Chương 8 - Vợ Lẽ Thứ Mười Tám
Ở Côn Minh, hơn 30.000 sinh viên bãi khóa, tổ chức biểu tình phản đối nội chiến.
Nhưng Quốc Dân Đảng dùng vũ lực đàn áp các trường học.
Chẳng mấy chốc, Trùng Khánh, Thượng Hải và nhiều nơi khác đều đứng lên hưởng ứng.
Tháng Một năm 1946, nhờ sự đấu tranh của Đảng Cộng Sản và sự can thiệp của đặc phái viên Mỹ George Marshall, lệnh ngừng bắn được ban hành.
Thế nhưng, chỉ sáu tháng sau, được đế quốc Mỹ hậu thuẫn, Quốc Dân Đảng xé bỏ thỏa thuận đình chiến, mở cuộc tấn công quy mô lớn vào khu giải phóng.
Chiến tranh Giải phóng bùng nổ toàn diện.
Lúc này, đây đã là một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Tôi nói với tất cả mọi người xung quanh mình:
“Nếu gặp một phi công tên Tào Nhược Định trên chiến trường, xin đừng giết anh ấy!
Hãy nói với anh ấy rằng, Liễu Nguyệt Nhi đã gia nhập Đảng Cộng Sản, đang chờ anh ấy tại khu giải phóng.
Dẫn anh ấy đến gặp tôi, tôi sẽ thuyết phục anh ấy gia nhập Đảng Cộng Sản. Anh ấy rất lương thiện, cũng yêu chuộng hòa bình. Xin đừng giết anh ấy!”
Từ Bắc xuống Nam, chiến trường không ngừng mở rộng.
Khu giải phóng ngày một lớn mạnh. Nhưng tôi vẫn không có tin tức gì về Tào Nhược Định.
Cuối năm 1948, Quốc Dân Đảng bắt đầu kế hoạch rút lui về Đài Loan.
Hơn 60 vạn binh lính và hàng triệu dân thường lần lượt rời đi.
Tháng Năm năm 1949, Tưởng Giới Thạch tuyên bố thiết quân luật toàn tỉnh Đài Loan, cấm hoàn toàn mọi hoạt động qua lại giữa đảo và đại lục.
Vì theo quân đội hành quân suốt nhiều năm, bệnh ở chân tôi tái phát.
Lần này, tình trạng nặng đến mức tôi không thể đứng dậy được nữa.
Tổ chức sắp xếp người đưa tôi về thành Dung Đô dưỡng bệnh.
Lúc này, tôi đã 32 tuổi.
Tôi và Tào Nhược Định xa nhau 13 năm trời. Còn khoảng thời gian thực sự bên nhau, từ khi tôi gả cho anh đến khi làm xong phẫu thuật, chỉ vỏn vẹn một năm rưỡi.
Nhưng tôi nghĩ… Dù chỉ là một năm rưỡi thôi, cũng đủ đáng giá hơn cả một đời người.
Mỗi ngày, tôi chỉ làm hai việc.
Dạy học tại trường y tá và đến bờ sông Phủ Nam để chờ anh.
16
Không lâu sau, Tào Hoằng Viễn và phu nhân Tào trở về Dung Đô.
Chỉ tiếc rằng, Tào lão gia đã qua đời nơi đất khách quê người.
Họ đón tôi về nhà họ Tào.
Dinh thự nhà họ Tào đã bị phá hủy trong chiến tranh. Bây giờ, chúng tôi sống tại một tứ hợp viện nhỏ trong con hẻm Hưng Nhân.
Tào Hoằng Viễn đã lập gia đình. Vợ anh ấy là một cô gái ngoại quốc cởi mở, vui vẻ. Họ có bốn đứa con.
Tào phu nhân nhận nuôi một bé trai và một bé gái, ghi danh dưới tên tôi và Tào Nhược Định.
Tôi vội xua tay:
“Con chỉ là một thiếp thất, làm sao có thể ghi danh dưới tên của con được?”
Nghe vậy, Tào phu nhân kinh ngạc nhìn tôi:
“Nhược Định chưa từng nói với con sao?”
“Nói gì ạ?” Tôi ngẩn ra.
Bà kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói:
“Năm ấy, khi con 16 tuổi, Nhược Định đi ngang qua cầu Trấn Giang, nhìn thấy con bị cắm cỏ rơm trên đầu. Về nhà, nó nói với ta rằng nó đã chọn được một cô gái.
Chúng ta sai người đến hỏi sinh thần bát tự của con. Nhưng thực ra, chẳng ai đi tính xem có hợp hay không.
Chúng ta quyết định ngày hôm sau sẽ rước con về cửa.
Nhược Định không tổ chức lễ rước linh đình, chỉ lặng lẽ đưa con vào phủ bằng kiệu nhỏ vì nó sợ con không thích nó.
Nó muốn cùng con chung sống, nếu con thích nó, nó sẽ trịnh trọng cầu hôn con lần nữa. Còn nếu con không thích, nó cũng sẽ cho con tự do.”
“Thế… thế còn mười bảy vị thiếp trước của anh ấy thì sao?”
Trong lòng tôi vui sướng khôn xiết, nhưng vẫn thấy chua xót. Nếu anh ấy thích ai cũng như thích tôi, thì tình cảm ấy thực sự không có giá trị gì nhiều.
“Haha.”
Tào phu nhân bật cười, như thể nhớ ra điều gì đó thú vị.
“Thầy bói nói rằng, đường tình duyên của nó gặp trắc trở, phải cưới đến mười tám người vợ.
Thế là nó bịa chuyện với bên ngoài rằng đã cưới đủ mười bảy người, tất cả đều bị nó khắc chết rồi.”
Tôi chưa từng nghĩ mọi chuyện lại như thế. Tôi trở về phòng, tự mình cười rất lâu, rồi lại khóc rất lâu.
Tôi và anh chỉ bên nhau vỏn vẹn một năm rưỡi. Chúng tôi thậm chí chưa từng thật sự trở thành vợ chồng.
Nhưng chính anh là người đã dạy tôi tháo bỏ gông xiềng nơi đôi chân, để tôi có thể tự lập.
Chính anh đã dẫn tôi bước ra khỏi đêm đen của sự ngu muội, giúp tôi nhìn thấy ánh sáng.
Chính anh đã dạy tôi theo đuổi ước mơ một cách dũng cảm.
Chính anh đã cho tôi hiểu rằng, đời người phải rực rỡ và cháy bỏng.
Tôi ngồi trước gương trang điểm mà suy tư. Tôi không hiểu nổi…
Một người nhan sắc tầm thường như tôi, năm đó làm sao lại lọt vào mắt anh?
Anh là người tốt như thế, tốt đến mức không ai sánh bằng.
Trong gương, tôi thấy mình đã có những nếp nhăn nơi khóe mắt. Vài sợi tóc bạc đã xuất hiện bên thái dương.
Nhưng trong ký ức của tôi, anh vẫn là chàng trai trẻ tuổi năm ấy.
Tào Nhược Định, nếu anh không về sớm, em thực sự sẽ già mất rồi.
Một ngày nọ, tổ chức cử một người đến thăm tôi.
Đó là một phi công thuộc quân đội Quốc Dân Đảng, đã đầu hàng tại Thượng Hải.
Anh ta và Tào Nhược Định từng nhập ngũ cùng năm.
“Cô là Liễu Nguyệt Nhi? Là Tiểu Nguyệt Nhi của Tào Nhược Định?”
Trong mắt anh ta ánh lên vẻ trêu chọc.
Không biết Tào Nhược Định đã nhắc đến tôi như thế nào trước mặt chiến hữu, khiến tôi có chút ngại ngùng.
“Tào Nhược Định đâu? Còn sống hay đã chết?”
Tôi cố giữ bình tĩnh, che giấu nỗi lo sợ đang dâng lên trong lòng.
“Anh ấy còn sống, vẫn còn sống.”
Nghe vậy, tôi vui mừng khôn xiết. Nhưng ngay lập tức, một suy nghĩ khác ập đến…
Nếu như anh ấy còn sống, vậy tại sao lại không trở về?
Có lẽ… tình hình không ổn.
Trái tim tôi treo lơ lửng trong không trung.
“Bọn tôi vốn định cùng nhau đầu hàng, cũng chẳng ai muốn đánh nhau cả. Người Trung Quốc đánh người Trung Quốc thì còn ra thể thống gì.
Bọn tôi lẩn trốn suốt mấy ngày. Nhưng anh ấy không may bị phát hiện, bị bắt lại và bị ép rút lui theo quân Quốc Dân Đảng sang Đài Loan.”
Tôi hỏi tiếp:
“Anh ấy bị bắt như thế nào?”
Chiến hữu của anh ấy cúi mặt, vẻ mặt áy náy:
“Lúc đó, bọn tôi đang trốn trong nhà một người dân thì quân Quốc Dân Đảng đến bắt lính. Bọn tôi cùng con trai chủ nhà chạy lên núi. Nhưng bọn họ bế đứa con nhỏ của nhà đó lên, giơ lên trời, hét rằng nếu không ra đầu hàng thì sẽ ném đứa bé xuống đất cho chết!”
Nói đến đây, hai bàn tay anh ta siết chặt thành nắm đấm:
“Ngay khi tên đó định ném đứa bé đi, Nhược Định đã lao ra khỏi rừng, giật lấy đứa nhỏ.”
Tôi chết lặng, gật đầu. Đây đúng là chuyện mà Tào Nhược Định sẽ làm.
Nếu anh ấy thật sự trốn trong rừng, mặc kệ đứa trẻ bị giết chết, thì cả đời này anh cũng không thể yên lòng được.
“Cô đừng lo lắng. Khi nào Đài Loan được giải phóng, anh ấy sẽ về thôi.
Anh ấy nói rồi – chờ đến khi chiến tranh kết thúc, anh ấy sẽ quỳ xuống cầu hôn cô.
Anh ấy còn nói, nếu có thể cưới cô, cả doanh trại của bọn tôi sẽ được ăn kẹo mừng.
Ôi trời, đừng khóc chứ…”
Anh ta đang kể thì chợt phát hiện gương mặt tôi đã đầy nước mắt liền trở nên luống cuống:
“… Nếu cô muốn khóc thì chờ anh ấy về rồi khóc trong lòng anh ấy.”
Lúc đó, chúng tôi đều tin rằng Đài Loan sẽ sớm được giải phóng.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, khi quân ta tổng tiến công Đài Loan, tôi cũng sẽ ra chiến trường lần nữa.
Tôi muốn tự mình đi đón anh về nhà.
17
Ngày 25 tháng 6 năm 1950, chiến tranh Triều Tiên bùng nổ.
Ngày 15 tháng 9, quân Mỹ đổ bộ lên Incheon.
Ngày 30 tháng 9, quân “Liên Hợp Quốc” vượt qua vĩ tuyến 38.
Ngày 19 tháng 10, quân Chí nguyện nhân dân Trung Quốc vượt sông Áp Lục, tiến vào chiến trường Triều Tiên, bắt đầu cuộc chiến “kháng Mỹ viện Triều.”
Kế hoạch giải phóng Đài Loan bị hoãn vô thời hạn.
Vợ của Tào Hoằng Viễn là người nước ngoài.
Sau khi biết tin Tào Nhược Định đang ở Đài Loan, cô đã nhờ bạn bè trong giáo hội tìm kiếm tin tức về anh. Nhưng tìm kiếm suốt nhiều năm trời, vẫn không có kết quả gì.
Những năm gần đây, sức khỏe của Tào phu nhân ngày càng yếu.
Tôi biết, bà đã đến lúc dầu cạn đèn tàn.
Trước khi nhắm mắt, bà nắm lấy tay tôi, thì thào:
“Những năm qua, con đã chịu khổ rồi. Con và Nhược Định chưa từng thực sự trở thành vợ chồng. Ta muốn nhận con làm con gái.
Từ nay, nhà họ Tào sẽ là nhà mẹ đẻ của con. Nếu con gặp được một người tốt, hãy để Hoằng Viễn thay ta lo liệu, đưa con đi lấy chồng.”
Bà luôn nói điều này mỗi năm. Nhưng lần này, bà kiên quyết hơn bao giờ hết.
Tôi vẫn lắc đầu từ chối.
Bà có chấp niệm của bà.
Còn tôi… cũng có chấp niệm của tôi.
Tôi không phải người nhất định phải giữ trọn một mối tình suốt đời.
Chỉ là, sau khi đã yêu một người tốt như Tào Nhược Định, thì nhìn những người khác, tôi lại luôn cảm thấy… Họ không đẹp bằng anh, không có cách nói chuyện cuốn hút như anh, cũng không được hài hước như anh.
Hoặc có thể nói: Dù người khác có tốt đến đâu, thì họ cũng không phải là Tào Nhược Định.
Tôi chỉ cần một mình anh ấy mà thôi.