Chương 9 - Vị Trí Bên Cạnh Anh Không Dành Cho Tôi
Tôi bước đi, và sau lưng là một tiếng nghẹn ngào như dã thú bị thương bật lên.
Tôi không quay đầu lại.
Lần gặp lại Thẩm Trừng là nửa năm sau, tại hội nghị ngành.
Lần đầu tiên tôi xuất hiện công khai sau hồi phục, tôi chọn một bộ vest đen tối giản nhất.
Vừa bước vào hội trường, tôi liền cảm nhận được một ánh mắt cháy bỏng.
Thẩm Trừng đứng ở góc xa, cạnh vài nhà đầu tư.
Anh gầy gò đến gần như biến dạng, vest rộng thùng thình. Nhưng ánh mắt không hề rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
Đến giờ nghỉ, anh bưng hai ly cà phê bước tới.
“Cà phê đen, không đường.” Anh đưa tôi một ly, giọng nhỏ nhẹ. “Còn nhớ không?”
Tôi nhận lấy, gật đầu cảm ơn.
Chúng tôi rơi vào một khoảng lặng ngượng ngập.
“Trông em khỏe hơn nhiều.” Anh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ừ. Kết quả tái khám tốt.”
Lại một lần im lặng.
“Công ty dạo này…”
“Thẩm Trừng.” Tôi ngắt lời anh. “Không cần thế này.”
Vai anh khẽ trùng xuống, ngón tay vô thức miết nhẹ vành ly:
“Anh chỉ là… không biết còn có thể nói gì.”
Từ xa có người gọi tên anh.
Thẩm Trừng ngẩng lên như được tha, nhưng mãi vẫn không rời bước.
“Đi đi.” Tôi nói. “Có người đang đợi anh.”
Anh nhìn tôi thật sâu, rồi cuối cùng quay lưng rời đi.
Dáng lưng vẫn thẳng, nhưng lặng lẽ đến nao lòng.
Tôi từ chối tiệc ăn mừng sau hội nghị.
Trời đổ mưa nhẹ khi tôi bước ra khỏi khách sạn.
Đang định gọi xe, một chiếc ô đen bất ngờ che lên đầu tôi.
“Để anh đưa em về.”
Thẩm Trừng không biết từ lúc nào đã đến bên tôi.
“Chỉ lần này thôi.”
Khuôn mặt anh dưới màn mưa mờ mịt, không còn rõ nét.
Bên trong xe đang phát bài hát mà chúng tôi từng mê mẩn thời đại học —
“Mười năm” của Trần Dịch Tấn.
Thẩm Trừng gõ nhịp nhẹ lên vô lăng, đến đoạn điệp khúc, giọng anh nghẹn lại.
Đèn đỏ bật sáng, anh quay sang tôi:
“Thật ra… anh luôn muốn hỏi…”
“Hỏi gì?”
“Nếu như… nếu như không có khối u đó…”
Giọng anh rất nhẹ, gần như thì thầm:
“Em có tha thứ cho anh không?”
Tiếng gạt nước đều đều vang lên giữa khoảng im lặng.
“Không.” Tôi cuối cùng trả lời.
Đèn xanh sáng lên.
Thẩm Trừng đạp chân ga.
Những hạt mưa ngoài cửa sổ kéo thành dòng, như những giọt nước mắt không bao giờ cạn.
“Anh hiểu rồi.” Anh nói.
Ba tháng sau, tôi nhận được đơn từ chức của Thẩm Trừng.
Anh bán hết cổ phần, thành lập một quỹ nghiên cứu về u não.
Người đóng góp đầu tiên, ký tên là:
“Tội nhân của CJ.”
Nửa năm sau đó, tôi đọc được một bài báo cáo khoa học về chẩn đoán sớm u nguyên bào thần kinh đệm, đăng trên tạp chí y khoa.
Tác giả liên hệ ghi là: Thẩm Trừng
Dòng cảm ơn duy nhất trong bài viết:
“To J, who taught me the real meaning of persistence.”
(Gửi J – người đã dạy tôi ý nghĩa thật sự của kiên định.)
Cùng ngày, trợ lý báo lại cho tôi:
Thẩm Trừng đã đi châu Phi.
Tham gia cùng đội ngũ bác sĩ không biên giới, tới vùng dịch nguy hiểm nhất.
Tôi nhìn bức ảnh tốt nghiệp cũ kỹ trên bàn, nhẹ nhàng phủi lớp bụi mỏng.
Trong ảnh, Thẩm Trừng của tuổi 20 khoác vai tôi, nụ cười rạng rỡ đến chói mắt.
Ngoài cửa sổ, nắng đầu hạ vừa đủ.
[Toàn văn hoàn]