Chương 3 - Vị Trí Bên Cạnh Anh Không Dành Cho Tôi

Rồi dừng lại một nhịp:

“Và báo với phòng nhân sự, tôi xin nghỉ bệnh, thời hạn chưa xác định.”

Thủ tục nhập viện được làm trong im lặng.

Phòng bệnh đơn cao cấp, ngoài cửa sổ là bầu trời xám xịt.

Hàng loạt cuộc kiểm tra nối tiếp nhau như một cuộc tra tấn không hồi kết.

Khi kim sinh thiết chọc vào sau gáy, tôi cắn chặt môi, nếm được vị tanh của máu.

Chiều hôm nhận kết quả, Thẩm Trừng đến.

Anh đứng ở cửa phòng bệnh, vest chỉnh tề, hoàn toàn lạc điệu với không khí xung quanh.

Tay xách giỏ hoa quả gói kỹ càng, trông như hàng xa xỉ.

“Nghe nói em bị bệnh.” Anh bước vào, giọng cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại không ngừng lướt qua bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình và khuôn mặt trắng bệch của tôi.

“Làm sao vậy? Căng thẳng quá à?”

4

Tôi đặt bản kết quả giải phẫu bệnh vừa nhận được nhẹ nhàng dưới gối.

U nguyên bào thần kinh đệm, cấp IV.

Loại ác tính nhất, tiên lượng tệ nhất.

Giọng nói bình tĩnh của bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai:

“Cô Trần, ca phẫu thuật này có rủi ro cực cao. Khối u nằm sâu, lại áp sát vùng chức năng. Dù có thành công… thì khả năng tái phát cũng…”

“Chỉ là bệnh vặt thôi.” Tôi nhếch môi, liếc nhìn anh. “Phiền Tổng Giám đốc Thẩm quan tâm.”

Lông mày anh thoáng nhíu lại, rất nhẹ, dường như không quen với cách xưng hô xa cách này của tôi.

“Tĩnh… Trần Tĩnh, em cần gì cứ nói.”

“Không cần.” Tôi cắt lời, chỉ tay về phía giỏ trái cây.

“Mang cái này về đi, bác sĩ nói tạm thời không được ăn đồ lạnh.”

Không khí đặc lại.

Anh đặt lại giỏ, đứng lúng túng bên mép giường.

Lâm Vãn… cũng rất lo cho em.”

“Thật sao?” Tôi ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh dừng lại trên gương mặt anh.

“Vậy phiền chuyển lời cảm ơn tới Giám đốc Lâm giúp tôi.”

Thẩm Trừng như bị đâm một nhát, giọng trầm xuống:

“Trần Tĩnh, em nhất định phải nói chuyện kiểu này sao?”

“Chứ còn sao nữa?” Tôi hỏi ngược lại.

“Giống như mười năm qua hết lòng hết dạ với anh, để rồi tận mắt nhìn anh đem tất cả những gì tôi có — cả lời hứa — nhẹ nhàng trao cho người khác?”

Sắc mặt anh thay đổi, môi mím chặt.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại tiếng máy móc kêu đều đặn.

Rất lâu sau, như nhớ ra điều gì, anh lúng túng chuyển chủ đề:

“Thứ Tư tuần sau là…”

Anh khựng lại.

“Là gì?” Tôi thay anh nói tiếp, giọng không biểu lộ cảm xúc.

“Không có gì.” Anh dời mắt đi. “Em nghỉ ngơi đi.”

Anh gần như bỏ chạy khỏi phòng.

Tôi nhìn bóng lưng anh khuất dần ngoài cửa.

Bản báo cáo dưới gối cấn vào lưng, lạnh lẽo và cứng nhắc.

Thứ Tư tuần sau vốn là ngày chúng tôi hẹn đi đăng ký kết hôn.

Đêm hè oi ả mười năm trước.

Sân thượng sau kỳ thi đại học, bia rẻ tiền nổi bọt lách tách trên đầu lưỡi.

Đôi mắt Thẩm Trừng lúc ấy sáng lạ thường, phản chiếu ánh đèn thành phố lấp lánh.

Anh nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay nóng hổi:

“Tĩnh Tĩnh, đợi đến ngày công ty chúng ta niêm yết, anh sẽ cưới em! Anh muốn cho cả thành phố biết, Trần Tĩnh là người vợ mà Thẩm Trừng này phải đánh đổi bằng cả mạng sống để có được!”

Lời thề của tuổi trẻ, mang theo mồ hôi và vị bia đắng, nóng bỏng như muốn thiêu đốt năm tháng.

Giờ thì công ty đã niêm yết.

Còn người “đánh đổi cả mạng sống” ấy — lại xem lời hứa như tờ giấy lộn.

Thẩm Trừng bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong bệnh viện.

Có lúc mang theo bó hoa.

Có khi là bát canh hầm nói là do đầu bếp riêng nhà họ Lâm nấu.

Anh ngồi bên chiếc ghế cạnh giường bệnh, cố gắng tìm chủ đề để nói.

Dự án mới của công ty, biến động trong hội đồng quản trị, thậm chí cả… thời tiết.

Xa cách nhưng lại gượng gạo.

Như thể đang hoàn thành một nhiệm vụ bắt buộc.

Cho đến hôm đó.

Y tá vào phòng kiểm tra như thường lệ, tiện miệng hỏi:

“Cô Trần, giấy ủy quyền phẫu thuật và bản cam kết rủi ro trước mổ đã có người nhà ký chưa ạ?”

Thẩm Trừng đang gọt táo thì khựng lại, suýt chút nữa cứa vào tay.

Anh ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn tôi:

“Phẫu thuật? Em định mổ gì?”

Y tá nhận ra mình lỡ lời, vội vã im bặt rồi rút lui.

Trong phòng bệnh, im lặng đến mức nghe được cả tiếng tim đập.

“Trần Tĩnh…” Giọng Thẩm Trừng căng thẳng, mang theo rung động mà chính anh cũng không nhận ra.

“Em rốt cuộc bị bệnh gì?”

Tôi tựa vào đầu giường, ánh mắt dõi ra khung cửa sổ — nơi một con chim nhỏ đang vật lộn bay qua bầu trời xám xịt.

“Không có gì, chỉ là một khối u nhỏ.”

“Vị trí… không đẹp lắm.” Tôi nói thêm, giọng điềm nhiên như đang kể chuyện của ai khác.

“Phải mổ não để lấy ra.”

Bộp.

5

Quả táo gọt dở rơi xuống đất, lăn tới tận góc tường.

Sắc mặt Thẩm Trừng trong nháy mắt tái nhợt, còn trắng hơn cả ga giường.

Anh bật dậy, chân ghế cào mạnh lên sàn nhà bóng loáng, phát ra âm thanh chói tai.

“Mổ não?!”

Anh như con thú bị chọc giận, lao đến bên giường, cúi người nắm chặt vai tôi, siết đến mức đau điếng:

“Em gọi cái này là bệnh vặt à?! Trần Tĩnh! Báo cáo bệnh lý đâu? Đưa anh xem!”

Mắt anh đỏ bừng, ngập tràn hoảng loạn và đau đớn mà tôi chưa từng thấy.

Chỉ tiếc — cơn đau đớn này đến quá muộn, và quá giả tạo.

Tôi gạt tay anh ra, lấy tờ kết quả đã bị vò nhăn rồi vuốt phẳng, rút từ dưới gối ra đưa cho anh.

“U nguyên bào thần kinh đệm, cấp IV.” Tôi đọc rõ từng chữ.

Thẩm Trừng như bị bỏng, giật lấy tờ giấy.

Ngón tay anh run rẩy dữ dội, giấy trong tay kêu sột soạt không ngừng.

Ánh mắt dán chặt vào những dòng chữ in đậm đen sì: “Ác tính, xâm lấn cao, tiên lượng cực xấu.”

Thời gian như ngưng đọng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)