Chương 8 - Vị Trí Bên Cạnh Anh Không Dành Cho Tôi

Anh gầy rộc, bộ vest rộng thùng thình như treo trên người.

Hai mắt đỏ ngầu, tay xách theo một hộp giữ nhiệt, đứng loay hoay ở cuối giường, không dám tiến lại.

“Anh nấu cháo…”

Giọng anh khàn đặc,

“Là loại em thích, bí đỏ với kê…”

Tôi liếc thấy mu bàn tay anh có vết phồng đỏ — dấu vết bỏng còn mới.

Không nói gì.

Anh lóng ngóng múc một bát nhỏ, thổi nguội rồi đưa tới.

Nhưng ngay khi đưa thìa lên, tay anh khựng lại.

Như sực nhớ bác sĩ dặn — tôi hiện không thể tự ăn.

“Anh…”

Anh ấp úng, tai đỏ ửng như đứa trẻ mắc lỗi.

Cuối cùng, Tiểu Lâm cầm lấy bát, dùng tăm bông chấm nước thấm nhẹ môi tôi.

Thẩm Trừng đứng bên cạnh, hai tay xoắn chặt vạt áo, không ngừng xoa nắn — như đang chịu hình phạt.

Người đàn ông từng làm mưa làm gió trên bàn đàm phán, giờ đây lúng túng đến đáng thương.

“Bản xét nghiệm bệnh lý đã có.” Tôi đột ngột lên tiếng.

Anh ngẩng đầu, hoảng hốt.

“Mức độ ác tính… thấp hơn dự đoán.” Tôi nói bình thản.

“Bác sĩ bảo, nếu kết hợp xạ trị, tỷ lệ sống sót sau 5 năm là 30%.”

11

Đồng tử của Thẩm Trừng co rút dữ dội, môi run rẩy, như đang tính xem con số ấy thực sự có ý nghĩa gì.

Cuối cùng, anh chậm rãi quỳ gối bên giường, vùi mặt vào ga giường.

“Đủ rồi… đủ rồi…” Anh nghẹn ngào, “Ba mươi năm… năm mươi năm… anh sẽ ở bên em…”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời đầu hạ xuyên qua tầng mây, đổ bóng loang lổ xuống sàn phòng bệnh.

Quá muộn rồi, Thẩm Trừng.

Khi anh để chiếc nhẫn rơi lăn lóc trong buổi tiệc mừng gọi vốn.

Khi anh chọn Lâm Vãn.

Khi anh xem tất cả những nỗ lực của tôi là điều đương nhiên.

Thì cái người tên Trần Tĩnh, từng sẵn sàng chờ đợi anh cả đời… đã chết rồi.

Ngày xuất viện.

Thẩm Trừng nhất quyết đến đón tôi.

Anh bỏ lại bộ vest thường ngày, mặc áo phông trắng và quần jeans đơn giản — giống hệt dáng vẻ thời đại học.

Thậm chí còn xịt đúng loại nước hoa năm xưa tôi từng tặng anh.

“Về nhà nhé?” Anh hỏi khẽ, ánh mắt vừa hy vọng vừa hồi hộp.

Tôi lắc đầu: “Tới công ty.”

Gương mặt anh thoáng cứng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Được, nghe em.”

Khi xe chạy vào tầng hầm công ty, Thẩm Trừng bỗng nói:

“Anh đã sắp xếp lại văn phòng.”

Thấy tôi nghi hoặc, anh giải thích:

“Anh chuyển về phòng nhỏ hồi khởi nghiệp. Phòng lớn… để lại cho em.”

Lúc ấy tôi mới để ý đến ngón tay áp út của anh — dấu hằn nhẫn cưới vẫn còn đó, nhưng chiếc nhẫn từng thuộc về Lâm Vãn, đã biến mất.

Trong mấy chục giây thang máy đi lên, cả hai đều im lặng.

Thẩm Trừng đứng cách tôi nửa bước, ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi, như sợ chỉ cần chớp mắt, tôi sẽ tan biến.

Khi cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi khựng lại.

Toàn bộ không gian làm việc treo đầy bóng bay màu xanh nhạt và dải ruy băng.

Mỗi bàn làm việc đều có một lọ hoa hướng dương rực rỡ.

Hai bên hành lang dán kín ảnh — từ thời đại học đến những ngày đầu khởi nghiệp — những khoảnh khắc tôi tưởng đã mất, giờ lại được trưng bày trang trọng.

Ở vị trí bắt mắt nhất, là bức ảnh chụp buổi gọi vốn đầu tiên của chúng tôi.

Thẩm Trừng khoác vai tôi, tôi cầm bản hợp đồng, cả hai cười rạng rỡ.

Phía dưới có một dòng chữ viết tay:

“Bắt đầu lại, được không?”

“Anh…” Tôi vừa định nói gì đó thì tiếng hò reo bất ngờ vang lên.

Tất cả nhân viên đứng dậy, vỗ tay như sấm.

Ai đó tung dây kim tuyến.

Có người giơ cao tấm bảng: “Chào mừng chị tĩnh về nhà!”

Đứng đầu hàng là trưởng phòng marketing, tay ôm một chiếc bánh kem — phía trên được viết bằng kem đường: “Gửi tặng chị Tĩnh.”

Đó là biệt danh mọi người gọi tôi thuở ban đầu.

Thẩm Trừng đứng bên tôi, mắt sáng long lanh:

“Chào mừng em trở về, Tĩnh Tĩnh.”

Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như quay ngược.

Trở về cái thuở đầy máu lửa và giấc mơ.

Trở về tuổi trẻ từng tin vào hai chữ “mãi mãi”.

Tôi hít sâu một hơi, trong ánh mắt mong đợi của mọi người, bước chậm rãi đến chiếc bánh kem ấy.

Rồi, dưới ánh nhìn của cả phòng, tôi nhẹ nhàng thổi tắt cây nến trên bánh.

“Cảm ơn.” Tôi nói.

“Nhưng có những thứ… một khi đã tắt rồi, là không thể thắp lại nữa.”

Tiếng vỗ tay ngừng bặt.

Nụ cười trên mặt Thẩm Trừng cứng lại, rồi tan dần thành một màu trắng bệch.

Tôi chuyển về sống với ba mẹ.

Thẩm Trừng vẫn nhắn tin mỗi ngày.

Có khi là tình hình công ty.

Có khi chỉ là một câu đơn giản:

“Trời mưa rồi, nhớ mặc thêm áo.”

Tôi hiếm khi trả lời, nhưng anh không hề nản.

Cho đến một đêm muộn.

Điện thoại rung lên.

“Tĩnh Tĩnh, anh đang dưới nhà em. Chỉ năm phút thôi, được không?”

Ngoài cửa sổ, quả thật có một chiếc xe đỗ đó.

Bóng người trên ghế lái mờ mờ ẩn hiện.

Tôi khoác áo, đi xuống.

Gió thu đã lạnh hẳn.

Thẩm Trừng tựa vào cửa xe, tay cầm một lon bia.

Thấy tôi, anh hoảng hốt giấu lon bia ra sau lưng, như một học sinh trung học bị bắt quả tang.

“Uống rượu rồi còn lái xe?” Tôi nhíu mày.

12

Anh lắc đầu: “Anh gọi tài xế rồi.”

Dừng lại một nhịp, anh bổ sung:

“Nửa năm nay, anh đã bỏ được rất nhiều thứ.”

Dưới ánh trăng, đường nét gương mặt anh sắc lạnh lạ thường.

Gương mặt từng tràn đầy tự tin năm nào, nay đã xuất hiện những nếp nhăn mệt mỏi.

Chiếc áo vest lỏng lẻo khoác trên người, lộ ra chiếc sơ mi bên trong đã nhàu nát.

“Có chuyện gì?” tôi hỏi.

Thẩm Trừng nuốt khan vài lần, rồi bất ngờ lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo.

Bên trong là chiếc nhẫn bạch kim năm đại học.

“Anh…” Giọng anh run rẩy dữ dội, “Anh biết giờ nói ra mấy lời này thật nực cười, nhưng mà…”

Anh quỳ một gối xuống, trong bãi đỗ xe vắng lặng, tư thế đó càng trở nên vô cùng buồn cười.

“Trần Tĩnh, xin em… cho anh thêm một cơ hội.” Anh ngẩng đầu, nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng.

“Anh thề, lần này…”

“Thẩm Trừng.” Tôi cắt lời anh.

“Bác sĩ nói, khối u của tôi có thể tái phát.”

“Anh biết!” Anh bật thốt, đầy vội vã. “Anh không quan tâm!”

“Nhưng tôi quan tâm.” Tôi bình tĩnh nhìn anh.

“Thời gian còn lại, tôi muốn sống cho chính mình.”

Đôi gối của Thẩm Trừng nện xuống nền xi măng, như thể sức lực bị rút cạn.

Môi anh run rẩy, nhưng không thể phát ra lời nào.

“Về đi.” Tôi xoay người.

“Đừng đến nữa.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)