Chương 5 - Tuyết Lê Ngạo Cốt
TUYẾT LÊ NGẠO CỐT (5/?)
Tác giả: 甜酒酿雪梨
Nguồn: Zhihu
Edit: Ú nu phơi nắng
Bản edit này được đăng với mục đích phi thương mại. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức, xin cảm ơn!
———
12.
Ta đưa bàn tay trái ra trước mặt thế tử.
“Ngài nhìn xem, nó còn chảy máu kìa!”
Thế tử hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi đừng có bán thảm ở trước mặt ta, ta không dễ bị lừa đâu.”
“Không phải bán thảm”, ta ăn ngay nói thật, “Đây là do nô tỳ tự cắt vào tay mình.”
“Nô tì hầu hạ bên người tỷ tỷ quá khó khăn.”
Ta cho thế tử xem đôi bàn tay nứt nẻ vì lao động nặng nhọc suốt mấy ngày qua.
“Là do ta không cam lòng sống một cuộc sống như vậy, muốn tìm một con đường khác cho chính mình.”
Thế tử liếc mắt một cái, đáy mắt dâng lên cảm xúc cuồn cuộn:
“Thế cho nên, ngươi nghĩ ra cách quyến rũ biểu huynh sao?”
“Nếu không thì nô tì có thể làm gì đây?”
“Ngươi không thể bình tĩnh đợi ta sao?”
“Ta vẫn luôn đợi ngài, vốn tưởng rằng thế tử sẽ mau chóng kiếm cớ đưa ta về, nhưng ta cứ đợi, đợi mãi vẫn không chờ được bóng dáng của ngài.”
Ta cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày:
“Nếu chưa từng đợi thì có lẽ ta sẽ không chờ đến hôm nay mới nghĩ cách quyến rũ biểu thiếu gia.”
“Hoàng thượng đột nhiên có hứng muốn ở lại khu săn bắn thêm mấy ngày, hôm nay ta vừa mới về đến nhà. Ta nghe ma ma quản sự nói ngươi bị người mang đi, đến quần áo cũng chưa kịp thay đã vội chạy đến đòi người.”
“Còn ngươi thì sao? Ngoài miệng luôn nói nhớ ta nhưng tay thì lại để cho người khác sờ vào.”
Thế tử bất ngờ cắn mạnh vào vai ta.
Đau đớn trên vai truyền đến, đột nhiên có thứ gì đó được nhét vào trong tay ta.
Đó là một ống nhỏ có chứa mũi tên ở bên trong.
Thế tử ngẩng đầu nhìn ta, liếm liếm vệt máu bên môi:
“Đây là lễ vật đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Mũi tên này rất sắc bén, có thể giec người trong tích tắc.”
Ta nhận lấy ám khí, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ:
“Hôm nay thế tử mang ta đi, chỉ sợ biểu thiếu gia sẽ không vừa lòng.”
“Ta mà phải sợ hắn sao?”
Thế tử cười nhạt, không hề để tâm.
“Ý của nô tì không phải như vậy. Ngài và biểu thiếu gia dù sao cũng là huynh đệ, thực sự không nên vì ta làm tổn thương tình nghĩa.”
Ta ngập ngừng nói tiếp:
“Không thì thế tử chọn lấy vài cô nương xinh đẹp đưa đến phòng biểu thiếu gia, có lẽ ngài ấy sẽ hiểu cho tấm lòng của ngài.”
Thế từ im lặng một lúc rồi mới chậm rãi hỏi lại:
“Ngươi muốn phân bớt sủng ái của tỷ tỷ ngươi sao?”
Đúng vậy.
Với tư cách là thiếp thất, hiện giờ tỷ tỷ không có chỗ dựa sau lưng, nàng chỉ đang cậy vào việc biểu thiếu gia sủng ái mà ngang ngược làm càn.
Nhưng hôm nay ở trong vườn, biểu thiếu gia đã động tâm với ta, sau này chắc chắn y cũng có thể bị người khác thu hút.
Một khi có quá nhiều nữ tử vây quanh y, có lẽ tỷ tỷ sẽ bị biểu thiếu gia bỏ qua ngay lập tức.
Nếu thế thì chỗ dựa của tỷ tỷ cũng sẽ biến mất.
Thế tử nâng cằm ta lên:
“Nguyên Nghi La, đây là lần thứ hai ngươi lợi dụng ta”
“Ngươi còn nói chính mình thích hoa mai, ta thật không nhìn ra ngươi và hai chữ ‘cao khiết’ có gì dính dáng đến nhau!”
Ta nở nụ cười:
“Lời này chỉ để lừa biểu thiếu gia thôi, sao thế tử có thể tin được!”
“Khi còn trẻ ta rất thích hoa lăng tiêu. Ta rất hâm mộ nó, tuy thân dựa tường cao nhưng lại tùy ý vươn mình mà nở rộ một cách rực rỡ.”
“Hoa lăng tiêu?”
Thế tử cân nhắc lời nói của ta một lúc rồi mới buông ta ra:
“Nó khá giống ngươi đấy.”
“Được rồi. Vậy cứ theo ý ngươi mà làm, chọn ra vài cô nương xinh đẹp đưa cho biểu huynh đi.”
Hắn nói xong lại dặn dò thêm một câu:
“Cứ hỏi qua xem các nàng có nguyện ý không. Nếu như nguyện ý thì hãy đưa cho biểu huynh.”
Ta dựa theo ý thích của biểu thiếu gia, chọn ra được bốn cô nương vừa thông minh lại cẩn thận, nói cho họ về sở thích của biểu thiếu gia.
Thừa dịp tỷ tỷ ngủ trưa, ta đem người đưa đến viện biểu thiếu gia.
Sau khi nghe xong ý đồ của ta, biểu thiếu gia không chút nghĩ ngợi liền mở miệng cự tuyệt:
“Biểu đệ làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn cảm thấy loại người nào ta cũng có thể tiếp thu sao?”
Y dùng lời lẽ chính đáng mà nói:
“Ta đã có Kỳ Lý, sao có thể vấn vương bên người khác được nữa?”
Thế nhưng khi thấy rõ dung nhan của bốn vị cô nương, y lại mím môi.
“Nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của biểu đệ, ta cũng không tiện từ chối. Thôi, ngươi để các nàng ở lại đây đi!”
Ta tự mình chọn người, các nàng ai cũng xinh đẹp quyến rũ, không những hiểu biết phong tình mà còn đa tài rộng lượng. Ta không tin biểu thiếu gia có thể bỏ qua được.
Quả nhiên, y nhanh chóng bị các nàng quyến rũ đến nỗi không biết hôm nay là ngày nào, đêm nào.
Ban đầu, biểu thiếu gia còn lo lắng cho cảm thụ của tỷ tỷ, mỗi ngày đều dành thời gian ở riêng với nàng.
Nhưng y còn có bốn vị cô nương đang chờ, dù có quản lý thời gian tốt như thế nào thì cũng phải giảm bớt thời giờ dành cho tỷ tỷ.
Sau khi tỷ tỷ biết được y đã sủng hạnh người khác, lập tức bực mình không thôi.
“Thẩm lang, không phải ngươi nói ngươi chỉ thích mỗi ta sao? Hiện tại ngươi đang làm gì thế?”
Biểu thiếu gia từng thề non hẹn biển với tỷ tỷ, trong lòng áy náy cho nên thường xuyên nhân nhượng với nàng.
Nhưng mấy cô nương khác rất biết lấy lòng. Họ sẽ chơi đùa với y, sẽ mặc những bộ đồ mỏng manh nhảy múa cho y xem, mà tỷ tỷ lúc nào cũng tự nhận trời sinh ngạo cốt, không thể hạ thấp mình đi hầu hạ y như những người khác được.
Theo thời gian trôi qua, biểu thiếu gia dần dần mất kiên nhẫn với tỷ tỷ, không nhịn được mà đi tìm mấy cô nương kia nhiều hơn.
Lần đầu tiên tỷ tỷ đi tìm y, y sẽ trở về phòng cùng tỷ tỷ, dỗ dành nàng một lúc lâu.
Lần thứ hai, lần thứ ba nối tiếp nhau mà đến, biểu thiếu gia đã không còn kiên nhẫn nữa. Y tìm một lý do bất kỳ để đuổi tỷ tỷ đi, đến khi xong việc lại bỏ chút thời gian ra dỗ dành nàng.
Cuối cùng, một chút áy náy trong lòng biểu thiếu gia tan thành mây khói, chỉ vào tỷ tỷ mà lạnh lùng quát lớn:
“Ai cho ngươi lá gan hô to gọi nhỏ với ta?”
“Ngươi là thiếp, các nàng cũng là thiếp, ngươi cũng chẳng cao quý hơn bọn họ đâu! Vậy mà cũng dám ngăn cản ta đến chỗ người khác!”
Hiện giờ trong Vương phủ đều đang bàn tán, nói tỷ tỷ đã mất đi sủng ái, biểu thiếu gia không còn đến viện của nàng nữa.
Tuy là như thế, tỷ tỷ vẫn không rơi vào bước đường cùng.
Bởi vì tỷ tỷ đã được đại phu chẩn đoán có thai.
Đây là đứa con đầu tiên của biểu thiếu gia, y vô cùng coi trọng nó.
Sau một đêm, tỷ tỷ lại được sủng ái, thậm chí còn được ưu ái hơn cả lúc trước.
Nhưng bây giờ ta không có thời gian để bận tâm đến những việc này.
Ta có việc quan trọng hơn phải làm.
Ta cố tình lên kế hoạch tiếp cận thế tử chỉ vì việc đó.
13.
Thế tử nói hắn muốn đi đạp thanh cùng với bạn bè.
“Nguyên Nghi La, ngày mai ta muốn ra khỏi nhà một chuyến, ngươi nhớ đừng chạy lung tung đấy.”
Hắn chỉ vào chiếc vòng vàng đã thưởng cho ta:
“Nếu để ta phát hiện ra ngươi lại đến chỗ biểu huynh, ta sẽ dùng khóa vàng xích chân ngươi lại, sau đó cột ngươi vào bên người mãi mãi.”
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo thế tử,
“Nếu ngài lo lắng thì sao không đưa ta đi cùng?”
“Ngươi?”
Thế tử dường như không hề nghĩ đến chuyện này, từ trước đến nay khi hắn ra cửa chưa bao giờ mang theo nha hoàn.
Ta ngẩng đầu nhìn:
“Chẳng lẽ thế tử không muốn ta bồi tại bên người sao?”
Thế tử bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt nghiền ngẫm:
“Nguyên Nghi La, có phải ngươi không thể sống thiếu ta đúng không?”
Ta vừa định phủ nhận, lại bắt gặp ánh mắt tha thiết của thế tử, lời nói tới bên miệng đành sửa thành hai chữ:
“Đúng vậy.”
Thế tử có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của ta, nhanh chóng quyết định mang ta đi cùng.
“Được rồi! Ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài mở rộng tầm mắt.”
Ta cúi đầu xuống, sợ rằng không thể kìm chế được sự hưng phấn trong lòng.
Thế tử ra ngoại thành đạp thanh cùng một nam tử cao quý khác.
Hắn bảo ta gọi người này là thiếu gia, nhưng ta biết người trước mắt chính là hoàng thượng.
Kiếp trước, hoàng thượng đã đột phát bệnh tim trong lúc dạo chơi ở ngoại thành với thế tử.
Lúc ấy, trong tay hoàng thượng không hề có thuốc, giữa rừng núi hoang vắng cũng không kịp mời đại phu, khiến cho người đột ngột qua đời ở tuổi 23.
Sau khi được sống lại, ta vẫn luôn ghi nhớ điều này.
Ta sử dụng tiền thưởng mà thế tử ban cho để mua thuốc chữa bệnh tim, luôn mang bên mình.
Ta muốn bất chấp hết thảy để giành giật được cái danh ‘có công cứu giá’.
Quả nhiên, khi hoàng thượng và thế tử leo núi được nửa đường đã dừng lại bên thác nước.
Hai người còn đang ngắm nhìn sự hùng vĩ của thác nước thì hoàng thượng bỗng nhiên ôm ngực rồi lập tức ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ.
Thái giám đi theo phía sau vội kêu lên:
“Có lẽ hoàng thượng bị bộc phát bệnh tim!”
Thế tử đặt hoàng thượng nằm xuống đất, quay sang hô lớn:
“Thuốc đâu?”
Các thái giám nhìn nhau, lúng ta lúng túng rồi đáp lời:
“Không, không mang theo…”
Sắc mặt thế tử xanh mét, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nâng cằm hoàng thượng lên, cố gắng khiến ngài dễ thở hơn một chút.
Đúng lúc này, ta lấy ra loại thuốc đã chuẩn bị từ lâu thành kính dâng lên.
“Ta có thuốc chữa bệnh tim ở đây.”
Thế tử nghi ngờ nhìn ta, nhưng hắn vẫn đưa tay ra lấy thuốc.
Các thái giám vội vàng ngăn cản:
“Thế tử, không thể cho hoàng thượng dùng thuốc lung tung được đâu ạ!”
“Cho nên, các ngươi muốn trơ mắt ra nhìn hoàng thượng chec bất đắc kỳ tử sao?”
Thế tử nhanh chóng đưa ra quyết định, không hề nghi ngờ nguồn gốc của thuốc nữa mà trực tiếp đưa thuốc đến bên miệng hoàng thượng.
Quả nhiên là thuốc quý, phải dùng nhiều tiền mới mua được nên hiệu quả cũng rất tốt.
Không lâu sau, hơi thở của hoàng thượng trở nên thông thuận, sắc mặt cũng dần dần phục hồi như thường.
Sau khi hoàn toàn bình phục, thái giám thân cận đã tiến lên báo cáo lại tất cả mọi chuyện vừa phát sinh.
Hoàng thượng vẫy tay với ta:
“Sao ngươi lại mang theo thuốc trị bệnh tim bên người?”
“Nô tì vốn có bệnh tim từ lúc mới sinh ra, vốn dĩ thường xuyên phải mang theo thuốc trị bệnh bên người để đề phòng cho những tình huống khẩn cấp.”
Thế tử bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
“Xem ra là do ông trời chưa muốn mạng của trẫm!”
Trên mặt hoàng thượng hiện lên một tia may mắn, “Ngươi đã có công cứu giá, muốn trẫm ban thưởng như thế nào đây?”
Ta lập tức quỳ xuống đất:
“Nô tì chỉ dâng lên một viên thuốc nhỏ, vốn dĩ nên khước từ ý tốt của hoàng thượng, thế nhưng nô tì xác thực có chuyện muốn cầu xin ngài.”
“Cứ nói đi, đừng ngại.”
“Hoàng thượng, nô tì muốn cầu ngài ân chuẩn cho nô tì thoát ly nô tịch, một lần nữa được quay trở về làm dân thường!”
Trong khoảng thời gian ở Vương phủ, ta đã tích góp rất nhiều tiền bạc. Hơn nữa thế tử ra tay hào phóng, ngày thường cũng ban thưởng cho ta không ít.
Ta từng tính toán qua, số tiền này đủ để cho ta mở một quán hoành thánh, tự mình nuôi sống bản thân là chuyện dễ dàng.
Hoàng thượng cười nói:
“Ngươi đã cứu trẫm một mạng, không cần ngươi nói thì trẫm cũng sẽ để cho ngươi thoát ly nô tịch! Chẳng lẽ ngươi không có yêu cầu nào khác sao?”
“Ví dụ như, ngươi có muốn vào cung không?”
Hoàng thượng vừa dứt lời, sắc mặt thế tử lập tức thay đổi, hắn muốn mở miệng nhưng hoàng thượng đã giơ tay ngăn lại trước.
Đối với ta, vào cung chẳng khác nào là mạo hiểm nhảy từ hố sâu này sang hố sâu khác.
Ta lắc đầu:
“Nô tì phúc phận nông cạn, không dám hầu hạ hoàng thượng.”
Hoàng thượng cũng không muốn làm khó ta, thấp giọng thì thầm với thế tử:
“Ngươi sợ cái gì? Trẫm cũng sẽ không đoạt người với ngươi. Trẫm chỉ muốn giúp ngươi thử một chút thôi.”
Sau đó ngài lại quay sang hỏi ta:
“Vậy ngươi có muốn gả cho thế tử không? Trẫm có thể làm chủ, hạ chỉ cho ngươi trở thành thế tử phi.”
Ta nhìn về phía thế tử, hắn cũng đang nhìn ta, cảm xúc lẫn lộn đan chéo. Cuối cùng, ta thấy được mong đợi trong mắt hắn.
Hắn đang mong đợi điều gì?
Hắn hy vọng ta đồng ý hay là từ chối.
Ta không biết thế tử nghĩ gì, cũng không thực sự bận tâm.
Ta chỉ muốn nghe theo trái tim mình.
“Thế tử cao quý như vậy, là nô tỳ không xứng với ngài ấy. Nô tì chỉ có một thỉnh cầu là được trở thành lương dân bình thường mà thôi.”
Sau một lúc im lặng, hoàng thượng ý vị thâm trường mà nhìn thế tử.
Sắc mặt thế tử tái nhợt, hai bàn tay giấu trong ống tay áo đã sớm nắm chặt thành quyền, lại chậm rãi buông ra.
Hắn quay đầu đi, không hề liếc mắt nhìn ta một cái nào nữa.
Hoàng thượng tựa hồ rất hứng thú:
“Không ngờ Thôi Tầm còn sẽ bị người cự tuyệt. Ngươi hẳn là không biết, số người muốn gả cho hắn có thể xếp hàng từ đông thành đến tây thành.”
Thấy sắc mặt thế tử khó coi, hoàng thượng đành phải cố gắng nén cười mà nghiêm mặt nói:
“Trên thế gian này khó tìm được người có tâm tính như ngươi, sao trẫm có thể trả ơn cho ân nhân cứu mạng bằng mỗi việc thoát ly nô tịch thôi chứ?”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Đoan Dương huyện chúa, được ban thưởng đất phong có mấy ngàn hộ sinh sống, hơn nữa ngươi có thể tự do kết hôn.”
Lúc đầu, ta nghĩ cùng lắm là nhận được một khoản tiền lớn, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ lắc mình biến thành huyện chúa.
Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Sắc mặt của thế tử lại càng thêm khó coi.
Lúc ngồi trong xe ngựa trở về phủ, hắn vẫn không chịu nói chuyện với ta.
Chỉ đến khi về gần tới Vương phủ, hắn mới lạnh lùng mà nói:
“Ngươi đúng là kẻ dối trá!”
“Ta quen biết ngươi lâu như vậy, cũng chưa bao giờ thấy ngươi phát bệnh tim.”
“Hôm nay người đến đây là vì Hoàng thượng, vì công cứu giá, căn bản không phải là do muốn đi cùng ta đúng không?”