Chương 3 - Viễn Giá Hung Nô

Gia Nam vẻ mặt lạnh lùng, không chút dao động:

“Tiền đã đủ rồi.”

Trình Tri Tinh kinh ngạc:

“Nam ca, ngươi sẽ không tăng thuế trong bộ lạc đấy chứ? Không ai có ý kiến sao?”

Ta nhướng mày, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, nhàn nhạt lên tiếng:

“Lúc các ngươi nhặt được ta, y phục cưới và trang sức của ta, giá trị đều không hề nhỏ.”

Trình Tri Tinh lập tức dựng lông, phản bác ngay:

“Ngươi nói kiểu gì vậy? Chúng ta không phải vì tiền tài mới cứu ngươi!”

Làm sao có thể có một kẻ ngốc như vậy tồn tại trên đời?

Ta nhịn không được muốn đỡ trán.

Với trí thông minh này, nếu không phải bộ lạc Đinh Linh đơn thuần thiện lương, thì hắn sớm muộn gì cũng bị bọn buôn nô lệ bán đi làm khổ sai.

Không muốn phí lời với hắn nữa, ta quay sang Gia Nam:

“Ngươi đã bán hỉ phục của ta cho ai?”

Gia Nam khẽ lắc đầu:

“Trong bộ lạc có một thợ may già trôi dạt đến đây, bà ta đã cắt xiêm y của ngươi thành hai chiếc váy đỏ, bán cho bộ lạc Quý Song. Bộ lạc Quý Song ở cách Đại Ngu không gần.”

“Còn những món trang sức, ta định nung chảy rồi bán đi.”

Đây chính là để cắt đứt mọi dấu vết, tránh bị truy tìm.

Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, cúi người hành lễ với Gia Nam:

“Đa tạ vương gia.”

Gia Nam lại khẽ cười, lắc đầu nói:

“Ta với tỷ tỷ ngươi vốn có giao tình cũ, ngươi không cần cảm tạ.”

“Cái gì? Nam ca ngươi và tỷ tỷ nàng có…?”

Trình Tri Tinh kinh ngạc kêu lên, còn chưa nói hết câu đã bị Gia Nam một cước đá văng ra khỏi lều, lăn lộn trên bãi cỏ, ôm mông rên rỉ.

Ta nhịn không được, nhấc váy đi đến trước mặt hắn, mỉm cười cúi đầu nhìn xuống:

“Đáng đời. Ai bảo ngươi nói năng lung tung, bôi nhọ danh tiết người khác?”

“A, ch,et rồi! Ta quên mất, cổ nhân các ngươi hay câu nệ lễ giáo, xem trọng danh dự!”

Trình Tri Tinh gõ đầu mình một cái, sau đó lồm cồm bò dậy, đáng thương nhìn ta:

“Ta sai rồi, tha thứ cho ta đi.”

Nhưng ta không có tâm trạng để tiếp chuyện với hắn, chỉ xoay người, thản nhiên trở về lều trại.

7.

Ngày xuất phát rơi đúng vào buổi sớm tinh mơ, sương bạc bao trùm cả thảo nguyên.

Ta nhìn thấy vô số ánh lửa đỏ rực—đó là người trong bộ lạc Đinh Linh đang đốt đồng lò, chuẩn bị món sữa đông thơm lừng cùng bánh đại mạch.

Gia Nam đã thay một bộ y phục mới, mái tóc vàng nhạt được kết thành bím dài xõa sau lưng.

Đôi mắt hắn trong veo, tựa như một hồ nước tĩnh lặng.

Ta thật sự tò mò—bộ lạc Đinh Linh vốn không giàu có, vậy mà lại có thể nuôi dưỡng ra một nam nhân phong tư xuất chúng như vậy?

“Mạnh cô nương, ta đã chuẩn bị một cỗ xe ngựa cho nàng.” Gia Nam hòa nhã chỉ về phía xe ngựa trong đoàn, “Điều kiện có hạn, không thể so với xa giá của nàng khi còn ở đế đô, mong thứ lỗi. Lương thực đều đặt trong xe.”

Ta gật đầu cảm tạ hắn, nhưng lại có chút chần chừ.

Suy nghĩ một lúc, ta vẫn quyết định hỏi thẳng:

“Vương gia thích tỷ tỷ ta phải không?”

Trình Tri Tinh tuy miệng mồm bậy bạ, nhưng cũng chẳng phải không có lý.

Khi Gia Nam nhắc đến tỷ tỷ, vẻ mặt hắn không có thay đổi gì quá lớn, nhưng ta vẫn tinh ý nhận ra—đồng tử hắn hơi co lại.

Là muội muội duy nhất của tỷ tỷ, ta vẫn nên làm rõ mối quan hệ giữa bọn họ.

Gia Nam nghe vậy thì im lặng.

Thấy ta không rời đi, kiên nhẫn chờ hắn trả lời, hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp như gió thoảng:

“Lần đầu tiên tỷ tỷ nàng đến Bắc Cương, nàng đã đàm phán với các thủ lĩnh bộ lạc, ta cũng theo gia phụ đến đó.”

“Nàng cưỡi bạch mã, xiêm y đỏ rực tung bay, lưng đeo trường thương. Ngay cả mặt trời nơi thảo nguyên cũng không sánh bằng ánh sáng của nàng.”

“Nam nhân trong Bắc Cương độ tuổi thích hợp, có ai mà không từng ngưỡng mộ nàng? Ta cũng chỉ là một phàm nhân tầm thường mà thôi.”

Trong mắt Gia Nam lướt qua một tia ôn nhu khó nhận thấy, nhưng chẳng mấy chốc đã lặng yên chìm xuống, như sóng nước lặng lẽ cuộn trào trong hồ sâu.

Thấy ta không nói gì, hắn khẽ thở dài:

“Mạnh cô nương yên tâm, ta sẽ không để nàng và Mạnh tướng quân vướng bận thêm điều gì.”

Ta cau mày bước vào trong xe ngựa, quả nhiên, bắt gặp Trình Tri Tinh đang trốn bên trong.

Ta còn chưa kịp mở miệng gọi người, hắn đã vội vàng bịt chặt miệng ta:

“Suỵt! Đừng la, ngàn vạn lần đừng la, cầu xin nàng đó!”

Thấy ta không có ý định hô hoán, hắn mới thở phào nhẹ nhõm:

“Coi như ta nợ nàng một ân tình.”

Ta đã đoán trước—nhiều ngày qua Trình Tri Tinh không xuất hiện, chứng tỏ hắn nhất định sẽ tìm cách bám theo chúng ta đến đế đô.

Với tính cách của hắn, đột nhiên im lặng mới thực sự đáng lo.

Ta hạ giọng hỏi:

“Vương gia đi đế đô là để chúc mừng sinh thần Hoàng đế, ta đi là để tìm cơ hội giải thích với tỷ tỷ. Còn ngươi, đi làm gì?”

Trình Tri Tinh vỗ ngực tự tin:

“Ta bảo vệ các ngươi.”

Sau đó liền nhét vào tay ta một vật nhỏ.

Ta cúi xuống nhìn—một viên cầu màu bạc, bề mặt nhẵn bóng, không có dấu vết rèn đúc, trên đỉnh còn có một sợi dây đen mảnh.

“Cái này là gì?” Ta ngạc nhiên hỏi, lúc đầu còn tưởng là ngân cầu, nhưng cầm thử lại thấy trọng lượng không đúng.

“Đây là một loại bom nổ cao cấp. Khi nào dùng, cứ giật dây ngòi ra rồi ném đi… Khoan! Đừng giật bây giờ! Sẽ ch,et người đấy!”

Trình Tri Tinh hoảng sợ vươn tay chặn lại, nắm lấy cổ tay ta.

Ta sững người, mặt hơi đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta bị một nam nhân chạm vào như vậy.

Bàn tay hắn thô ráp nhưng ấm nóng, khiến ta hơi ngượng ngùng cúi đầu:

“Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”

Lúc này, Trình Tri Tinh cũng nhận ra hành động của mình, trên mặt nhanh chóng phủ lên một lớp ửng đỏ, vội vàng buông tay, liên tục xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi, ta chỉ là quá gấp…”

Ta khẽ “ừ” một tiếng, hơi lui về sau, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua viên cầu bạc:

“Ngươi phản ứng lớn như vậy… Bên trong là hỏa dược sao?”

“Không, đây là TNT, mạnh hơn hỏa dược gấp trăm lần.* Nếu gặp kẻ địch mạnh, hãy dùng đến nó.”*

Hắn dặn dò kỹ lưỡng, thấy ta cẩn thận cất vật ấy vào túi, mới yên tâm.

Dọc đường không có chuyện gì xảy ra.

Ta vì bị truy nã nên luôn thu mình trong xe ngựa, đến gần Bắc Cương, ta càng cẩn thận lấy khăn che mặt thật kín.

May mắn là Gia Nam có chiếu thư Hoàng đế, không ai dám gây khó dễ cho đoàn xe của chúng ta.

Bình yên đi qua hai tòa biên thành, khi đến điểm dừng chân, Gia Nam lệnh cho mọi người nghỉ ngơi.

Ta vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra ngoài.

Trời đã sẩm tối, phần lớn tiểu thương trong thành đều đã thu dọn quầy hàng.

Chỉ có một nơi tụ tập rất nhiều người, dường như có chuyện náo nhiệt.

Trình Tri Tinh vừa thấy có trò vui liền hăng hái lao xuống xe, không màng đến nguy cơ bị Gia Nam phát hiện.

Ánh mắt xanh lục nhạt của Gia Nam liền lặng lẽ quét về phía ta:

“Mạnh cô nương, nàng đang bao che hắn?”

Thấy vẻ mặt hắn mang theo ý tứ “Ngươi cũng không đáng tin như hắn sao?” ta liền nhẹ ho một tiếng, định lên tiếng giải thích.

Nhưng đúng lúc đó, bên kia có đánh nhau.

Người bình thường luôn tươi cười như Trình Tri Tinh nay lại tức giận ra mặt, hắn nhặt một viên gạch dưới đất, quăng vào đám đông đang ức hiếp một kẻ ăn mày.

Khi ta đến gần, ta vô thức bịt mũi.

Người ăn mày kia toàn thân bẩn thỉu, hôi thối, một chân đã bị cắt cụt. Không nhìn ra là nam hay nữ, một bên mắt bị mù, mủ vàng chảy dài từ hốc mắt xuống tận cằm.

Trình Tri Tinh tức giận là vì đám đông kia đang chế giễu kẻ ăn mày này.

Ta cúi xuống, định đưa cho hắn một thỏi bạc, nhưng hắn đột nhiên vươn tay, giật khăn che mặt của ta xuống!

Khoảnh khắc chạm mắt nhau, hai tiếng hét đồng thời vang lên.

Ta hoảng hốt hét lên, lập tức đưa tay áo che mặt, may mắn là xung quanh không có quá nhiều người, không ai nhận ra ta là tội phạm bị truy nã.

Nhưng ngay giây tiếp theo—

Người ăn mày trợn mắt, thét lên chói tai:

“Mạnh Phá Phàm! Ngươi phụ ta!”

Toàn bộ không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Gia Nam đang bước tới, Trình Tri Tinh vừa đuổi người đi cũng đứng sững lại.

Còn ta, một tay che mặt, một tay run rẩy.

8.

Ta và tỷ tỷ có gương mặt, dáng người không khác nhau quá nhiều, chỉ khác biệt duy nhất ở khí chất và đôi mắt.

Khí chất thì khỏi cần nói—một nữ tướng chinh chiến sa trường, một tiểu thư khuê các chưa từng rời nhà, tất nhiên sẽ không giống nhau.

Còn về đôi mắt, tỷ tỷ thừa hưởng đôi mắt phượng từ phụ thân, còn ta lại có đôi mắt hạnh từ mẫu thân.

Thế nhưng kẻ ăn mày này lại nhận nhầm ta thành tỷ tỷ.

Hắn rốt cuộc là ai?

Tỷ tỷ đã làm gì với hắn, để hắn lâm vào tình cảnh thê thảm như vậy, lại còn mang theo oán hận không tan?

Ta nắm chặt ống tay áo, che kín nửa khuôn mặt, đứng đó nhìn người nọ ngất đi, tâm tư rối bời.

Còn chưa kịp nói gì, Trình Tri Tinh đã nhìn ra sự bất tiện của ta, lập tức lấy trong túi ra một chiếc khăn che mặt, đưa cho ta.

Ta vội vàng nhận lấy, quấn lại lên mặt, rồi nhìn về phía người nọ, ngập ngừng do dự.

Cuối cùng, Gia Nam vẫn là người quyết định:

“Cứ mang hắn về đã, rửa sạch sẽ. Nếu là kẻ địch, chúng ta sẽ giam giữ lại, chờ đến đế đô giao cho Mạnh tướng quân xử lý.”

Trong khách điếm, sau khi được lau sạch sẽ, chân vẫn chưa được chữa trị xong, nhưng cuối cùng ta cũng nhìn rõ khuôn mặt thật của người nọ.

Sắc mặt ta lập tức biến đổi.

Ta hoảng hốt nắm chặt lấy tay áo Trình Tri Tinh, giọng nói run lên:

“Mau gọi người đến cứu nàng!”

Trình Tri Tinh nhanh chóng chạy đi gọi người.

Còn ta, cả người mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế, đôi môi khẽ run rẩy.

Quân đội Bắc Cương đã xảy ra đại biến!

Bởi vì…

Người chúng ta vừa nhặt được, chính là Bắc Địa đệ nhất mưu sĩ—Chủng Vãn Tình.

Chủng Vãn Tình xuất thân hàn vi, không biết võ công, nhưng lại là một kỳ tài hiếm thấy.

Năm nàng mười bảy tuổi, triều đình vì sơ suất mà không đặt quy định “chỉ có nam nhân mới được tham gia khoa cử,” nàng lập tức nắm lấy cơ hội, dọn dẹp hành lý, một mình đi thi.

Khi bảng vàng công bố, nàng đứng đầu bảng, trở thành trạng nguyên năm đó.

Trong kỳ thi đình, cả triều đình nổ ra một trận tranh cãi kịch liệt về việc “nữ tử có thể làm quan hay không.”