Chương 2 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
5
Ta bị thương ở lưng, lại bị nhiễm phong hàn nên sốt mê man suốt ba ngày.
Sau giấc mơ ta nhận ra Ngụy Tranh thì không còn mơ thấy hắn nữa.
Ta xỏ giày đi tới trước gương đồng, người con gái trong gương đã gầy đi nhiều, hốc mắt trũng hẳn xuống, môi không chút huyết sắc.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ bản thân, nhưng theo như trong truyện miêu tả, ta có đôi mắt và dung mạo khá giống nữ chính.
Từ sau đêm đó, ta đã đưa ra một kết luận, bám váy ai cũng không tốt bằng bám váy nữ chính.
Từ đầu tới giờ, nơi an toàn nhất là ở bên Tống Cẩm Sơ.
Dù sao tình tiết trong truyện cũng xoay quanh nàng ấy.
Một câu của nàng ấy có thể khiến cả nam chính lẫn nam phụ xông pha khói lửa, quyết không chối từ.
Nam nữ chính mới là con cưng của thế giới này, vậy nên chẳng khó để chọn phe.
Ta sửa soạn tương đối, mặc xong y phục rồi dựa theo ký ức đi tới phòng của Tống Cẩm Sơ.
Ta trốn sau tường, tránh tầm nhìn của thủ vệ, Ngụy Tranh rất yêu Tống Cẩm Sơ, nhìn thế này chắc là sợ nàng ấy lại chạy mất.
Ta đi đến gian phòng ở phía Tây, theo truyện viết, đây là nơi canh phòng lỏng lẻo nhất
Ta nhét thư vừa viết vào trong khe cửa, trong thư bài tỏ muốn dẫn nàng ấy đi trốn, sau đó nhìn quanh, khom người im lặng rời đi, nhưng lúc quay người lại đụng phải thứ gì đó.
Ta từ từ ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với đôi mắt cười mà như không cười của Ngụy Tranh, hàn khí trong đôi mắt ấy có thể khiến ta đóng băng ngay tức khắc.
Khác với đêm đó, bây giờ hắn mặc áo bào màu đen, trên áo bào thêu kim long cuồng ngạo ngang tàn.
Hắn vẫn tuấn tú như vậy, gương mặt góc cạnh như chạm khắc, mày kiếm cùng môi mỏng hơi mím tỏa ra khí chất vương giả trời sinh.
Ta nuốt nước miếng, không hổ là nhân vật tuấn tú ma mị nhất truyện, nếu không phải nhân cách của hắn bị khiếm khuyết thì có lẽ còn hơn nam chính nhiều.
Sợ làm phiền Tống Cẩm Sơ nghỉ ngơi, Ngụy Tranh lệnh cho Hoắc Khởi xách ta tới Dưỡng Tâm điện.
Ta quỳ, còn Ngụy Tranh thì lười biếng dựa trên ghế rồng.
“Hoàng thượng.” Ta tính đánh đòn phủ đầu trước.
“Nói đi, lần này người muốn ch ế t thế nào?”
Ngụy Tranh cười một nụ cười ngang tàn, trong mắt hắn, ta đã c hết một lần rồi.
“Hoàng thượng, dân nữ làm vậy cũng vì ngài thôi ạ!” Ta nhìn hắn với bộ mặt giả tạo đáng ngờ.
Ngụy Tranh xoay xoay nhẫn ban chỉ trên tay, không để ta vào mắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hoắc Khởi, Hoắc Khởi nhận lệnh tính lôi ta đi.
“Ngài không muốn tỷ tỷ thích ngài sao? Dân nữ và tỷ tỷ lớn lên bên nhau, là người hiểu tỷ tỷ nhất.”
Ngụy Tranh dừng xoay nhẫn ban chỉ, lần đầu tiên nhìn kỹ nữ tử trước mặt.
Nhưng khi hắn thấy gương mặt này có đôi phần giống Tống Cẩm Sơ thì trong lòng lại bực bội vô cớ.
Nàng chính là người Ngụy Cảnh Du cài vào, nếu không có Cẩm Sơ thì sao nàng được sống tới bây giờ.
Ta không biết nam tử trước mặt suy tính nhiều như vậy, nhưng trước tình cảnh này, nếu ta không bảo vệ bản thân thì cái mạng của ta sẽ đi tong mất.
Ta đột nhiên nhớ tới giấc mơ đã mơ đi mơ lại, có lẽ giấc mơ ấy có liên quan tới cuốn tiểu thuyết này?
Trong mơ, người mà ta nhập vào có lẽ là nữ chính, vậy nên mới có Ngụy Tranh điên tình như này.
“Tỷ tỷ từng nói với dân nữ, hồi còn bé tỷ tỷ từng gặp được một bé trai trong lãnh cung, bé trai kia nói sau này lớn lên muốn cưới tỷ tỷ.”
Vừa dứt lời, Ngụy Tranh lập tức bật dậy khỏi ghế.
Ta nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hắn là biết ta nói đúng rồi.
“Nhưng sau đó, trong một lần vô tình tỷ tỷ bị ngã đập đầu, quên mất bé trai kia, chỉ nhớ mang máng bé trai kia hình như là Ninh Tĩnh Vương gia.”
Chuyện sau đó, không cần ta nói thì Ngụy Tranh cũng tự đoán được.
Dù không biết có chuyện này thật không nhưng tạm thời ta có giá trị lợi dụng với Ngụy Tranh, ta sẽ được sống.
Ngụy Tranh nhìn nữ tử trước mắt, nàng không trong sáng như Cẩm Sơ, trong con mắt lộ ra nét tinh ranh, có thể tin loại người này được sao?
Ngụy Tranh không để ý tới ánh mắt của Hoắc Khởi mà đi tới trước mặt ta: “Làm sao để Cô tin người một lòng trung thành với Cô.”
Ta đứng dậy, bình tĩnh nhìn Ngụy Tranh: “Dân nữ chỉ còn cái mạng này, Vương gia không bảo vệ được dân nữ nhưng Hoàng thượng thì có thể, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Ngụy Tranh vui vẻ nhướng mày, đi đến bên cạnh ta, hạ thấp giọng nói mà chỉ để mình ta nghe được: “Cô thích người thông minh, không thích người tự cho là thông minh. Nếu ngươi có ý đồ bất chính, Cô sẽ khiến ngươi sống không bằng ch ế t.”
Ta kìm nén nỗi sợ, nặn ra nụ cười: “Dân nữ không dám.”
6
Sau lần nói chuyện với Hoàng đế, ta ở lại Thấm Lan điện với thân phận tỳ nữ.
Bởi vì Hoàng thượng không cho phép có hai vị cô nương ở trong hoàng cung này.
Ta trong bộ cung trang màu lam nhạt đang tưới hoa, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng các tỳ nữ khác tám chuyện.
“Các người nói xem, bao giờ công nương của chúng ta mới chấp nhận Hoàng thượng? Nếu cô nương có thể bước lên hậu vị thật, vậy thì chúng ta cũng có chỗ đứng trong hoàng cung này rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta ở trong cung ba năm mà chưa từng gặp cô nương nào lương thiện thế này. Chúng ta có thể hầu hạ cô nương đúng là may mắn.”
“Hơn nữa, cô nương có thể gặp được nam tử chung tình như Hoàng thượng, nếu đổi lại là ta…”
“Người đừng mơ mộng nữa, mấy ngày nay Hoàng thượng rảnh cái là lại tới thăm cô nương, khắp phòng toàn y phục và trang sức mới, lại còn bày hoa lan khắp viện, đúng là trên đời chỉ có mình Hoàng thượng mới có thể làm được vậy.” “Nhưng nói đến cô nương, trong viện của chúng ta cũng có một cô nương, cơ mà đãi ngộ khác biệt như ngày với đêm.”
Ta cảm nhận được ánh mắt của mọi người dần hướng lên người ta, ngượng ngùng khụ một tiếng: “Bình của ta hết nước rồi, đi lấy thêm nước đây.”
Lúc này chắc Hoàng thượng đi rồi, dù ngày nào Ngụy Tranh cũng đến thăm Tống Cẩm Sơ nhưng Tống Cẩm Sơ chưa bao giờ giữ hắn lại dùng cơm trưa.
Ta vừa đi tới thì thấy Hoắc Khởi đang khoanh tay canh giữ ngoài cửa phòng.
“Hoàng thượng có chuyện gì à? Sao vẫn chưa đi?”
Hoắc Khởi liếc ta một cái: “Không phải nhờ diệu kế của cô, khiến cô nương giữ Hoàng thượng lại dùng cơm à.”
Ta kinh ngạc trợn trừng mắt, mới mấy ngày mà tiến độ đã nhanh vậy rồi à?
Ta bày cho Ngụy Tranh một số cách bạn trai dỗ dành bạn gái thời hiện đại, như là quan tâm nhiều hơn, tặng đồ nhiều hơn.
Nữ tử cổ đại dễ dụ vậy ư?
Chẳng bao lâu nữa phủ Thừa Tướng sẽ bị lưu đày vì vướng vào tranh đấu giữa các phe phái trong triều, Tống Cẩm Sơ không muốn gi ết Ngụy Tranh nữa sao?
Nhưng ta còn chưa nghĩ xong thì Ngụy Tranh đã tươi cười hớn hở đi ra, bước chân nhẹ bẫng như cuốn theo gió.
Hoắc Khởi đi theo sau Ngụy Tranh.
“Tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho ngài ấy rồi à?” Ta vào phòng, nhìn Tống Cẩm Sơ đang dùng cơm.
Tống Cẩm Sơ đặt đũa xuống, thu hồi nét cười còn chưa tan hết trên mặt.
“Ngài ấy không phải người bình thường, đó là Hoàng đế nắm giữ sinh tử của chúng ta.” “Bây giờ tỷ chiều theo ngài ấy thì phủ Thừa Tướng chúng ta mới sống được.” Trong mắt Tống Cẩm Sơ lóe lên ánh lệ nhưng lập tức biến mất, dường như chỉ là ảo giác.
Trong truyện, Hoàng thượng mất rất lâu mới xoa dịu được Tống Cẩm Sơ, ít nhất là phải sau khi Thừa tướng c hết.
Ta đã đẩy nhanh cốt truyện ư?
Ta nhìn Tống Cẩm Sơ nhíu mày, nhìn rõ ưu sầu nàng ấy cố gắng che giấu, mà như vậy càng khiến nàng ấy đẹp nao lòng.
Ta bước tới ôm nàng ấy.
Chậm nhất là nửa năm nữa, nàng ấy có thể ở bên Vương gia mãi mãi rồi.
Nhưng điều ta không ngờ là buổi chiều Ngụy Tranh lại hạ chỉ lập hậu.
Ta quỳ trên đất, nhìn vẻ mặt tươi cười của công công mà nghẹn lời.
Tống Cẩm Sơ ở bên cạnh cũng không ngờ chuyện sẽ tiến triển nhanh đến vậy.
Ngón tay như ngọc dương chi của Tống Cẩm Sơ túm chặt khăn, dường như muốn xé nát nó luôn.
“Tống cô nương, đây là phúc mà vạn người mong cũng không được, mau tiếp chỉ đi.” Đột nhiên một câu hiện lên trong đầu ta, cho ông cái phúc này nhé?
Làn váy sắc chanh đào tôn lên đường cong lung linh của nàng ấy, dây tua san hô hồng ngọc cũng đung đưa theo động tác đứng dậy.
“Lý công công mang thánh chỉ về đi, dân nữ không thể đảm đương được vị trí quốc mẫu, nếu Hoàng thượng quyết ép dân nữ, dân nữ nguyện lấy cái c hế t tạ tội.”
Lời nói đanh thép này mà lại từ miệng của một nữ tử chốn khuê phòng, dù là Lý công công rành thế sự cũng lấy làm kinh hãi.
“Nô gia, nô gia lập tức về bẩm báo Hoàng thượng.”
Ta đứng lên, nhìn đoàn người của Lý công công rời đi, cho lui tỳ nữ bên cạnh: “Tỷ tỷ, hay là chúng ta trốn khỏi cung đi, coi bộ Hoàng thượng quyết giữ tỷ trong cung đó.”
Mắt Tống Cẩm Sơ đỏ hoe, đôi mắt luôn mang nét cười mà giờ lại ngập tràn bi thương.
“A Ý, nếu tỷ trốn đi, phủ Thừa Tướng sẽ bị liên lụy, muội sẽ bị liên lụy, thậm chí Vương gia cũng bị liên lụy.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng ấy, sau đó hết giọt này tới giọt khác, không ngừng rơi.
Ta lấy khăn tay trong tay áo ra lau nước mắt cho Tống Cẩm Sơ: “Tại sao Hoàng thượng chỉ muốn tỷ, tỷ và ngài ấy có quan hệ gì?”
Tống Cẩm Sơ mờ mịt nhìn ta, lắc đầu nói: “Hồi nhỏ tiên Hoàng hậu thường cho gọi tỷ vào cung, tỷ chỉ ở trong cung của tiên Hoàng hậu, có quen thì cũng chỉ quen Cảnh Du chứ không biết tới Hoàng thượng.” “Liệu có phải hai người đã từng gặp nhau nhưng tỷ quên rồi không?”
Tống Cẩm Sơ nhìn muội muội hỏi mà như đang hóng chuyện, không biết nên giận hay cười: “Không biết thì gặp thế nào được. Nếu nói tiến cung gặp nhau, hồi muội còn bé từng theo Tân di nương vào cung, ở lại mấy ngày mấy đêm liền.”
“Cái gì? Tại sao muội không có ấn tượng gì hết?” Ta nhớ trong truyện không có chi tiết này mà nhỉ?
Tống Cẩm Sơ lấy lại bình tĩnh, nàng ấy im lặng một hồi rồi nhìn ta, nói: “Tân di nương y thuật cao siêu, trong cung phái người đến mời, muội không chịu xa Tân di nương, Tân di nương không dỗ được muội đành dẫn muội theo. Nhưng mà chẳng hiểu sao sau khi muội về lại ngủ li bì không tỉnh, sau khi tỉnh lại thì đã quên sạch chuyện trong cung.”
Tân di nương mà nàng ấy nói là mẹ đẻ của nguyên chủ, nếu theo như giấc mơ, vậy người Ngụy Tranh gặp là nguyên chủ chứ không phải Tống Cẩm Sơ.
Vậy nên cách giúp Tống Cẩm Sơ thoát khỏi lồng giam này là khiến Hoàng thượng nhận ra ta mới là người hắn đang tìm kiếm bấy lâu nay.
7
“Ngươi nói nàng ấy không lĩnh chỉ?”
Một tiếng cười lạnh lẽo trầm thấp bật ra từ trong cổ họng Ngụy Tranh, hắn sa sầm nhìn Lý công công không dám ngẩng đầu trước mặt.
Lý công công hoảng sợ, quỳ rạp trên đất, hai chân run bần bật: “Vâng ạ.”
“Thứ vô dụng, lôi xuống.”
“Hoàng thượng tha mạng, xin cho nô tài một cơ hội, nô tài nhất định có thể thuyết phục Tống cô nương đồng ý.” Lý công công không ngừng dập đầu lạy nam nhân trước mặt nhưng vẫn bị thị vệ lôi ra ngoài.
Cung tỳ bên cạnh lập tức đổi tấm thảm chỗ Lý công công mới quỳ lúc nãy.
Khuôn mặt tái xanh càng khiến Ngụy Tranh thêm phần lạnh lùng, khiến người ta không lạnh mà run.
“Hoắc Khởi, có phải nên g iết người phản bội Cô.”
Giọng nói trầm thấp mê hoặc vang lên, Hoắc Khởi nhìn thấy sự hung tàn hiện hữu trong mắt Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, theo ý của thần, hay là gọi Tống Tri Ý tới nghĩ cách.” Hoắc Khởi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Ngụy Tranh, hắn căng da đầu chờ phản ứng của Hoàng thượng.
“Được.”
Ta đang nghĩ cách tiếp cận Ngụy Tranh thì bị Hoắc Khởi đưa tới trước mặt Ngụy Tranh.
Sắc mặt của Ngụy Tranh không tốt lắm, trên mặt viết rõ: muốn sống thì đừng có lại gần, đặc biệt là con mắt kia, làm người nhìn run sợ, ta như cảm nhận được Ngụy Tranh đang muốn ăn tươi nuốt sống ta luôn vậy.
Ta nhìn Hoắc Khởi với ánh mắt cầu cứu nhưng người ta thẳng thừng lờ đi.
Ôi, lại phải tự lực cánh sinh rồi.
“Hoàng thượng, trước đó nô tỳ đã dặn theo đuổi con gái cần phải tuần tự các bước, chúng ta không được sốt ruột.” “Ngài xem, cố gắng lắm tỷ tỷ mới bắt đầu chấp nhận ngài, ngài đã muốn lập hậu, thế thì nhanh quá.”
Ngụy Tranh nhìn nữ tử đang khua môi múa mép trước mặt, hắn nhắm mắt xoa xoa thái dương căng cứng: “Ta muốn cách giải quyết.”
“Gần đây tỷ tỷ thường u sầu vì chuyện phủ Thừa tướng, nếu Hoàng thượng có thể giúp tỷ tỷ giải quyết chuyện nhức đầu này, chắc là có thể dễ dàng hơn chút.”
Ta nói rồi quan sát phản ứng của Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh mở mắt, khóe môi lộ ra nụ cười dọa sợ người ta, giọng nói lạnh lẽo mà cũng đầy mê hoặc của hắn vang lên: “Phủ Thừa tướng tham ô quốc khố, lợi dụng chức quyền lũng loạn triều đình, kết bè kéo cánh. Mấy tội trạng này đủ để cả phủ Thừa tướng c hết vài lần rồi!”
Ta nhìn thái độ của Ngụy Tranh, không hề điên tình mù quáng, thậm chí còn khó mà thao túng được.
“Vậy nếu nô tỳ có thể lấy công chuộc tội thì sao?”
Ta liếc nhìn Ngụy Tranh, nét mặt của hắn vẫn như vậy, không biết bây giờ trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“Nô tỳ cũng là cô nương của phủ Thừa tướng, nô tỳ cũng có thể hiến một phần sức lực vì phủ Thừa tướng.”
Ngụy Tranh cười khinh: “Mấy mánh khóe vặt vãnh kia chỉ như trò đùa, người có tài cán gì can thiệp vào triều chính.”
Lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực trong thế giới này, nữ tử nơi đây chỉ có thể chờ đợi trong khuê phòng, sau đó xuất giá tòng phu, mới nói tới chuyện chính sự đã bị nói là nhiễu loạn triều đình.
Ngụy Tranh đừng lên, dáng người thẳng tắp, tạo ra một cỗ áp lực vô hình.
“Cả vùng Hoa Giang gặp hạn, nạn dân bạo loạn, triều đình đã phái mấy quan viên tới đều mất mạng. Cô muốn lập hậu sớm như vậy là muốn để Cẩm Sơ theo cô đi trấn áp bạo loạn, bù lại tội trạng của Thừa tướng, chấn nhiếp triều định.”
Ta ngẩng đầu nhìn Ngụy Tranh, không ngờ hắn đã suy tính chu toàn vậy rồi.
Nhưng cũng chính lần cải trang vi hành này đã tạo cơ hội cho Vương gia tạo phản, ngay thời khắc bọn họ hồi cung, hoàng cung đã rơi vào bạo loạn, Ngụy Tranh c h ết trong mưa tên.
“Lần vi hành này, Vương gia cũng đi, ngươi cũng chuẩn bị đi, sắp xuất phát rồi.” “Vâng.” Ta hành lễ rồi đi ra Dưỡng Tâm điện.
Nhìn kiến trúc nguy nga tráng lệ, chốn hoàng cung này sắp thay đổi rồi.
8
Lúc ta đỡ Tống Cẩm Sơ vào xe ngựa, Ngụy Tranh đang ngồi ngay ngắn giữa xe.
Tuy xe ngựa này không quá phô trương nhưng có đầy đủ đồ và cũng khá rộng rãi.
Ta và Tống Cẩm Sơ hành lễ, yên vị ngồi xuống.
“Hoàng thượng, không phải Vương gia cũng đi ạ?” Ta nhớ Ngụy Tranh có bảo Ngụy Cảnh Du cũng đi mà.
Ngụy Tranh làm thái độ như hết chuyện để nói: “Cảnh Du tráng kiệt, cưỡi ngựa được.” Một tia sáng lóe lên trong mắt hạnh của Tống Cẩm Sơ, nàng ấy ngập ngừng một lúc rồi cất lời: “Hoàng thượng, lần đó Cẩm Sơ không hiểu chuyện, không nghĩ Hoàng thượng lại suy nghĩ chu toàn như vậy, Cẩm Sơ kính nể.”
Ngụy Tranh nhấc ấm trà lên, rót một chén cho Tống Cẩm Sơ: “Không cần nói nhiều như vậy, uống nước đi, dậy sớm thế này, lát nữa cứ ngủ một giấc trên xe.”
Mặt Tống Cẩm Sơ ửng hồng, ta nhìn chỗ nàng ấy ngồi có một đống gối tựa được xếp gọn gàng, mà chỗ của ta thì chẳng có cái gì, nói không thất vọng thì là giả.
Ta không biết bao giờ ta mới có thể trở lại thế giới của mình, bây giờ ta chỉ muốn mau mau kết thúc cốt truyện.
Nghĩ đến điều này, ta nhắm mắt lại, sáng sớm ra đã phải dậy đúng là buồn ngủ, lim dim một tí là ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh lại, trong xe ngựa chỉ còn mình ta, xe ngựa cũng đã dừng.
Ta vươn vai xuống xe ngựa thì thấy ba người đang vây quanh đống lửa dùng bữa.
Ngụy Cảnh Du cao lớn tráng kiện, mặc bộ thường phục càng nổi bật khí chất tiêu sái của y, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú như được phủ một lớp hào quang sáng lóa mắt.
Ngụy Tranh thì mặc một bộ y phục hoa lệ, nhìn là biết một quý công tử, mỗi cử chỉ hành động đều toát lên sự cao ngạo mà cũng nổi bật ngũ quan sắc sảo của hắn, khiến Ngụy Cảnh Du ở bên cạnh lập tức bị lu mờ.
Tống Cẩm Sơ ở giữa bọn họ lại trông có vẻ nhỏ bé mong manh, khuôn mặt luôn ưu sầu nay tràn ngập vui vẻ, ánh mắt long lanh sáng rỡ, tô điểm thêm nét đẹp thánh thiện của nàng ấy, không hổ là đệ nhất mỹ nhân đất kinh kỳ.
Tống Cẩm Sơ nhìn thấy ta thì đứng dậy, kéo ta nhập bọn.
Ta nhìn cá nướng được bọc trong lá cây thơm ngào ngạt, nước miếng ứa ra.
Ta cảm ơn, nhận lấy cá nướng rồi gặm.
Hình như Ngụy Tranh khinh cái bộ dạng này của ta, lúc hắn nhìn ta thì mày nhíu chặt, thái độ như thể nhìn thấy cái gì bẩn mắt.
Tống Cẩm Sơ lại khen ta đáng yêu, thỉnh thoảng còn xoa đầu ta.
Ngụy Cảnh Du thì nhìn Tống Cẩm Sơ với ánh mắt dịu dàng, trong mắt như chứa đựng vực sâu, nhìn vào đó là sẽ bị hút mất.
Ta thấy bầu không khí bất thường, đương muốn cầm cá nướng qua chỗ khác ăn, nhưng vừa đứng lên thì một mũi tên đã bay thẳng về phía ta, ta nghiêng người, làm cá nướng rơi xuống đất.
“Có thích khách.” Ngụy Tranh lao tới chắn trước Tống Cẩm Sơ, bảo vệ nàng ấy.
Ngụy Cảnh Du thấy thế thì cũng che phía sau của Tống Cẩm Sơ, quan sát tình hình xung quanh.
Chỉ có ta là đứng lẻ loi một mình cùng với cá nướng bị rơi. Ta thở dài, gượng cười một cái.
Chẳng mấy chốc, thị vệ của bọn ta đã tập hợp, vây quanh bọn ta.
Hết trận mưa tên này tới trận mưa tên khác ập tới, đối phương đã có chuẩn bị, thị vệ phe ta tử thương rất nhiều.
Hoàng đế và Vương gia cũng sắp không chống đỡ nổi.
Ngụy Cảnh Du nhảy lên ngựa của y, nghiêng người vươn tay với Tống Cẩm Sơ, Tống Cẩm Sơ không do tự nắm lấy tay y, hai người cùng nhau chạy thoát.
Ta nhanh chân né mưa tên, trốn sau một thân cây, dù những người kia là ai thì mục tiêu của chúng cũng là Ngụy Tranh.
Ta nhìn Ngụy Tranh dần chống cự hết nổi, do dự có nên cứu hắn không, cứu cái người xấu tính như hắn, chắn chắn hắn sẽ lên mặt khinh khỉnh.
Mà không cứu, nếu hắn thoát được thì thể nào cũng tính sổ với ta, chắc chắn ta không thoát được tội c hết.
Ta lại nhìn Ngụy Tranh, Hoắc Khởi đã xuất hiện, đánh rớt hơn phân nửa số tên.
Không lâu sau đó, quân chi viện đã tới, vậy là ta chỉ có một con đường c hết rồi.
Đã xấu mặt thì cho xấu mặt luôn, ta cúi người lao ra ngoài, kéo Ngụy Tranh đi.
Ta kéo Ngụy Tranh, chạy thục mạng như thể đằng sau có mãnh thú nước lũ.
Người ta thì toàn anh hùng cứu mỹ nhân, đây chỉ có ta vừa bị liên lụy lại còn phải mỹ nhân cứu anh hùng.
Chạy đến khi không chạy nổi nữa, ta dừng lại, phát hiện Ngụy Tranh đang nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Ta bị hắn nhìn chằm chằm thì lúng túng: “Mặt nô tỳ dính cái gì à? Sao nhìn nô tỳ như vậy?”
“Tại sao ngươi lại cứu Cô?” Ngụy Tranh chưa bao giờ tin có người vô cớ làm không công.
Đương nhiên ta không thể nói là vì ta sợ ch ết, ta nghĩ nghĩ: “Nếu như ngài c hết rồi thì không cứu được phủ Thừa tướng nữa.”
“Cũng đúng.” Ngụy Tranh tin lý do chống chế của ta, hắn nhìn mũi tên trên vai mình, muốn tay không rút nó ra.
“Mũi tên này cắm rất sâu, hơn nữa hình như có tẩm độc, ngài không thể cứ vậy rút nó ra ngay được.” Ta đi tới, cẩn thận đánh giá miệng vết thương của hắn.
Ta xuất thân trong gia đình theo nghề Đông y lâu đời, dù ta chọn con đường diễn viên nhưng vẫn biết chút dược lý cơ bản.
“Ngươi biết những thứ này?” Ngụy Tranh kinh ngạc nhìn ta.
“Hồi bé Tân di nương có dạy nô tỳ chút y thuật, đây chỉ là những thứ cơ bản thôi.”
Ta đỡ Ngụy Tranh ngồi dưới bóng cây, nước da của Ngụy Tranh vốn đã trắng mà giờ trúng độc bị thương lại càng trắng bệch.
“Cứu ta, không thì trước khi c hết ta sẽ gi ết ngươi.” Ngụy Tranh uy hiếp.
Ta móc hầu bao luôn mang theo bên người ra, lấy một viên thuốc rồi nhét vào miệng Ngụy Tranh: “Yên tâm, nô tỳ yêu cái mạng của mình hơn bất cứ ai.”
Ta bị thương ở lưng, lại bị nhiễm phong hàn nên sốt mê man suốt ba ngày.
Sau giấc mơ ta nhận ra Ngụy Tranh thì không còn mơ thấy hắn nữa.
Ta xỏ giày đi tới trước gương đồng, người con gái trong gương đã gầy đi nhiều, hốc mắt trũng hẳn xuống, môi không chút huyết sắc.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ bản thân, nhưng theo như trong truyện miêu tả, ta có đôi mắt và dung mạo khá giống nữ chính.
Từ sau đêm đó, ta đã đưa ra một kết luận, bám váy ai cũng không tốt bằng bám váy nữ chính.
Từ đầu tới giờ, nơi an toàn nhất là ở bên Tống Cẩm Sơ.
Dù sao tình tiết trong truyện cũng xoay quanh nàng ấy.
Một câu của nàng ấy có thể khiến cả nam chính lẫn nam phụ xông pha khói lửa, quyết không chối từ.
Nam nữ chính mới là con cưng của thế giới này, vậy nên chẳng khó để chọn phe.
Ta sửa soạn tương đối, mặc xong y phục rồi dựa theo ký ức đi tới phòng của Tống Cẩm Sơ.
Ta trốn sau tường, tránh tầm nhìn của thủ vệ, Ngụy Tranh rất yêu Tống Cẩm Sơ, nhìn thế này chắc là sợ nàng ấy lại chạy mất.
Ta đi đến gian phòng ở phía Tây, theo truyện viết, đây là nơi canh phòng lỏng lẻo nhất
Ta nhét thư vừa viết vào trong khe cửa, trong thư bài tỏ muốn dẫn nàng ấy đi trốn, sau đó nhìn quanh, khom người im lặng rời đi, nhưng lúc quay người lại đụng phải thứ gì đó.
Ta từ từ ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với đôi mắt cười mà như không cười của Ngụy Tranh, hàn khí trong đôi mắt ấy có thể khiến ta đóng băng ngay tức khắc.
Khác với đêm đó, bây giờ hắn mặc áo bào màu đen, trên áo bào thêu kim long cuồng ngạo ngang tàn.
Hắn vẫn tuấn tú như vậy, gương mặt góc cạnh như chạm khắc, mày kiếm cùng môi mỏng hơi mím tỏa ra khí chất vương giả trời sinh.
Ta nuốt nước miếng, không hổ là nhân vật tuấn tú ma mị nhất truyện, nếu không phải nhân cách của hắn bị khiếm khuyết thì có lẽ còn hơn nam chính nhiều.
Sợ làm phiền Tống Cẩm Sơ nghỉ ngơi, Ngụy Tranh lệnh cho Hoắc Khởi xách ta tới Dưỡng Tâm điện.
Ta quỳ, còn Ngụy Tranh thì lười biếng dựa trên ghế rồng.
“Hoàng thượng.” Ta tính đánh đòn phủ đầu trước.
“Nói đi, lần này người muốn ch ế t thế nào?”
Ngụy Tranh cười một nụ cười ngang tàn, trong mắt hắn, ta đã c hết một lần rồi.
“Hoàng thượng, dân nữ làm vậy cũng vì ngài thôi ạ!” Ta nhìn hắn với bộ mặt giả tạo đáng ngờ.
Ngụy Tranh xoay xoay nhẫn ban chỉ trên tay, không để ta vào mắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hoắc Khởi, Hoắc Khởi nhận lệnh tính lôi ta đi.
“Ngài không muốn tỷ tỷ thích ngài sao? Dân nữ và tỷ tỷ lớn lên bên nhau, là người hiểu tỷ tỷ nhất.”
Ngụy Tranh dừng xoay nhẫn ban chỉ, lần đầu tiên nhìn kỹ nữ tử trước mặt.
Nhưng khi hắn thấy gương mặt này có đôi phần giống Tống Cẩm Sơ thì trong lòng lại bực bội vô cớ.
Nàng chính là người Ngụy Cảnh Du cài vào, nếu không có Cẩm Sơ thì sao nàng được sống tới bây giờ.
Ta không biết nam tử trước mặt suy tính nhiều như vậy, nhưng trước tình cảnh này, nếu ta không bảo vệ bản thân thì cái mạng của ta sẽ đi tong mất.
Ta đột nhiên nhớ tới giấc mơ đã mơ đi mơ lại, có lẽ giấc mơ ấy có liên quan tới cuốn tiểu thuyết này?
Trong mơ, người mà ta nhập vào có lẽ là nữ chính, vậy nên mới có Ngụy Tranh điên tình như này.
“Tỷ tỷ từng nói với dân nữ, hồi còn bé tỷ tỷ từng gặp được một bé trai trong lãnh cung, bé trai kia nói sau này lớn lên muốn cưới tỷ tỷ.”
Vừa dứt lời, Ngụy Tranh lập tức bật dậy khỏi ghế.
Ta nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hắn là biết ta nói đúng rồi.
“Nhưng sau đó, trong một lần vô tình tỷ tỷ bị ngã đập đầu, quên mất bé trai kia, chỉ nhớ mang máng bé trai kia hình như là Ninh Tĩnh Vương gia.”
Chuyện sau đó, không cần ta nói thì Ngụy Tranh cũng tự đoán được.
Dù không biết có chuyện này thật không nhưng tạm thời ta có giá trị lợi dụng với Ngụy Tranh, ta sẽ được sống.
Ngụy Tranh nhìn nữ tử trước mắt, nàng không trong sáng như Cẩm Sơ, trong con mắt lộ ra nét tinh ranh, có thể tin loại người này được sao?
Ngụy Tranh không để ý tới ánh mắt của Hoắc Khởi mà đi tới trước mặt ta: “Làm sao để Cô tin người một lòng trung thành với Cô.”
Ta đứng dậy, bình tĩnh nhìn Ngụy Tranh: “Dân nữ chỉ còn cái mạng này, Vương gia không bảo vệ được dân nữ nhưng Hoàng thượng thì có thể, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Ngụy Tranh vui vẻ nhướng mày, đi đến bên cạnh ta, hạ thấp giọng nói mà chỉ để mình ta nghe được: “Cô thích người thông minh, không thích người tự cho là thông minh. Nếu ngươi có ý đồ bất chính, Cô sẽ khiến ngươi sống không bằng ch ế t.”
Ta kìm nén nỗi sợ, nặn ra nụ cười: “Dân nữ không dám.”
6
Sau lần nói chuyện với Hoàng đế, ta ở lại Thấm Lan điện với thân phận tỳ nữ.
Bởi vì Hoàng thượng không cho phép có hai vị cô nương ở trong hoàng cung này.
Ta trong bộ cung trang màu lam nhạt đang tưới hoa, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng các tỳ nữ khác tám chuyện.
“Các người nói xem, bao giờ công nương của chúng ta mới chấp nhận Hoàng thượng? Nếu cô nương có thể bước lên hậu vị thật, vậy thì chúng ta cũng có chỗ đứng trong hoàng cung này rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta ở trong cung ba năm mà chưa từng gặp cô nương nào lương thiện thế này. Chúng ta có thể hầu hạ cô nương đúng là may mắn.”
“Hơn nữa, cô nương có thể gặp được nam tử chung tình như Hoàng thượng, nếu đổi lại là ta…”
“Người đừng mơ mộng nữa, mấy ngày nay Hoàng thượng rảnh cái là lại tới thăm cô nương, khắp phòng toàn y phục và trang sức mới, lại còn bày hoa lan khắp viện, đúng là trên đời chỉ có mình Hoàng thượng mới có thể làm được vậy.” “Nhưng nói đến cô nương, trong viện của chúng ta cũng có một cô nương, cơ mà đãi ngộ khác biệt như ngày với đêm.”
Ta cảm nhận được ánh mắt của mọi người dần hướng lên người ta, ngượng ngùng khụ một tiếng: “Bình của ta hết nước rồi, đi lấy thêm nước đây.”
Lúc này chắc Hoàng thượng đi rồi, dù ngày nào Ngụy Tranh cũng đến thăm Tống Cẩm Sơ nhưng Tống Cẩm Sơ chưa bao giờ giữ hắn lại dùng cơm trưa.
Ta vừa đi tới thì thấy Hoắc Khởi đang khoanh tay canh giữ ngoài cửa phòng.
“Hoàng thượng có chuyện gì à? Sao vẫn chưa đi?”
Hoắc Khởi liếc ta một cái: “Không phải nhờ diệu kế của cô, khiến cô nương giữ Hoàng thượng lại dùng cơm à.”
Ta kinh ngạc trợn trừng mắt, mới mấy ngày mà tiến độ đã nhanh vậy rồi à?
Ta bày cho Ngụy Tranh một số cách bạn trai dỗ dành bạn gái thời hiện đại, như là quan tâm nhiều hơn, tặng đồ nhiều hơn.
Nữ tử cổ đại dễ dụ vậy ư?
Chẳng bao lâu nữa phủ Thừa Tướng sẽ bị lưu đày vì vướng vào tranh đấu giữa các phe phái trong triều, Tống Cẩm Sơ không muốn gi ết Ngụy Tranh nữa sao?
Nhưng ta còn chưa nghĩ xong thì Ngụy Tranh đã tươi cười hớn hở đi ra, bước chân nhẹ bẫng như cuốn theo gió.
Hoắc Khởi đi theo sau Ngụy Tranh.
“Tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho ngài ấy rồi à?” Ta vào phòng, nhìn Tống Cẩm Sơ đang dùng cơm.
Tống Cẩm Sơ đặt đũa xuống, thu hồi nét cười còn chưa tan hết trên mặt.
“Ngài ấy không phải người bình thường, đó là Hoàng đế nắm giữ sinh tử của chúng ta.” “Bây giờ tỷ chiều theo ngài ấy thì phủ Thừa Tướng chúng ta mới sống được.” Trong mắt Tống Cẩm Sơ lóe lên ánh lệ nhưng lập tức biến mất, dường như chỉ là ảo giác.
Trong truyện, Hoàng thượng mất rất lâu mới xoa dịu được Tống Cẩm Sơ, ít nhất là phải sau khi Thừa tướng c hết.
Ta đã đẩy nhanh cốt truyện ư?
Ta nhìn Tống Cẩm Sơ nhíu mày, nhìn rõ ưu sầu nàng ấy cố gắng che giấu, mà như vậy càng khiến nàng ấy đẹp nao lòng.
Ta bước tới ôm nàng ấy.
Chậm nhất là nửa năm nữa, nàng ấy có thể ở bên Vương gia mãi mãi rồi.
Nhưng điều ta không ngờ là buổi chiều Ngụy Tranh lại hạ chỉ lập hậu.
Ta quỳ trên đất, nhìn vẻ mặt tươi cười của công công mà nghẹn lời.
Tống Cẩm Sơ ở bên cạnh cũng không ngờ chuyện sẽ tiến triển nhanh đến vậy.
Ngón tay như ngọc dương chi của Tống Cẩm Sơ túm chặt khăn, dường như muốn xé nát nó luôn.
“Tống cô nương, đây là phúc mà vạn người mong cũng không được, mau tiếp chỉ đi.” Đột nhiên một câu hiện lên trong đầu ta, cho ông cái phúc này nhé?
Làn váy sắc chanh đào tôn lên đường cong lung linh của nàng ấy, dây tua san hô hồng ngọc cũng đung đưa theo động tác đứng dậy.
“Lý công công mang thánh chỉ về đi, dân nữ không thể đảm đương được vị trí quốc mẫu, nếu Hoàng thượng quyết ép dân nữ, dân nữ nguyện lấy cái c hế t tạ tội.”
Lời nói đanh thép này mà lại từ miệng của một nữ tử chốn khuê phòng, dù là Lý công công rành thế sự cũng lấy làm kinh hãi.
“Nô gia, nô gia lập tức về bẩm báo Hoàng thượng.”
Ta đứng lên, nhìn đoàn người của Lý công công rời đi, cho lui tỳ nữ bên cạnh: “Tỷ tỷ, hay là chúng ta trốn khỏi cung đi, coi bộ Hoàng thượng quyết giữ tỷ trong cung đó.”
Mắt Tống Cẩm Sơ đỏ hoe, đôi mắt luôn mang nét cười mà giờ lại ngập tràn bi thương.
“A Ý, nếu tỷ trốn đi, phủ Thừa Tướng sẽ bị liên lụy, muội sẽ bị liên lụy, thậm chí Vương gia cũng bị liên lụy.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng ấy, sau đó hết giọt này tới giọt khác, không ngừng rơi.
Ta lấy khăn tay trong tay áo ra lau nước mắt cho Tống Cẩm Sơ: “Tại sao Hoàng thượng chỉ muốn tỷ, tỷ và ngài ấy có quan hệ gì?”
Tống Cẩm Sơ mờ mịt nhìn ta, lắc đầu nói: “Hồi nhỏ tiên Hoàng hậu thường cho gọi tỷ vào cung, tỷ chỉ ở trong cung của tiên Hoàng hậu, có quen thì cũng chỉ quen Cảnh Du chứ không biết tới Hoàng thượng.” “Liệu có phải hai người đã từng gặp nhau nhưng tỷ quên rồi không?”
Tống Cẩm Sơ nhìn muội muội hỏi mà như đang hóng chuyện, không biết nên giận hay cười: “Không biết thì gặp thế nào được. Nếu nói tiến cung gặp nhau, hồi muội còn bé từng theo Tân di nương vào cung, ở lại mấy ngày mấy đêm liền.”
“Cái gì? Tại sao muội không có ấn tượng gì hết?” Ta nhớ trong truyện không có chi tiết này mà nhỉ?
Tống Cẩm Sơ lấy lại bình tĩnh, nàng ấy im lặng một hồi rồi nhìn ta, nói: “Tân di nương y thuật cao siêu, trong cung phái người đến mời, muội không chịu xa Tân di nương, Tân di nương không dỗ được muội đành dẫn muội theo. Nhưng mà chẳng hiểu sao sau khi muội về lại ngủ li bì không tỉnh, sau khi tỉnh lại thì đã quên sạch chuyện trong cung.”
Tân di nương mà nàng ấy nói là mẹ đẻ của nguyên chủ, nếu theo như giấc mơ, vậy người Ngụy Tranh gặp là nguyên chủ chứ không phải Tống Cẩm Sơ.
Vậy nên cách giúp Tống Cẩm Sơ thoát khỏi lồng giam này là khiến Hoàng thượng nhận ra ta mới là người hắn đang tìm kiếm bấy lâu nay.
7
“Ngươi nói nàng ấy không lĩnh chỉ?”
Một tiếng cười lạnh lẽo trầm thấp bật ra từ trong cổ họng Ngụy Tranh, hắn sa sầm nhìn Lý công công không dám ngẩng đầu trước mặt.
Lý công công hoảng sợ, quỳ rạp trên đất, hai chân run bần bật: “Vâng ạ.”
“Thứ vô dụng, lôi xuống.”
“Hoàng thượng tha mạng, xin cho nô tài một cơ hội, nô tài nhất định có thể thuyết phục Tống cô nương đồng ý.” Lý công công không ngừng dập đầu lạy nam nhân trước mặt nhưng vẫn bị thị vệ lôi ra ngoài.
Cung tỳ bên cạnh lập tức đổi tấm thảm chỗ Lý công công mới quỳ lúc nãy.
Khuôn mặt tái xanh càng khiến Ngụy Tranh thêm phần lạnh lùng, khiến người ta không lạnh mà run.
“Hoắc Khởi, có phải nên g iết người phản bội Cô.”
Giọng nói trầm thấp mê hoặc vang lên, Hoắc Khởi nhìn thấy sự hung tàn hiện hữu trong mắt Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, theo ý của thần, hay là gọi Tống Tri Ý tới nghĩ cách.” Hoắc Khởi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Ngụy Tranh, hắn căng da đầu chờ phản ứng của Hoàng thượng.
“Được.”
Ta đang nghĩ cách tiếp cận Ngụy Tranh thì bị Hoắc Khởi đưa tới trước mặt Ngụy Tranh.
Sắc mặt của Ngụy Tranh không tốt lắm, trên mặt viết rõ: muốn sống thì đừng có lại gần, đặc biệt là con mắt kia, làm người nhìn run sợ, ta như cảm nhận được Ngụy Tranh đang muốn ăn tươi nuốt sống ta luôn vậy.
Ta nhìn Hoắc Khởi với ánh mắt cầu cứu nhưng người ta thẳng thừng lờ đi.
Ôi, lại phải tự lực cánh sinh rồi.
“Hoàng thượng, trước đó nô tỳ đã dặn theo đuổi con gái cần phải tuần tự các bước, chúng ta không được sốt ruột.” “Ngài xem, cố gắng lắm tỷ tỷ mới bắt đầu chấp nhận ngài, ngài đã muốn lập hậu, thế thì nhanh quá.”
Ngụy Tranh nhìn nữ tử đang khua môi múa mép trước mặt, hắn nhắm mắt xoa xoa thái dương căng cứng: “Ta muốn cách giải quyết.”
“Gần đây tỷ tỷ thường u sầu vì chuyện phủ Thừa tướng, nếu Hoàng thượng có thể giúp tỷ tỷ giải quyết chuyện nhức đầu này, chắc là có thể dễ dàng hơn chút.”
Ta nói rồi quan sát phản ứng của Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh mở mắt, khóe môi lộ ra nụ cười dọa sợ người ta, giọng nói lạnh lẽo mà cũng đầy mê hoặc của hắn vang lên: “Phủ Thừa tướng tham ô quốc khố, lợi dụng chức quyền lũng loạn triều đình, kết bè kéo cánh. Mấy tội trạng này đủ để cả phủ Thừa tướng c hết vài lần rồi!”
Ta nhìn thái độ của Ngụy Tranh, không hề điên tình mù quáng, thậm chí còn khó mà thao túng được.
“Vậy nếu nô tỳ có thể lấy công chuộc tội thì sao?”
Ta liếc nhìn Ngụy Tranh, nét mặt của hắn vẫn như vậy, không biết bây giờ trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“Nô tỳ cũng là cô nương của phủ Thừa tướng, nô tỳ cũng có thể hiến một phần sức lực vì phủ Thừa tướng.”
Ngụy Tranh cười khinh: “Mấy mánh khóe vặt vãnh kia chỉ như trò đùa, người có tài cán gì can thiệp vào triều chính.”
Lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực trong thế giới này, nữ tử nơi đây chỉ có thể chờ đợi trong khuê phòng, sau đó xuất giá tòng phu, mới nói tới chuyện chính sự đã bị nói là nhiễu loạn triều đình.
Ngụy Tranh đừng lên, dáng người thẳng tắp, tạo ra một cỗ áp lực vô hình.
“Cả vùng Hoa Giang gặp hạn, nạn dân bạo loạn, triều đình đã phái mấy quan viên tới đều mất mạng. Cô muốn lập hậu sớm như vậy là muốn để Cẩm Sơ theo cô đi trấn áp bạo loạn, bù lại tội trạng của Thừa tướng, chấn nhiếp triều định.”
Ta ngẩng đầu nhìn Ngụy Tranh, không ngờ hắn đã suy tính chu toàn vậy rồi.
Nhưng cũng chính lần cải trang vi hành này đã tạo cơ hội cho Vương gia tạo phản, ngay thời khắc bọn họ hồi cung, hoàng cung đã rơi vào bạo loạn, Ngụy Tranh c h ết trong mưa tên.
“Lần vi hành này, Vương gia cũng đi, ngươi cũng chuẩn bị đi, sắp xuất phát rồi.” “Vâng.” Ta hành lễ rồi đi ra Dưỡng Tâm điện.
Nhìn kiến trúc nguy nga tráng lệ, chốn hoàng cung này sắp thay đổi rồi.
8
Lúc ta đỡ Tống Cẩm Sơ vào xe ngựa, Ngụy Tranh đang ngồi ngay ngắn giữa xe.
Tuy xe ngựa này không quá phô trương nhưng có đầy đủ đồ và cũng khá rộng rãi.
Ta và Tống Cẩm Sơ hành lễ, yên vị ngồi xuống.
“Hoàng thượng, không phải Vương gia cũng đi ạ?” Ta nhớ Ngụy Tranh có bảo Ngụy Cảnh Du cũng đi mà.
Ngụy Tranh làm thái độ như hết chuyện để nói: “Cảnh Du tráng kiệt, cưỡi ngựa được.” Một tia sáng lóe lên trong mắt hạnh của Tống Cẩm Sơ, nàng ấy ngập ngừng một lúc rồi cất lời: “Hoàng thượng, lần đó Cẩm Sơ không hiểu chuyện, không nghĩ Hoàng thượng lại suy nghĩ chu toàn như vậy, Cẩm Sơ kính nể.”
Ngụy Tranh nhấc ấm trà lên, rót một chén cho Tống Cẩm Sơ: “Không cần nói nhiều như vậy, uống nước đi, dậy sớm thế này, lát nữa cứ ngủ một giấc trên xe.”
Mặt Tống Cẩm Sơ ửng hồng, ta nhìn chỗ nàng ấy ngồi có một đống gối tựa được xếp gọn gàng, mà chỗ của ta thì chẳng có cái gì, nói không thất vọng thì là giả.
Ta không biết bao giờ ta mới có thể trở lại thế giới của mình, bây giờ ta chỉ muốn mau mau kết thúc cốt truyện.
Nghĩ đến điều này, ta nhắm mắt lại, sáng sớm ra đã phải dậy đúng là buồn ngủ, lim dim một tí là ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh lại, trong xe ngựa chỉ còn mình ta, xe ngựa cũng đã dừng.
Ta vươn vai xuống xe ngựa thì thấy ba người đang vây quanh đống lửa dùng bữa.
Ngụy Cảnh Du cao lớn tráng kiện, mặc bộ thường phục càng nổi bật khí chất tiêu sái của y, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú như được phủ một lớp hào quang sáng lóa mắt.
Ngụy Tranh thì mặc một bộ y phục hoa lệ, nhìn là biết một quý công tử, mỗi cử chỉ hành động đều toát lên sự cao ngạo mà cũng nổi bật ngũ quan sắc sảo của hắn, khiến Ngụy Cảnh Du ở bên cạnh lập tức bị lu mờ.
Tống Cẩm Sơ ở giữa bọn họ lại trông có vẻ nhỏ bé mong manh, khuôn mặt luôn ưu sầu nay tràn ngập vui vẻ, ánh mắt long lanh sáng rỡ, tô điểm thêm nét đẹp thánh thiện của nàng ấy, không hổ là đệ nhất mỹ nhân đất kinh kỳ.
Tống Cẩm Sơ nhìn thấy ta thì đứng dậy, kéo ta nhập bọn.
Ta nhìn cá nướng được bọc trong lá cây thơm ngào ngạt, nước miếng ứa ra.
Ta cảm ơn, nhận lấy cá nướng rồi gặm.
Hình như Ngụy Tranh khinh cái bộ dạng này của ta, lúc hắn nhìn ta thì mày nhíu chặt, thái độ như thể nhìn thấy cái gì bẩn mắt.
Tống Cẩm Sơ lại khen ta đáng yêu, thỉnh thoảng còn xoa đầu ta.
Ngụy Cảnh Du thì nhìn Tống Cẩm Sơ với ánh mắt dịu dàng, trong mắt như chứa đựng vực sâu, nhìn vào đó là sẽ bị hút mất.
Ta thấy bầu không khí bất thường, đương muốn cầm cá nướng qua chỗ khác ăn, nhưng vừa đứng lên thì một mũi tên đã bay thẳng về phía ta, ta nghiêng người, làm cá nướng rơi xuống đất.
“Có thích khách.” Ngụy Tranh lao tới chắn trước Tống Cẩm Sơ, bảo vệ nàng ấy.
Ngụy Cảnh Du thấy thế thì cũng che phía sau của Tống Cẩm Sơ, quan sát tình hình xung quanh.
Chỉ có ta là đứng lẻ loi một mình cùng với cá nướng bị rơi. Ta thở dài, gượng cười một cái.
Chẳng mấy chốc, thị vệ của bọn ta đã tập hợp, vây quanh bọn ta.
Hết trận mưa tên này tới trận mưa tên khác ập tới, đối phương đã có chuẩn bị, thị vệ phe ta tử thương rất nhiều.
Hoàng đế và Vương gia cũng sắp không chống đỡ nổi.
Ngụy Cảnh Du nhảy lên ngựa của y, nghiêng người vươn tay với Tống Cẩm Sơ, Tống Cẩm Sơ không do tự nắm lấy tay y, hai người cùng nhau chạy thoát.
Ta nhanh chân né mưa tên, trốn sau một thân cây, dù những người kia là ai thì mục tiêu của chúng cũng là Ngụy Tranh.
Ta nhìn Ngụy Tranh dần chống cự hết nổi, do dự có nên cứu hắn không, cứu cái người xấu tính như hắn, chắn chắn hắn sẽ lên mặt khinh khỉnh.
Mà không cứu, nếu hắn thoát được thì thể nào cũng tính sổ với ta, chắc chắn ta không thoát được tội c hết.
Ta lại nhìn Ngụy Tranh, Hoắc Khởi đã xuất hiện, đánh rớt hơn phân nửa số tên.
Không lâu sau đó, quân chi viện đã tới, vậy là ta chỉ có một con đường c hết rồi.
Đã xấu mặt thì cho xấu mặt luôn, ta cúi người lao ra ngoài, kéo Ngụy Tranh đi.
Ta kéo Ngụy Tranh, chạy thục mạng như thể đằng sau có mãnh thú nước lũ.
Người ta thì toàn anh hùng cứu mỹ nhân, đây chỉ có ta vừa bị liên lụy lại còn phải mỹ nhân cứu anh hùng.
Chạy đến khi không chạy nổi nữa, ta dừng lại, phát hiện Ngụy Tranh đang nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Ta bị hắn nhìn chằm chằm thì lúng túng: “Mặt nô tỳ dính cái gì à? Sao nhìn nô tỳ như vậy?”
“Tại sao ngươi lại cứu Cô?” Ngụy Tranh chưa bao giờ tin có người vô cớ làm không công.
Đương nhiên ta không thể nói là vì ta sợ ch ết, ta nghĩ nghĩ: “Nếu như ngài c hết rồi thì không cứu được phủ Thừa tướng nữa.”
“Cũng đúng.” Ngụy Tranh tin lý do chống chế của ta, hắn nhìn mũi tên trên vai mình, muốn tay không rút nó ra.
“Mũi tên này cắm rất sâu, hơn nữa hình như có tẩm độc, ngài không thể cứ vậy rút nó ra ngay được.” Ta đi tới, cẩn thận đánh giá miệng vết thương của hắn.
Ta xuất thân trong gia đình theo nghề Đông y lâu đời, dù ta chọn con đường diễn viên nhưng vẫn biết chút dược lý cơ bản.
“Ngươi biết những thứ này?” Ngụy Tranh kinh ngạc nhìn ta.
“Hồi bé Tân di nương có dạy nô tỳ chút y thuật, đây chỉ là những thứ cơ bản thôi.”
Ta đỡ Ngụy Tranh ngồi dưới bóng cây, nước da của Ngụy Tranh vốn đã trắng mà giờ trúng độc bị thương lại càng trắng bệch.
“Cứu ta, không thì trước khi c hết ta sẽ gi ết ngươi.” Ngụy Tranh uy hiếp.
Ta móc hầu bao luôn mang theo bên người ra, lấy một viên thuốc rồi nhét vào miệng Ngụy Tranh: “Yên tâm, nô tỳ yêu cái mạng của mình hơn bất cứ ai.”