Chương 4 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
13
Tại cửa nhà lao, bóng người nhốn nháo. Đèn đuốc trong đêm khuya vắng càng sáng rực.
“Thức thời thì bỏ vũ khí trong tay xuống thì còn có thể tha cho mạng nhỏ của các ngươi, không thì các ngươi tự biết hậu quả.”
Vừa dứt lời, đội cung tiễn trước mặt đã giương cung lên, sẵn sàng chờ lệnh.
Ta nhìn Ngụy Tranh nổi gân xanh, đã không kìm nén được cơn giận.
“Ngươi đã biết bọn ta đến từ kinh thành, chẳng lẽ không sợ bọn ta là khâm sai do triều đình phái tới?” Ta hỏi lại, muốn thăm dò bọn chúng.
Ai ngờ huyện lệnh lại tỏ ra khinh khỉnh: “Ta cóc cần biết các ngươi có phải khâm sai không, ở kinh thành, các ngươi có thể diễu võ giương oai, còn ở huyện Thanh Thủy này, lời của ta là nhất, cho dù Hoàng đế có đến cũng vô dụng.”
Ánh mắt của Ngụy Tranh trở nên nguy hiểm, hai mắt tựa như vực sâu vạn trượng, dọa người sợ hãi.
“Nói vậy tức là ngươi chính là Hoàng đế ở cái huyện Thanh Thủy này?”
Ta nghe thấy giọng nói của Ngụy Tranh đã lạnh như băng mà thầm cảm thán tên huyện lệnh này gặp xui xẻo rồi, chắc là sau này không được toàn thây quá.
Ta ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Tống Cẩm Sơ, cảm nhận được nàng ấy đang run bần bật, thật ra ta cũng không khá hơn là bao.
Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh này.
Mũi tên trên tay đám cung thủ kia là đồ thật, một tên xuyên qua có thể rách da cắt thịt chứ không phải giả như trên phim.
Huyện lệnh vê ria mép của lão, vô dùng ngông cuồng: “Cũng gần như thế đó, thức thời thì đừng phản kháng.”
Ngụy Tranh cong môi, phi thanh đao trong tay đâm vào bụng của huyện lệnh.
Huyện lệnh thất kinh, đau đớn ngã ngồi bệt xuống, trở nên hung tợn: “Động thủ cho ta!”
Mưa tên trút xuống bọn ta, Ngụy Cảnh Du vung tay dùng đao cản mũi tên nhưng cũng không chống đỡ được thế công của mưa tên.
Bọn ta trốn vào trong nhà lao, dựa vào cạnh cửa thở dốc, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Hoàng thượng, chỉ sợ lần này lạnh ít dữ nhiều, thế công bên ngoài quá mạnh, chúng ta không thoát ra được.” Ngụy Cảnh Du chịu đau rút mũi tên cắm trên cánh tay, hổn hển nói.
“Hoắc Khởi đã đi tìm Tuần phủ, tính thời gian chắc khoảng một khắc nữa sẽ đến, chúng ta phải cố gắng cầm cự.” Ngụy Tranh dựa vào tường, quan sát động tĩnh bên ngoài.
Huyện lệnh bị thương, bên ngoài rất loạn, tiếng bước chân dồn dập, có ra mà cũng có vào.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân khác, có vẻ như là có rất nhiều người đến.
Ta đứng dậy, nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy gã to con xăm mình để trần hai tay.
Ngụy Tranh cũng thấy, đây cũng là một ôn thần không thể coi thường.
Tình cảnh nguy cấp, bọn chúng càng lúc càng tiến gần cửa nhà lao.
Ta cố gắng nhớ lại cốt truyện, muốn mở đường máu từ trong truyện.
Chỉ cần cầm cự tới khi Hoắc Khởi dẫn viện binh tới thôi.
Ta lần sờ mặt tường, tìm được một chỗ gồ ghề trên bề mặt, hình như chỗ này có thuốc nổ.
Theo truyện, chỗ thuốc nổ này dùng để đối phó với nam nữ chính.
“Mọi người tới chỗ cái hố vừa rồi đi, ta sẽ nghĩ cách.”
Mọi người nhìn ta với ánh mắt hồ nghi.
“Mọi người mau đi đi, bọn chúng sắp tới rồi.” Ta đỡ Tống Cẩm Sơ dậy, giao nàng ấy cho Ngụy Cảnh Du và Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh buông tay Tống Cẩm Sơ ra, túm lấy ta: “Nàng muốn làm gì?”
Bây giờ nào có thời gian giải thích, ta nhìn nam tử đang vô cùng lo lắng trước mặt, quay người ra hiệu cho Ngụy Cảnh Du, Ngụy Cảnh Du khẽ gật đầu rồi rời đi.
“Hoàng thượng, ngài cũng mau đi đi, nước không thể một ngày không có vua, nếu ngài xảy ra chuyện gì thì nước Tần biết phải làm sao?”
Ta gạt tay Ngụy Tranh ra, cầm lấy thanh đao trong tay Ngụy Tranh để đào đất.
“Bách tính trong thiên hạ này đều là con dân của Cô, bao gồm cả nàng.”
Ta sững người, ta muốn tốt cho hắn thế mà hắn lại muốn làm cha của ta?
Ôi, muốn thông não đúng là khó khăn.
“Ngài không đi thì lại giúp ta đào đi, khả năng cao dưới này có thuốc nổ.”
Ngụy Tranh nghe vậy thì cầm lấy thanh đao trong tay ta, đào một tí đã ra.
Dưới đất có không ít thuốc nổ, ta cũng không lường được sức công phá của chỗ thuốc nổ này.
Ta đang suy ngẫm thì Ngụy Tranh phóng thanh đao về phía cửa, một bóng người ngã xuống.
Ta ngước mắt nhìn, trông thấy bó đuốc trên đường thế là lấy một cái xuống.
“Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Ngụy Tranh lấy ra một kíp nổ dạng ống trúc, đưa tới bó đuốc vừa lấy xuống, kíp nổ bắt lửa, hắn lập tức vứt ra ngoài.
Ầm.
Ta ngã trên nền đất, Ngụy Tranh bảo vệ ta, chắn trên người ta.
Hơi thở ấm áp bao bọc lấy ta, ta cảm giác có chất lỏng dính dính chảy lên mặt.
Ta đẩy Ngụy Tranh ra, có thứ gì đó đập trúng trán của hắn, vết thương chảy máu mà hắn thì đã rơi vào hôn mê.
Bó đuốc lăn lóc trên đất, vẫn còn tàn lửa yếu ớt.
Ta lết người tới cạnh cửa, ngoài cửa vẫn còn mấy nha dịch, gã đàn ông cao lớn kia thì đang nhìn về phía này với ánh mắt hung tợn.
Ta rụt cổ, cảm giác nhịp tim tăng cao như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta cầm bó đuốc và một kíp nổ lên, nhìn Ngụy Tranh đã hôn mê bất tỉnh, không biết nước mắt đã tràn mi từ lúc nào.
Ta có thể sống tới thời điểm hiện tại đã là may mắn lắm rồi.
Ta cách xa Ngụy Tranh một đoạn châm lửa rồi ném kíp nổ ra ngoài.
Chấn động còn lớn hơn vừa nãy, nếu nhờ vậy mà có thể trở về thì cũng tốt… Ý thức của ta dần mơ hồ rồi bất tỉnh.
14
Ta mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ ta trở về thế giới trước kia, nhưng một giọng nói của AI đã đánh thức ta.
“ m mưu chưa kết thúc, không thể rời đi.” m mưu gì?
Ta không ngừng tự hỏi nhưng âm thanh kia không hề đáp lại.
Ta cố gắng mở mắt, trông thấy một đống người trong phòng.
“Chuyện… Chuyện gì thế này?” Ta thều thào nói.
Tống Cẩm Sơ nén nước mắt, nở một nụ cười thật tươi: “Ý Nhi, muội tỉnh lại là tốt rồi.” Nàng ấy nói rồi quay đầu nhìn Ngụy Tranh, ta cũng theo đó mà nhìn Ngụy Tranh.
Trong mắt hắn đã vằn tia máu đỏ, bên miệng xồm xoàm râu ria, dù là những ngày gian nan kia thì ta cũng chưa từng thấy hắn như này.
Thái y ở bên cạnh thấy ta tỉnh thì lập tức tới bắt mạch.
Tất cả mọi người nín thở tập trung chờ kết quả từ thái y.
Chỉ thấy thái y thở phào một hơi: “Ý cô nương đã tỉnh lại thì không còn gì đáng ngại.”
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng.
Bây giờ ta đang rất hoang mang, nhìn những người trước mặt, rốt cuộc khi nào mới kết truyện?
Chẳng lẽ khi nào nam nữ chính ở bên nhau thì mới được?
“Vương gia đâu rồi?” Ta nhìn Tống Cẩm Sơ, “Vương gia vẫn ổn chứ?”
Tống Cẩm Sơ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Ngụy Tranh nhìn ta, trong mắt là cảm xúc khó diễn tả, giọng của hắn khàn đặc: “Đến giờ nàng còn nghĩ tới gã, nàng thích gã tới vậy sao?”
Ta khó hiểu, ta thích Ngụy Cảnh Du lúc nào? Ta chỉ muốn hỏi tình hình của y để đẩy nhanh cốt truyện mà thôi.
Ngụy Tranh nhìn thái độ nữ tử trước mặt, rõ ràng là đang trốn tránh câu hỏi của hắn.
“Ra ngoài hết cho Cô.”
Ngụy Tranh gầm lên, tất cả mọi người trong phòng lui ra, chỉ còn lại mình ta và Ngụy Tranh.
Bầu không khí trong phòng lạnh tới cực điểm, ta nhìn Ngụy Tranh, không hiểu hắn lại nổi điên gì.
“Ta chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi mà, bốn người chúng ta cùng thoát ra mà trong phòng chỉ có ba người.”
Ngụy Tranh nổi gân xanh, siết chặt nắm đấm, đấm vào cột gỗ, trên đó in hình nắm đấm sâu hoắm, máu tươi chảy ròng.
Ta hoảng sợ bật dậy. Nổi điên gì thế?
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ta hôn mê, huynh đệ bọn họ xảy ra mâu thuẫn?
Ngụy Tranh ngồi xuống giường của ta, dung tay còn lại vuốt ve mặt ta, môi mỏng mấp máy: “Ngụy Cảnh Du cả gan dám hành thích Cô, nàng nói bây giờ gã đang ở đâu?”
Ta đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của hắn, bất giác rùng mình.
“Sao? Lo cho gã hả?”
Lúc này chỉ có thể thuận theo hắn, không được nói những lời khác, không thì sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Ta lờ đi thái độ của Ngụy Tranh, vươn vai ngáp một cái: “Có gì phải lo, ta cũng suýt bị gã g iết mà.”
Ta nằm xuống nhắm mắt lại, đợi phản ứng của Ngụy Tranh.
Mà đợi mãi đến khi ta sắp ngủ mất, hắn mới nằm xuống cạnh ta, nói vào tai ta: “Ta chỉ còn lại mình nàng, nàng ở lại bên ta được không.”
Giọng điều này y hệt ngày Ngụy Tranh còn bé, như thể không cẩn thận sẽ làm tan vỡ tình cảm mong manh này.
Thoáng cái ta đã ở đây được nửa năm, khoảng cách giữa ta và Ngụy Tranh cũng ngày một gần.
Nếu không cho hắn một câu trả lời thì thật không công bằng với hắn. Dù sao ta cũng không phải người của thế giới này, sớm muộn gì ta cũng phải trở về.
Ngụy Tranh thấy ta không có phản ứng gì thì lại nói.
“Cái hầu bao hoa lan xấu mù kia là Ngụy Cảnh Du tặng Tống Cẩm Sơ hồi bé, nhưng Tống Cẩm Sơ không thích nên đã đưa cho nàng.”
“Nàng thích Ngụy Cảnh Du từ nhỏ, tất nhiên coi đồ vật của gã như báu vật, luôn mang bên người.” “Sau này nàng vào cung cũng chỉ vì gã.”
“Còn ta, mấy năm nay ngu ngốc nhận nhầm người.”
Ta thầm run lên, mở mắt: “Chuyện… Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.”
Dù hắn nhận ra “Tống Tri Ý” từ trước thì đó cũng không phải ta.
Ngụy Tranh ôm chặt lấy ta, như muốn khảm ta vào cơ thể của hắn.
“Tống Tri Ý, từ giờ trở đi chúng ta mãi mãi ở bên nhau được không?”
“Ta… Không thích ngài.”
Ngụy Tranh buông tay ra, ngồi dậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đáng sợ: “Nàng không thích ta, ta khác có cách làm nàng thích.”
Hắn đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại.
Ta nghe thấy tiếng khóa cửa.
Ôi, bây giờ người bị nhốt lại là ta.
Ta nghe tiếng bụng kêu ọc ọc mà hối hận vô cùng, đáng lẽ phải ăn một bữa cơm đã.
Ta bị nhốt năm ngày.
Ngoại trừ ăn cơm và đi nhà xí thì không có cơ hội tiếp xúc với người khác.
Trong lúc dùng bữa, ta nhìn Xuân Lan đang cúi đầu đứng bên: “Ngươi có biết tình hình bây giờ của Vương gia không?”
Xuân Lan làm như không nghe thấy, vẫn cúi đầu.
Ta nhớ trong truyện, Xuân Lan là nhân vật mấu chốt giúp xoay chuyển cục diện, vì người nhà của mình mà nàng ấy sẵn sàng hãm hại người của Hoàng thượng.
Ta buông đũa trong tay xuống: “Nghe nói nhà ngươi còn có mẹ già ốm yếu và em nhỏ.”
Xuân Lan run rẩy, cuối cùng cũng ngước đầu lên.
Ta nói tiếp: “Nếu ngươi có thể nói cho ta chút tin tức, ngươi có thể chọn bất cứ món đồ nào trong hộp trang sức châu báu của ta, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ cho cả nhà người sống mười đời. Chắc hẳn ngươi cũng mong nhà mình có thể sống tốt hơn.”
Xuân Hoa ngập ngừng: “Tiền hàng tháng của nô tỳ đã đủ rồi ạ.”
Ta đi thẳng tới trước bàn trang điểm, nhìn những món trang sức có giá trị không nhỏ.
Đây là đều là những thứ Ngụy Tranh ban cho ta sau khi trở về, bây giờ có tác dụng rồi.
Ta cầm một trâm mẫu đơn vàng lên, đặt vào tay Xuân Lan: “Tiền hàng tháng của ngươi chỉ đủ, nhưng sau khi ngươi xuất cung thì sao? Tiền trị bệnh cho mẫu thân, tiền cho em trai đi học cưới vợ, ngươi lo liệu thế nào?”
Ta nhìn Xuân Hoa đứng bất động thì nhét đồ vào tay áo của nàng ấy.
“Ninh Tĩnh Vương gia mưu phản, bị giam vào thiên lao.”
“Nhưng mà… Đêm qua Vương gia đã trốn thoát, thị vệ được tăng cường rải khắp hoàng cung, Hoàng thượng cũng đã phái người đi bắt.”
Ta nhíu mày, cuối cùng ngày này cũng đến.
Chắc hẳn bây giờ Ngụy Cảnh Du đang nghĩ cách bức vua thoái vị, chậm nhất là trong đêm nay thôi.
“Tỷ tỷ thì sao? Tỷ ấy đâu rồi?”
“Cẩm Sơ cô nương đã bị giam, Hoàng thượng tính dùng cô nương làm con tin.”
Ta đang suy ngẫm thì Ngụy Tranh đi từ ngoài cửa vào.
Xuân Hoa thấy hắn thì vội vàng thu dọn bát đũa trên bàn, không dám ở lại đây dù chỉ một khắc.
“Sao hôm nay ngài rảnh rỗi đến đây vậy?”
Lần đầu tiên ta nhìn thấy sự mệt mỏi hiện lên trong mắt Ngụy Tranh, hắn không nói lời nào đã lại ôm ta.
Mùi đàn hương thoang thoảng quẩn quanh mũi ta, ta cảm giác hắn siết chặt vòng tay hơn.
“Có chuyện gì thế?”
“Nếu xảy ra chuyện, nàng vẫn sẽ ở bên ta chứ?”
Ta nhớ tới lời của Xuân Lan, bây giờ đã có cơ hội, phải khiến Ngụy Tranh tin tưởng mình, như vậy mới tiện để làm chuyện khác.
“Ừ.”
Ta có thể cảm nhận được cơ thể của người trước mặt căng cứng, hắn buông ta ra.
“Vậy nàng chuẩn bị đi, tối nay tới Dưỡng Tâm điện.”
Ta đồng ý.
Hắn không nhốt ta nữa mà cho phép ta đi lại tự do,
Ta lập tức tới chỗ Tống Cẩm Sơ bị giam.
Ta gõ nhẹ lên cửa: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, bây giờ tỷ thế nào rồi?”
Tống Cẩm Sơ nghe thấy tiếng của ta thì cũng tới trước cửa: “Cảnh Du tính đêm nay bức vua thoái vị, cố gắng chịu đựng là chúng ta được tự do rồi.”
Ta nghe giọng điệu của Tống Cẩm Sơ, có vẻ như hai người họ đã bàn tính kỹ cơ hội lần này.
Đúng lý, đây là hướng phát triển theo cốt truyện.
Nhưng trong thế giới này, tuy Ngụy Tranh có lỗi với Tống Cẩm Sơ và Ngụy Cảnh Du thật, cơ mà với việc triều chính quốc sự thì hắn chưa bao giờ tắc trách.
Chuyện lần trước, nghe nói huyện lệnh đã bị băm thành từng mảnh, những quan viên khác cũng bị bắt vào giao cho Cẩm Y vệ.
Qua vụ này đã răn đe cảnh cáo quan viên địa phương, bọn họ không còn dám tham ô nữa.
Ngụy Tranh sẽ ch ết như vậy sao?
“Tỷ có nghĩ đây là một cái bẫy không?” Ta ngập ngừng nói.
Nếu không phải một cái bẫy thì tại sao Ngụy Tranh lại bảo ta đến Dưỡng Tâm điện vào đêm nay.
Không lẽ muốn ta chôn thây cùng hắn?
“Từ xưa tới nay, việc bức vua thoát vị mưu quyền cướp ngôi đều bị lưu lại tiếng xấu, chưa nói tới Vương gia có thể hành công không, giả như thất bại, hai người có nghĩ tới hậu quả không?”
Tống Cẩm Sơ trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
Chuyện hành thích Hoàng đế, Ngụy Cảnh Du vốn đã sai trước, bây giờ lại muốn bức vua thoái vị.
“Muội nhắc thế thôi, tỷ cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Khả năng cao chuyện bức vua thoái vị sẽ thành công, bởi vì kết truyện Ngụy Cảnh Du sẽ lên làm Hoàng đế.
Nhưng mạch truyện đã thay đổi, Ngụy Cảnh Du hành thích đã khiến Ngụy Tranh cảnh giác, với tính cách của Ngụy Tranh thì hắn sẽ khoanh tay chịu trói ư?
Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ, ta cũng không thể ch ết trong đêm nay được.
Ta ăn vận rực rỡ, trang điểm xinh đẹp đi tới Dưỡng Tâm điện.
Bên trong Dưỡng Tâm điện đèn đuốc sáng trưng, đối lập hoàn toàn với cảnh đêm tối mịt bên ngoài.
Ta liếc mắt đã thấy Ngụy Tranh đang ngồi trên ghế rồng.
Khuôn mặt đương lạnh lùng khi thấy ta đã tới thì lập tức mỉm cười.
“Hôm nay nàng thật đẹp, thiếu nữ tô điểm vì người mình yêu, có phải nàng thích ta rồi không.” Ta nhìn nụ cười chói mắt của Ngụy Tranh, tâm loạn như ma.
“Ngài nói thế nào thì là thế đó.”
Ta ngồi đại xuống một chỗ, nhìn Ngụy Tranh. Hắn có thể sống qua đêm nay không?
16
Tiếng chém gi ết bên ngoài càng lúc càng gần.
Trong đầu ta hiện lên vỗ sổ cảnh chém giế t bức vua thoái vị trong phim, tay mò lấy thuốc trong áo.
Nếu bức vua thoái vị thành công, ta sẽ uống viên thuốc không màu không vị này, coi như có thể đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này.
Ngụy Tranh bình tĩnh đọc sách, không hề bị quấy nhiễu bởi tình hình bên ngoài.
Rầm.
Cửa điện bị đá văng, một đám binh sĩ ùa vào, đứng thành hai hàng trong đại sảnh của Dưỡng Tâm điện.
Ngụy Cảnh Du đi đến, vẻ mặt vô cùng tự mãn.
“Ngụy Tranh, thẳng làm vua thua làm giặc, nếu bây giờ ngươi đầu hàng, ta có thể để ngươi toàn thây.”
Ngụy Tranh cười khinh một tiếng, thị vệ lập tức rút đao gác lên cổ Tống Cẩm Sơ.
Ta đứng dậy, hoang mang nhìn Ngụy Tranh, thế này quá đáng quá rồi.
Ngụy Cảnh Du thấy Tống Cẩm Sơ bị kề đao lên cổ thì nụ cười trên mặt vụt tắt: “Hoàng thượng làm vậy với người mình yêu ư?”
Ngụy Cảnh Du vẫn cho rằng người Ngụy Tranh yêu là Tống Cẩm Sơ, vậy nên không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Ngụy Tranh đi tới trước mặt ta, cưng chiều vuốt ve mặt của ta, sau đó hôn nhẹ lên trán ta.
“Người mà Cô yêu đang ở đây, Cô cũng không giống Vương gia, sẽ đặt người mình yêu vào hoàn cảnh nguy hiểm.”
Tống Cẩm Sơ nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.
Ta thì thầm với Ngụy Tranh: “Đừng quá đáng quá.”
Nhưng hắn ngớ lơ, ôm lấy eo ta, đắc ý nhìn Ngụy Cảnh Du.
Mà đột nhiên binh sĩ lại thay đổi, bao vây lấy Ngụy Cảnh Du.
“Các ngươi làm gì thế?” Ngụy Cảnh Du hoang mang nhìn binh sĩ xung quanh: “Không phải chúng ta đã nói trước rồi à?”
“Dưới gầm trời này đều là đất của vua, thần chỉ thực hiện điều mình phải làm thôi.”
Theo truyện, Ngụy Tranh thích Tống Cẩm Sơ, thua trong trận chiến này.
Nhưng bây giờ, hắn không còn thích nàng ấy nữa mà có thể dồn toàn bộ tâm trí để suy tính, không chút lo lắng.
Ngụy Cảnh Du ngửa mặt lên trời cười dài, vành mắt lấp lánh ánh lệ, như đã biết tất cả là một cái bẫy, bao gồm cả chuyện y trốn thoát khỏi thiên lao cũng được được bày sẵn, chỉ chờ y nhảy vào.
Ánh mắt Ngụy Cảnh Du đột nhiên trở nên dữ tợn, y lia thanh kiếm trong tay tới tốc độ nhanh như chớp, ta chưa kịp hoàn hồn đã bị Ngụy Tranh đẩy ra.
Đến khi ta xoay người lại nhìn thì đã thấy Tống Cẩm Sơ phun máu tươi nằm trên đất.
“Tỷ tỷ!” Ta run lên, trên thanh kiếm kia có bôi độc, máu đã chuyển sang màu thâm đen.
Ta lao đến bên Tống Cẩm Sơ, đỡ nàng ấy, nàng ấy ộc máu không ngừng.
“Cẩm Sơ!” Ngụy Cảnh Du gào lên, hắn muốn đi tới nhưng đã bị binh sĩ đè lại, không thể động đậy.
Tống Cẩm Sơ vẫn dịu dàng như vậy, nàng ấy gắng gượng nở một nụ cười cuối cùng với ta: “Chấp niệm đời này của tỷ… Là yêu Cảnh Du, lời của muội… Tỷ đã… Suy nghĩ, lần này chàng ấy sai thật rồi, Ý Nhi, bây giờ Hoàng thượng… Thích muội, tỷ hi vọng muội giúp tỷ lần cuối này.”
Ta hoảng loạn lau máu của Tống Cẩm Sơ, nhưng lau mãi không hết. Tay ta run bần bật, vừa khóc vừa nói: “Muội giúp, muội sẽ giúp.”
“Giữ… Mạng… Cho chàng.” Tống Cẩm Sơ nói xong thì rủ tay.
Ta tuyệt vọng òa khóc, đây không phải kết cục, sao nàng ấy lại dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Ngụy Cảnh Du.
Ta loạng choạng đứng lên, đi tới trước mặt Ngụy Tranh: “Ngụy Tranh, đây là nguyện vọng cuối cùng của tỷ tỷ, tha mạng cho Vương gia, coi như ta cầu xin ngài.”
Ngụy Tranh lạnh lùng nhíu mày: “Nếu như ta không chịu tha thì sao?”
“Vậy thì lấy mạng của ta đi!”
Ngụy Tranh ôm chầm lấy ta: “Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, ta tha là được chứ gì.”
Cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, ta cảm giác mình bay khỏi cơ thể “Tống Tri Ý”, dần dần ta không còn nghe rõ gì nữa.
Trong mơ hồ, ta nhìn thấy Ngụy Tranh dõi theo ta, dường như hắn biết ta đã thoát khỏi cơ thể.
*
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, trên tay cắm đường truyền.
Tôi đưa tay lau nước mắt, ngơ ngác nhìn tường trắng.
“Ôi, tổ tông ơi, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
“Tôi phải xin đoàn làm phim mãi, nói cô sắp tỉnh, cố gắng chờ.”
Tôi nhìn cảnh trước mắt vẫn hơi mông lung: “Lưu Tả à, tôi nằm viện được mấy ngày rồi?”
“Một tuần rồi. Sau này không để cô đi taxi nữa, nguy hiểm quá.”
Tôi gật đầu, cầm điện thoại lên, tìm quyển tiểu thuyết kia, đọc kết thúc.
Tống Cẩm Sơ và Tống Tri Ý cùng c hết trong đêm cung biến ấy.
Ngụy Tranh tha cho Ngụy Cảnh Du một mạng, đày y tới vùng biên ải mãi mãi không được về kinh.
Ngụy Tranh được người đời xưng tụng là minh quân, thế nhân đều nói hắn vẫn luôn đi tìm một nữ tử nhưng không tìm được.
Tại cửa nhà lao, bóng người nhốn nháo. Đèn đuốc trong đêm khuya vắng càng sáng rực.
“Thức thời thì bỏ vũ khí trong tay xuống thì còn có thể tha cho mạng nhỏ của các ngươi, không thì các ngươi tự biết hậu quả.”
Vừa dứt lời, đội cung tiễn trước mặt đã giương cung lên, sẵn sàng chờ lệnh.
Ta nhìn Ngụy Tranh nổi gân xanh, đã không kìm nén được cơn giận.
“Ngươi đã biết bọn ta đến từ kinh thành, chẳng lẽ không sợ bọn ta là khâm sai do triều đình phái tới?” Ta hỏi lại, muốn thăm dò bọn chúng.
Ai ngờ huyện lệnh lại tỏ ra khinh khỉnh: “Ta cóc cần biết các ngươi có phải khâm sai không, ở kinh thành, các ngươi có thể diễu võ giương oai, còn ở huyện Thanh Thủy này, lời của ta là nhất, cho dù Hoàng đế có đến cũng vô dụng.”
Ánh mắt của Ngụy Tranh trở nên nguy hiểm, hai mắt tựa như vực sâu vạn trượng, dọa người sợ hãi.
“Nói vậy tức là ngươi chính là Hoàng đế ở cái huyện Thanh Thủy này?”
Ta nghe thấy giọng nói của Ngụy Tranh đã lạnh như băng mà thầm cảm thán tên huyện lệnh này gặp xui xẻo rồi, chắc là sau này không được toàn thây quá.
Ta ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Tống Cẩm Sơ, cảm nhận được nàng ấy đang run bần bật, thật ra ta cũng không khá hơn là bao.
Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh này.
Mũi tên trên tay đám cung thủ kia là đồ thật, một tên xuyên qua có thể rách da cắt thịt chứ không phải giả như trên phim.
Huyện lệnh vê ria mép của lão, vô dùng ngông cuồng: “Cũng gần như thế đó, thức thời thì đừng phản kháng.”
Ngụy Tranh cong môi, phi thanh đao trong tay đâm vào bụng của huyện lệnh.
Huyện lệnh thất kinh, đau đớn ngã ngồi bệt xuống, trở nên hung tợn: “Động thủ cho ta!”
Mưa tên trút xuống bọn ta, Ngụy Cảnh Du vung tay dùng đao cản mũi tên nhưng cũng không chống đỡ được thế công của mưa tên.
Bọn ta trốn vào trong nhà lao, dựa vào cạnh cửa thở dốc, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Hoàng thượng, chỉ sợ lần này lạnh ít dữ nhiều, thế công bên ngoài quá mạnh, chúng ta không thoát ra được.” Ngụy Cảnh Du chịu đau rút mũi tên cắm trên cánh tay, hổn hển nói.
“Hoắc Khởi đã đi tìm Tuần phủ, tính thời gian chắc khoảng một khắc nữa sẽ đến, chúng ta phải cố gắng cầm cự.” Ngụy Tranh dựa vào tường, quan sát động tĩnh bên ngoài.
Huyện lệnh bị thương, bên ngoài rất loạn, tiếng bước chân dồn dập, có ra mà cũng có vào.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân khác, có vẻ như là có rất nhiều người đến.
Ta đứng dậy, nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy gã to con xăm mình để trần hai tay.
Ngụy Tranh cũng thấy, đây cũng là một ôn thần không thể coi thường.
Tình cảnh nguy cấp, bọn chúng càng lúc càng tiến gần cửa nhà lao.
Ta cố gắng nhớ lại cốt truyện, muốn mở đường máu từ trong truyện.
Chỉ cần cầm cự tới khi Hoắc Khởi dẫn viện binh tới thôi.
Ta lần sờ mặt tường, tìm được một chỗ gồ ghề trên bề mặt, hình như chỗ này có thuốc nổ.
Theo truyện, chỗ thuốc nổ này dùng để đối phó với nam nữ chính.
“Mọi người tới chỗ cái hố vừa rồi đi, ta sẽ nghĩ cách.”
Mọi người nhìn ta với ánh mắt hồ nghi.
“Mọi người mau đi đi, bọn chúng sắp tới rồi.” Ta đỡ Tống Cẩm Sơ dậy, giao nàng ấy cho Ngụy Cảnh Du và Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh buông tay Tống Cẩm Sơ ra, túm lấy ta: “Nàng muốn làm gì?”
Bây giờ nào có thời gian giải thích, ta nhìn nam tử đang vô cùng lo lắng trước mặt, quay người ra hiệu cho Ngụy Cảnh Du, Ngụy Cảnh Du khẽ gật đầu rồi rời đi.
“Hoàng thượng, ngài cũng mau đi đi, nước không thể một ngày không có vua, nếu ngài xảy ra chuyện gì thì nước Tần biết phải làm sao?”
Ta gạt tay Ngụy Tranh ra, cầm lấy thanh đao trong tay Ngụy Tranh để đào đất.
“Bách tính trong thiên hạ này đều là con dân của Cô, bao gồm cả nàng.”
Ta sững người, ta muốn tốt cho hắn thế mà hắn lại muốn làm cha của ta?
Ôi, muốn thông não đúng là khó khăn.
“Ngài không đi thì lại giúp ta đào đi, khả năng cao dưới này có thuốc nổ.”
Ngụy Tranh nghe vậy thì cầm lấy thanh đao trong tay ta, đào một tí đã ra.
Dưới đất có không ít thuốc nổ, ta cũng không lường được sức công phá của chỗ thuốc nổ này.
Ta đang suy ngẫm thì Ngụy Tranh phóng thanh đao về phía cửa, một bóng người ngã xuống.
Ta ngước mắt nhìn, trông thấy bó đuốc trên đường thế là lấy một cái xuống.
“Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Ngụy Tranh lấy ra một kíp nổ dạng ống trúc, đưa tới bó đuốc vừa lấy xuống, kíp nổ bắt lửa, hắn lập tức vứt ra ngoài.
Ầm.
Ta ngã trên nền đất, Ngụy Tranh bảo vệ ta, chắn trên người ta.
Hơi thở ấm áp bao bọc lấy ta, ta cảm giác có chất lỏng dính dính chảy lên mặt.
Ta đẩy Ngụy Tranh ra, có thứ gì đó đập trúng trán của hắn, vết thương chảy máu mà hắn thì đã rơi vào hôn mê.
Bó đuốc lăn lóc trên đất, vẫn còn tàn lửa yếu ớt.
Ta lết người tới cạnh cửa, ngoài cửa vẫn còn mấy nha dịch, gã đàn ông cao lớn kia thì đang nhìn về phía này với ánh mắt hung tợn.
Ta rụt cổ, cảm giác nhịp tim tăng cao như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta cầm bó đuốc và một kíp nổ lên, nhìn Ngụy Tranh đã hôn mê bất tỉnh, không biết nước mắt đã tràn mi từ lúc nào.
Ta có thể sống tới thời điểm hiện tại đã là may mắn lắm rồi.
Ta cách xa Ngụy Tranh một đoạn châm lửa rồi ném kíp nổ ra ngoài.
Chấn động còn lớn hơn vừa nãy, nếu nhờ vậy mà có thể trở về thì cũng tốt… Ý thức của ta dần mơ hồ rồi bất tỉnh.
14
Ta mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ ta trở về thế giới trước kia, nhưng một giọng nói của AI đã đánh thức ta.
“ m mưu chưa kết thúc, không thể rời đi.” m mưu gì?
Ta không ngừng tự hỏi nhưng âm thanh kia không hề đáp lại.
Ta cố gắng mở mắt, trông thấy một đống người trong phòng.
“Chuyện… Chuyện gì thế này?” Ta thều thào nói.
Tống Cẩm Sơ nén nước mắt, nở một nụ cười thật tươi: “Ý Nhi, muội tỉnh lại là tốt rồi.” Nàng ấy nói rồi quay đầu nhìn Ngụy Tranh, ta cũng theo đó mà nhìn Ngụy Tranh.
Trong mắt hắn đã vằn tia máu đỏ, bên miệng xồm xoàm râu ria, dù là những ngày gian nan kia thì ta cũng chưa từng thấy hắn như này.
Thái y ở bên cạnh thấy ta tỉnh thì lập tức tới bắt mạch.
Tất cả mọi người nín thở tập trung chờ kết quả từ thái y.
Chỉ thấy thái y thở phào một hơi: “Ý cô nương đã tỉnh lại thì không còn gì đáng ngại.”
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng.
Bây giờ ta đang rất hoang mang, nhìn những người trước mặt, rốt cuộc khi nào mới kết truyện?
Chẳng lẽ khi nào nam nữ chính ở bên nhau thì mới được?
“Vương gia đâu rồi?” Ta nhìn Tống Cẩm Sơ, “Vương gia vẫn ổn chứ?”
Tống Cẩm Sơ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Ngụy Tranh nhìn ta, trong mắt là cảm xúc khó diễn tả, giọng của hắn khàn đặc: “Đến giờ nàng còn nghĩ tới gã, nàng thích gã tới vậy sao?”
Ta khó hiểu, ta thích Ngụy Cảnh Du lúc nào? Ta chỉ muốn hỏi tình hình của y để đẩy nhanh cốt truyện mà thôi.
Ngụy Tranh nhìn thái độ nữ tử trước mặt, rõ ràng là đang trốn tránh câu hỏi của hắn.
“Ra ngoài hết cho Cô.”
Ngụy Tranh gầm lên, tất cả mọi người trong phòng lui ra, chỉ còn lại mình ta và Ngụy Tranh.
Bầu không khí trong phòng lạnh tới cực điểm, ta nhìn Ngụy Tranh, không hiểu hắn lại nổi điên gì.
“Ta chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi mà, bốn người chúng ta cùng thoát ra mà trong phòng chỉ có ba người.”
Ngụy Tranh nổi gân xanh, siết chặt nắm đấm, đấm vào cột gỗ, trên đó in hình nắm đấm sâu hoắm, máu tươi chảy ròng.
Ta hoảng sợ bật dậy. Nổi điên gì thế?
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ta hôn mê, huynh đệ bọn họ xảy ra mâu thuẫn?
Ngụy Tranh ngồi xuống giường của ta, dung tay còn lại vuốt ve mặt ta, môi mỏng mấp máy: “Ngụy Cảnh Du cả gan dám hành thích Cô, nàng nói bây giờ gã đang ở đâu?”
Ta đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của hắn, bất giác rùng mình.
“Sao? Lo cho gã hả?”
Lúc này chỉ có thể thuận theo hắn, không được nói những lời khác, không thì sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Ta lờ đi thái độ của Ngụy Tranh, vươn vai ngáp một cái: “Có gì phải lo, ta cũng suýt bị gã g iết mà.”
Ta nằm xuống nhắm mắt lại, đợi phản ứng của Ngụy Tranh.
Mà đợi mãi đến khi ta sắp ngủ mất, hắn mới nằm xuống cạnh ta, nói vào tai ta: “Ta chỉ còn lại mình nàng, nàng ở lại bên ta được không.”
Giọng điều này y hệt ngày Ngụy Tranh còn bé, như thể không cẩn thận sẽ làm tan vỡ tình cảm mong manh này.
Thoáng cái ta đã ở đây được nửa năm, khoảng cách giữa ta và Ngụy Tranh cũng ngày một gần.
Nếu không cho hắn một câu trả lời thì thật không công bằng với hắn. Dù sao ta cũng không phải người của thế giới này, sớm muộn gì ta cũng phải trở về.
Ngụy Tranh thấy ta không có phản ứng gì thì lại nói.
“Cái hầu bao hoa lan xấu mù kia là Ngụy Cảnh Du tặng Tống Cẩm Sơ hồi bé, nhưng Tống Cẩm Sơ không thích nên đã đưa cho nàng.”
“Nàng thích Ngụy Cảnh Du từ nhỏ, tất nhiên coi đồ vật của gã như báu vật, luôn mang bên người.” “Sau này nàng vào cung cũng chỉ vì gã.”
“Còn ta, mấy năm nay ngu ngốc nhận nhầm người.”
Ta thầm run lên, mở mắt: “Chuyện… Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.”
Dù hắn nhận ra “Tống Tri Ý” từ trước thì đó cũng không phải ta.
Ngụy Tranh ôm chặt lấy ta, như muốn khảm ta vào cơ thể của hắn.
“Tống Tri Ý, từ giờ trở đi chúng ta mãi mãi ở bên nhau được không?”
“Ta… Không thích ngài.”
Ngụy Tranh buông tay ra, ngồi dậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đáng sợ: “Nàng không thích ta, ta khác có cách làm nàng thích.”
Hắn đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại.
Ta nghe thấy tiếng khóa cửa.
Ôi, bây giờ người bị nhốt lại là ta.
Ta nghe tiếng bụng kêu ọc ọc mà hối hận vô cùng, đáng lẽ phải ăn một bữa cơm đã.
Ta bị nhốt năm ngày.
Ngoại trừ ăn cơm và đi nhà xí thì không có cơ hội tiếp xúc với người khác.
Trong lúc dùng bữa, ta nhìn Xuân Lan đang cúi đầu đứng bên: “Ngươi có biết tình hình bây giờ của Vương gia không?”
Xuân Lan làm như không nghe thấy, vẫn cúi đầu.
Ta nhớ trong truyện, Xuân Lan là nhân vật mấu chốt giúp xoay chuyển cục diện, vì người nhà của mình mà nàng ấy sẵn sàng hãm hại người của Hoàng thượng.
Ta buông đũa trong tay xuống: “Nghe nói nhà ngươi còn có mẹ già ốm yếu và em nhỏ.”
Xuân Lan run rẩy, cuối cùng cũng ngước đầu lên.
Ta nói tiếp: “Nếu ngươi có thể nói cho ta chút tin tức, ngươi có thể chọn bất cứ món đồ nào trong hộp trang sức châu báu của ta, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ cho cả nhà người sống mười đời. Chắc hẳn ngươi cũng mong nhà mình có thể sống tốt hơn.”
Xuân Hoa ngập ngừng: “Tiền hàng tháng của nô tỳ đã đủ rồi ạ.”
Ta đi thẳng tới trước bàn trang điểm, nhìn những món trang sức có giá trị không nhỏ.
Đây là đều là những thứ Ngụy Tranh ban cho ta sau khi trở về, bây giờ có tác dụng rồi.
Ta cầm một trâm mẫu đơn vàng lên, đặt vào tay Xuân Lan: “Tiền hàng tháng của ngươi chỉ đủ, nhưng sau khi ngươi xuất cung thì sao? Tiền trị bệnh cho mẫu thân, tiền cho em trai đi học cưới vợ, ngươi lo liệu thế nào?”
Ta nhìn Xuân Hoa đứng bất động thì nhét đồ vào tay áo của nàng ấy.
“Ninh Tĩnh Vương gia mưu phản, bị giam vào thiên lao.”
“Nhưng mà… Đêm qua Vương gia đã trốn thoát, thị vệ được tăng cường rải khắp hoàng cung, Hoàng thượng cũng đã phái người đi bắt.”
Ta nhíu mày, cuối cùng ngày này cũng đến.
Chắc hẳn bây giờ Ngụy Cảnh Du đang nghĩ cách bức vua thoái vị, chậm nhất là trong đêm nay thôi.
“Tỷ tỷ thì sao? Tỷ ấy đâu rồi?”
“Cẩm Sơ cô nương đã bị giam, Hoàng thượng tính dùng cô nương làm con tin.”
Ta đang suy ngẫm thì Ngụy Tranh đi từ ngoài cửa vào.
Xuân Hoa thấy hắn thì vội vàng thu dọn bát đũa trên bàn, không dám ở lại đây dù chỉ một khắc.
“Sao hôm nay ngài rảnh rỗi đến đây vậy?”
Lần đầu tiên ta nhìn thấy sự mệt mỏi hiện lên trong mắt Ngụy Tranh, hắn không nói lời nào đã lại ôm ta.
Mùi đàn hương thoang thoảng quẩn quanh mũi ta, ta cảm giác hắn siết chặt vòng tay hơn.
“Có chuyện gì thế?”
“Nếu xảy ra chuyện, nàng vẫn sẽ ở bên ta chứ?”
Ta nhớ tới lời của Xuân Lan, bây giờ đã có cơ hội, phải khiến Ngụy Tranh tin tưởng mình, như vậy mới tiện để làm chuyện khác.
“Ừ.”
Ta có thể cảm nhận được cơ thể của người trước mặt căng cứng, hắn buông ta ra.
“Vậy nàng chuẩn bị đi, tối nay tới Dưỡng Tâm điện.”
Ta đồng ý.
Hắn không nhốt ta nữa mà cho phép ta đi lại tự do,
Ta lập tức tới chỗ Tống Cẩm Sơ bị giam.
Ta gõ nhẹ lên cửa: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, bây giờ tỷ thế nào rồi?”
Tống Cẩm Sơ nghe thấy tiếng của ta thì cũng tới trước cửa: “Cảnh Du tính đêm nay bức vua thoái vị, cố gắng chịu đựng là chúng ta được tự do rồi.”
Ta nghe giọng điệu của Tống Cẩm Sơ, có vẻ như hai người họ đã bàn tính kỹ cơ hội lần này.
Đúng lý, đây là hướng phát triển theo cốt truyện.
Nhưng trong thế giới này, tuy Ngụy Tranh có lỗi với Tống Cẩm Sơ và Ngụy Cảnh Du thật, cơ mà với việc triều chính quốc sự thì hắn chưa bao giờ tắc trách.
Chuyện lần trước, nghe nói huyện lệnh đã bị băm thành từng mảnh, những quan viên khác cũng bị bắt vào giao cho Cẩm Y vệ.
Qua vụ này đã răn đe cảnh cáo quan viên địa phương, bọn họ không còn dám tham ô nữa.
Ngụy Tranh sẽ ch ết như vậy sao?
“Tỷ có nghĩ đây là một cái bẫy không?” Ta ngập ngừng nói.
Nếu không phải một cái bẫy thì tại sao Ngụy Tranh lại bảo ta đến Dưỡng Tâm điện vào đêm nay.
Không lẽ muốn ta chôn thây cùng hắn?
“Từ xưa tới nay, việc bức vua thoát vị mưu quyền cướp ngôi đều bị lưu lại tiếng xấu, chưa nói tới Vương gia có thể hành công không, giả như thất bại, hai người có nghĩ tới hậu quả không?”
Tống Cẩm Sơ trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
Chuyện hành thích Hoàng đế, Ngụy Cảnh Du vốn đã sai trước, bây giờ lại muốn bức vua thoái vị.
“Muội nhắc thế thôi, tỷ cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Khả năng cao chuyện bức vua thoái vị sẽ thành công, bởi vì kết truyện Ngụy Cảnh Du sẽ lên làm Hoàng đế.
Nhưng mạch truyện đã thay đổi, Ngụy Cảnh Du hành thích đã khiến Ngụy Tranh cảnh giác, với tính cách của Ngụy Tranh thì hắn sẽ khoanh tay chịu trói ư?
Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ, ta cũng không thể ch ết trong đêm nay được.
Ta ăn vận rực rỡ, trang điểm xinh đẹp đi tới Dưỡng Tâm điện.
Bên trong Dưỡng Tâm điện đèn đuốc sáng trưng, đối lập hoàn toàn với cảnh đêm tối mịt bên ngoài.
Ta liếc mắt đã thấy Ngụy Tranh đang ngồi trên ghế rồng.
Khuôn mặt đương lạnh lùng khi thấy ta đã tới thì lập tức mỉm cười.
“Hôm nay nàng thật đẹp, thiếu nữ tô điểm vì người mình yêu, có phải nàng thích ta rồi không.” Ta nhìn nụ cười chói mắt của Ngụy Tranh, tâm loạn như ma.
“Ngài nói thế nào thì là thế đó.”
Ta ngồi đại xuống một chỗ, nhìn Ngụy Tranh. Hắn có thể sống qua đêm nay không?
16
Tiếng chém gi ết bên ngoài càng lúc càng gần.
Trong đầu ta hiện lên vỗ sổ cảnh chém giế t bức vua thoái vị trong phim, tay mò lấy thuốc trong áo.
Nếu bức vua thoái vị thành công, ta sẽ uống viên thuốc không màu không vị này, coi như có thể đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này.
Ngụy Tranh bình tĩnh đọc sách, không hề bị quấy nhiễu bởi tình hình bên ngoài.
Rầm.
Cửa điện bị đá văng, một đám binh sĩ ùa vào, đứng thành hai hàng trong đại sảnh của Dưỡng Tâm điện.
Ngụy Cảnh Du đi đến, vẻ mặt vô cùng tự mãn.
“Ngụy Tranh, thẳng làm vua thua làm giặc, nếu bây giờ ngươi đầu hàng, ta có thể để ngươi toàn thây.”
Ngụy Tranh cười khinh một tiếng, thị vệ lập tức rút đao gác lên cổ Tống Cẩm Sơ.
Ta đứng dậy, hoang mang nhìn Ngụy Tranh, thế này quá đáng quá rồi.
Ngụy Cảnh Du thấy Tống Cẩm Sơ bị kề đao lên cổ thì nụ cười trên mặt vụt tắt: “Hoàng thượng làm vậy với người mình yêu ư?”
Ngụy Cảnh Du vẫn cho rằng người Ngụy Tranh yêu là Tống Cẩm Sơ, vậy nên không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Ngụy Tranh đi tới trước mặt ta, cưng chiều vuốt ve mặt của ta, sau đó hôn nhẹ lên trán ta.
“Người mà Cô yêu đang ở đây, Cô cũng không giống Vương gia, sẽ đặt người mình yêu vào hoàn cảnh nguy hiểm.”
Tống Cẩm Sơ nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.
Ta thì thầm với Ngụy Tranh: “Đừng quá đáng quá.”
Nhưng hắn ngớ lơ, ôm lấy eo ta, đắc ý nhìn Ngụy Cảnh Du.
Mà đột nhiên binh sĩ lại thay đổi, bao vây lấy Ngụy Cảnh Du.
“Các ngươi làm gì thế?” Ngụy Cảnh Du hoang mang nhìn binh sĩ xung quanh: “Không phải chúng ta đã nói trước rồi à?”
“Dưới gầm trời này đều là đất của vua, thần chỉ thực hiện điều mình phải làm thôi.”
Theo truyện, Ngụy Tranh thích Tống Cẩm Sơ, thua trong trận chiến này.
Nhưng bây giờ, hắn không còn thích nàng ấy nữa mà có thể dồn toàn bộ tâm trí để suy tính, không chút lo lắng.
Ngụy Cảnh Du ngửa mặt lên trời cười dài, vành mắt lấp lánh ánh lệ, như đã biết tất cả là một cái bẫy, bao gồm cả chuyện y trốn thoát khỏi thiên lao cũng được được bày sẵn, chỉ chờ y nhảy vào.
Ánh mắt Ngụy Cảnh Du đột nhiên trở nên dữ tợn, y lia thanh kiếm trong tay tới tốc độ nhanh như chớp, ta chưa kịp hoàn hồn đã bị Ngụy Tranh đẩy ra.
Đến khi ta xoay người lại nhìn thì đã thấy Tống Cẩm Sơ phun máu tươi nằm trên đất.
“Tỷ tỷ!” Ta run lên, trên thanh kiếm kia có bôi độc, máu đã chuyển sang màu thâm đen.
Ta lao đến bên Tống Cẩm Sơ, đỡ nàng ấy, nàng ấy ộc máu không ngừng.
“Cẩm Sơ!” Ngụy Cảnh Du gào lên, hắn muốn đi tới nhưng đã bị binh sĩ đè lại, không thể động đậy.
Tống Cẩm Sơ vẫn dịu dàng như vậy, nàng ấy gắng gượng nở một nụ cười cuối cùng với ta: “Chấp niệm đời này của tỷ… Là yêu Cảnh Du, lời của muội… Tỷ đã… Suy nghĩ, lần này chàng ấy sai thật rồi, Ý Nhi, bây giờ Hoàng thượng… Thích muội, tỷ hi vọng muội giúp tỷ lần cuối này.”
Ta hoảng loạn lau máu của Tống Cẩm Sơ, nhưng lau mãi không hết. Tay ta run bần bật, vừa khóc vừa nói: “Muội giúp, muội sẽ giúp.”
“Giữ… Mạng… Cho chàng.” Tống Cẩm Sơ nói xong thì rủ tay.
Ta tuyệt vọng òa khóc, đây không phải kết cục, sao nàng ấy lại dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Ngụy Cảnh Du.
Ta loạng choạng đứng lên, đi tới trước mặt Ngụy Tranh: “Ngụy Tranh, đây là nguyện vọng cuối cùng của tỷ tỷ, tha mạng cho Vương gia, coi như ta cầu xin ngài.”
Ngụy Tranh lạnh lùng nhíu mày: “Nếu như ta không chịu tha thì sao?”
“Vậy thì lấy mạng của ta đi!”
Ngụy Tranh ôm chầm lấy ta: “Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, ta tha là được chứ gì.”
Cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, ta cảm giác mình bay khỏi cơ thể “Tống Tri Ý”, dần dần ta không còn nghe rõ gì nữa.
Trong mơ hồ, ta nhìn thấy Ngụy Tranh dõi theo ta, dường như hắn biết ta đã thoát khỏi cơ thể.
*
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, trên tay cắm đường truyền.
Tôi đưa tay lau nước mắt, ngơ ngác nhìn tường trắng.
“Ôi, tổ tông ơi, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
“Tôi phải xin đoàn làm phim mãi, nói cô sắp tỉnh, cố gắng chờ.”
Tôi nhìn cảnh trước mắt vẫn hơi mông lung: “Lưu Tả à, tôi nằm viện được mấy ngày rồi?”
“Một tuần rồi. Sau này không để cô đi taxi nữa, nguy hiểm quá.”
Tôi gật đầu, cầm điện thoại lên, tìm quyển tiểu thuyết kia, đọc kết thúc.
Tống Cẩm Sơ và Tống Tri Ý cùng c hết trong đêm cung biến ấy.
Ngụy Tranh tha cho Ngụy Cảnh Du một mạng, đày y tới vùng biên ải mãi mãi không được về kinh.
Ngụy Tranh được người đời xưng tụng là minh quân, thế nhân đều nói hắn vẫn luôn đi tìm một nữ tử nhưng không tìm được.