Chương 7 - Tuyết Lê Ngạo Cốt

TUYẾT LÊ NGẠO CỐT (7/7)

Tác giả: 甜酒酿雪梨

Nguồn: Zhihu

Edit: Ú nu phơi nắng

Bản edit này được đăng với mục đích phi thương mại. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức, xin cảm ơn!

———

17.

Ta sai người gửi một phong thư cho Cố thị.

Năm đó tỷ tỷ lén lút trộm đồ trong thư phòng, còn vu khống cho ta, ta vẫn luôn nhớ kỹ hết mọi chuyện.

Sau khi rời khỏi Vương phủ, ta lập tức bỏ công bỏ sức ra để tìm kiếm nhân chứng vật chứng.

Phải mất rất lâu mới tìm được người từng mua giấy và bút mực do tỷ tỷ bán ra.

Ta đã tả lại chi tiết sự việc trong thư, đồng thời đưa nhân chứng đến trước mặt Thẩm gia.

Ta cũng dặn dò Cố thị, cần cẩn thận đề phòng với tỷ tỷ.

Sau khi Cố thị nhận được thư, lại trải qua một phiên thẩm tra kỹ càng rồi mới thông báo cho biểu thiếu gia.

Ban đầu biểu thiếu gia không hề tin tưởng vào lời nói của Cố thị.

Lúc trước biểu thiếu gia đột nhiên muốn nạp tỷ tỷ làm thiếp, chính là do y nhìn trúng khí chất thanh tao, một thân ngạo cốt của tỷ tỷ.

Nhưng ai mà biết được, thì ra cô nương mà y vừa mắt lại là một kẻ tay chân bẩn thỉu.

Tỷ tỷ còn muốn cố chấp không nhận, nhưng nhân chứng vật chứng đều đầy đủ cả, nàng hết đường chối cãi.

Vì thế, tỷ tỷ cau mày nói bừa:

“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ta dùng tiền để mua sắm trang điểm cho chính mình thì có gì là không đúng chứ?”

Biểu thiếu gia khiếp sợ mà nhìn nàng, ánh mắt hoàn toàn thất vọng.

Lúc này y mới phát hiện ra, từ đầu đến chân của tỷ tỷ đều là giả dối.

Tỷ tỷ lại thất sủng, nha hoàn trong phủ cũng không còn tôn trọng nàng như trước nữa.

Cho nên, nàng âm thầm quay sang trút hết hận thù lên người Cố thị.

Tỷ tỷ hạ thuốc cho Cố thị, đó là loại thuốc khiến cho nữ tử vĩnh viễn không thể có thai.

May mắn là tính tình Cố thị thận trọng, vừa nhận thấy canh an thai có vị không đúng thì lập tức mời đại phu đến xem thử.

Sau khi điều tra mới biết, đây là bút tích của tỷ tỷ.

Thiếp thất hãm hại chủ mẫu chính là tội tày trời.

Biểu thiếu gia đã sớm vỡ mộng với tỷ tỷ, y chỉ liếc nhìn nàng với ánh mắt chán ghét rồi phất tay áo bỏ đi, ngầm đồng ý cho Cố thị tự mình xử phạt nàng.

Cố thị hạ lệnh cho người hầu dùng gậy đánh chec tỷ tỷ.

Cuối cùng, tỷ tỷ mới nhớ ra nàng còn có một muội muội là ta ở trên đời.

Tỷ tỷ hét lớn:

“Muội muội của ta là huyện chúa cao quý, các ngươi không thể giec ta như vậy được!”

Tỷ tỷ khinh thường ta như vậy, nhưng đến thời khắc sống còn thì nàng lại muốn lợi dụng thanh danh của ta để được sống tiếp.

Cố thị do dự một chút, cũng đành tha mạng cho nàng.

Tỷ tỷ bị đánh 50 trượng rồi ném ra khỏi Vương phủ.

Nàng váng đầu hoa mắt, di chuyển khó khăn, khi đứng dậy lại không chú ý mà ngã xuống hồ nước.

Lúc bị người ta vớt lên, tỷ tỷ đã hít vào thì ít thở ra thì nhiều.

Nàng nắm chặt lấy cổ áo của ân nhân cứu mạng, hổn hển nói nhỏ:

“Muội muội ruột của ta là Đoan Dương huyện chúa, ngươi mau đi báo cho nàng biết tình hình của ta. Nàng nhất định sẽ đến cứu ta và cho ngươi tiền thưởng.”

Vì vậy, ta nhận được tin báo từ tỷ tỷ.

“Huyện chúa, tỷ tỷ của ngài bị thương nặng, nàng vừa rơi xuống nước nhưng may mắn là được ta cứu lên. Ngài mau đến nhìn qua nàng ta một cái đi!”

18.

Cả người tỷ tỷ ướt át, toàn thân đầy máu nằm ngửa trên mặt đất.

Ta chỉ nhìn thoáng qua đã thấy mấy vết thương ghê người trên người nàng.

“Ngươi đến rồi…”

Tỷ tỷ cố hết sức vươn tay ra nắm lấy gấu váy của ta.

Làn váy tơ lụa lập tức bị dính lên đầy máu.

Ta chán ghét lùi lại một bước:

“Tỷ tỷ, ngươi tránh ra một chút, đừng làm bẩn váy của ta!”

Tỷ tỷ biết hiện giờ ta chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng, lập tức biết điều ngoan ngoãn mà rút tay lại.

“Nghi La, ngươi mau đưa ta đến chỗ đại phu đi!”

Ta khoanh tay nhìn xuống:

“Vậy ngươi cầu xin ta đi!”

Nàng hơi giật mình, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ta cầu xin ngươi. Xin ngươi hãy đưa ta đến y quán.”

Ta nở nụ cười:

“Thì ra người có cốt khí như tỷ tỷ cũng sẽ có lúc phải chật vật mà cầu xin người khác.”

Tỷ tỷ đang trong tình trạng nguy kịch, không hề quan tâm đến mấy lời chế giễu của ta.

“Mau.. mang ta đến chỗ đại phu…”

“Tỷ tỷ, ngươi thật sự cho rằng ta đến đây để cứu giúp ngươi sao?”

Ta cười nhẹ rồi rơi nước mắt.

Trong một khoảnh khắc, ta dường như nhìn thấy cảnh tượng từ kiếp trước.

Khi đó ta cũng ngước nhìn nàng như thế, còn hèn mọn cầu xin nàng hãy gọi đại phu cho ta.

Nhưng tỷ tỷ đã nói gì?

À, nàng bảo ta phải tự mình bò đến y quán.

Ta bắt chước giọng điệu của tỷ tỷ, bình tĩnh mà nói:

“Ngươi làm người phải có cốt khí, không thể dễ dàng cầu xin người khác. Cho dù có phải bò thì cũng phải tự mình bò đến y quán.”

Vẻ mặt tỷ tỷ tràn đầy vẻ khó tin:

“Chuyện này thì có liên quan gì đến cốt khí? Ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt ra nhìn ta chết sao?”

Thì ra tỷ tỷ cũng biết chuyện này không hề có gì liên quan đến cốt khí.

Tỷ tỷ cũng biết rõ, nếu không được chữa trị thì nàng sẽ chec.

Chỉ là do roi không đánh vào trên người nàng, cho nên nàng mới không đau.

Lúc này, bốn phía đã có đầy người vây quanh.

Ta cao giọng nói:

“Tỷ tỷ của ta có phẩm hạnh không tốt.”

“Khi nàng làm nha hoàn đã từng trộm bán đồ vật trong phủ, khi làm thiết thất thì hống hách ghen tị. Thậm chí còn dám bỏ thuốc khiến cho chủ mẫu cả đời không thể có thai.”

“Chủ mẫu nhân từ tốt bụng, không hề muốn đánh chec nàng. Thế nhưng loại người bất nhân bất nghĩa như này, cho dù có là tỷ tỷ ruột thịt của ta thì ta cũng sẽ không ra tay cứu giúp.”

Ta vừa nói xong, những người vây xem đã nhanh chóng chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Nếu biết trước nàng ta là loại người như vậy thì ta đã sớm để cho nàng chec đuối rồi.”

“Trông xinh đẹp như vậy mà tâm địa lại quá hung ác, đúng là súc sinh!”

Có người nhổ nước bọt vào nàng, cũng có người ném cả trứng thối ra.

Sắc mặt tỷ tỷ vừa trắng vừa đỏ, lúc này nàng vô cùng xấu hổ và giận dữ.

Ta quay người bỏ đi, mọi người tự động nhường đường cho ta.

Bọn họ xúm lại mắng chửi tỷ tỷ, nhưng khi nói về ta thì hết lời ca ngợi:

“Đoan Dương huyện chúa nổi tiếng là người vị tha và có cốt khí. Tỷ tỷ của nàng cũng được sinh ra từ trong bụng mẹ, sao tính tình hai người lại khác nhau đến vậy chứ?”

Khi quay trở về, tâm trạng của ta rất tốt, thuận tiện bước chân vào nhạc phường nổi tiếng nhất.

Không ngờ rằng, dường như ta lại thấy được tỷ tỷ ở đây.

19.

Dòng người tiến vào nhạc phường chen chúc xô đẩy, ở giữa trung tâm còn có một vũ cơ đang nhảy múa một cách duyên dáng.

Dáng nàng thanh thoát tuyệt đẹp, mỗi khi nâng tay áo lên có thể khiến cho người ta nhìn không rời mắt.

Tiếng đàn dừng lại, bốn phía đều là những tràng pháo tay vang dội.

Tương Vương thậm chí còn ngỏ lời muốn chuộc thân cho nàng ta.

Nhưng mà vào lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh trong trẻo ngọt ngào vang lên.

“Thứ muội của ta từ nhỏ đã thô tục vụng về, làm sao có thể múa tốt điệu múa này?”

Cô nương vừa dứt lời đã nhún người hành lễ, mặc một bộ váy mỏng manh mà bắt đầu nhảy múa.

“Đây không phải là đích nữ của Hình gia sao? Nghe nói nàng không muốn làm vũ cơ lấy sắc hầu người, sau khi vào nhạc phường chỉ đánh đàn chứ không khiêu vũ.”

“Hôm nay là lần đầu tiên nàng hiến vũ đúng không? Đúng là được người dạy dỗ tử tế có khác, thật sự rất đẹp.”

Tà váy trên người nàng quá mỏng, dưới ánh sáng mập mờ có thể hơi thấy được đường cong lả lướt bên trong.

Điệu múa kết thúc, nàng nhíu mày nhìn về phía vũ cơ lúc nãy:

“Thứ muội, ngươi nhìn rõ không? Là do kỹ thuật của ngươi không tốt, vừa rồi còn nhảy sai hai nhịp!”

“Hôm nay ta múa điệu này, không phải là để cướp đi sự chú ý dành cho ngươi. Ta chỉ sợ mọi người bị ngươi che mắt mà lầm tưởng rằng một điệu múa đẹp cũng chỉ nhàm chán như vậy.”

Tương Vương khen nàng múa rất uyển chuyển, còn lên tiếng muốn đưa nàng về Vương phủ.

Ta chứng kiến cô nương kia trở thành tiêu điểm giữa đám người, vũ cơ vừa rồi thì lại không được ai nhắc đến.

Ta đi đến bên người vũ cơ, đưa cho nàng ám khí mà thế tử đã tặng ta.

“Ngươi có ý gì?”

“Cho ngươi, có lẽ sau này ngươi sẽ cần dùng đến nó.”

Đích tỷ của nàng, rất giống tỷ tỷ lúc trước.

Ta nhìn nàng, cũng giống như thấy ta của lúc trước.

Tỷ tỷ vừa coi thường ta, lại vừa muốn giẫm lên đầu ta để khiến nàng tỏa sáng, coi ta như bậc thang giúp nàng trèo lên trên cao.

Có lẽ, vì đã từng bị ướt mưa, nên ta muốn che ô cho người khác.

Ta hy vọng tương lai của nàng sẽ dễ dàng hơn một chút.

Vừa ra khỏi nhạc phường, ta đã nghe thấy tiếng người hò hét.

Bọn họ nói, vị thiếp thất bị Thẩm gia đuổi ra ngoài kia đã chec.

Tỷ tỷ đã chec.

Nàng chec ở trên đường bò đến y quán.

20.

Sau khi trở thành huyện chúa, ta lập tức cho người xây dựng thiện đường, dùng để giúp đỡ người nghèo.

Ta vẫn luôn nhớ rõ tấm lòng nhân ái của một vị quý nhân đã dành cho mẫu thân, cho dù bát cháo đó đã bị tỷ tỷ hất đổ.

Ta còn mở xưởng thêu, tuyển dụng được một đám cô nương về làm việc.

Thế tử lại chạy tới tìm ta, hỏi rằng:

“Nguyên Nghi La, nếu hôn nhân không trói buộc tự do của nàng thì sao?”

Ta không đáp lại hắn, bởi vì ta không nghĩ việc đó có thể trở thành sự thật được.

Thế tử cũng không hỏi lại nữa.

Hắn muốn góp vốn mở thiện đường với ta, cũng muốn tham gia vào cả xưởng thêu.

Ta đồng ý với hắn, dù sao thì thế tử cũng có rất nhiều tiền.

Thiện đường hoạt động rất tốt, xưởng thêu ngày càng mở rộng.

Vào mùa xuân, thế tử đã rải hạt giống hoa lăng tiêu ở quanh thiện đường.

Hoa lăng tiêu có sức sống mạnh mẽ, tự bén rễ nảy mầm mà bò lên trên tường, vươn lên tận mái nhà.

Khi mùa hè đến, hoa lăng tiêu nở rộ rực rỡ, một màu đỏ cam bao phủ toàn bộ bức tường.

Thế tử nắm tay kéo ta đi xem.

“Nguyên Nghi La, bây giờ ta cũng rất thích hoa lăng tiêu.”

“Bởi vì nó và nàng thực sự giống nhau.”

Ta nhìn hoa lăng tiêu đang sinh trưởng mạnh mẽ, nước mắt không hiểu sao lại trào ra.

Làm hoa lăng tiêu có gì không tốt đâu?

Suy cho cùng thì, cuộc sống chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió, phẩm chất yếu kém chưa chắc đã không thể thành công.

(Hoàn)