Chương 6 - Vô Tự Bi

6

Hàn Thủy không trả lời ta, tay đặt trên lưng ta hơi siết chặt, cúi đầu ghé vào tai ta nói: “Nghe nói trưởng công chúa điện hạ hôm kia mới thu nhận một gã trai lơ, yêu chiều hàng đêm?”

Tự dưng ta rùng mình một cái: “Sao ngươi biết?”

Hắn không nói, nhưng lực tay lại tăng rõ rệt.

Ta cảm giác eo của mình cũng bị hắn ôm đứt rồi, nhưng vẫn có chút chột dạ. Vì vậy ta cố sức rút tay trèo lên bờ vai hắn, nhón chân lên, tiến đến bên tai hắn thanh âm mềm mại nói:

“Ngươi xem… Không phải ta tới để đón ngươi sao?”

Sau đó ta hài lòng nhìn tai Hàn Thủy đỏ lên tức khắc.

Giả vờ cái gì? Ngay cả chuyện tối hôm trước ta thu trai lơ còn biết, còn cái gì mà yêu chiều hàng đêm, chua như thế.

Rốt cuộc Hàn Thủy đã đồng ý rồi.

Ta không hỏi hắn làm gì ba năm nay, hắn cũng không hỏi ta muốn đi đâu.

Ta chỉ nói phải đi, hắn hãy đi theo ta.

Ta để Hàn Thủy giả trang thành gã sai vặt để vào cùng.

Sau khi vào cung, chuyện đầu tiên ta muốn hắn làm là mang theo ta lẻn vào phủ đệ Lại bộ thượng thư Dương Việt.

Từ trước trước đến nay ta theo tiền bối tâm tư đều đặt vào dùng độc, công phu tay chân không tồi, nhưng nếu đụng phải thích khách cao cấp hoặc là muốn trốn khỏi ngự lâm quân tuần tra quanh hoàng cung, sẽ không đủ dùng.

Mà khi Hàn Thủy nắm thắt lưng ta thoải mái vượt qua tường cung cao chót vót, tựa như bức tường kia chỉ là một đống cỏ khô.

Bóng đêm lạnh như nước, ta nhìn lại tường cao đỏ thắm đã ở đó mệt mỏi ba năm, thầm nghĩ phải đá một cái thật mạnh vào tường.

Hàn Thủy không cho ta có thời gian phiền muộn, cánh tay dài bao quát, bao quanh ta vào lòng hắn: “Gió lớn.”

Ta cứ vậy mà an tâm núp trong ngực hắn, nghe gió thổi qua bên tai.

Sau một nén hương, ta yên ổn rơi vào trong vườn hoa trong hậu viện Dương Việt.

Sau khi Dương Việt nhìn thấy ta thì hết sức kích động, đón ta vào thư phòng.

“Cuối cùng Điện hạ cũng quyết định ra tay sao?”

Ta gật đầu, hỏi: “Thân thể Tiểu Viễn sao rồi?”

Dưới trướng Dương Việt có một nhi tử, tên là Dương Viễn, là đích thê của hắn thân sinh. Dương Việt, người này thái độ làm người chính trực, đối với đích thê cũng là tình cảm thắm thiết, thành thân đã mười năm chưa từng nạp thiếp, hơn ba mươi tuổi vất vả lắm mới có được một nhi tử, tự nhiên sẽ coi như bảo bối.

Trong cung yến ba tháng trước, Dương Viễn đột nhiên phát bệnh, vì ở gần Trường Tín cung của ta nên đã đưa người đến chỗ ta.

“Trưởng công chúa điện hạ, thực sự không nên tùy tiện quấy rầy.”

Dương phu nhân vẻ mặt ngấn lệ thỉnh an ta, nghẹn ngào nói không nên lời.

Ta không kiên nhẫn nhìn về phía thị vệ hai bên trái phải dẫn Dương Tiễn đến: “Còn chưa cút đi thỉnh thái y?”

“Hồi bẩm trưởng công chúa, mới vừa rồi đã mời…”

“Vậy thì đưa bọn họ đến đây! Công tử nhà Dương đại nhân có gì không ổn, các ngươi gánh được không?”

“...Rõ!”

Thấy người xung quanh đều đi xa, Dương phu nhân thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng vội vã nói: “Trưởng công chúa, Tiểu Viễn, nó… tình hình giống ta năm đó.”

Ta ý bảo bà yên tâm một chút,, chớ nóng, ngồi xổm xuống bắt mạch cho Dương Viễn.

Phu nhân Dương Việt là quen biết cũ của ta, trước đây trên đường đến dâng hương ở chùa Thiên m bị sơn phỉ trên đường bắt cóc rồi trúng độc, là ta trùng hợp đi qua cứu bà, lần này bà phát hiện ra bệnh trạng của Dương Viễn giống như mình lúc đó, lập tức nghĩ tới xin ta giúp đỡ.

Có kinh nghiệm lần trước của Dương phu nhân, việc chữa trị cho Dương Viễn tỉnh dậy thật ra hết sức đơn giản, đây vốn cũng chẳng phải độc mạnh gì. Sau khi lặng lẽ cho hắn uống thuốc giải xong, ta đứng sang một bên, để lại không gian cho thái y đang vội vàng tới làm việc, sợ bị người có lòng phát hiện ra manh mối gì đó.

Nhưng việc này lại vô cùng thú vị, rốt cuộc là ai lại nhiều lần muốn hại người bên cạnh Dương Việt?

Vẫn là Dương Việt tự mình đăng môn bái tạ* giải đáp nghi hoặc của ta:

*đăng môn bái tạ: đến cửa tạ ơn

“Vài năm nay Nhiếp Chính Vương có ý định nâng đỡ một vị Lại bộ thị lang có chí tiến thủ nhìn xa trông rộng.”

Thì ra là vậy, hẳn là muốn Dương Việt phải nhanh chóng thoái vị nhưng lại không tìm ra sai lầm, chỉ có thể ra tay với người nhà hắn. Dù sao thì chẳng ai có thể giữ được bình tĩnh sau khi nhà nát người tan.

Ta mỉm cười nhìn bóng dáng một mình trong đêm của Dương Việt: “Với tâm tư khéo léo của Dương đại nhân, không nên nói những lời này với ta mới phải.”

Dương Việt cũng hành đại lễ: “Không kể đến ân tình Điện hạ đã hai lần ra tay cứu giúp thê tử và tiểu tử, chim khôn chọn cành mà đậu, Dương Việt biết bây giờ Điện hạ chính là rồng bơi nước cạn, thần nguyện làm trâu làm ngựa vì Điện hạ!”

*nguyên văn là 犬马之劳 (Khuyển mã chi lao): nghĩa là ra sức, làm chó làm ngựa; nghĩa gần giống với làm trâu làm ngựa nên Meo đã thay vào để gần gũi cũng như thuận theo văn người Việt mình hơn.

Ta hỏi tại sao.

Dương Việt nghiêm nghị nói: “Trời yên biển lặng, không chỉ là nguyện vọng của Điện hạ, mà cũng là tâm nguyện của thần.

Ta lộ vẻ xúc động, lời nói trong bữa tiệc trừ tịch năm ta mười tuổi, hắn còn nhớ rõ.

“Tình cảm đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của Dương đại nhân, Trường An nhất định không quên.” Ta đứng dậy đáp lễ, nhìn hắn cùng nhau cười.

Đây là người đầu tiên giúp đỡ ta trong triều.

Chỉ là chúng ta không thể liên lạc quá thường xuyên, vì tránh tị hiềm, cho dù chạm mặt, cũng chỉ trao đổi ánh mắt rồi thôi.

Nhưng bây giờ ta có Hàn Thủy, tất cả đã khác trước.

Trong triều sóng ngầm mãnh liệt, ta đã quyết ý phải dấn thân vào đó, khuấy động hồ nước xuân này.

Ngủ đông nhiều năm, hôm nay đã đến lúc ra tay đoạt lại rồi.

“Làm phiền Điện hạ bận lòng, đã dưỡng thương tốt lên nhiều rồi, chẳng qua là vẫn làm loạn lên đòi đích thân vào cung cảm tạ ngài…” Nhắc tới tiểu nhi tử của mình,