Chương 2 - Viễn Giá Hung Nô

Tỷ tỷ múa kiếm trong sân, còn ta ngồi bên thêu hoa.

Là thời gian đẹp đẽ biết bao…

Ta say sưa ngắm nhìn khung cảnh ấy, muốn đưa tay chạm vào, thì cảnh tượng đột nhiên biến đổi.

Quan sơn như thiết, thiên địa có tuyết.

A Thu đứng trên cao, khóe môi mang theo ý cười lạnh lùng, kéo cung, bắn thẳng một mũi tên về phía ta đang tháo chạy.

Ngay khi mũi tên sắp bắn trúng, đột nhiên ta cảm thấy có thứ gì mát lạnh vỗ lên mặt.

Lần nữa mở mắt ra, không còn là mộng cảnh.

Thiếu niên tuấn mỹ kia đang nhìn ta, vẻ mặt đắc ý, giơ tay trái lên, nhúng chút nước mát, lại vỗ lên mặt ta thêm lần nữa.

“Này, ngươi sốt đã lui rồi, còn không chịu tỉnh, chẳng lẽ muốn bám lấy bọn ta?”

Ta há miệng, giọng khàn đặc đến chính ta cũng giật mình:

“Ngươi là ai?”

Thiếu niên đưa cho ta chén nước nóng, rồi nhe răng cười:

“Ta họ Trình, tên gọi Tri Tinh.”

Trình Tri Tinh không giống những công tử quyền quý kiêu kỳ trong đế đô, hắn hoạt bát, không có tâm cơ, dù miệng thì nói phòng bị ta – một nữ tử Đại Ngu, nhưng chẳng mấy chốc đã khai sạch thân phận của mình.

Bộ lạc này tên là Đinh Linh bộ lạc, dân số không quá tám trăm người, là một bộ lạc nhỏ bị kẹt giữa Hung Nô và Đại Ngu, không đắc tội nổi cả hai bên.

Bọn họ không dám chăn nuôi.

Bởi vì Đại Ngu lo sợ họ nhân cơ hội thả súc vật để Hung Nô trà trộn do thám Bắc Cương.

Hung Nô thì lại đợi cừu non, ngựa con lớn lên, rồi mang đao đến đòi cướp.

“Vậy bộ lạc các ngươi sống dựa vào đâu?” Ta tò mò nhìn Trình Tri Tinh.

Còn chưa kịp nghe hắn đáp, một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau:

“Chúng ta sống bằng nghề buôn bán hàng hóa.”

Người nọ có dung mạo mỹ lệ hiếm có, làn da trắng hơn cả sữa bò nơi thảo nguyên.

Nếu không phải vì đôi mắt xanh lục nhạt, các đường nét ôn nhu trên khuôn mặt hắn thực ra rất giống người Giang Nam.

Nhưng bộ y phục dị tộc đã bán đứng hắn.

Dáng vẻ hắn dù nhàn nhã, nhưng lại đang chân trần đứng trong lều ấm áp.

Ta để ý thấy trên mắt cá chân thon gầy trắng trẻo kia có buộc một sợi dây đỏ, trên dây xỏ vài hạt vàng nhỏ.

Một công tử Giang Nam chân chính, tuyệt đối không ăn mặc như vậy.

“Ta là vương của Đinh Linh bộ lạc, cô nương có thể gọi ta là Gia Nam.”

Giọng nói ôn hòa vang lên từ phía trên, người nọ tự giới thiệu bản thân.

Ngoài ra, hắn còn nói một câu khiến ta biến sắc:

“Cô nương chính là Mạnh Trĩ Nô mà Đại Ngu đang truy nã?”

5.

Lật xem đi xem lại lệnh truy nã mà Gia Nam đưa cho ta, ta buộc phải chấp nhận một sự thật.

Dù ta không làm gì sai, ngoan ngoãn đến Bắc Cương hòa thân, vậy mà không chỉ bị đoàn đưa dâu truy sát, mà còn bị Đại Ngu treo thưởng trọng truy nã.

Hơn nữa, tội danh rất mơ hồ, chỉ vỏn vẹn hai chữ:

“Phản quốc.”

Đây quả thực là chuyện hoang đường!

Ta cẩn thận gấp lệnh truy nã cùng bức họa, nhét vào trong tay áo, rồi nhìn Gia Nam và Trình Tri Tinh, hỏi:

“Các ngươi định bắt ta lĩnh thưởng sao?”

Lệnh truy nã này treo thưởng hậu hĩnh, tận mười lăm vạn lượng hoàng kim.

Lần gần nhất quan phủ Đại Ngu treo thưởng cao như vậy là năm mươi năm trước, lúc ấy giang hồ xuất hiện một Ma giáo giáo chủ gi,et người như ngóe, nhuộm đỏ Tam Giang.

Mà dù vậy, kẻ đó đứng đầu bảng truy nã cũng chỉ có mười vạn lượng hoàng kim.

Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối không biết võ công, vậy mà giá treo thưởng còn cao hơn Ma giáo giáo chủ?

Điều khiến ta rợn tóc gáy nhất không phải là con số trên trời kia, mà là một dòng chữ bên dưới:

“Sống ch,et không luận.”

Bất cứ lúc nào, ta cũng có thể bị ai đó chặt đầu mang đi đổi bạc.

Gia Nam không lên tiếng.

Ngược lại, Trình Tri Tinh phất tay cười khà khà:

“Ta là đại trượng phu, sao có thể ức hiếp một tiểu cô nương yếu ớt như ngươi?”

Ta quay sang nhìn Gia Nam.

Hắn đối mắt với ta, trong ánh mắt xanh nhạt mang theo ba phần lạnh lẽo, khóe môi lại nhếch lên:

“Vì Tri Tinh đã nói vậy, cô nương cứ an tâm dưỡng thương đi.”

Đây chính là ngầm đồng ý thu nhận ta.

Ta thở dài một hơi, kéo tay áo trái xuống, che lại chiếc vòng tay bằng tơ vàng đỏ ròng.

Đó là vật tỷ tỷ đặt làm riêng cho ta tại Trân Bảo Các tốt nhất Đế Đô trước khi nàng lên đường ra chiến trường, bên trong giấu cơ quan, có thể phóng ra ám tiễn tẩm kịch độc.

Mũi tiễn trong sợi dây chuyền đã lấy mạng A Thu.

Nếu hai người này có ý đồ xấu, muốn bắt ta đổi lấy tiền thưởng, ta nhất định sẽ khiến bọn họ có đi không có về.

Nhưng… rốt cuộc là ai muốn gi,et ta?

Chuyện này hoàn toàn không hợp lý, từ đầu đến cuối đều có gì đó quỷ dị.

Ta sống trong đế đô đã nhiều năm, gần như chưa từng bước chân ra khỏi cửa. Mỗi tuần, chỉ sai Nguyệt Nha đến thư quán mua những bản tin từ tiền tuyến về để theo dõi tình hình.

Ngoài ra, ta chỉ quanh quẩn trong nhà, khâu vá xiêm y và làm chút đồ ăn vặt cho tỷ tỷ, nhờ người thân tín mang ra biên cương.

Sau khi bị đưa vào cung làm con tin, ta càng duy trì khoảng cách với Hoàng đế Lý Ngang, cẩn thận dè dặt, sợ làm phiền đến bất cứ phi tần nào trong hậu cung.

Những âm mưu tranh đấu thâm hiểm trong mấy quyển thoại bản, ta chưa từng dây dưa nửa phần.

Vậy thì rốt cuộc ta đã đắc tội với ai?

Ta suy nghĩ rất lâu, nhưng không tìm ra đáp án.

Cơn mệt mỏi sau cơn sốt lại ập đến, khiến mí mắt ta nặng trĩu.

Ta lại nhắm mắt, cuộn mình trong tấm chăn, ý thức mơ hồ dần trôi vào giấc ngủ.

Bên tai chỉ còn nghe thấy giọng nói của Trình Tri Tinh:

“Ngươi đói không? Ta lấy chút gì đó cho ngươi ăn… Chờ đã, sao ngươi lại ngủ tiếp?”

“Hết cách với ngươi rồi.”

Trình Tri Tinh vừa lải nhải than phiền, vừa cẩn thận đỡ ta dậy, để ta uống một ít nước ấm.

“Uống chút nước nóng trước, rồi đổ mồ hôi ra.”

Sau khi uống xong, cổ họng ta dễ chịu hơn nhiều, cơn mệt mỏi lại lần nữa kéo đến.

Ta nhắm mắt lại, cuộn mình trong chăn, và chìm vào một giấc ngủ thật sâu…

6.

Những ngày qua, ta có thể bình tĩnh dưỡng thương trong Đinh Linh bộ lạc, cũng là vì ta tin tưởng rằng tỷ tỷ nhất định sẽ phái người đến tìm ta trước một bước.

Đến lúc đó, ta sẽ có cơ hội rửa sạch nỗi oan, đồng thời truy ra kẻ đứng sau âm mưu muốn lấy mạng ta.

Nhưng tờ cáo thị Gia Nam đưa cho ta lại hoàn toàn phá vỡ niềm tin ấy.

Nó không chỉ mang con dấu tư nhân của tỷ tỷ, mà còn có gia huy của Mạnh gia.

Nội dung cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một câu:

“Muội muội của ta phản quốc, ta nguyện đại nghĩa diệt thân.”

“Nếu bắt được, không cần thẩm vấn, cứ gi,et ngay tại chỗ.”

Ta cảm thấy như có tiếng sấm nổ tung trong đầu. Cả người run rẩy, tay cũng cầm không vững, tờ cáo thị suýt chút nữa rơi xuống đất.

Trình Tri Tinh vội giật lấy tờ giấy từ trong lòng ta, đọc qua một hồi rồi lại đưa cho Gia Nam:

“Viết cái gì thế? Ngươi đọc lên đi, ta không biết chữ.”

Gia Nam bất đắc dĩ cười nhẹ, sau đó chậm rãi lặp lại nội dung.

Trình Tri Tinh nghe xong liền nhìn ta bằng ánh mắt đầy thương cảm:

“Ngươi bình thường ở nhà chắc hẳn bị tỷ tỷ ức hiếp không ít nhỉ? Bị cuốn vào tranh đấu giữa con vợ cả và con vợ lẽ cũng thật đáng thương.”

Câu nói này khiến ta lập tức tức giận.

“Ta là đích thứ nữ, cùng tỷ tỷ đồng mẫu đồng phụ.”

Trình Tri Tinh bừng tỉnh:

“Vậy thì chắc chắn là hai tỷ muội tranh giành một nam nhân! Nam nhân kia thích ngươi mà không thích tỷ tỷ ngươi, thế nên nàng ta vì yêu sinh hận, muốn gi,et ngươi!”

Cơn giận của ta đã bốc lên tới đỉnh đầu, nhưng trong bụng lại không có lời nào sắc bén để mắng hắn. Ta chỉ có thể nghiến răng quát lớn:

“Cút ra ngoài!”

Trình Tri Tinh bày ra vẻ mặt ấm ức, không hiểu vì sao ta lại nổi giận:

“Ta có lòng giúp ngươi phân tích…”

Gia Nam không nói lời nào, trực tiếp đẩy hắn ra khỏi lều, sau đó quay sang ta:

“Mạnh cô nương, chúng ta nói chuyện một chút?”

Ta bình ổn lại tâm tình, đáp lại bằng giọng điệu khách sáo nhưng dứt khoát:

“Ta vừa kiểm tra qua, con dấu không phải giả. Nếu vương gia cảm thấy việc thu nhận ta quá nguy hiểm, ta có thể lập tức rời đi.”

Mặc dù thời gian ở Đinh Linh bộ lạc không dài, nhưng ta có thể nhận thấy người dân nơi này rất thiện lương, ai nấy đều đối xử tốt với ta.

Mà hiện tại, ta bị truy nã gắt gao, nếu ở lại đây quá lâu, nhất định sẽ liên lụy đến họ.

Gia Nam nhẹ nhàng lắc đầu:

“Ngươi không muốn biết, vì sao Mạnh tướng quân lại truy sát ngươi sao?”

Câu hỏi này đánh trúng nỗi bất an sâu kín nhất trong lòng ta.

Ta cũng không biết!

Nhưng ta không tin tỷ tỷ lại có thể ra lệnh như vậy.

Ta cúi thấp mắt, cắn răng nói:

“Ta nghĩ tỷ tỷ chỉ bị kẻ gian lừa gạt. Ta muốn về đế đô, nói rõ mọi chuyện với nàng.”

Gia Nam lặng im trong chốc lát, rồi khẽ gật đầu:

“Ta cũng tin nàng không phải loại người đó.”

Hắn nhìn ta, trầm ngâm nói tiếp:

“Mấy ngày nữa là sinh thần của Hoàng đế Đại Ngu. Các bộ lạc thân cận với Đại Ngu đều nhận được chiếu thư, mời đến chúc mừng.”

Ý tứ đã quá rõ ràng.

“Ta có thể trà trộn vào đoàn người đi đế đô, cam đoan không gây thêm phiền phức cho vương gia.”

Ta nhanh chóng tiếp lời.

Đúng lúc này, từ bên ngoài, giọng Trình Tri Tinh lại vang lên:

“Đi đế đô à? Ta cũng muốn đi! Ta muốn đi!”

Sao ở đâu cũng có hắn thế này? Hắn còn nghe trộm được bao nhiêu chuyện nữa?

Ngay cả Gia Nam cũng không nhịn được nữa, đồng thanh cùng ta quát lớn:

“Không được đi!”

Trình Tri Tinh lập tức xị mặt, bày ra vẻ đáng thương nhìn Gia Nam:

“Nam ca ca, cho ta đi đi! Ta sẽ tài trợ phí lộ trình và quà mừng sinh nhật cho Hoàng đế!”