Tranh đã đi qua một lần mà vẫn không thấy người đâu.
Tình tiết trong truyện đã thay đổi, nhưng có lẽ mạch truyện vẫn chưa thay đổi.
Nhưng nơi giam giữ ở đâu chứ?
Ngụy Tranh xoa tay lên tường làm rơi vụn đá ra, sau đó lại gõ lên.
Cốc, cốc, cốc.
Hai bọn ta nhìn nhau, lập tức hiểu nơi này có một lối đi bí mật.
Dựa theo tiếng động vừa rồi của những người kia, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong lối đi bí mật này.
Bọn ta men theo tường, quả nhiên sâu trong cùng thấy được một cái hố sâu, bắc qua hố là một cầu treo bằng gỗ, trông đã được nhiều năm rồi.
Bọn ta đi vào, mùi máu tanh nồng nặc lập tức ập vào mặt.
Càng lúc ta càng khó chịu, không khí trong này rất bí bách, cảm giác như không thở nổi.
Ta bấu vào vách tường, để lại dấu ngón tay mờ mờ hằn lên
Ngụy Tranh thì không biến sắc, nhưng ánh mắt nhìn ta lại lộ ra đôi phần lo lắng.
“Chúng ta ra ngoài trước đi, nàng thế này cũng không giúp được gì.”
Ta giữ Ngụy Tranh đang dìu ta lại: “Mấy người tỷ tỷ đang gặp nguy hiểm, trước đám hung thần ác sát này, cố gắng kéo dài thời gian chờ viện binh tới mới là kế sách đúng đắn. Nếu vì ta mà lỡ mất cơ hội cứu tỷ tỷ, cả đời này của ta sẽ không thanh thản.”
Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng.
Tống Cẩm Sơ là người duy nhất tốt với ta từ khi ta đến thế giới này, nàng ấy dịu dàng lương thiện, lại từng cứu ta nhiều lần.
Trong truyện, Vương gia là người đến cứu viện, nhưng bây giờ cả Vương gia cũng bị bắt chung với tỷ tỷ, ta không dám chắc chuyện sau đó sẽ thế nào nên trước mắt phải cứu được tỷ tỷ đã.
Ngụy Tranh thấy không thể lay chuyển được thì tiếp tục giơ đuốc đi tiếp, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngoái lại liếc ta một cái.
Không đủ ô-xi, lửa dần tắt, bọn ta nhìn thấy có hai người bị treo trên đài.
Tống Cẩm Sơ và Ngụy Cảnh Du bị trói trên cọc gỗ, người đầy vết roi, máu nhỏ xuống đất đã chuyển thành màu đen.
Một tên đàn ông cao lớn người đầy hình xăm, hai tay để trần đang ngồi trên ghế chính cười ha hả.
Gã cười cợt nhìn hai người bị trói trên cọc gỗ: “Nhìn y phục và khẩu âm của các ngươi chắc là tới từ kinh thành nhỉ?”
Tống Cẩm Sơ đang định lên tiếng thì đã bị Ngụy Cảnh Du cướp lời: “Đúng vậy, nương tử nhà ta bị bán vào kinh từ thuở nhỏ, gần đây nghe nói ở quê gặp nạn, nàng ấy nhớ thương nên về xem, hi vọng có thể giúp đỡ được một phần.” Ngụy Cảnh Du nháy mắt với Tống Cẩm Sơ, Tống Cẩm Sơ khẽ gật đầu theo.
“Nhưng các ngươi có biết các ngươi đã làm hỏng chuyện của bọn ta rồi không. Đám dân kia ăn đồ của các ngươi thì ai mua lương thực cho bọn ta?”
Ngụy Cảnh Du cười giả lả: “Đại nhân nói phải, đại nhân nói đúng lắm ạ. Hay là đại nhân mất bao nhiêu tiền thì bọn ta sẽ đền cho đại nhân, mất bao nhiêu đền bấy nhiêu, được không?”
Gã đảo mắt nhìn quanh như đang xem người này nói thật hay giả.
Mắt ta đã đỏ hoe, ta đi về phía trước, Tống Cẩm Sơ trông thấy ta thì con mắt sáng lên.
“Báo, có kẻ trộm đột nhập vào kho lương.”
Nam nhân cao lớn nghe vậy thì đứng dậy: “Các ngươi cứ ở đây, mai lại tới tìm các ngươi.” Gã dẫn một đám người rời đi, chỉ giữ lại hai nha dịch để canh gác.
Ngụy Tranh dễ dàng hạ gục được bọn chúng, ta đi tới cởi trói cho hai người.
“Thế này là thế nào?” Tống Cẩm Sơ thều thào hỏi.
“Ta phái người gây rối kho lương, thời gian không nhiều, chúng ta mau ra ngoài.” Ngụy Cảnh Du vô thức muốn đỡ Tống Cẩm Sơ nhưng nhìn thấy Ngụy Tranh ở bên thì lập tức rụt tay về.
“Hoàng thượng, thần làm việc tắc trách, khiến Hoàng thượng lâm vào nguy hiểm, thần tội đáng muôn ch ết.”
Ngụy Tranh lạnh mặt không nói gì.
Ta nghĩ chắc có lẽ vì vừa rồi y gọi Tống Cẩm Sơ là nương tử nên Ngụy Tranh mới ghen.
Bây giờ ta không nhìn thấu được tâm tư của Ngụy Tranh, không thể nào có chuyện hắn không có chút tình cảm với Tống Cẩm Sơ, dù sao cũng đã bên nhau sớm chiều mấy tháng qua.
Còn với ta chỉ là ơn tình mà thôi.
Bọn ta vượt qua cái hố sâu, đi tới cửa nhà lao, đang định tẩu thoát thì một đám nha dịch cầm đao vây tới, chặn bọn ta ở chỗ rẽ.
Tống Cẩm Sơ đã kiệt sức ngã ngồi xuống đất, bọn ta đừng chắn trước nàng ấy.
Thanh đao bên hông ta bị Ngụy Cảnh Du rút ra.
Y và Ngụy Tranh đều chắn thanh đao trước ngực, thủ thế sẵn sàng.
Ta xử lý qua vết thương của Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh không chịu được đau đớn mà ngất đi.
Thuốc của ta chỉ có thể giải trừ được một phần độc tính, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn thì vẫn phải tìm đại phu thật sự.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, lòng ta như thắt lại.
May mà ta tìm được một cái hang động bí mật, cỏ dại mọc um tùm trong động, ta kéo Ngụy Tranh trốn trong chỗ khuất, sợ phát ra tiếng động.
Không biết đã qua bao lâu, ta chỉ biết ta đã đói đến mức không mở nổi con mắt, bên ngoài mới dần im ắng trở lại.
Ta lơ mơ tỉnh lại, cảm thấy cổ mình đau ê ẩm.
Còn nam tử mà ta dựa vào, không biết đã tỉnh từ lúc nào, trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ẩn chứa suy nghĩ không dễ nhìn thấu.
“Ngài tỉnh khi nào vậy?”
“Tỉnh trước ngươi.”
“Thế tại sao ngài không gọi nô tỳ?”
“Vai của Cô bị ngươi đè tê luôn rồi.”
Trong động tối mù, ta không nhìn được biểu cảm của Ngụy Tranh, nhưng qua giọng nói khàn khàn yếu ớt của hắn, ta có thể cảm nhận được tình trạng không khỏe bây giờ của hắn.
Hắn nghiêng đầu lại gần ta, ta đưa tay đỡ, phát hiện trán hắn nóng hôi hổi.
Không phải chứ, sốt cao vậy, nếu bị sốt ngu người luôn thì cốt truyện phát triển tiếp kiểu gì.
Ta chỉnh lại đầu của hắn, lê thân ra ngoài cửa động.
ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
May mà cách đây không xa có con sông.
Ta đỡ Ngụy Tranh đi đến bờ sông.
Hắn không còn dáng vẻ cao ngạo như trước, vết thương đã khiến hắn chỉ còn một hơi thở mong manh, không còn sức làm mình làm mẩy.
Ta ghé bên sống, dùng tay bón nước tới miệng Ngụy Tranh.
Nước được rót vào miệng Ngụy Tranh, nhanh chóng hết sạch, cuối cùng Ngụy Tranh cũng tỉnh lại.
Hắn nhíu mày, như thể vô cùng đau đớn, cả người run bần bật.
Ta xé váy, nhúng mảnh vải vào nước rồi đắp lên trán Ngụy Tranh.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Ngụy Tranh cũng hạ sốt.
Lúc Ngụy Tranh đi tới, ta đang ngồi xổm nghiên cứu đống cây cỏ khô và mấy con cá ta vừa bắt được.
“Khụ khụ, ngươi đang làm gì thế?” “Nướng cá, ngài biết nhóm lửa không?”
Ta xem vô tuyến thấy người xưa nhóm lửa dễ lắm, thế mà ta mày mò nửa ngày vẫn không làm được trò chống gì.
Ngụy Tranh im lặng, lấy một mảnh gỗ, mài mấy cái đã bén lửa.
Hình tượng của Ngụy Tranh trong lòng ta lập tức tốt lên không ít.
Mùi cá béo tỏa ra, thèm muốn ch ết.
Ngụy Tranh nhìn nữ tử trước mặt, nơi đáy lòng sinh ra một cảm giác quen thuộc, dung mạo quen thuộc ấy làm cảm xúc của hắn trở nên rối ren.
Từ ngày đó, hắn không còn mơ thấy bé gái kia nữa.
Mà khi hắn ở bên Tống Tri Ý, hắn lại không khống chế được cảm xúc của mình.
Đáng lẽ người hắn thích là Tống Cẩm Sơ chứ.
Ta nhìn con cá vàng rộm dần cháy khét, sau đó nhìn sang Ngụy Tranh không biết hồn phách đã lạc đi đâu rồi.
“Ha ha, Hoàng thượng ơi.” Ta xua xua tay trước mặt Ngụy Tranh, muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Ngụy Tranh lập tức hoàn hồn: “Sao?” “À thì… Có thể ăn cá được chưa ạ.”
Cái bụng đói của ta kêu vang biểu tình không ngớt.
Ta hậm hực giải quyết con cái trong tay Ngụy Tranh, lệ rơi đầy mặt, mặc dù nó bị cháy nhưng vẫn còn rất thơm.
Ta vừa ăn cá nướng vừa nhìn Ngụy Tranh, trông hắn mất hồn mất vía thế này chắc là đang lo nam chính dẫn nữ chính chạy mất.
Ôi cái tên nhóc này, sao phải tranh giành nữ chính với nam chính chứ?
Ngụy Tranh nhìn thái độ kỳ quái của ta, nhưng không biết là kỳ quái ở đâu.
Hắn lấy từ trong ngực ra một bản đồ, bản vẽ được chiếu sáng dưới ngọn lửa bập bùng.
Ta đi tới, Ngụy Tranh vừa chỉ bản đồ vừa nói: “Nhóm của Hoắc Khởi sẽ chờ chúng ta ở huyện Thanh Thủy. Chúng ta đã vào địa phận Hoa Giang, xung quanh có rất nhiều nạn dân, nhất định phải cẩn thận.”
Ta cũng nghiêm túc: “Vậy chúng ta phải giấu kỹ đồ đạc quý giá trên người đi, không thì sẽ bị để ý.”
Ta đã xem không ít phim, lúc xảy ra thiên tai như này, con người không còn quan tâm tới nhân tính là gì nữa.
Mạo đầu, đai lưng, nhẫn ban chỉ, ngọc bội quý giá trên người Ngụy Tranh, có cái nào không giá trị liên thành?
Còn mấy món đồ trên người ta dù không đáng mấy đồng nhưng cũng không an toàn.
Hiếm lắm hai người bọn ta mới có chung ý kiến cất hết những thứ này đi, cải trang chuẩn bị lên đường.
Quả thật giống trong truyện miêu tả, vùng Hoa Giang ngày hoang vu nghèo khó vô cùng.
Ta nhìn bộ dạng yếu ớt của Ngụy Tranh. Hàng trình này lành ít dữ nhiều rồi.
10
Đợi khi Ngụy Tranh có thể di chuyển, ta đỡ hắn bắt đầu lên đường.
Trên đường đi, bọn ta có gì ăn nấy.
Trước kia Ngụy Tranh từng ra trận xuất binh, biết một số rau dại có thể ăn, ít nhất bọn ta cũng không c hết đói.
Nhưng càng đi càng gặp nhiều người đói tới mức vàng vọc cả người, ngay cả cả rau dại cũng khó kiếm.
“Hoàng… Công tử, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?” Ta mệt mỏi hỏi, coi phản ứng của nam tử bên cạnh.
“Ước chừng khoảng nửa ngày đường nữa.”
Ta khẽ gật đầu.
Mặc dù Ngụy Tranh trông tả tơi nhưng y phục trên người lại rất mắc tiền, nhìn là biết khác thường.
Ta quan sát thái độ của đám người xung quanh, thỉnh thoảng bọn họ lại liếc về phía này.
Ta có một dự cảm không lành.
Mấy người sau lưng vọt lên trước, chặn đường của bọn ta.
Quần áo của bọn họ tả tơi cũ nát, chân không mang giày, người đầy bụi đất, kẻ dẫn đầu có hàm răng hô.
“Nhìn quần áo của các ngươi chắc là tới từ kinh thành, trên người có đồ gì đáng tiền không, giao ra đây thì ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Ta nuốt nước miếng, trên tay bọn họ cầm một cây gậy, cảm giác như ngay khắc sau sẽ lao tới đánh người.
Ta núp sau lưng Ngụy Tranh, mấy nam nhân kia nhìn ta bằng ánh mắt chẳng tốt đẹp gì.
Ngụy Tranh hơi nghiêng người, lạnh lùng không để bọn họ vào mắt, hắn bất giác nắm chặt lấy tay ta: “Ai tha cho ai còn chưa biết đâu? Nếu các ngươi dám tiến lên một bước, ta đánh gãy tay của các ngươi.”
Ngụy Tranh cao hơn mét tám, cao hơn đám người trước mặt này nhiều, bọn họ lập tức lùi về sau.
Ta thấy thái độ do dự của bọn họ thì thở phao, nào ngờ bọn họ lại bung gậy gỗ lên lao tới đánh bọn ta.
Ta kéo Ngụy Tranh muốn chạy, nhưng quá vội giẫm phải hòn đá bị trượt chân, bổ nhào vào lòng Ngụy Tranh, đúng lúc ngăn một đòn.
Ta cảm giác đầu ong ong, trời đất đảo điên, không nghe rõ tiếng của Ngụy Tranh, cảm giác mọi thứ rụng rời.
Đúng vậy, sau đó ta mất ý thức.
Ký ức sau cùng của ta là tiếng Ngụy Tranh đánh nhau với mấy nam tử kia, ta nghe thấy những người kia xin Ngụy Tranh tha mạng.
Không đúng, Ngụy Tranh còn yếu như vậy sao có thể lấy một địch năm?
Chẳng lẽ lúc trước hắn giả bệnh?!
Khi tỉnh lại, ta đang nằm trên đống cỏ khô ở trong miếu hoang.
Trong ngôi miếu đổ nát này cũng có một đống người đang nằm, còn có đủ thứ nồi niêu bát đũa, có vẻ như đã sống ở đây được một thời gian rồi.
Không thấy Ngụy Tranh đâu nên cũng không dám làm liều, chỉ có thể ngồi im, quan sát người trong miếu hoang.
“Tiểu nương tử, cô tỉnh rồi?”
Một thôn phụ hiền lành thấy ta tỉnh thì rót cho ta một chén nước.
Ta nhận lấy chén nước, nhưng vẫn cảnh giác không uống.
Thôn phụ kia như cảm nhận được ta đề phòng, nhưng cũng không quan tâm mà ngỏ lời cảm ơn ta: “Tiểu nương tử, tạ ơn phu quân nhà cô đã ra tay cứu giúp, không thì cháu gái của ta đã không còn sống được tới bây giờ.” Thôn phụ lấy ống tay áo lau nước mắt, lúc này ta mới chú ý bên cạnh thôn phụ có một bé gái.
Bé gái có đôi mắt rất sáng, trong veo ngây thơ.
“Không có gì.”
Ngụy Tranh này cũng đâu có xấu xa như trong truyện, ít nhất thì trong chuyến đi này, ta đã thấy được hắn cũng lo nghĩ cho dân chúng.
Nhưng ta không hiểu tại sao hắn lại nói hắn là phu quân của ta.
Chẳng phải trước đó hắn đã nói hắn là công tử, ta là nô tỳ sao?
Đang suy nghĩ, Ngụy Tranh đã đi tới, trong miếu hoang này, hắn vô cùng nổi bật.
Dù trong hoàn cảnh này không giữ được hình tượng nhưng hắn mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tinh xảo, đường nét khuôn mặt góc cạnh, dáng người cao lớn khiến tất cả mọi người xì xào.
Ta nhìn thấy có không ít cô nương đang liếc hắn, tai đã ửng đỏ.
Ta biết tại sao hắn lại nói quan hệ của bọn ta như vậy rồi.
Muốn lấy ta ra làm lá chắn đây mà!
Nếu không có ta, chẳng là sẽ có không ít các cô các thím trong miếu hoang này muốn mai mối cho Ngụy Tranh.
“Nàng sao rồi?”
Ngụy Tranh ném mấy quả dại trong tay cho ta, “Rửa rồi.” Ta thụ sủng nhược kinh, ta, ta được Hoàng đế chăm sóc đấy ư?
Nếu sau này trở về, nhất định phải khoe khoang với bạn bè mới được.
Ta sung sướng ăn một quả dại, nhưng lập tức nhăn mặt đau khổ.
Quả dại này chua quá.
Ngụy Tranh nhướng mày, nhìn ta với ánh mắt vui vẻ: “Cố mà ăn đi, chúng ta đã đến cửa thành rồi, đợi trời sáng là có thể vào thành.”
“Vâng.” Để lấp đầy bụng, ta đành chịu đựng ăn cho xong chỗ quả dại chua loét này.
Ta nhìn bộ dạng vui vẻ của Ngụy Tranh, chắc là hắn đang mong được gặp Tống Cẩm Sơ.
Ta chợt cảm thấy hụt hẫng, nhưng tại sao thì ta lại không rõ.
Ngụy Tranh ngồi xuống cạnh ta, trên tay là một cái hầu bao. Hắn cầm hầu bao của ta làm gì?
“Ta nhớ tỷ tỷ của nàng cũng có một cái hầu bao đựng đầy thuốc, nhưng mà bên trên thêu hoa lan rất xấu.” Ta cố gắng nhớ lại cốt truyện, hình như trong cốt truyện không có chi tiết này thì phải.
“Ta không nhớ.”
“Sao lại không nhớ? Hai người bên nhau từ nhỏ, lần ở trong ngục đó, cái hầu bao đó bị rơi trên mặt đất ấy.” “Cái hầu bao đó là của ta, còn tỷ tỷ có hầu bao không thì ta không rõ.”
Ta đang cố gắng ăn quả dại thì nhìn thấy Ngụy Tranh đã ngẩn ra.
“Cái hầu bao kia là của nàng?”
Ngụy Tranh nắm lấy vai ta, lắc lắc hai cái rất mạnh, ta cảm giác như bị hắn lắc tan ra thành từng mảnh.
“Vâng, ta đeo cái hầu bao đó từ nhỏ mà.”
Trong mơ, ta cũng luôn đeo nó, còn nó từ đâu ra thì ta cũng không biết.
“Vậy hồi bé nàng đã từng vào cung chưa?” Ngụy Tranh vội hỏi.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Ngụy Tranh lo lắng như vậy, cảm thấy đây là lúc nói cho hắn biết sự thật rồi.
Ít nhất thì hắn sẽ không bám lấy nữ chính nữa.
Chỉ cần hắn không đối nghịch với nam chính thì chắc là sẽ không phải c hết sớm.
Ngụy Tranh độc mồm độc miệng, cố chấp ngang ngược nhưng bây giờ hắn vẫn chưa hắc hóa hoàn toàn.
“Tỷ tỷ nói, hồi bé ta từng theo Tần di nương vào cung ở mấy ngày, sau đó ta về ngủ mê không tỉnh, đến khi tỉnh lại thì không nhớ chuyện lúc trước.”
Khuôn mặt lạnh lẽo của Ngụy Tranh dần tan chảy.
Ngón tay mảnh khảnh cầm hầu bao, đầu ngón tay vuốt ve đường khâu trên đó, hắn ngẩn ngơ nhìn nữ tử bên cạnh.
Gương mặt của nàng sáng theo ánh lửa bập bùng, hàng mi dài cong vút cùng với biểu cảm luôn luôn tích cực.
Phủ Thừa tướng, thích hoa lan.
Chẳng lẽ hắn đã nhận lầm người từ đó tới giờ?
11
Ngày hôm sau, trời vừa sáng bọn ta lập tức vào thành.
Trên đường đi thấy không ít người nằm ven đường, nhìn cách ăn mặc giống như nạn dân đến từ vùng khác.
Ngụy Tranh nghiêm mặt, nhíu mày trước cảnh tượng này.
Ta nhớ trong truyện có viết Ngụy Tranh đã phái quan viên áp tải lương thực, vận chuyển lương thực tới địa phương.
Nhưng khi lương thực đến, quan viên không c hết thì cũng bị thương, có thể nói không thể coi thường thế lực ở địa phương này.
Trước khi đi bọn ta đã lên kế hoạch.
Ta nhìn thấy một lều cháo được dựng lên, Tống Cẩm Sơ và Ngụy Cảnh Du đang ở đó phát cháo.
Tống Cẩm Sơ đứng đó làm mọi người không rời mắt nổi, dù y phục đơn giản nhưng vẫn không che giấu được dung mạo xinh đẹp của nàng ấy.
Ta vô thức ngẩng đầu nhìn Ngụy Tranh, đúng lúc Ngụy Tranh cũng ngẩng đầu nhìn ta.
Ta lúng túng quay đi, hắn nhìn ta làm gì, không phải hắn nên nhìn Tống Cẩm Sơ sao?
Người thương đang ở bên tình địch mà sao hắn chẳng có phản ứng gì thế.
“Tỷ tỷ!” Ta chạy tới chỗ Tống Cẩm Sơ.
Tống Cẩm Sơ cũng đã trông thấy ta, nàng ấy đưa muôi cháo cho Ngụy Cảnh Du, chạy về phía này, bưng lấy mặt ta: “Ý Nhi, muội không sao chứ?”
“Không sao, không sao ạ.” Ta nghe Tống Cẩm Sơ quan tâm hỏi, tự dưng nước mắt trào rơi.
Có người quan tâm hạnh phúc quá, trong thế giới này cũng chỉ có Tống Cẩm Sơ thật lòng tốt với ta.
Ta nhìn Ngụy Cảnh Du, nét mặt của hắn có hơi khác thường, như thể ta và Ngụy Tranh không nên xuất hiện ở đây.
Nhắc tới cũng lạ, trong truyện không có tình tiết bị hành thích.
Mục tiêu của cuộc hành thích này đã quá rõ ràng, đó là Ngụy Tranh.
Ta giật thót trong lòng, một suy nghĩ lớn mật nảy ra, đừng nói chủ mưu hành thích Ngụy Tranh là Ngụy Cảnh Du đấy nhé.
Nhưng nhìn dáng vẻ khúm núm cung kính của Ngụy Cảnh Du trước Ngụy Tranh, có lẽ không phải.
Ta nắm tay Tống Cẩm Sơ: “Tỷ tỷ, muội đói quá, cho muội chén cháo với.” Tống Cẩm Sơ cưng chiều xoa đầu ta: “Theo tỷ.”
Ta hạnh phúc ăn ba bát cháo lớn, nếu không có Ngụy Tranh ở bên khiêu khích châm chọc thì ta vẫn có thể ăn thêm nữa.
Ta thay vị trí của Tống Cẩm Sơ, để nàng ấy qua bên cạnh nghỉ ngơi.
Không biết người bên cạnh đã đổi thành Ngụy Tranh từ lúc nào, hắn cao hơn ta rất nhiều, đứng bên thế này khiến ta thấy rất áp lực.
“Công tử, hay là ngài qua bên nghỉ ngơi đi, việc vất vả này cứ để Hoắc Khởi làm là được.” “Ngài bôn ba suốt dọc đường này, hay là ngài đến y quán khám thử xem? Chắc là vẫn còn một chút độc chưa giải hết.” “Nàng muốn đuổi ta đi như vậy à?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Ngụy Tranh vang lên, ta biết đây là điềm báo hắn đang giận.
Ta nở nụ cười thật tươi: “Đâu có ạ? Cũng vì lo cho sức khỏe của ngài thôi mà!” Ta bắt đầu nghiêm túc múc cháo, chỉ một lát sau đã đến đáy của nồi cháo.
Lúc ta múc tới muôi cuối cùng, đang định nghỉ thì một nam tử bảnh bao thấy không còn cháo, thế là tức giận lao tới.
Gã đập cái chén vào đầu ta, ta không kịp phản ứng, máu tươi chảy dọc trán.
Không chỉ nam tử kia mà những người xếp hàng đằng sau cũng trở nên hỗn loạn, ồ ạt lao tới xin ăn.
Ngụy Tranh lạnh lùng bảo vệ ta ở sau lưng, hắn lật tung lều cháo, kéo ta chạy đi.
Không biết đã chạy bao lâu, mãi đến khi phía sau không còn người, bọn ta mới từ từ dừng lại.
Ngụy Tranh vươn tay, dịu dàng xoa trán ta, “Đau không?” Ngữ khí yêu thương xót lòng.
Đầu ta ong ong: “Yên tâm, ta không bị thương. Ta chỉ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy thôi.”
Ngụy Tranh hừ lạnh một tiếng: “Một lũ không có tính người, vì miếng ăn mà không màng làm người khác bị thương. Vậy mới nói nếu bản thân không mạnh mẽ lên thì sẽ chỉ bị người khác bắt nạt. Như ta đã nói ấy, việc phát cháo này đúng là bất khả thi, một đấu gạo nuôi thù là vậy đó.”
Ta nhìn Ngụy Tranh, hình như hắn đã thay đổi, nhưng thay đổi thế nào thì lại không nói ra được.
Ngón tay mảnh khảnh của hắn xoa trán ta, dịu dàng dùng khăn tay lau vệt máu.
Ta giật lấy khăn tay: “Ta có thể tự làm được.”
Kỳ lạ, lều cháo do Tống Cẩm Sơ dựng mà hắn lại thẳng thừng chê trách.
Bây giờ mọi người đã tụ họp, hắn không đi theo Tống Cẩm Sơ mà cứ ở bên ta.
Chẳng lẽ vì hối hôm qua ta thừa nhận chuyện hầu bao nên hắn biết hắn nhận lầm người rồi?
Thế này thì tùy tiện quá, chẳng lẽ thích ai đó lại chỉ dựa vào một cái hầu bao thôi sao?
Vậy khác nào nói bất kể chủ nhân của cái hầu bao đó là ai thì hắn đều sẽ yêu người đó.
Ta trầm mặc, không biết nên đối mặt với Ngụy Tranh thế nào.
Ta thà thấy hắn độc miếng giống trước kia còn hơn được hắn đối tốt vì ơn tình.
“Chúng ta nên về thôi.” Ta nói rồi đi thẳng mà không quay đầu lại.
Bọn ta trở về căn nhà mà đám người Tống Cẩm Sơ đã thuê, phát hiện trong sân không có lấy một người.
Không biết Hoắc Khởi chạy từ đâu ra với vẻ mặt nghiêm túc: “Tống Đại cô nương và Vương gia bị quan binh bắt đi, bây giờ đang ở trong ngục.”
“Sao lại như thế?” Ta sửng sốt, “Tỷ tỷ đâu có làm chuyện gì phạm pháp.”
Hoắc Khởi nhìn ta và Ngụy Tranh, nói: “Người dân đổ dồn tới ăn cháo miễn phí, không ai mua lương thực của quan phủ. Huyện lệnh nói lương thực mà Đại cô nương phân phát là đồ đi trộm được.”
Bọn ta cải trang giấu thân phận tới đây, lá gan của Huyện lệnh này cũng lớn quá rồi, nếu là người bình thường, e rằng sẽ không dám ló mặt.
Ta siết chặt nắm đấm: “Như thế nào cũng phải cứu được tỷ tỷ ra.”
12
Ngụy Tranh đánh ngất hai nha dịch, bọn ta lẻn vào trong ngục.
Bọn ta vừa điều tra được, huyện lệnh huyện Thanh Thủy đã cấu kết với thế lực trùm sò địa phương.
Mà trong thế lực này có lẻ g iết người không chớp mắt, Ngụy Tranh cảm thấy trong đây không bình thường nên đã phái Hoắc Khởi đi tìm Tuần phủ vùng này.
Ngụy Tranh giơ bó đuốc, ta theo sau hắn, vừa đi vừa nhìn quanh.
Nơi hành hình vẫn còn một vũng máu chưa lau, ta cố nhịn cơn buồn nôn, quay sang chỗ khác.
Người bị nhốt trong ngục này không phải phạm nhân hung thần ác sát như trong tưởng tượng mà lại là những người rất bình thường.
Hồi ta mới xuyên tới đây đã từng bị tống vào ngục, nỗi sợ trong ta không tài nào che giấu được, ta vô thức nắm chặt ống tay áo, Ngụy Tranh đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Ta khẽ hỏi, nghiêng người đi tới bên cạnh Ngụy Tranh, phát hiện phía trước không còn đường.
“Tống Đại cô nương và Cảnh Du không có ở đây.”
“Đây chẳng phải là lao ngục của huyện Thanh Thủy sao? Không ở đây thì ở đâu?”
Ngụy Tranh lắc đầu: “Chuyện này không đơn giản như vậy.”
Ta đang định nói thì bên ngoài có tiếng bước chân sột soạt, tiếng động càng lúc càng gần bọn ta.
NY kéo ta ra sau hắn, dùng giọng vô cùng dịu dàng trấn an ta: “Không cần sợ, có ta ở đây.” Ta không để sự thay đổi trong ngữ khí của Ngụy Tranh mà chỉ vô thức túm chặt hay của hắn, ta vẫn nhớ rõ mồn một cảnh tượng trong lao ngục kia.
Ta hít một hơi thật sau, muốn xua tan tất cả hình ảnh trong đầu.
Ngụy Tranh nhìn nữ tử run rẩy trước mặt, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ trắng nõn ấy, muốn trấn an ta.
Ngay khi bọn ta sẵn sàng đối mặt với đám người kia thì tiếng của bọn họ lại càng lúc càng xa.
Ta thả tay Ngụy Tranh ra, đi đến chỗ góc khuất trước đoạn rẽ, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Trong truyện, Ngụy Tranh và Tống Cẩm Sơ bị nhốt trong nhà lao này.
Nhưng ta và Ngụy Tranh đã đi qua một lần mà vẫn không thấy người đâu.
Tình tiết trong truyện đã thay đổi, nhưng có lẽ mạch truyện vẫn chưa thay đổi.
Nhưng nơi giam giữ ở đâu chứ?
Ngụy Tranh xoa tay lên tường làm rơi vụn đá ra, sau đó lại gõ lên.
Cốc, cốc, cốc.
Hai bọn ta nhìn nhau, lập tức hiểu nơi này có một lối đi bí mật.
Dựa theo tiếng động vừa rồi của những người kia, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong lối đi bí mật này.
Bọn ta men theo tường, quả nhiên sâu trong cùng thấy được một cái hố sâu, bắc qua hố là một cầu treo bằng gỗ, trông đã được nhiều năm rồi.
Bọn ta đi vào, mùi máu tanh nồng nặc lập tức ập vào mặt.
Càng lúc ta càng khó chịu, không khí trong này rất bí bách, cảm giác như không thở nổi.
Ta bấu vào vách tường, để lại dấu ngón tay mờ mờ hằn lên
Ngụy Tranh thì không biến sắc, nhưng ánh mắt nhìn ta lại lộ ra đôi phần lo lắng.
“Chúng ta ra ngoài trước đi, nàng thế này cũng không giúp được gì.”
Ta giữ Ngụy Tranh đang dìu ta lại: “Mấy người tỷ tỷ đang gặp nguy hiểm, trước đám hung thần ác sát này, cố gắng kéo dài thời gian chờ viện binh tới mới là kế sách đúng đắn. Nếu vì ta mà lỡ mất cơ hội cứu tỷ tỷ, cả đời này của ta sẽ không thanh thản.”
Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng.
Tống Cẩm Sơ là người duy nhất tốt với ta từ khi ta đến thế giới này, nàng ấy dịu dàng lương thiện, lại từng cứu ta nhiều lần.
Trong truyện, Vương gia là người đến cứu viện, nhưng bây giờ cả Vương gia cũng bị bắt chung với tỷ tỷ, ta không dám chắc chuyện sau đó sẽ thế nào nên trước mắt phải cứu được tỷ tỷ đã.
Ngụy Tranh thấy không thể lay chuyển được thì tiếp tục giơ đuốc đi tiếp, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngoái lại liếc ta một cái.
Không đủ ô-xi, lửa dần tắt, bọn ta nhìn thấy có hai người bị treo trên đài.
Tống Cẩm Sơ và Ngụy Cảnh Du bị trói trên cọc gỗ, người đầy vết roi, máu nhỏ xuống đất đã chuyển thành màu đen.
Một tên đàn ông cao lớn người đầy hình xăm, hai tay để trần đang ngồi trên ghế chính cười ha hả.
Gã cười cợt nhìn hai người bị trói trên cọc gỗ: “Nhìn y phục và khẩu âm của các ngươi chắc là tới từ kinh thành nhỉ?”
Tống Cẩm Sơ đang định lên tiếng thì đã bị Ngụy Cảnh Du cướp lời: “Đúng vậy, nương tử nhà ta bị bán vào kinh từ thuở nhỏ, gần đây nghe nói ở quê gặp nạn, nàng ấy nhớ thương nên về xem, hi vọng có thể giúp đỡ được một phần.” Ngụy Cảnh Du nháy mắt với Tống Cẩm Sơ, Tống Cẩm Sơ khẽ gật đầu theo.
“Nhưng các ngươi có biết các ngươi đã làm hỏng chuyện của bọn ta rồi không. Đám dân kia ăn đồ của các ngươi thì ai mua lương thực cho bọn ta?”
Ngụy Cảnh Du cười giả lả: “Đại nhân nói phải, đại nhân nói đúng lắm ạ. Hay là đại nhân mất bao nhiêu tiền thì bọn ta sẽ đền cho đại nhân, mất bao nhiêu đền bấy nhiêu, được không?”
Gã đảo mắt nhìn quanh như đang xem người này nói thật hay giả.
Mắt ta đã đỏ hoe, ta đi về phía trước, Tống Cẩm Sơ trông thấy ta thì con mắt sáng lên.
“Báo, có kẻ trộm đột nhập vào kho lương.”
Nam nhân cao lớn nghe vậy thì đứng dậy: “Các ngươi cứ ở đây, mai lại tới tìm các ngươi.” Gã dẫn một đám người rời đi, chỉ giữ lại hai nha dịch để canh gác.
Ngụy Tranh dễ dàng hạ gục được bọn chúng, ta đi tới cởi trói cho hai người.
“Thế này là thế nào?” Tống Cẩm Sơ thều thào hỏi.
“Ta phái người gây rối kho lương, thời gian không nhiều, chúng ta mau ra ngoài.” Ngụy Cảnh Du vô thức muốn đỡ Tống Cẩm Sơ nhưng nhìn thấy Ngụy Tranh ở bên thì lập tức rụt tay về.
“Hoàng thượng, thần làm việc tắc trách, khiến Hoàng thượng lâm vào nguy hiểm, thần tội đáng muôn ch ết.”
Ngụy Tranh lạnh mặt không nói gì.
Ta nghĩ chắc có lẽ vì vừa rồi y gọi Tống Cẩm Sơ là nương tử nên Ngụy Tranh mới ghen.
Bây giờ ta không nhìn thấu được tâm tư của Ngụy Tranh, không thể nào có chuyện hắn không có chút tình cảm với Tống Cẩm Sơ, dù sao cũng đã bên nhau sớm chiều mấy tháng qua.
Còn với ta chỉ là ơn tình mà thôi.
Bọn ta vượt qua cái hố sâu, đi tới cửa nhà lao, đang định tẩu thoát thì một đám nha dịch cầm đao vây tới, chặn bọn ta ở chỗ rẽ.
Tống Cẩm Sơ đã kiệt sức ngã ngồi xuống đất, bọn ta đừng chắn trước nàng ấy.
Thanh đao bên hông ta bị Ngụy Cảnh Du rút ra.
Y và Ngụy Tranh đều chắn thanh đao trước ngực, thủ thế sẵn sàng.