Chương 1 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
1
Đầu ta đau như búa bổ, vừa mở mắt thì đập vào mắt là một gương mặt vô cùng tuấn tú.
Gương mặt của nam tử sáng bừng một cách kỳ ảo, dưới ánh nến nét đẹp của hắn càng quyến rũ mê hoặc.
Ta cố gắng ngồi dậy nhưng sức của nam tử trước mặt mạnh kinh người, ta vùng vẫy cũng không lay chuyển được.
Hoàn cảnh gì thế này?
Chẳng phải ta gặp ta.i nạ n giao thông trên đường tới đoàn làm phim sao? Bây giờ đã bắt đầu quay rồi ư?
Vừa nghĩ tới lúc gặp tai nạn, đầu của ta lại đau.
Ta nằm trên giường, phát hiện trên lưng có thứ gì đó. Ta vòng tay cố gắng lấy thứ đó ra, nhìn kỹ thì nhận ra đó là một cây kéo dính đầy máu!
Ta đương kinh ngạc thì nam tử kia siết chặt lấy ta, giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn vang bên tai: “Nàng đừng đi, ở lại bên cạnh ta được không.”
Hắn nói với giọng tràn ngập đau khổ và khẩn khoản, ta đưa tay áp lên mặt hắn, chẳng biết tại sao lại có một cảm giác quen thuộc mơ hồ, “Vâng.”
Ta vỗ vỗ lưng hắn như đang dỗ dành trẻ con, hai mắt hắn dần nhắm lại, lông mày cũng giãn ra.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, như đã xảy ra chuyện hệ trọng.
“Vào đi.”
Cơn đau đầu và vết thương trên lưng làm ta kiệt sức, may mà cuối cùng cũng có người có thể khiến nam tử trước mặt này buông ta ra.
Một nam tử trong bộ y phục màu đen, sắc mặt nghiêm nghị đi đến, y nhìn thấy cảnh trước mặt này thì không khỏi nhíu mày: “Thưa Hoàng thượng, người sao vậy ạ?”
Ánh mắt vị nam tử áo đen này nhìn ta như thể muốn băm vằm ta ra, ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Ta cũng không biết, phiền công tử giúp ta tách Hoàng thượng ra cái.” Ta nở một nụ cười thân thiện, nhìn nam tử áo đen.
Nam tử áo đen đi tới trước mặt ta, cúi người muốn tách Hoàng thượng ra khỏi ta.
Nhưng Hoàng thượng mạnh kinh người, hai người cũng không lay chuyển được hắn.
Trần đời ta chưa từng gặp phải chuyện khó xử như này, ngay lúc ta và nam tử áo đen nhìn nhau, Hoàng thượng đang đè lên người ta lại cử động.
Hoàng thượng nhìn ta, trong mắt không còn mờ mịt như vừa rồi mà giờ lại lạnh lẽo đáng sợ hơn cả nam tử áo đen kia.
Ngón tay thon dài của hắn bóp lấy cổ ta, nhìn ta như nhìn người ch ết, giọng nói lạnh lùng tràn ra từ đôi môi của hắn: “Tống Tri Ý, trước khi ngươi làm như vậy chắc đã nghĩ tới hậu quả.” hắn từ từ đứng dậy, nhưng vẫn bóp chặt cổ ta theo lên.
Mặt ta đỏ bừng lên, không thở nổi, mũi chân chỉ có thể với chạm được mặt đất.
Đầu óc ta trống rỗng, trong đầu chỉ có ba chữ Tống Tri Ý.
Không trùng hợp vậy chứ!
Không lâu trước, ta được chọn vào vai nữ phụ ác độc, để hiểu rõ hơn mà lên mạng đọc rất nhiều tiểu thuyết, nghiên cứu phong thái và lối suy nghĩ của các nữ phụ ác độc.
Tống Tri Ý chính là nhân vật nữ phụ ác độc người người đòi đánh trong tiểu thuyết “Vương gia, Vương phi lại chạy rồi” đang nổi rần rần hiện nay.
Ta dành cả một đêm, cuối cùng cũng đọc xong cuốn tiểu thuyết, tổng kết lại một câu, không làm gì thì sẽ không phải c hết.
Đau đớn ở cổ giúp ta ý thức được đây không phải là mơ, ta đã xuyên vào truyện thật rồi!
Ta động não, nhanh chóng nhớ lại cốt truyện.
Nam tử mặc long bào trước mắt này là trùm phản diện trong truyện, Ngụy Tranh.
Còn hoàn cảnh này, chắc là nữ chính đã chạy trốn dưới sự trợ giúp của nữ phụ.
Mà đây cũng là bước ngoặt khiến nữ phụ hắc hóa.
Tống Tri Ý thích nam chính trong truyện, cũng chính là Ninh Tĩnh Vương gia đường triều, Ngụy Cảnh Du.
Người Vương gia thích là nữ chính, đích nữ phủ Thừa tướng, Tống Cẩm Sơ.
Nữ phụ là muội muội của nữ chính, là thứ nữ của phủ Thừa tướng, có dung mạo giống nữ chính năm phần.
Trước đó, Hoàng đế cưỡng ép nhốt nữ chính trong cung, Vương gia lợi dụng tình cảm của nữ phụ với hắn, để hai tỷ muội đồng thời vào cung.
Nói mát tai là hai tỷ muội ở cùng nhau thì có thể giúp đỡ nương tựa nhau, chứ thực tế là muốn nữ phụ cản đao cho nữ chính.
Nếu xảy ra chuyện gì thật, ví dụ như đêm nay, nữ chính hạ thuốc mê Hoàng đế, để nữ phụ ở lại.
Trong truyện, Tống Tri Ý ham mê quyền thế, đổi thành thuốc mê tình, muốn Hoàng đế hiểu lầm nàng là Tống Cẩm Sơ.
Kết quả, chẳng bao lâu Hoàng đế đã tỉnh lại, hắn hạ lệnh tống Tống Tri Ý vào quân doanh, cho vạn người chà đạp.
Cuối cùng lấy tính mệnh của Tống Tri Ý ra uy hiếp, ép nữ chính vào cung lần nữa.
Từ đó về sau, Tống Tri Ý âm thầm hãm hại nữ chính, vì biết y thuật, nàng lén hạ thuốc độc vào đồ ăn của nữ chính.
Nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, bị Hoàng đế ném vào Thận Hình ti, chịu đủ mọi tra tấn, biến thành bộ dạng sống dở c h ết dở.
Nghĩ đến đây, ta run bần bật, khi ý thức dần trở nên mơ hồ, ta cảm nhận được bàn tay trên cổ mình thả ra.
Chân ta mềm nhũn, ngã bệt trên đất, thở phì phò từng hơi.
2
Cơn đau trên lưng nhắc nhở ta đây không phải là mơ.
Ta nhìn chung quanh tối đen như mực, thỉnh thoảng có ánh lửa bập bùng, không ngờ ta lại bị tống vào ngục như vậy.
Nhớ lại cái kéo trên giường kia, đó là thứ nữ chính đặt dưới gối để phòng thân.
Chẳng lẽ nguyên chủ bất cẩn bị cái kéo đó đâm phải, sau đó ta xuyên hồn tới?
Nghe thấy tiếng sột soạt xung quanh, có lẽ tiếng chuột chạy và tiếng chúng mài răng, ta vô thức co người lại.
Bị nhốt trong tù vẫn hơn là bị ném vào quân doanh?
May vừa rồi không làm gì Hoàng đế, không thì với bản tính của hắn, chắc chắn sẽ không tha cho ta.
Bây giờ đang ngày đông giá rét, phòng giam vừa lạnh vừa tối.
Ít ra trong phòng vừa rồi còn ấm, mà bây giờ quần áo mong manh không thể ngăn được cái rét, ta có thể cảm nhận được răng mình đang đánh cầm cập vào nhau.
Đương nghĩ ngợi làm sao để ra ngoài, ta đột nhiên bị người nào đó ấn xuống.
“Ai?”
“Không cần biết ta là ai, người mới quy tắc mới.”
Ta nhớ trong truyện viết, trong ngục không có ai lương thiện, bọn họ làm không ít việc ác, cũng không quan tâm tới mạng người.
Theo bản năng, ta móc trong tay áo ra một hầu bao, hầu bao này là bảo bối cứu mạng nguyên chủ, trong đó chuẩn bị các loại thuốc phòng khi bất trắc.
Ta dựa vào ký ức, tìm được mấy gói thuốc nhỏ, nhanh chóng vung về phía người bên cạnh.
Ta lắng nghe xung quanh, lẳng lặng chạy tới góc không có tiếng ho khan.
“Lão đại, khụ khụ, con ả tung thứ gì đó, sao ngứa cổ thế?” “Sao ta biết được khụ khụ khụ khụ khụ.”
“Không ổn rồi, lão đại, tự dưng ta đau bụng quá, muốn đi nhà xí.” “Lão đại, ta cũng thế.”
“Ta nữa.”
Bọn họ ôm bụng điên cuồng đập cửa, lay cửa ngục không ngừng, như muốn giỡ cửa ngục vững chãi ra luôn.
Ánh lửa dần sáng hơn, ta nghe thấy tiếng bước chân đều đều.
Mãi đến khi ánh lửa chiếu sáng toàn bộ phòng giam, ta mới nhìn rõ tình cảnh trong này, tính cả ta thì có mười bảy, mười tám nữ tử.
Trên nền đất trải rơm, có thể ngủ ở đó.
Cai ngục đập lên cửa ngục, gào to: “Im ngay!”
Một cai ngục khác mở cửa nhà lao ra, tù nhân trong nhà lao lần lượt ra ngoài, cuối cùng chỉ còn một mình ta.
Tên cai ngục đi tới trước mặt ta, đá ngã ta xuống: “Chuyện tốt do người làm hả?”
Ta ngẩng đầu, đang định trả lời thì thấy tên cai ngục còn lại đứng nép qua một bên, một nữ tử y phục hoa lệ đi tới.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy thì đã biết nàng ấy là nữ chính.
Nàng ấy mặc áo ngắn dệt hoa vàng nổi bật lên khuôn mặt thanh tú trắng muốt như ngọc.
Trên người nàng ấy còn khoác một tấm áo choàng lông bạch hồ, áo choàng hơi lớn khiến nàng ấy trông càng nhỏ nhắn đáng yêu.
Y phục xa hoa đắt tiền của nữ tử trước mắt đối lập hoàn toàn với dáng vẻ tả tơi của ta.
Nhưng trên mặt nàng ấy lại mang theo nét xót xa đau thương, dường như khóe mắt còn có ánh nước, cái mũi đỏ hồng vì lạnh, làm lòng người nao nao.
“A Ý, để muội chịu khổ rồi, tỷ dẫn muội về.”
Tống Cẩm Sơ cúi người đỡ ta dậy, trên người nàng ấy thoang thoảng hương hoa lan, đột nhiên ta hiểu tại sao nàng ấy lại là nữ chính, nàng ấy dịu dàng đáng yêu, khiến người ta rất muốn che chở bảo vệ.
Mỗi một cử động nhỏ, vết thương trên lưng lại đau như bị xé toạc ra. Ta cố gắng lắm mới đứng dậy được thì chợt nhìn thấy một bóng vàng đi về phía này.
Hắn đi vòng qua ta, đến sau lưng Tống Cẩm Sơ, nhặt một hầu bao trên đất lên.
Ta nuốt nước miếng, hắn sẽ không phát hiện ra chuyện vừa rồi do ta làm chứ!
Ngụy Tranh nhìn hầu bao trong tay, khóe miệng hiện lên nét cười, ngón tay trắng nõn của hắn vuốt ve họa tiết hoa lan trên đó, nhìn Tống Cẩm Sơ: “Nàng rơi hầu bao này.”
Nhưng Tống Cẩm Sơ chẳng buồn liếc hắn một cái, nhận lấy hầu bao rồi nhét luôn vào trong tay áo: “Đa tạ.”
Hiển nhiên là Ngụy Tranh không hài lòng trước thái độ của nàng ấy, hắn đi tới trước mặt Tống Cẩm Sơ, nắm lấy cằm của nàng ấy, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ tới người không nên nghĩ, nàng hãy lo cho người của phủ Thừa tướng đi.”
Tống Cẩm Sơ biến sắc: “Ngài đã làm gì?”
Ngụy Tranh vuốt tóc mai của nàng ấy, dịu giọng: “Nàng đi hỏi là biết, trước đó ta đã nói với nàng rồi, nếu nàng dám chạy trốn thì tự biết hậu quả.”
Ta đứng bên cạnh, có cảm giác như đang xem phim.
Ta nhìn Tống Cẩm Sơ đã bị dọa tái mặt, trợn trừng mắt nhìn Ngụy Tranh, chẳng trách hắn không chiếm được nữ chính, xứng đáng lắm.
Ngụy Tranh vui sướng rời đi, chỉ còn lại một mình Tống Cẩm Sơ ngồi bệt dưới nền đất.
Con mắt nàng ấy vô hồn, mày ngài nhíu chặt, lẩm bẩm: “Cảnh Du, ta nên làm gì đây?”
Ta không biết nên an ủi nàng ấy sao nữa, bởi vì ta biết phủ Thừa tướng sẽ bị liên lụy vì chuyện này, và rồi nàng ấy sẽ bị cả phủ Thừa tướng coi là tai tinh.
3
Trong cơn mê, ta lại nằm mơ.
Nội dung giấc mơ y hệt lúc trước.
Ta nhìn bàn tay nõn nà của mình tự véo mình.
Phải đợi khi giấc mơ này kết thúc thì ta mới có thể tỉnh lại.
Ta men theo con đường quen thuộc đến gần lãnh cung, tìm một bé trai khóc sướt mướt vì bị bắt nạt.
“Các người đang làm gì thế?”
Giọng nói trong trẻo phát ra từ miệng ta, lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Ngươi là con nhà nào, dám xía vào chuyện của bọn ta?”
Một thằng bé mặc áo xanh đậm trông to con gấp đôi những đứa trẻ bình thường khác, tỏ vẻ khinh thường, không coi ta ra gì.
Ta đẩy những người khác ra, che chở cho bé trai bị bắt nạt như gà mẹ bảo vệ gà con.
Thẳng bé áo xanh đậm kia không vui, nó chỉ vào mặt ta: “Phụ thân của ngươi là ai?”
“Thế ngươi nói phụ thân của ngươi là ai? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám hống hách ngang ngược như thế, nói ra để bọn ta mở mang tầm mắt?”
Ta không cam lòng yếu thế, hai tay chống nạnh, qua vài lần gặp, ta đã biết thẳng bé trước mặt là con của một trọng thần trong triều, đang học tập tại Quốc Tử Giám trong cung.
Vị quan viên này có tiếng hà khắc, nếu chuyện tới tai ông, chắc chắn thẳng bé này sẽ bị đánh nhừ đòn.
Đương nhiên, thằng bé áo xanh tỏ ra lúng túng, nhưng vẫn ưỡn ngực, nhìn bé trai sau lưng ta: “Tính sổ với ngươi sau.”
Ngụy Tranh siết chặt hai tay, nhìn đám người đi xa với ánh mắt căm hận, trên người cậu không có chỗ nào là không bị thương.
“Ngươi là ai? Sao ta chưa từng gặp ngươi trong hoàng cung.”
Cuộc trò chuyện này quá quen thuộc, thế là ta nhảy thẳng tới đoạn đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trước đó.
“Ta là ai không quan trọng, dù sao thì ta sẽ ở bên huynh mấy ngày này.”
“Ta không cần ngươi đi theo ta.”
Ngụy Tranh nói xong rồi phủi phủi bụi đất trên người, đi thẳng vào lãnh cung mà không quay đầu lại.
Ta nhìn bộ dạng cố tỏ ra mạnh mẽ, không nhịn được cười, sau này không biết ai khóc lóc không muốn ta đi ấy nhỉ.
Không ngoài dự đoán, đến đêm Ngụy Tranh bị sốt.
Ta cầm hầu bao luôn mang bên mình, lấy mấy viên thuốc ra nhét vào miệng Ngụy Tranh.
Nhưng cậu rất cảnh giác, quyết không chịu há miệng, sức mạnh kinh người, sợ bị người ta hạ độc.
Song, cũng không thể trách cậu, mẹ ruột của cậu được Hoàng đế mang về từ chốn dân gian.
Sau khi mẫu thân của cậu bị vu oan và ch ết trong lãnh cung, cậu vẫn luôn ở đây, trong cái hoàng cung rộng lớn này, ngay cả một thái giám ti tiện cũng dám đá cậu mấy phát.
Bây giờ cậu mới chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi mà thôi.
Ta lại làm như trước, một tay vuốt ve khuôn mặt của cậu, một tay vỗ vỗ ngực cậu, cất tiếng hát ngân nga.
Giai điệu du dương dễ dàng đưa người ta vào giấc ngủ.
Hái cánh hoa làm cánh.
Đón gió trời bay lên.
Nếu một ngày thấu hiểu hồng trần
Nhớ lại sẽ có một giấc mộng đẹp
…
Lông mày của Ngụy Tranh dần giãn ra, hơi thở cũng đều đều, chìm sâu vào giấc ngủ.
Ta nhân cơ hội cho cậu uống thuốc.
Ta cất bình nhỏ vào hầu bao, sao cái hầu bao này quen thế?
Nhưng gặp ở đâu thì ta lại không nhớ được.
Giường rất rộng, quá đủ cho hai đứa trẻ nằm, ta tự giác nằm đầu bên kia, nhưng ta không ngờ hôm sau chân của ta lại gác lên mặt Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh bật dậy, ta dụi mắt, “Mới sáng sớm ra làm gì thế?” “Sao ngươi lại nằm trên giường của ta!”
“Ngoại trừ cái giường này, ngươi tìm được cái khác có thể ngả lưng được sao? Cả đêm qua ta ru ngươi ngủ, đúng là làm ơn mắc oán mà.”
Sáng sớm đã đánh thức ta, lại còn có thái độ này, ta giận dỗi rời giường.
Ngụy Tranh nhìn bé gái trước mặt, quần áo bình thường, không ăn vận lộng lẫy như công chúa trong cung, nhưng cũng đáng yêu vô cùng.
Ta nghe loáng thoáng thấy, nhưng vẫn còn ngái ngủ nên trả lời đại: “Vẫn chưa tới thời điểm đó.”
Ngụy Tranh nghe vậy thì nghĩ thầm, thời điểm? Thời điểm gì?
4
Khi ta tỉnh lại, ta phát hiện tay của ta bị trói trói vào đầu giường bằng một sợi dây thừng.
Trên cánh tay trắng nõn đã hằn lên vết đỏ.
Ta nhìn hoàng hôn phủ bóng bên ngoài, vô cùng hối hận vì đã ham ngủ.
Nếu lúc trước nói rõ với Ngụy Tranh, trả lời các thắc mắc của cậu thì đã không xảy ra chuyện này.
Ta đương suy nghĩ thì Ngụy Tranh đi đến.
Cậu đã đổi y phục mới, khuôn mặt trẻ con đáng yêu nhưng cũng lạnh lùng.
“Tỉnh rồi à? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”
Cậu cầm hai cái bánh bao tới, mặt không biến sắc đưa cho ta.
Ta dùng một tay còn tự do nhận lấy một cái bánh bao. Ta biết ta đang trong mộng nên ta không cảm thấy đói.
“Ngươi làm thế này là muốn gì?” Ta giật giật cái tay bị trói.
“Sợ ngươi chạy linh tinh, trong hoàng cung này nguy hiểm lắm.”
Bị một bé trai nhìn chằm chằm nghiêm túc như vậy, ta cảm giác mặt mình nóng ran.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Cậu lại hỏi.
Ta nhìn cậu: “Ta không biết.”
Trước kia, ta chỉ coi đây là một giấc mơ, không quan tâm người trong mơ mà chỉ muốn mau mau kết thúc.
Nhưng khi lại nhìn thấy bé trai trước mặt này, một cảm giác quen thuộc lại khiến ta bật thốt: “Ngươi tên là gì?”
“Ngụy Tranh.”
Như có lôi đình bổ xuống đầu ta, đó là Ngụy Tranh?!
Hoàng đế máu lạnh điên tình ngày bé đó ư? Là người ta cứu hết lần này tới lần khác đó ư?!
Ngụy Tranh nhìn thái độ sửng sốt của bé gái trước mặt: “Ngươi biết ta?”
Ta so sánh bé trai trước mặt này với Hoàng đế từng bóp cổ ta, bé con ta che chở trăm bề sau này lớn lên lại muốn g iết ta.
Lần này ai thích cứu thì cứu, ta không cứu nữa!
Ngụy Tranh nhìn bé gái đanh mặt, mắt hạnh long lanh cũng không còn ý cười nữa mà thay vào đó là hoảng loạn và sợ hãi.
Cậu rất muốn hỏi tại sao một cái tên có thể khiến bé gái kích động như vậy, nhưng ngay khắc sau nàng đột nhiên biến mất.
Ngụy Tranh nằm trên giường, mở mắt ra.
Hắn xốc chăn lên, ngồi trên giường, màu áo trắng càng nổi bật nước da trắng nõn của hắn.
Trên trán lấm tấm mồ hôi làm tóc hắn dính nhẹp lên mặt, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm ẩn chứa bối rối chưa tiêu tan.
Chẳng lẽ hắn sai rồi, hắn không nên động vào phủ Thừa tướng, không thì nàng đã không có biểu cảm đó, dù ngay cả trong giấc mơ.
Hắn nhớ lại lời đêm qua Ngụy Cảnh Du nói với hắn mà bất giác siết chặt nắm đấm, lực tay lớn đến mức khiến mạch máu nổi gồ lên.
Chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh hắn thì mãi mãi là người của hắn.
Còn Ngụy Cảnh Du, hắn sẽ không để y tồn tại trên cõi đời này.
Đầu ta đau như búa bổ, vừa mở mắt thì đập vào mắt là một gương mặt vô cùng tuấn tú.
Gương mặt của nam tử sáng bừng một cách kỳ ảo, dưới ánh nến nét đẹp của hắn càng quyến rũ mê hoặc.
Ta cố gắng ngồi dậy nhưng sức của nam tử trước mặt mạnh kinh người, ta vùng vẫy cũng không lay chuyển được.
Hoàn cảnh gì thế này?
Chẳng phải ta gặp ta.i nạ n giao thông trên đường tới đoàn làm phim sao? Bây giờ đã bắt đầu quay rồi ư?
Vừa nghĩ tới lúc gặp tai nạn, đầu của ta lại đau.
Ta nằm trên giường, phát hiện trên lưng có thứ gì đó. Ta vòng tay cố gắng lấy thứ đó ra, nhìn kỹ thì nhận ra đó là một cây kéo dính đầy máu!
Ta đương kinh ngạc thì nam tử kia siết chặt lấy ta, giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn vang bên tai: “Nàng đừng đi, ở lại bên cạnh ta được không.”
Hắn nói với giọng tràn ngập đau khổ và khẩn khoản, ta đưa tay áp lên mặt hắn, chẳng biết tại sao lại có một cảm giác quen thuộc mơ hồ, “Vâng.”
Ta vỗ vỗ lưng hắn như đang dỗ dành trẻ con, hai mắt hắn dần nhắm lại, lông mày cũng giãn ra.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, như đã xảy ra chuyện hệ trọng.
“Vào đi.”
Cơn đau đầu và vết thương trên lưng làm ta kiệt sức, may mà cuối cùng cũng có người có thể khiến nam tử trước mặt này buông ta ra.
Một nam tử trong bộ y phục màu đen, sắc mặt nghiêm nghị đi đến, y nhìn thấy cảnh trước mặt này thì không khỏi nhíu mày: “Thưa Hoàng thượng, người sao vậy ạ?”
Ánh mắt vị nam tử áo đen này nhìn ta như thể muốn băm vằm ta ra, ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Ta cũng không biết, phiền công tử giúp ta tách Hoàng thượng ra cái.” Ta nở một nụ cười thân thiện, nhìn nam tử áo đen.
Nam tử áo đen đi tới trước mặt ta, cúi người muốn tách Hoàng thượng ra khỏi ta.
Nhưng Hoàng thượng mạnh kinh người, hai người cũng không lay chuyển được hắn.
Trần đời ta chưa từng gặp phải chuyện khó xử như này, ngay lúc ta và nam tử áo đen nhìn nhau, Hoàng thượng đang đè lên người ta lại cử động.
Hoàng thượng nhìn ta, trong mắt không còn mờ mịt như vừa rồi mà giờ lại lạnh lẽo đáng sợ hơn cả nam tử áo đen kia.
Ngón tay thon dài của hắn bóp lấy cổ ta, nhìn ta như nhìn người ch ết, giọng nói lạnh lùng tràn ra từ đôi môi của hắn: “Tống Tri Ý, trước khi ngươi làm như vậy chắc đã nghĩ tới hậu quả.” hắn từ từ đứng dậy, nhưng vẫn bóp chặt cổ ta theo lên.
Mặt ta đỏ bừng lên, không thở nổi, mũi chân chỉ có thể với chạm được mặt đất.
Đầu óc ta trống rỗng, trong đầu chỉ có ba chữ Tống Tri Ý.
Không trùng hợp vậy chứ!
Không lâu trước, ta được chọn vào vai nữ phụ ác độc, để hiểu rõ hơn mà lên mạng đọc rất nhiều tiểu thuyết, nghiên cứu phong thái và lối suy nghĩ của các nữ phụ ác độc.
Tống Tri Ý chính là nhân vật nữ phụ ác độc người người đòi đánh trong tiểu thuyết “Vương gia, Vương phi lại chạy rồi” đang nổi rần rần hiện nay.
Ta dành cả một đêm, cuối cùng cũng đọc xong cuốn tiểu thuyết, tổng kết lại một câu, không làm gì thì sẽ không phải c hết.
Đau đớn ở cổ giúp ta ý thức được đây không phải là mơ, ta đã xuyên vào truyện thật rồi!
Ta động não, nhanh chóng nhớ lại cốt truyện.
Nam tử mặc long bào trước mắt này là trùm phản diện trong truyện, Ngụy Tranh.
Còn hoàn cảnh này, chắc là nữ chính đã chạy trốn dưới sự trợ giúp của nữ phụ.
Mà đây cũng là bước ngoặt khiến nữ phụ hắc hóa.
Tống Tri Ý thích nam chính trong truyện, cũng chính là Ninh Tĩnh Vương gia đường triều, Ngụy Cảnh Du.
Người Vương gia thích là nữ chính, đích nữ phủ Thừa tướng, Tống Cẩm Sơ.
Nữ phụ là muội muội của nữ chính, là thứ nữ của phủ Thừa tướng, có dung mạo giống nữ chính năm phần.
Trước đó, Hoàng đế cưỡng ép nhốt nữ chính trong cung, Vương gia lợi dụng tình cảm của nữ phụ với hắn, để hai tỷ muội đồng thời vào cung.
Nói mát tai là hai tỷ muội ở cùng nhau thì có thể giúp đỡ nương tựa nhau, chứ thực tế là muốn nữ phụ cản đao cho nữ chính.
Nếu xảy ra chuyện gì thật, ví dụ như đêm nay, nữ chính hạ thuốc mê Hoàng đế, để nữ phụ ở lại.
Trong truyện, Tống Tri Ý ham mê quyền thế, đổi thành thuốc mê tình, muốn Hoàng đế hiểu lầm nàng là Tống Cẩm Sơ.
Kết quả, chẳng bao lâu Hoàng đế đã tỉnh lại, hắn hạ lệnh tống Tống Tri Ý vào quân doanh, cho vạn người chà đạp.
Cuối cùng lấy tính mệnh của Tống Tri Ý ra uy hiếp, ép nữ chính vào cung lần nữa.
Từ đó về sau, Tống Tri Ý âm thầm hãm hại nữ chính, vì biết y thuật, nàng lén hạ thuốc độc vào đồ ăn của nữ chính.
Nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, bị Hoàng đế ném vào Thận Hình ti, chịu đủ mọi tra tấn, biến thành bộ dạng sống dở c h ết dở.
Nghĩ đến đây, ta run bần bật, khi ý thức dần trở nên mơ hồ, ta cảm nhận được bàn tay trên cổ mình thả ra.
Chân ta mềm nhũn, ngã bệt trên đất, thở phì phò từng hơi.
2
Cơn đau trên lưng nhắc nhở ta đây không phải là mơ.
Ta nhìn chung quanh tối đen như mực, thỉnh thoảng có ánh lửa bập bùng, không ngờ ta lại bị tống vào ngục như vậy.
Nhớ lại cái kéo trên giường kia, đó là thứ nữ chính đặt dưới gối để phòng thân.
Chẳng lẽ nguyên chủ bất cẩn bị cái kéo đó đâm phải, sau đó ta xuyên hồn tới?
Nghe thấy tiếng sột soạt xung quanh, có lẽ tiếng chuột chạy và tiếng chúng mài răng, ta vô thức co người lại.
Bị nhốt trong tù vẫn hơn là bị ném vào quân doanh?
May vừa rồi không làm gì Hoàng đế, không thì với bản tính của hắn, chắc chắn sẽ không tha cho ta.
Bây giờ đang ngày đông giá rét, phòng giam vừa lạnh vừa tối.
Ít ra trong phòng vừa rồi còn ấm, mà bây giờ quần áo mong manh không thể ngăn được cái rét, ta có thể cảm nhận được răng mình đang đánh cầm cập vào nhau.
Đương nghĩ ngợi làm sao để ra ngoài, ta đột nhiên bị người nào đó ấn xuống.
“Ai?”
“Không cần biết ta là ai, người mới quy tắc mới.”
Ta nhớ trong truyện viết, trong ngục không có ai lương thiện, bọn họ làm không ít việc ác, cũng không quan tâm tới mạng người.
Theo bản năng, ta móc trong tay áo ra một hầu bao, hầu bao này là bảo bối cứu mạng nguyên chủ, trong đó chuẩn bị các loại thuốc phòng khi bất trắc.
Ta dựa vào ký ức, tìm được mấy gói thuốc nhỏ, nhanh chóng vung về phía người bên cạnh.
Ta lắng nghe xung quanh, lẳng lặng chạy tới góc không có tiếng ho khan.
“Lão đại, khụ khụ, con ả tung thứ gì đó, sao ngứa cổ thế?” “Sao ta biết được khụ khụ khụ khụ khụ.”
“Không ổn rồi, lão đại, tự dưng ta đau bụng quá, muốn đi nhà xí.” “Lão đại, ta cũng thế.”
“Ta nữa.”
Bọn họ ôm bụng điên cuồng đập cửa, lay cửa ngục không ngừng, như muốn giỡ cửa ngục vững chãi ra luôn.
Ánh lửa dần sáng hơn, ta nghe thấy tiếng bước chân đều đều.
Mãi đến khi ánh lửa chiếu sáng toàn bộ phòng giam, ta mới nhìn rõ tình cảnh trong này, tính cả ta thì có mười bảy, mười tám nữ tử.
Trên nền đất trải rơm, có thể ngủ ở đó.
Cai ngục đập lên cửa ngục, gào to: “Im ngay!”
Một cai ngục khác mở cửa nhà lao ra, tù nhân trong nhà lao lần lượt ra ngoài, cuối cùng chỉ còn một mình ta.
Tên cai ngục đi tới trước mặt ta, đá ngã ta xuống: “Chuyện tốt do người làm hả?”
Ta ngẩng đầu, đang định trả lời thì thấy tên cai ngục còn lại đứng nép qua một bên, một nữ tử y phục hoa lệ đi tới.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy thì đã biết nàng ấy là nữ chính.
Nàng ấy mặc áo ngắn dệt hoa vàng nổi bật lên khuôn mặt thanh tú trắng muốt như ngọc.
Trên người nàng ấy còn khoác một tấm áo choàng lông bạch hồ, áo choàng hơi lớn khiến nàng ấy trông càng nhỏ nhắn đáng yêu.
Y phục xa hoa đắt tiền của nữ tử trước mắt đối lập hoàn toàn với dáng vẻ tả tơi của ta.
Nhưng trên mặt nàng ấy lại mang theo nét xót xa đau thương, dường như khóe mắt còn có ánh nước, cái mũi đỏ hồng vì lạnh, làm lòng người nao nao.
“A Ý, để muội chịu khổ rồi, tỷ dẫn muội về.”
Tống Cẩm Sơ cúi người đỡ ta dậy, trên người nàng ấy thoang thoảng hương hoa lan, đột nhiên ta hiểu tại sao nàng ấy lại là nữ chính, nàng ấy dịu dàng đáng yêu, khiến người ta rất muốn che chở bảo vệ.
Mỗi một cử động nhỏ, vết thương trên lưng lại đau như bị xé toạc ra. Ta cố gắng lắm mới đứng dậy được thì chợt nhìn thấy một bóng vàng đi về phía này.
Hắn đi vòng qua ta, đến sau lưng Tống Cẩm Sơ, nhặt một hầu bao trên đất lên.
Ta nuốt nước miếng, hắn sẽ không phát hiện ra chuyện vừa rồi do ta làm chứ!
Ngụy Tranh nhìn hầu bao trong tay, khóe miệng hiện lên nét cười, ngón tay trắng nõn của hắn vuốt ve họa tiết hoa lan trên đó, nhìn Tống Cẩm Sơ: “Nàng rơi hầu bao này.”
Nhưng Tống Cẩm Sơ chẳng buồn liếc hắn một cái, nhận lấy hầu bao rồi nhét luôn vào trong tay áo: “Đa tạ.”
Hiển nhiên là Ngụy Tranh không hài lòng trước thái độ của nàng ấy, hắn đi tới trước mặt Tống Cẩm Sơ, nắm lấy cằm của nàng ấy, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ tới người không nên nghĩ, nàng hãy lo cho người của phủ Thừa tướng đi.”
Tống Cẩm Sơ biến sắc: “Ngài đã làm gì?”
Ngụy Tranh vuốt tóc mai của nàng ấy, dịu giọng: “Nàng đi hỏi là biết, trước đó ta đã nói với nàng rồi, nếu nàng dám chạy trốn thì tự biết hậu quả.”
Ta đứng bên cạnh, có cảm giác như đang xem phim.
Ta nhìn Tống Cẩm Sơ đã bị dọa tái mặt, trợn trừng mắt nhìn Ngụy Tranh, chẳng trách hắn không chiếm được nữ chính, xứng đáng lắm.
Ngụy Tranh vui sướng rời đi, chỉ còn lại một mình Tống Cẩm Sơ ngồi bệt dưới nền đất.
Con mắt nàng ấy vô hồn, mày ngài nhíu chặt, lẩm bẩm: “Cảnh Du, ta nên làm gì đây?”
Ta không biết nên an ủi nàng ấy sao nữa, bởi vì ta biết phủ Thừa tướng sẽ bị liên lụy vì chuyện này, và rồi nàng ấy sẽ bị cả phủ Thừa tướng coi là tai tinh.
3
Trong cơn mê, ta lại nằm mơ.
Nội dung giấc mơ y hệt lúc trước.
Ta nhìn bàn tay nõn nà của mình tự véo mình.
Phải đợi khi giấc mơ này kết thúc thì ta mới có thể tỉnh lại.
Ta men theo con đường quen thuộc đến gần lãnh cung, tìm một bé trai khóc sướt mướt vì bị bắt nạt.
“Các người đang làm gì thế?”
Giọng nói trong trẻo phát ra từ miệng ta, lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Ngươi là con nhà nào, dám xía vào chuyện của bọn ta?”
Một thằng bé mặc áo xanh đậm trông to con gấp đôi những đứa trẻ bình thường khác, tỏ vẻ khinh thường, không coi ta ra gì.
Ta đẩy những người khác ra, che chở cho bé trai bị bắt nạt như gà mẹ bảo vệ gà con.
Thẳng bé áo xanh đậm kia không vui, nó chỉ vào mặt ta: “Phụ thân của ngươi là ai?”
“Thế ngươi nói phụ thân của ngươi là ai? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám hống hách ngang ngược như thế, nói ra để bọn ta mở mang tầm mắt?”
Ta không cam lòng yếu thế, hai tay chống nạnh, qua vài lần gặp, ta đã biết thẳng bé trước mặt là con của một trọng thần trong triều, đang học tập tại Quốc Tử Giám trong cung.
Vị quan viên này có tiếng hà khắc, nếu chuyện tới tai ông, chắc chắn thẳng bé này sẽ bị đánh nhừ đòn.
Đương nhiên, thằng bé áo xanh tỏ ra lúng túng, nhưng vẫn ưỡn ngực, nhìn bé trai sau lưng ta: “Tính sổ với ngươi sau.”
Ngụy Tranh siết chặt hai tay, nhìn đám người đi xa với ánh mắt căm hận, trên người cậu không có chỗ nào là không bị thương.
“Ngươi là ai? Sao ta chưa từng gặp ngươi trong hoàng cung.”
Cuộc trò chuyện này quá quen thuộc, thế là ta nhảy thẳng tới đoạn đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trước đó.
“Ta là ai không quan trọng, dù sao thì ta sẽ ở bên huynh mấy ngày này.”
“Ta không cần ngươi đi theo ta.”
Ngụy Tranh nói xong rồi phủi phủi bụi đất trên người, đi thẳng vào lãnh cung mà không quay đầu lại.
Ta nhìn bộ dạng cố tỏ ra mạnh mẽ, không nhịn được cười, sau này không biết ai khóc lóc không muốn ta đi ấy nhỉ.
Không ngoài dự đoán, đến đêm Ngụy Tranh bị sốt.
Ta cầm hầu bao luôn mang bên mình, lấy mấy viên thuốc ra nhét vào miệng Ngụy Tranh.
Nhưng cậu rất cảnh giác, quyết không chịu há miệng, sức mạnh kinh người, sợ bị người ta hạ độc.
Song, cũng không thể trách cậu, mẹ ruột của cậu được Hoàng đế mang về từ chốn dân gian.
Sau khi mẫu thân của cậu bị vu oan và ch ết trong lãnh cung, cậu vẫn luôn ở đây, trong cái hoàng cung rộng lớn này, ngay cả một thái giám ti tiện cũng dám đá cậu mấy phát.
Bây giờ cậu mới chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi mà thôi.
Ta lại làm như trước, một tay vuốt ve khuôn mặt của cậu, một tay vỗ vỗ ngực cậu, cất tiếng hát ngân nga.
Giai điệu du dương dễ dàng đưa người ta vào giấc ngủ.
Hái cánh hoa làm cánh.
Đón gió trời bay lên.
Nếu một ngày thấu hiểu hồng trần
Nhớ lại sẽ có một giấc mộng đẹp
…
Lông mày của Ngụy Tranh dần giãn ra, hơi thở cũng đều đều, chìm sâu vào giấc ngủ.
Ta nhân cơ hội cho cậu uống thuốc.
Ta cất bình nhỏ vào hầu bao, sao cái hầu bao này quen thế?
Nhưng gặp ở đâu thì ta lại không nhớ được.
Giường rất rộng, quá đủ cho hai đứa trẻ nằm, ta tự giác nằm đầu bên kia, nhưng ta không ngờ hôm sau chân của ta lại gác lên mặt Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh bật dậy, ta dụi mắt, “Mới sáng sớm ra làm gì thế?” “Sao ngươi lại nằm trên giường của ta!”
“Ngoại trừ cái giường này, ngươi tìm được cái khác có thể ngả lưng được sao? Cả đêm qua ta ru ngươi ngủ, đúng là làm ơn mắc oán mà.”
Sáng sớm đã đánh thức ta, lại còn có thái độ này, ta giận dỗi rời giường.
Ngụy Tranh nhìn bé gái trước mặt, quần áo bình thường, không ăn vận lộng lẫy như công chúa trong cung, nhưng cũng đáng yêu vô cùng.
Ta nghe loáng thoáng thấy, nhưng vẫn còn ngái ngủ nên trả lời đại: “Vẫn chưa tới thời điểm đó.”
Ngụy Tranh nghe vậy thì nghĩ thầm, thời điểm? Thời điểm gì?
4
Khi ta tỉnh lại, ta phát hiện tay của ta bị trói trói vào đầu giường bằng một sợi dây thừng.
Trên cánh tay trắng nõn đã hằn lên vết đỏ.
Ta nhìn hoàng hôn phủ bóng bên ngoài, vô cùng hối hận vì đã ham ngủ.
Nếu lúc trước nói rõ với Ngụy Tranh, trả lời các thắc mắc của cậu thì đã không xảy ra chuyện này.
Ta đương suy nghĩ thì Ngụy Tranh đi đến.
Cậu đã đổi y phục mới, khuôn mặt trẻ con đáng yêu nhưng cũng lạnh lùng.
“Tỉnh rồi à? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”
Cậu cầm hai cái bánh bao tới, mặt không biến sắc đưa cho ta.
Ta dùng một tay còn tự do nhận lấy một cái bánh bao. Ta biết ta đang trong mộng nên ta không cảm thấy đói.
“Ngươi làm thế này là muốn gì?” Ta giật giật cái tay bị trói.
“Sợ ngươi chạy linh tinh, trong hoàng cung này nguy hiểm lắm.”
Bị một bé trai nhìn chằm chằm nghiêm túc như vậy, ta cảm giác mặt mình nóng ran.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Cậu lại hỏi.
Ta nhìn cậu: “Ta không biết.”
Trước kia, ta chỉ coi đây là một giấc mơ, không quan tâm người trong mơ mà chỉ muốn mau mau kết thúc.
Nhưng khi lại nhìn thấy bé trai trước mặt này, một cảm giác quen thuộc lại khiến ta bật thốt: “Ngươi tên là gì?”
“Ngụy Tranh.”
Như có lôi đình bổ xuống đầu ta, đó là Ngụy Tranh?!
Hoàng đế máu lạnh điên tình ngày bé đó ư? Là người ta cứu hết lần này tới lần khác đó ư?!
Ngụy Tranh nhìn thái độ sửng sốt của bé gái trước mặt: “Ngươi biết ta?”
Ta so sánh bé trai trước mặt này với Hoàng đế từng bóp cổ ta, bé con ta che chở trăm bề sau này lớn lên lại muốn g iết ta.
Lần này ai thích cứu thì cứu, ta không cứu nữa!
Ngụy Tranh nhìn bé gái đanh mặt, mắt hạnh long lanh cũng không còn ý cười nữa mà thay vào đó là hoảng loạn và sợ hãi.
Cậu rất muốn hỏi tại sao một cái tên có thể khiến bé gái kích động như vậy, nhưng ngay khắc sau nàng đột nhiên biến mất.
Ngụy Tranh nằm trên giường, mở mắt ra.
Hắn xốc chăn lên, ngồi trên giường, màu áo trắng càng nổi bật nước da trắng nõn của hắn.
Trên trán lấm tấm mồ hôi làm tóc hắn dính nhẹp lên mặt, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm ẩn chứa bối rối chưa tiêu tan.
Chẳng lẽ hắn sai rồi, hắn không nên động vào phủ Thừa tướng, không thì nàng đã không có biểu cảm đó, dù ngay cả trong giấc mơ.
Hắn nhớ lại lời đêm qua Ngụy Cảnh Du nói với hắn mà bất giác siết chặt nắm đấm, lực tay lớn đến mức khiến mạch máu nổi gồ lên.
Chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh hắn thì mãi mãi là người của hắn.
Còn Ngụy Cảnh Du, hắn sẽ không để y tồn tại trên cõi đời này.