Chương 4 - Viễn Giá Hung Nô

Chủng Vãn Tình lại rất thức thời, chủ động xin đi Bắc Cương làm mưu sĩ quân đội, tránh xa trung tâm quyền lực.

Tiên hoàng thấy nàng thông minh hiểu thế cuộc, nên phá lệ, phong nàng làm nữ quan đầu tiên của Đại Ngu.

Chẳng bao lâu sau, tỷ tỷ cũng khoác giáp ra trận, trong tấu chương gửi lên triều đình còn hùng hồn viết:

“Ta với Chủng Vãn Tình tuy chưa từng gặp mặt, nhưng thần giao cách cảm. Nếu nàng có thể làm quân sư, ta cũng có thể kế thừa tước vị của phụ thân, làm tướng quân.”

Sau khi nhận được phê chuẩn, tỷ tỷ lập tức lên đường đến Bắc Cương.

Lần đầu tiên gặp mặt, tỷ tỷ và Chủng Vãn Tình đã hợp nhau ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Hai người cùng nhau đoàn kết các bộ lạc thân cận với Đại Ngu, mượn sức mạnh của họ và quân đội bản địa, đánh lui Hung Nô, bảo vệ vững chắc biên cương.

Nếu như Chủng Vãn Tình tựa như ánh trăng dịu dàng, thì tỷ tỷ chính là ngọn lửa rực cháy.

Dân gian gọi họ là—”Bắc Cương song bích.”

Vậy tại sao…

Một quân sư vĩ đại như nàng lại trọng thương đến mức này, còn bị vứt bỏ nơi đầu đường xó chợ?

Vì sao trong cơn mê man, nàng lại nhận nhầm ta là tỷ tỷ, gào lên câu nói đó?

Ta còn chưa kịp nghĩ thấu, Gia Nam đã bước vào, theo sau là thầy thuốc bộ lạc.

Khi ánh mắt hắn rơi xuống người trên giường, đôi mắt xanh lục lập tức co rút:

“Chủng đại nhân? Sao ngài lại ở đây?”

Là vương của bộ lạc nhỏ ở Bắc Cương, Gia Nam tất nhiên thường xuyên tiếp xúc với quân đội Bắc Cương.

Lời này của hắn cũng đồng nghĩa với việc—người trên giường chính xác là Chủng Vãn Tình, chứ không phải ai khác.

Nhưng… Gia Nam, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?

Ta cũng muốn biết vì sao nàng lại rơi vào tình cảnh này!

Ta ôm đầu, cảm thấy sự thật đang dần lộ ra, nhưng lại như bị một tầng sương mù che phủ, không cách nào nắm bắt.

“Cứu người trước đã.” Gia Nam trầm giọng nói.

Sau khi kiểm tra vết thương, thầy thuốc bộ lạc thì thầm mấy câu với Gia Nam rồi rời đi nấu thuốc.

Ta lập tức hỏi Gia Nam tình trạng của nàng ra sao.

Gia Nam cau mày, giọng trầm xuống:

“Tình hình không tốt. Chân nàng còn có thể chữa, chưa đến mức quá muộn.”

“Nhưng mắt trái của nàng…”

“Là bị người ta dùng vật sắc nhọn móc ra sống.”

Cả người ta chấn động.

Hình ảnh trong trí nhớ hiện lên—

Ngày đó, khi Chủng Vãn Tình trở thành nữ quan đầu tiên, được ban thưởng ngựa hoa, cưỡi ngang qua cầu đá.

Hầu như tất cả nữ tử trong đế đô đều bước ra ngắm nhìn nàng, ta cũng không ngoại lệ.

“Thiếu nữ khoác xuân y, nghiêng mình bên cầu đá.

Ánh dương chiếu trâm hoa, tầng tầng lầu đỏ vẫy.”

Năm ấy, khi bảng vàng vừa ban bố—ai mà không ngưỡng mộ nàng?

Ai mà không ước ao nàng?

Ai mà không đắm chìm trong phong thái của nàng?

Vậy mà giờ đây…

Sao lại thành ra thế này?

Ta cắn răng, chạm nhẹ vào trán nàng, nóng như lửa.

Ta định đi lấy nước, nhưng Trình Tri Tinh đột nhiên chạy đến, nhét vào miệng nàng một viên thuốc đầy màu sắc, rồi ép nàng uống nhiều nước.

Thấy ta nhìn mình chằm chằm, hắn nhún vai:

“Thuốc hạ sốt đặc hiệu, viên cuối cùng rồi. Trước đó cũng cho nàng uống một viên đấy.”

Ta đã quen với việc hắn lôi ra những món đồ kỳ lạ nhưng hữu ích, nên cũng không quá bất ngờ.

Thầy thuốc nhanh chóng đun xong thuốc, đắp nẹp cho nàng, sau đó căn dặn chúng ta phải thay phiên chăm sóc thật kỹ.

May mắn thay, thuốc của Trình Tri Tinh có tác dụng, Chủng Vãn Tình không còn sốt cao.

Gia Nam đích thân trông chừng nàng

Sau khi ăn uống qua loa, ta tựa vào lan can tầng hai khách điếm, nhìn xuống con phố vắng vẻ dưới ánh đèn dầu leo lét, lòng nặng trĩu.

Tương lai phía trước, mờ mịt quá…

Sau lưng có tiếng động khẽ.

Trình Tri Tinh hiếm khi không còn dáng vẻ hay cười đùa, hắn mím môi, nghiêm túc hỏi ta:

“Mệt sao?”

Ta theo phản xạ gật đầu.

Ngay giây sau, một vật đen sì bị hắn nhét vào môi ta.

Trình Tri Tinh giơ tay, ánh mắt lấp lánh:

“Thử đi!”

Ta khẽ cắn một miếng, đôi mắt lập tức sáng lên.

Ngọt quá!

Hương thơm đậm đà xen lẫn vị ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi, lan tràn khắp khoang miệng.

Ngay cả tiệm kẹo ngon nhất đế đô cũng không có được mùi vị này.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn:

“Cái gì đây?”

Ta vừa nói, vừa theo bản năng che miệng lại bằng tay áo, sợ bị lộ ra dáng vẻ ăn uống thất thố của mình.

Trình Tri Tinh cười tươi như ánh dương:

“Chocolate.”

“Quê hương ta cách Đại Ngu rất xa. Ở đó, nữ tử mỗi khi buồn bã đều ăn thứ này.”

Hắn gói lại một viên bằng giấy bạc lấp lánh, đặt vào lòng bàn tay ta.

“Đừng lo lắng nữa, đường cùng tất có lối, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn.

Rồi ta hỏi một câu chẳng liên quan:

“Vì sao… ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”

Gia Nam từng nói, Trình Tri Tinh không phải người Đinh Linh bộ lạc, chỉ đến đây chơi.

Ban đầu, ta tưởng hắn đến đế đô để thưởng ngoạn phong cảnh.

Nhưng dần dần, ta nhận ra có gì đó không đúng.

Những món đồ hắn lấy ra—từ bom nổ cao cấp, thuốc hạ sốt thần tốc, cho đến thứ kẹo ngọt mềm này

Không nói là kỳ trân dị bảo thì cũng không thể tìm thấy ở Đại Ngu.

Ngay cả nơi phồn hoa nhất đế đô, có sư phụ giỏi nhất, cũng chưa từng nghe thấy những thứ như vậy.

Vậy thì, quê hương hắn rốt cuộc là đâu?

Nếu quê hắn tiến bộ hơn Đại Ngu rất nhiều, tại sao hắn lại cố chấp đi theo ta?

Trình Tri Tinh sững người.

Sau đó, khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ bừng như gấc chín.

Hắn lắp bắp:

“Ta, ta… cái đó, câu đầu tiên trong Kinh Thi…”

Nói xong, hắn quay đầu bỏ chạy, như thể phía sau có quỷ dữ đuổi theo!

Ta khẽ giật mình, rồi cúi mắt xuống.

“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

Ta không phải nữ tử tài hoa gì, nhưng ta không đến mức không nhớ nổi câu đầu tiên của Kinh Thi.

Thuở nhỏ, ta từng hỏi tỷ tỷ:

“Tình yêu là gì?”

Tỷ tỷ nói:

“Ta cũng không biết.”

Lớn lên, trong đám khuê nữ quý tộc đế đô, tiểu thuyết tình cảm rất thịnh hành.

Nhưng những thứ đó đều là hư ảo, mà nay…

Người đầu tiên bày tỏ tình cảm với ta, lại là một kẻ phiêu bạt như Trình Tri Tinh.

Hóa ra…

Được một nam nhân yêu thích lại có cảm giác như thế này sao?

Trình Tri Tinh có hơi vô tư quá mức, nhưng dường như… không khiến người ta ghét bỏ.

Ta lấy lại tinh thần, trở về phòng.

Rửa mặt, ngồi trước gương gỡ trâm cài, bất giác nhìn vào gương.

Gương đồng phản chiếu khuôn mặt của ta.

Không chỉ có Trình Tri Tinh—mà ngay cả hai gò má của ta cũng đã ửng đỏ.

9.

Đến ngày thứ ba lưu lại khách điếm, Chủng Vãn Tình cuối cùng cũng tỉnh lại.

Lúc đó, Gia Nam đang ở bên cạnh nàng. Không biết hai người đã nói chuyện gì, nhưng khi Gia Nam bước ra khỏi phòng, sắc mặt hắn nặng nề đến dọa người.

Hắn gõ cửa phòng ta:

“Mạnh cô nương, Chủng đại nhân đã tỉnh, nàng muốn gặp cô nương ngay bây giờ.”

Ta nuốt nước bọt, cảm giác bản thân sắp chạm đến chân tướng, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Dõi theo bóng lưng Gia Nam vội vã rời đi, ta cắn răng, đưa tay đẩy cửa.

Mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi.

Chủng Vãn Tình ngồi trên chiếc xe lăn tạm thời mà Gia Nam vừa mua về, mắt trái quấn băng vải, mí mắt phải hơi nâng lên, đánh giá ta từ trên xuống dưới. Dù bộ dạng nàng lúc này thảm hại không chịu nổi, nhưng khí thế của một quân sư Bắc Cương năm nào vẫn không suy suyển.

“Ngồi đi.”

Bị áp lực vô hình đè nén, ta chậm rãi bước đến, ngồi xuống đối diện nàng. Vừa mới đặt mông xuống ghế, ta liền nghe được một câu sét đánh ngang tai:

“Tỷ tỷ của ngươi đã bán đứng Bắc Cương cho Hung Nô.”

“Tỷ tỷ ta không phải loại người đó! Chắc chắn có hiểu lầm!”

Ta không màng phép tắc, lập tức đứng bật dậy, giọng nói đầy kích động.

Nhưng Chủng Vãn Tình vẫn bình thản như cũ, kể lại rành mạch:

“Nửa tháng trước, ta và Mạnh tướng quân lập kế hoạch, muốn giải quyết Hung Nô một lần và mãi mãi. Chúng ta dụ công chúa Hung Nô—Nguyệt Lý Đóa—rơi vào bẫy, thành công tiêu diệt sáu vạn quân Hung Nô. Nguyệt Lý Đóa còn bị tỷ tỷ ngươi dùng trường thương đâm xuyên tim.”

Ta há hốc mồm kinh ngạc, sau đó không nhịn được ngắt lời nàng:

“Nhưng tỷ tỷ nói với ta rằng quốc khố không còn tiền, nàng cũng không đánh lại Hung Nô, nên mới bảo ta đi hòa thân!”

Chủng Vãn Tình nghe vậy cũng không bất ngờ, có lẽ Gia Nam đã nói sơ qua tình huống của ta.

Nàng thản nhiên tháo chuỗi dây chuyền trên cổ xuống, mở chốt cơ quan, lấy ra một tấm lụa nhỏ. Khi mở ra xem, ta ngây người tại chỗ.

Đó là bản ghi chép chi tiêu quân phí và thuế thu nhập của Bắc Cương năm nay. Số thuế năm nay đủ để chi trả quân phí, hoàn toàn không có chuyện “không đủ tiền đánh trận” như tỷ tỷ ta đã nói!

Sắc mặt ta trắng bệch.

Chủng Vãn Tình liếc mắt nhìn ta, tiếp tục nói:

“Trận chiến sắp kết thúc, tỷ tỷ ngươi đi kiểm tra chiến trường, nhưng đột nhiên ngã xuống bất tỉnh. Ta hoảng sợ, lập tức gọi quân y đến kiểm tra, nhưng quân y nói nàng không sao cả, chỉ là mệt quá nên ngất đi.”

“Sau khi tỉnh lại, nàng trốn trong lều cả một ngày, sau đó nói với ta, muốn về đế đô một chuyến, xin Hoàng đế ban thưởng cho cả hai chúng ta.”

Chủng Vãn Tình dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt ta:

“Nói thật đi, Mạnh Phá Phàm về đế đô, đã làm gì?”

Ta nhớ lại lời tỷ tỷ nói với ta sau khi trở về từ Bắc Cương, càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai.

“Tỷ tỷ vào cung, nói với ta rằng nàng đã mệt mỏi vì chiến trận, không muốn đánh gi,et nữa.”

“Sau đó nàng còn nói với Hoàng đế muốn gả cho hắn.”

“Hoàng đế rất vui, hôm sau liền dẫn nàng nhập cung.”

Ta vừa nói xong, bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi. Chủng Vãn Tình khẽ nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ. Còn ta, lòng đầy nghi hoặc, không dám thở mạnh, lặng lẽ chờ nàng tiếp tục.

Lúc này, Gia Nam và Trình Tri Tinh đẩy cửa bước vào, phá vỡ bầu không khí nặng nề. Gia Nam vung cánh tay, để lộ tấm hộ uyển bằng da:

“Chủng đại nhân, ta đã truyền tin đến các bộ lạc ở Bắc Cương như ngài yêu cầu.”

Các bộ lạc ở Bắc Cương đều có thói quen huấn luyện chim ưng để đưa tin. Lần này Gia Nam đến đế đô yết kiến, cũng mang theo một con Hải Đông Thanh.

Chủng Vãn Tình gật đầu, ánh mắt chuyển sang ta:

“Hãy kể lại toàn bộ những gì tỷ tỷ ngươi đã làm từ khi về đế đô đến lúc ngươi xuất giá.”

Ta tóm tắt lại từng chi tiết, từ lúc tỷ tỷ về cung, những lời nàng nói với ta, cho đến việc ta bị ám sát trên đường xuất giá. Sau khi nghe xong, đôi mắt duy nhất còn lại của Chủng Vãn Tình đầy sát ý. Gia Nam cũng không giấu được vẻ mặt đen kịt.

Ta cắn môi, hỏi hai người họ:

“Chuyện gì đã xảy ra với tỷ tỷ ta?”

Chủng Vãn Tình siết chặt ngón tay, giọng nói trầm thấp:

“Ta cũng không biết.”

“Tỷ tỷ ngươi về đế đô chưa lâu, ta đã nhận được thư báo tin mừng của nàng, bảo ta mang thân binh đến nhận thưởng. Ta lập tức xuất phát, nhưng vừa đến nơi… liền bị một nhóm sát thủ bịt mặt tấn công.”

“Tất cả thân binh của ta đều bị gi,et sạch. Ta cố gắng vùng vẫy lần cuối, nhưng bị đánh lén từ phía sau, bất tỉnh.”

“Khi tỉnh lại… mắt ta đã bị móc mất, chân cũng bị chặt đứt, còn bị ném xuống đường như rác rưởi.”

Chủng Vãn Tình chậm rãi chạm vào băng vải trên mắt trái. Nàng từng là một quân sư Bắc Cương vang danh thiên hạ, mà nay lại thân tàn ma dại.

Một lát sau, nàng lạnh lùng nói:

“Khi hôn mê, ta lờ mờ nghe thấy những kẻ đó nói chuyện bằng tiếng Hung Nô.”

“Lúc đó, ta đã nghĩ tỷ tỷ ngươi phản bội Bắc Cương, nên dù có bò, ta cũng phải bò đến đế đô, chất vấn nàng một lần.”

Nhưng nàng chưa kịp bò đến đế đô, đã được chúng ta nhặt về.

Ta hít sâu một hơi

Với thương thế của nàng lúc đó, e rằng còn chưa bò được đến đế đô thì đã ch,et dọc đường rồi.

“Nhưng ta đã đổi ý. Tội danh phản quốc của tỷ tỷ ngươi… đáng ngờ.” Chủng Vãn Tình vô thức dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, nghiêm túc phân tích.

“Ta cũng cảm thấy có vấn đề.” Gia Nam tiếp lời. “Mọi sự phản bội đều phải có lý do. Dù bộ lạc Đinh Linh chúng ta nhỏ bé, nhưng cũng có mạng lưới tin tức riêng. Theo tin ta có được, Mạnh tướng quân đã đánh bại gần một nửa quân chủ lực của Hung Nô, khiến chúng tổn thất nặng nề. Hung Nô hiện giờ không có khả năng mua chuộc nàng.”

“Mạnh tướng quân là đại thần nhị phẩm của Đại Ngu, nếu không có lợi ích đủ lớn, nàng phản bội Bắc Cương để làm gì?”

“Hơn nữa, tình cảm của Mạnh Phá Phàm dành cho ngươi thế nào, cả quân đội Bắc Cương ai mà không biết? Nàng mất cha mẹ từ sớm, chưa từng thành thân, cả đời chỉ coi ngươi là trân bảo mà nâng niu. Những xiêm y và đồ ăn mà ngươi gửi cho nàng, nàng chưa bao giờ chia sẻ với ai khác. Nếu nàng thực sự phản bội, nàng cũng sẽ không ép muội muội ruột thịt hòa thân với Hung Nô, càng không muốn lấy mạng ngươi.”

Chủng Vãn Tình cũng đồng tình với suy luận của Gia Nam.

“Vậy tại sao tỷ tỷ ta lại làm nhiều chuyện phi lý như vậy?”

Lời của ta khiến căn phòng rơi vào trầm mặc.

Ngay lúc này, Trình Tri Tinh bỗng nhiên lên tiếng:

“Ta có một giả thuyết táo bạo.”

Gia Nam nhíu mày, định nói gì đó, nhưng Chủng Vãn Tình giơ tay ra hiệu:

“Để hắn nói.”

Trình Tri Tinh nghiêm túc nhìn ta, chậm rãi cất lời:

“Có khi nào… tỷ tỷ của ngươi bị người khác ‘mặc vào’?”

Ba người trong phòng đều im lặng nhìn hắn, ánh mắt đầy mơ hồ.

“Tỷ tỷ ta đâu phải y phục, sao có thể bị người khác mặc vào?” Ta ngẩn ra, khó hiểu nhìn Trình Tri Tinh.

“Không phải ‘mặc vào’ theo nghĩa đen, mà là ‘xuyên vào’.”

Trình Tri Tinh bắt đầu giải thích về “xuyên không,” thao thao bất tuyệt một hồi lâu.

Người đầu tiên hiểu ra lại chính là Chủng Vãn Tình.

“Ý ngươi là, cơ thể của Mạnh Phá Phàm vẫn là của nàng, nhưng linh hồn nàng đã bị thay thế bởi một kẻ khác?”

Môi mỏng của nàng khẽ mím lại, sắc mặt vốn tái nhợt do thương tích càng trở nên trắng bệch, tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ.

“Nhưng theo ta biết, Bắc Cương không có thuật pháp nào có thể làm được điều này.” Gia Nam cũng dần hiểu ra.

“Hơn nữa, nếu đúng như ngươi nói, vậy linh hồn của Mạnh tướng quân đã đi đâu?”

Trình Tri Tinh nhún vai, thở dài:

“Cái đó thì ta cũng không rõ.”

“Hay là chúng ta cứ lặng lẽ đến đế đô, quan sát tình hình trước rồi hẵng đưa ra quyết định?”

Hắn cũng không quá chắc chắn, dù sao hắn và tỷ tỷ ta cũng không thân quen, chưa từng tận mắt gặp nàng, không thể tùy tiện đưa ra kết luận.

“Chủng đại nhân, thân thể của ngài có thể chịu đựng hành trình dài như vậy không?” Gia Nam do dự hỏi.

Chưa kịp nói hết câu, Chủng Vãn Tình đã quả quyết cắt ngang:

“Chúng ta phải nhanh chóng đến đế đô, khống chế Mạnh Phá Phàm. Nếu giả thiết này là thật, vậy thì linh hồn xa lạ kia không chỉ là mối họa cho Bắc Cương, mà còn là mối nguy hiểm lớn cho cả Đại Ngu.”

Ta nhìn thương tích đầy mình của nàng, vừa định nói gì đó, ánh mắt duy nhất còn lại của nàng chợt lóe lên tia sắc bén:

“Nếu chuyện Mạnh Phá Phàm làm trong nửa tháng qua bị vạch trần, hậu quả sẽ thế nào, ngươi hẳn cũng hiểu rõ.”

“Chờ đợi tỷ tỷ ngươi và ngươi, chính là đại họa diệt môn.”

Nàng dừng một chút, giọng nói càng lạnh lẽo hơn:

“Ngươi nên cầu trời khấn Phật, mong rằng trước khi chúng ta đến đế đô, Mạnh Phá Phàm sẽ không gây thêm đại họa nào nữa.”

Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhưng cả người ta lại toát mồ hôi lạnh.

Hệ thống quan lại của Đại Ngu xưa nay vẫn do văn thần nắm quyền, mà Chủng Vãn Tình chính là văn thần cấp cao nhất tại Bắc Cương, được phong nhất phẩm.

Nếu tỷ tỷ ta thực sự đã bắt tay với Hung Nô, khiến Chủng Vãn Tình bị đoạt mất một mắt, đánh gãy hai chân—dù cho đây không phải là ý muốn của tỷ tỷ, một khi chuyện này bị đưa ra triều đình, nó sẽ đẩy toàn bộ gia tộc Mạnh thị xuống vực sâu không đáy.

Đến lúc đó, đừng nói ta không thể cứu tỷ tỷ, ngay cả Hoàng đế cũng chưa chắc có thể bảo toàn mạng sống cho Mạnh gia!

Bộ này hơi dài, còn nữa tối Cá lên tiếp nha