Chương 6 - Tuyết Lê Ngạo Cốt

TUYẾT LÊ NGẠO CỐT (6/?)

Tác giả: 甜酒酿雪梨

Nguồn: Zhihu

Edit: Ú nu phơi nắng

Bản edit này được đăng với mục đích phi thương mại. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức, xin cảm ơn!

———

14.

Mục đích của ta đã đạt được, không cần phải che giấu nữa.

“Đúng vây, ta đã từng mơ một giấc mộng, nhìn thấy hoàng thượng không may qua đời vì tái phát bệnh tim, vậy nên ta đã cố gắng tìm cách cứu ngài ấy.”

Nhưng thế tử không hề quan tâm đến việc tại sao ta lại dự đoán được tương lai.

Hắn nắm chặt vạt áo của mình, nói:

“Nguyên Nghi La, đây là lần thứ ba ngươi lợi dụng ta.”

“Ta đối xử với ngươi không tốt sao? Chẳng lẽ ngươi không có tâm để cảm nhận được?”

“Sao ta có thể không có tâm được chứ? Hoàng thượng gặp chuyện không may khi đang đi dạo cùng thế tử, ngài khó tránh khỏi việc bị giận chó đánh mèo, ta làm như vậy cũng là để giúp đỡ ngài.”

“Ngươi!”

Thế tử tức giận quay đầu bỏ đi, không thèm để ý đến ta nữa.

Ta muốn chiều theo cơn nóng nảy của hắn, nhưng hắn cứ thế mà bỏ đi.

Tin ta có công cứu giá lan truyền ồn ào huyên náo khắp nơi, khi truyền đến tai tỷ tỷ, nàng vô tình làm đổ chén trà.

“Nguyên Nghi La sao có thế xứng đáng với cái danh huyện chúa được?”

Trong lòng tỷ tỷ khó chịu, nàng có một thân ngạo cốt thì phải cam chịu làm thiếp, ta chỉ là lá xanh làm nền cho nàng lại bỗng nhiên trở thành huyện chúa, đúng là ông trời bất công.

Tỷ tỷ càng nghĩ càng tức giận, hơn nữa hiện giờ nàng có thai, biểu thiếu gia đối xử với nàng rất tốt, khiến nàng sinh ra những suy nghĩ không nên có.

Tỷ tỷ chỉ vào đứa con trong bụng, nước mắt lưng tròng mà nói:

“Thẩm lang, chàng đã nói yêu ta, bây giờ ta lại mang thai cốt nhục của chàng, sao chàng có thể để ta làm thiếp được?”

“Muội muội của ta có thể trở thành huyện chúa, ta không thể làm thiếp được. Thẩm lang, chàng nhất định phải chuẩn bị sính lễ cưới hỏi ta đoàng hoàng!”

Tuy ngày thường biểu thiếu gia hành sự hoang đường tùy ý, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới một nha hoàn làm vợ.

Tỷ tỷ vuốt bụng giận dữ nói:

“Nếu chàng không muốn cưới ta, vậy thì ta sẽ bỏ đứa nhỏ này!”

Biểu thiếu gia nghĩ tỷ tỷ chỉ đang nói đùa, lập tức đồng ý mà không suy nghĩ sâu xa.

Trước khi rời khỏi Vương phủ, ta đặc biệt đi gặp tỷ tỷ một lần.

15.

Tỷ tỷ vừa mới uống xong canh an thai, nhìn thấy ta bước vào, sắc mặt liền thay đổi.

Nàng vẫn thẳng lưng như cũ, hếch mặt lên hỏi ta:

“Muội muội tới tìm ta để khoe khoang sao?”

“Chỉ sợ là ngươi nhầm rồi, qua mấy ngày nữa ta sẽ gả cho Thẩm lang làm phu thê chính thức.”

“Thẩm lang nói sẽ xin hoàng thượng ban cho ta cáo mệnh. Sau này dù ngươi là huyện chúa, nhưng ta cũng là cáo mệnh phu nhân, ngươi cũng không cao quý hơn ta được bao nhiêu đâu!”

Ta cảm thấy hơi buồn cười:

“Tỷ tỷ còn đang mơ mộng sao? Mấy hôm trước Vương phi vừa mới sắp xếp cho biểu thiếu gia đi xem mắt, đã nhìn trúng được trưởng nữ nhà Cố thị lang.”

“Hai người đã trao đổi thiếp canh, không lâu nữa sẽ bái đường thành hôn, chẳng lẽ tỷ tỷ không biết việc này?”

Tỷ tỷ sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười:

“Ngươi bịa chuyện lừa ta làm gì chứ?”

Ta không đáp lại mà chỉ bình tĩnh nhìn tỷ tỷ.

Một lúc lâu sau, cuối cùng tỷ tỷ cũng không cười nổi nữa,

“Ngươi nghiêm túc đấy à?”

“Tỷ tỷ chỉ cần phái người đi nghe ngóng một chút là biết được ta có nói thật hay không mà?”

Sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt.

“Không thể nào! Rõ ràng Thẩm lang đã đồng ý sẽ cưới ta làm vợ!”

“Đó chỉ là lời chót lưỡi đầu môi thôi, sao tỷ tỷ lại dễ tin người vậy?”

Ta biết trong lòng nàng coi trọng nhất chuyện gì, cho nên không chút lưu tình mà chọc ngoáy vào miệng vết thương của nàng.

“Biểu thiếu gia sao có thể bỏ qua tiểu thư nhà quan để cưới một nha hoàn thấp kém về làm vợ cơ chứ?”

“Vậy ngươi thì sao?”

Tỷ tỷ hỏi ta:

“Ngươi cũng chỉ là nha hoàn, sao ngươi có thể sống tốt được?”

“Ta vốn muốn mượn lực để trèo lên cành cao, nhưng lại chưa bao giờ muốn bám vào cành cao để sống sót.”

“Cành cao không vững chắc, ta muốn tự làm chỗ dựa cho chính mình.”

Một thoáng im lặng thoảng qua, tỷ tỷ đột nhiên bật cười:

“Nguyên Nghi La, ngươi chỉ nhất thời gặp may mà thôi, còn dám đến trước mặt ta nói đạo lý sao?”

“Hiện giờ ta đang mang thai đứa con duy nhất của Thẩm lang, thái y đã nói đó là con trai. Tương lai của ta rất sáng lạn, còn ngươi chỉ có cái danh huyện chúa nhỏ nhoi, ngươi dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy?”

Ta ung dung đứng dậy rời đi:

“Vậy ta liền chống mắt chờ xem tương lai tỷ tỷ sẽ sáng lạn như thế nào.”

Nha hoàn bên người nhỏ giọng nhắc nhở nàng:

“Di nương, dù sao nàng ta cũng là Đoan Dương huyện chúa do hoàng thượng đích thân ban danh. Nếu nàng ta chịu ra tay giúp đỡ ngài thì việc được nâng thành lương thiếp chỉ là chuyện nhỏ.”

“Dù sao ngài cũng là tỷ tỷ của nàng, không bằng nhượng bộ một chút để thỉnh cầu nàng ta giúp đỡ đi.”

Tỷ tỷ nghe xong tức giận đến mức đập bàn:

“Ngươi đang nói nhảm gì vậy?”

“Ta vốn là người có cốt khí, sao có thể chủ động hạ mình cầu xin muội muội được?”

Ta rời đi mà đầu không ngoảnh lại.

Nàng sẽ phải cầu xin ta, chỉ là thời điểm đó chưa đến thôi!

16.

Trước khi ta rời khỏi Vương phủ, cuối cùng thế tử cũng chịu đến gặp ta.

“Nguyên Nghi La, ngươi không chịu gả cho ta có phải vì cảm thấy ta quá nham hiểm đúng không?”

Ta buồn cười nói:

“Mặc dù ta thường xuyên khen ngợi ngài quá mức, nhưng một phần trong đó là ta thật lòng. Ta thật sự không thấy thế tử có gì đáng sợ, ngược lại thì trong lòng ta thế tử là người rất tốt!”

Thế tử nhẹ nhàng thở ra, hỏi lại ta:

“Vậy sao ngươi không chịu gả cho ta?”

Ta nên nói với hắn như thế nào đây?

Suy nghĩ một lúc, ta nói thẳng:

“Bây giờ ta chưa có ý định lấy chồng. Ta chỉ muốn được tự do làm những gì mình muốn.”

Thế tử trầm ngâm không nói gì, rốt cuộc cũng phải để ta đi.

Không lâu sau, tin tức biểu thiếu gia sắp thành thân truyền đến chỗ ta.

Thẩm gia là danh gia vọng tộc, không thể để lộ ra tin tức biểu thiếu gia chưa vợ mà đã có thiếp thất mang thai trước, đành vội vàng sắp xếp cho biểu thiếu gia sớm thành thân.

Cô nương được chọn đúng là nữ nhi nhà Cố thị lang.

Ta nghe nói tỷ tỷ đã náo loạn mấy lần, nhưng mỗi lần đều không gây ra được tí sóng gió gì.

Vào đêm biểu thiếu gia thành thân, tỷ tỷ lấy cớ thai nhi trong bụng không khỏe, muốn nha hoàn gọi biểu thiếu gia đến phòng mình.

Tiếc là Cố thị cũng chẳng phải người hiền lành, thấy thiếp thất dám to gan khiêu khích mình thì lập tức dùng cái danh chủ mẫu để tra tấn nàng.

Đúng lúc này, một nha hoàn trong số bốn vị cô nương mà ta từng đưa cho biểu thiếu gia được đại phu chẩn ra có thai.

Biểu thiếu gia vui mừng ra mặt, tỷ tỷ lại lo lắng trong lòng.

Đứa bé trong bụng nàng đã không phải là con của chủ mẫu, cũng không phải là đứa con duy nhất của biểu thiếu gia, đương nhiên y không còn nâng niu chiều chuộng nàng như trước nữa.

Nhưng đứa con của tỷ tỷ căn bản không thể được sinh ra trên đời.

Tỷ tỷ luôn tự nhận chính mình thân mang ngạo cốt, mỗi ngày đều không an phận thủ thường, còn ngang ngược mà chống đối Cố thị.

Cố thị phạt nàng quỳ dưới ánh nắng chói chang suốt một canh giờ, sau khi phạt xong thì không sao, nhưng buổi tối hôm đó tỷ tỷ đột nhiên bị sảy thai.

Tỷ tỷ sinh non trong phòng mình, khó có thể trách Cố thị được. Hơn nữa, Cố thị là con dâu thân phận cao sang mới cưới vào cửa, tỷ tỷ chỉ là tiện thiếp, Thẩm gia sẽ không đắc tội với Cố thị chỉ vì loại chuyện cỏn con này.

Sau khi mất con, tỷ tỷ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, khiến ngay cả biểu thiếu gia cũng rủ lòng thương xót.

Nhưng dần dần, ngày này qua ngày khác tỷ tỷ vẫn cứ chìm trong đau khổ khóc lóc, biểu thiếu gia cũng bắt đầu cảm thấy tẻ nhạt vô vị, không hề đến phòng nàng nữa.

Tỷ tỷ mất đi sủng ái của nam nhân, lại thêm địa vị thấp kém, chủ mẫu ghét bỏ, cuộc sống của nàng trong Vương phủ trở nên gian nan.

Lại qua một thời gian nữa, tỷ tỷ cuối cùng cũng cẩn thận suy nghĩ về chuyện này.

Nàng đưa ra một quyết định quan trọng - buông bỏ ngạo cốt, cúi đầu khom lưng để giành lấy sủng ái của biểu thiếu gia.

Giống như những kẻ vô liêm sỉ mà tỷ tỷ từng khinh thường, giờ đây nàng cũng vì biểu thiếu gia mà nhảy múa, ca hát, đánh đàn. Thậm chí còn hầu hạ y cùng với những thiếp thất khác.

Tỷ tỷ cũng chủ động xin lỗi Cố thị, nàng khóc lóc mà sám hối cho sai lầm của chính mình, khẩn khoản cầu xin Cố thị bỏ qua chuyện cũ.

Cố thị là người rộng lượng, thấy tỷ tỷ không tiếp tục gây chuyện nữa nên không hề khó xử nàng.

Cuộc sống của tỷ tỷ lại dần trở nên tốt đẹp.

Chỉ là, sao ta có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra được chứ?