Chương 5 - Vô Tự Bi
5
Ta trở lại hoàng thành cũng chẳng gây ra chút ảnh hưởng nào đối với triều chính.
Người trong hoàng cung đều đang bận đấu đá, hôm nay Thái Hậu và Nhiếp chính vương bắt tay với nhau đối phó với Đại tướng quân, có thể ngày mai trên đường hắn xuất hành phái một đống người ám sát hắn. Đại tướng quân và Nhiếp chính vương cũng không nhượng bộ, sử dụng bất cứ chiêu trò, thủ đoạn tồi tệ nào để ngáng chân, ba người đấu đá vô cùng khốc liệt.*
*nguyên raw là 不亦乐乎, bất diệc lạc hồ, nghĩa là kinh khủng, dễ sợ.
Ta ở trong cung cẩn thận từng li từng tí tìm cách bảo vệ hoàng đệ, cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của hai chúng ta, dạy đệ đệ đọc sách viết chữ, dạy đệ ấy mưu tính của bậc đế vương.
Phần lớn thời gian vẫn là cố gắng sống sót, trăm phương nghìn kế lén trộm điểm tâm của ngự thiện phòng cũng là chuyện như cơm bữa.
Ngược lại, không phải là người trong cung khắt khe, nhưng ngay cả cơm chúng ta cũng không dám ăn.
Dấu vết dữ tợn trên cổ nội thị đón ta hồi cung năm đó, người trong cung đều biết.
Người trong cung truyền tai nhau trưởng công chúa là một nhân vật hung ác, vốn dĩ cũng không dám qua mắt chúng ta những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng trong cơm canh đẹp đẽ ấy có giấu sát khí, thực sự thâm độc.
Phàm là những thứ đưa cho hoàng đệ ăn, bốn món thì có đến ba món có độc. Độc này không hiệu quả ngay lần đầu, nhưng quanh năm suốt tháng ăn vào thì không chỉ đoạn tuyệt đường sinh con nối dõi, còn có thể cắt đứt sức sống bên trong cơ thể.
Ta cũng không để hoàng đệ ăn mấy thứ có độc đó, còn dạy nó giả trang bộ dạng yếu ớt, để cho người hạ độc yên tâm.
Sau khi đổ hết cơm nước có độc, số còn dư lại lại chẳng đủ để hai người ăn, hơn nữa cơ thể hoàng đệ theo thời gian càng ngày càng lớn, cũng càng thường đói bụng.
Vừa hay ta có công phu, thỉnh thoảng âm thầm trộm ít thức ăn trong ngự thiện phòng ra ngoài, cuối cùng hoàng đệ cũng không đến nỗi ủy khuất lắm.
Có một lần ta trộm được một chén canh tôm, hoàng đệ ăn như hổ đói, ta ở bên cạnh nhớ đến lời đánh giá của tiền bối đối với ngự thiện phòng: Con mẹ nó ăn ngon hết xảy. Không nhịn được mà bật cười.
Hoàng đệ ngẩng đầu ngượng ngùng múc một ít canh, cầm chén đưa đến trước mặt ta: “Tỷ tỷ cũng ăn đi.”
Ta lắc đầu: “Vừa ăn rồi.”
Thật sự đã ăn rồi.
Đến ngự thiện phòng mà lại không ăn no thì chính là kẻ ngốc, đem về cho hoàng đệ là vì nó không thể trèo tường mà thôi.
Hoàng đệ lại tự hiểu lầm ta, rơi lệ đầy mặt, lẩm bẩm nói: “Sau này Ninh Nhi cũng sẽ bảo vệ hoàng tỷ, Ninh Nhi cũng sẽ bảo vệ hoàng tỷ thật tốt.”
“Đệ cứ bảo vệ mình thật tốt là được rồi.” Ta liếc mắt, vỗ vỗ lưng cho đệ ấy, ăn tôm cũng có thể nghẹn, xem ra thật sự không thể trông cậy nổi mà.
Nhưng bảo vệ sao…
Không biết tại sao, nói đến bảo vệ, trong đầu ta lại hiện lên bóng dáng Hàn Thủy.
Bộ dạng hắn rút đao lưu loát, thân hình quanh năm suốt tháng tập võ cứng cỏi cao ngất của hắn, khi đao kiếm tung bay đường cong cơ bắp trên cánh tay đầy hấp dẫn, ngắm cũng thật đẹp… Không, là rất có cảm giác an toàn.
Ta mà lại muốn hắn bảo vệ ta sao?
Dụng ý tiền bối dạy Hàn Thủy tập võ, ta đã sớm biết, quý nhân trong hoàng thành này, người nào mà không có trong tay một đám tử sĩ xông pha khói lửa thay họ. Chuyện các quý nhân không tiện làm, cũng là chuyện ám vệ làm giỏi nhất.
Nhưng lúc đó ta không đưa Hàn Thủy theo ta.
Trong lòng ta vẫn cố tìm cách phản nghịch, tiền bối nghĩ ta ấu trĩ, ta càng muốn khiến Hàn Thuyr sống một đời được vừa lòng đẹp ý.
Nhưng ta quả nhiên là một kẻ ngu xuẩn.
Năm thứ ba ta hồi cung, ta nhận thua.
Khoảnh khắc buổi tối bị đâm, ta đã bẻ lại cổ tay bị trật khớp của mình, vuốt ve hoa văn trông con dao đen tuyền một đêm.
Không lâu sau ta trở về chùa Thiên m lần thứ hai.
Tiền bối đã không còn ở đây, gian nhà nàng từng ở cũng đã trở nên rách nát không thể tả.
Ta ngồi trên bàn đá dưới tán cây, đợi từ chính ngọ đến khi trăng lên đầu cành.
Chờ đến khi Hàn Thủy một nắng hai sương mà về.
Ánh trăng xuyên qua khe nhỏ của lá cây, bị con ngươi như hồ sâu của hắn che đi ánh sáng.
Hắn cao hơn, cũng càng đẹp mắt, nếu như bỏ qua sát khí quanh người, bộ dạng này mà ném tới kinh thành thể nào cũng có chẳng ít thiếu nữ ngu ngốc mê mẩn.
Ta vốn định hàn huyên một câu đã lâu không gặp, nhưng khi rơi vào tầm mắt hắn lại không thể nói được tiếng nào.
Góc mắt hắn vốn có một nốt ruồi sao? Ta thật sự đã xa hắn quá lâu rồi.
Hàn Thủy thấy ta lại im lặng không kinh ngạc, hơi nhíu mi, tiện tay ném thanh kiếm nhuốm máu trong tay, đi về phía ta.
Cái ôm này vốn là điều hiển nhiên, thậm chí còn phải đến sớm hơn.
Lực hắn ôm ta hơi lớn, trán của ta đập vào cằm hắn.
Không để ý đến cái trán đau nóng hừng hực, ta cố sức đưa tay vòng qua hông hắn, kề vào hắn sít sao, tiến lại gần để ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn.
“Theo ta đi.”
Rõ ràng là một yêu cầu ti tiện, nhưng ta vẫn nghe ra được chút gì đó ủy khuất và mềm mại trong giọng nói của mình.