Chương 4 - Tuyết Lê Ngạo Cốt
TUYẾT LÊ NGẠO CỐT (3/?)
Tác giả: 甜酒酿雪梨
Nguồn: Zhihu
Edit: Ú nu phơi nắng
Bản edit này được đăng với mục đích phi thương mại. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức, xin cảm ơn!
———
Vì thế, khi Chung thúc vừa sờ vào thắt lưng của ta, ta đã dồn hết sức lực mà hét to:
“Cứu mạng!”
Tiếng hét nghẹn ngào tuyệt vọng đã phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
Chung thúc thấy miếng mồi ngon tự mình đưa cửa, sắp vào việc rồi còn không cam lòng mà giãy giụa, lão cũng bắt đầu cảm thấy bực mình:
“Con khốn này, dám chơi ta à? Để ta xem nên trừng phạt ngươi kiểu gì bây giờ!”
Ngay khi Chung thúc vừa định nhào đến, cả con đường đột nhiên bừng sáng như ban ngày.
Ánh đèn chiếu sáng, thế tử đã tới rồi.
Ta khóc lóc bò đến bên chân thế tử,
“Thế tử, xin ngài hãy cứu ta với!”
Thế tử nhíu mày, duỗi tay kéo ta đứng dậy. Khi nhìn thấy tà áo xộc xệch trên người ta, cuối cùng ngài ấy cũng hiểu được vừa rồi đã có chuyện gì đã xảy ra.
Chung thúc sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, cố gắng biện hộ cho mình:
“Thế tử, nha hoàn này vu oan cho ta. Rõ ràng là nàng chủ động hẹn ta đến đây, muốn trao thân cho ta.”
“Ngươi đừng có ba hoa chích chòe. Ta là nhất đẳng nha hoàn bên người thế tử, hà cớ gì mà lại muốn trao thân cho lão già như ngươi chứ!”
Sắc mặt thế tử lạnh lùng, “Ngươi dám làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy ở trong Vương phủ sao?”
“Cầu xin thế tử minh giám!”
Chung thúc trần chuồng quỳ xuống, liên tục dập đầu:
“Thật sự là do nha hoàn này chủ động hẹn ta tới đây!”
Thế tử chủ động kéo ta ra sau lưng, đá lão ta sang một bên:
“Nàng hẹn ngươi? Vậy ngươi có bằng chứng gì để chứng minh không?”
Chung thúc không nói nên lời.
Trong lòng lão hiểu rằng, mọi chuyện xảy ra đều là âm mưu của ta và tiểu nha hoàn. Chắc chắn ta và nàng sẽ không phản bội lại nhau.
Chung thúc chần chừ không lấy ra được chứng cứ, thế nhưng đúng vào lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của một nữ tử đột nhiên vang lên.
“Ta có thể đứng ra làm chứng, là muội muội của ta đã hẹn hắn tới đây.”
Ta quay đầu lại, nhận ra cô nương đang yêu kiều bước tới chính là tỷ tỷ thân yêu của ta.
8.
Tỷ tỷ nói, hôm nay nàng bắt gặp ta đi đứng vội vàng, trong lòng cảm thấy bộ dạng của ta trông rất khả nghi, vì thế đã vội vàng bám theo.
“Nô tỳ chính tai nghe thấy, muội muội nói hắn là kẻ làm việc lâu năm trong phủ, muốn dựa dẫm vào hắn để trèo lên chức vị cao hơn.”
Chung thúc như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức đón ý hùa theo:
“Đúng, đúng… là do ả hẹn ta tới đây!”
Thế tử quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt ta:
“Bọn họ nói có đúng không?”
Ta ngẫm nghĩ một chút, có lẽ ngoài tỷ tỷ ra thì chẳng còn nhân chứng nào khác, vốn định tiếp tục phủ nhận thì thế tử lại nói:
“Nguyên Nghi La, ta muốn biết được sự thật!”
Trong lòng ta run rẩy, xem ra thế tử đã hoài nghi rồi.
Chung thúc một hai phải kéo ta xuống nước, muốn ta khai ra tiểu nha hoàn. Đến lúc đó, thế tử sẽ sai người nghiêm hình tra tấn tiểu nha hoàn, chỉ sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi mà khai ra ta.
Ta dứt khoát nhắm mắt lại, quỳ xuống trước mặt thế tử.
“Đúng vậy, là do ta hẹn hắn tới đây.”
“Ta không đành lòng nhìn hắn lăng nhục một tiểu nha hoàn mỗi ngày, lại tình cờ biết được thế tử thường xuyên đi dạo quanh đây vào buổi tối. Cho nên, ta hẹn hắn tới đây, cố ý để cho thế tử bắt gặp, mượn tay ngài để trừ khử hắn.”
Tỷ tỷ khẽ thở dài:
“Muội muội, ngươi thế mà dám tính kế thế tử? Đây là chuyện đại nghịch bất đạo!”
Nàng nhu nhược nhìn sang thế tử:
“May mắn là nô tì đã chứng kiến hết thảy, nếu không thì có lẽ ngài đã bị muội muội lừa gạt rồi.”
Thế tử lạnh lùng không lên tiếng.
Tỷ tỷ nhận ra áp lực của bầu không khí xung quanh, cũng mau chóng ngậm miệng lại.
Bốn phía đều cực kỳ an tĩnh.
Thế tử đột nhiên móc ra một con dao găm, ném xuống trước mặt ta.
Âm thanh ‘loảng xoảng’ phá tan sự tĩnh lặng giả dối nãy giờ.
“Nguyên Nghi La, đây là lần đầu tiên ngươi lợi dụng ta."
Ta nhặt dao găm lên, nhìn về phía thế tử.
Ngày thường chúng ta chung sống rất hòa thuận vui vẻ, chẳng lẽ hắn thực sự muốn lấy mạng ta chỉ vì chuyện này sao?
Trên trán tỷ tỷ vẫn còn quấn băng gạc, vẻ mặt u ám lộ ra dưới ánh trăng.
“Muội muội, ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hãm hại người khác, thật sự là không biết xấu hổ. Nếu thế tử đã muốn ngươi phải chec, chi bằng ngươi tự ra tay kết liễu mình đi.”
Nhưng thế tử chẳng hề bận tâm đến mấy lời của tỷ tỷ, chỉ ung dung sai người đè lại Chung thúc.
Thế tử nhìn về phía ta, hất cằm mà nói:
“Giec hắn đi!”
Tỷ tỷ hơi sửng sốt.
Thấy ta chậm chạp lề mề, thế tử giễu cợt hỏi lại:
“Ngươi không dám à?”
Sao có thể không dám được chứ?
Ta nhớ lại cảnh tượng kiếp trước, nhớ đến lúc bị Chung thúc lăng nhục đùa bỡn, bàn tay dần dần siết chặt dao găm.
“A!”
Một tiếng hét vang vọng khắp bầu trời.
Nhát thứ nhất, biến Chung thúc thành thái giám.
Nhát thứ hai, tiễn lão ta xuống địa ngục.
Lưỡi dao đâm xuyên vào thịt, ta trở tay khuấy đảo bên trong, khiến Chung thúc đau đến mức nhe răng trợn mắt, kêu rên không ngừng.
Nhưng nỗi hận trong lòng ta vẫn không thể giảm bớt, vì ta và vì cả tiểu nha hoàn đáng thương mới chỉ 14 tuổi kia.
Ta đâm Chung thúc hết nhát này đến nhát khác, cho đến khi lão không còn giãy dụa được nữa, hai mắt mở to mà ra đi trong đau khổ.
Khi giơ tay lên lần nữa, ta nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của chính mình qua hình ảnh phản chiếu từ lưỡi dao.
Tỷ tỷ thở hổn hển, ánh mắt nàng nhìn ta như thể ta là ma quỷ bò ra từ địa ngục.
Thế tử đột nhiên vỗ tay mỉm cười:
“Lão già này đang làm việc ở đâu?”
“Bẩm thế tử, người này đang làm việc ở phường giặt.”
Thế tử lại nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của tỷ tỷ, phất tay buông lời:
“Nếu ngươi đã đứng ra làm chứng cho hắn, thích hắn như vậy thì hay là đổi sang làm việc ở phường giặt luôn đi!”
9.
Tỷ tỷ không còn là nhị đẳng nha hoàn hầu hạ trong thư phòng nữa.
Nàng giống như ta của kiếp trước, trở thành nha hoàn cấp thấp, mỗi ngày đều có vô số quần áo cần phải giặt giũ.
Lúc ta đến phường giặt gặp nàng, đôi tay mềm mại khi xưa còn đang phải ngâm trong nước lạnh.
Trước đây khi còn ở nhà, nàng tự cao tự đại, cho rằng bản thân mình là thiên kim cao quý, không bao giờ chịu cúi đầu dọn dẹp nhà cửa.
Những chuyện vụn vặt đó đều đổ hết lên đầu ta và mẫu thân.
Cho nên, đôi tay của tỷ tỷ không hề có lấy một vết chai nào, da dẻ bóng loáng non mịn.
Nhưng bây giờ, mới chỉ qua vài ngày thôi mà đôi bàn tay của nàng đã phồng rộp sưng tấy.
Ma ma cầm gậy tre hung hăng đánh vào tay tỷ tỷ:
“Giặt nhanh lên! Lát nữa còn có giỏ khác đấy!”
Tỷ tỷ đau đến mức lập tức lùi lại, cau mày phản bác:
“Tay của ta là tay dùng để cầm bút viết chữ!”
Ma ma cười nhạo, càng dùng sức đánh mạnh hơn:
“Đã tới đây để giặt đồ rồi. còn nghĩ đến việc viết chữ? Ăn đánh nhẹ quá nên chưa tỉnh ra đúng không!”
Ta đi ngang qua liếc nhìn mấy lần, lại vô tình chạm mắt với tỷ tỷ.
Đôi mắt tỷ tỷ sáng lên vội vàng chỉ vào ta mà nói với ma ma:
“Đây là muội muội ruột thịt của ta. Nàng chính là nha hoàn đắc lực bên người thế tử.”
Ta noi gương tỷ tỷ ở kiếp trước, bình tĩnh đáp lại:
“Tỷ tỷ, sống ở trên đời phải biết tự lực cánh sinh. Ngươi tự mình tìm ra lối thoát đi, đừng trông mong vào việc ta sẽ giúp ngươi!”
Ma ma cười lớn, lại đánh nàng thêm mấy phát nữa:
“Nghe thấy không? Muội muội đắc lực của ngươi cũng không muốn liên quan đến ngươi đâu, mau mau ngồi xuống giặt đồ tiếp đi!”
Khi ta quay về thư phòng, bên tai còn văng vẳng tiếng khóc nức nở của tỷ tỷ.
Vì thế, ta có chút phân tâm, không hề nhận ra cửa phòng thế tử đang đóng chặt, cứ theo bản năng mà đẩy cửa ra để đưa quần áo vào.
Mỗi lần cửa phòng thế tử đóng lại, nếu không có sự cho phép của hắn thì không ai được tiến vào.
Lúc ta vào trong phòng mới nhớ ra việc này, đang định đóng cửa rời đi thì lại phát hiện cánh cửa phòng tối đã mở ra.
Thế tử đang ở bên trong, trên tay hắn cầm một con dao chạm khắc tinh xảo, nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía ta.
Hắn đứng đối diện một cái giá gỗ, trên giá gỗ trói chặt một người đàn ông.
Ta xoay người muốn chạy đi ngay lập tức, nhưng thế tử lại vẫy tay gọi ta lại.
“Nguyên Nghi La, lại đây!”
Ta căng da đầu mà đi qua, nhận thấy người đàn ông kia đã trong tình trạng hấp hối, trên cơ thể còn tràn đầy những vết thương ghê rợn.
Lúc này, thế tử khoác áo choàng đen, dung mạo hoàn toàn khác với dáng vẻ thanh tao thường ngày.
Hắn hỏi ta:
“Có phải nhìn tên súc sinh này rất đáng sợ không?”
Vẻ mặt thế tử nghiêm nghị, “Ta nấu gã trong nồi to, để lửa ở mức lớn nhất rồi mà gã vẫn chưa tắt thở. Vậy nên, ta đã quyết định học điêu khắc.”
Hắn quay đầu nhìn ta, mỉm cười:
“Nguyên Nghi La, ngươi sợ không?”
“Không sợ.”
Ta lắc đầu, “Chỉ là xin hỏi thế tử, hắn đã phạm phải tội gì mà lại phải chịu cực hình như thế?”
“Năm đó xảy ra loạn lạc, mẫu thân của ta lưu lạc chốn nhân gian, bị gã tìm một đám cầm thú đến, thay phiên lăng nhục bà ấy đến chec.”
“Đám cầm thú kia đã bị ta giec sạch sẽ, chỉ riêng gã còn sống thôi.”
“Ta luôn cảm thấy, để gã chết nhanh như vậy là quá dễ dàng rồi.”
Thế tử đặt dao xuống, nắm lấy vai ta:
“Ngươi có sợ không? Nhìn bề ngoài thì thế tử của ngươi nho nhã dịu dàng, nhưng trong tim hắn lại âm u tàn nhẫn.”
Ta không hề cảm thấy bất ngờ.
Trước kia, ta đã sớm phát hiện ra thế tử hành sự tàn nhẫn quỷ quyệt. Bây giờ tận mắt nhìn thấy chỉ là chứng thực cho suy đoán của ta mà thôi.
Về phần sợ hãi thì không hẳn.