Chương 6 - Tướng Quân Khải Hoàn Và Nữ Tử Yếu Đuối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tam hoàng tử xưa kia từng làm bạn đọc nơi cung, ngày ấy hắn cứ rình rập ta suốt. Từ khi gả đi, tuy không còn gặp, nhưng trong lòng vẫn còn dè chừng.

Ta ôm ngực, giả vờ thở gấp:

“Làm phiền ngươi về nói lại với điện hạ, ta thân thể không khỏe, để hôm khác sẽ đến thỉnh an.”

Không ngờ Tiểu An mặt chẳng đổi sắc, trả lời:

“Điện hạ nói rồi: nếu tiểu thư cảm thấy mệt, càng nên đến, để người xem mạch chẩn bệnh cho kỹ!”

Biết không thể thoái thác, ta đành theo hắn đến trà lâu.

Nơi ấy đã được bao trọn, vắng tanh không một ai. Vào trong, thấy Ninh Hạ đang cung kính quỳ nơi góc, Tam hoàng tử Lăng Thiên thì ngồi uống trà thảnh thơi.

“Tham kiến Tam hoàng tử.” – Ta hành lễ, đứng sang một bên.

“Đến rồi à? Ngồi đi.” – Giọng nói thân mật hệt như cố nhân.

“Thần nữ không dám.” – Ta cúi đầu, dè dặt thưa. Từ sau ngày đại hôn có gặp hắn một lần, ba năm qua không hề tương kiến.

Nghe đồn năm ấy hắn có ý cầu cưới, khiến ta khiếp đảm vội vã nghe lời phụ mẫu mà chọn phu quân.

Nếu chẳng phải những lần bị hắn trêu chọc lúc cùng đọc sách trong cung, ta nào đến nỗi ác cảm đến thế.

Tay khẽ đưa lên trán, nơi vết sẹo ngày xưa chưa phai, ta vẫn còn rùng mình khi nhớ lại.

“Không dám? Ta thấy đâu phải thế.” – Ánh mắt hắn mang chút thâm sâu khó đoán.

Ta nhẹ giọng đáp:

“Thần nữ còn có giai nhân chờ nơi phủ, nếu không có chuyện gì, xin được cáo lui.”

Hắn chau mày, hồi lâu mới nói:

“Nghe bảo nàng và Tào tướng quân hòa ly, mà nguyên do chính là nữ tử này. Nay gặp dịp, ta cũng muốn thay nàng xả giận một phen.”

“…?” – Ta sửng sốt.

Ninh Hạ đang quỳ bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đong đầy nghi kỵ, như thể cho rằng giữa ta và hoàng tử có mối liên hệ khuất tất.

Ta mỉm cười:

“Tam điện hạ xin chớ hù dọa. Vết sẹo này…” – Ta vén lọn tóc bên trán, để lộ vết thương gồ ghề.

“Năm ấy bị thương thế nào, thần nữ vẫn còn nhớ rõ. Hôm nay còn sống được là nhờ điện hạ ban ơn tha mạng.”

“Điện hạ nếu nói thế, há chẳng giống như giữa thần nữ và ngài… có gì đó? Nếu có, cũng chỉ là liên hệ từ vết sẹo này thôi.”

Ta vội phủi sạch quan hệ, chẳng phải sợ Ninh Hạ ngờ vực, mà là bản thân ta cũng chẳng hiểu nổi Tam hoàng tử hôm nay có dụng ý gì.

Vài câu chối quanh, ta tính cáo từ rời đi.

Ai ngờ vừa xoay người, đã đụng phải Tào Hằng vội vã xông vào.

Hắn nhìn ta, rồi nhìn sang Ninh Hạ đang quỳ gối. Giữa mày lộ vẻ sát khí.

“Nhìn ta làm gì? Ngươi còn muốn ăn thịt ta nữa chắc?” – Ta liếc hắn, định bước qua rời khỏi.

“Đứng lại!”

“Ta cho ngươi đi chưa?” – Tào Hằng cùng Lăng Thiên đồng thanh quát, ta nhíu mày, bụng âm thầm rủa thầm:

“Ta trêu ai, ghẹo ai mà ra nông nỗi này!”

Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Ninh Hạ đã nhào vào lòng Tào Hằng, vẻ mặt uất ức:

“Tướng quân!”

Ta bèn quay lại, đứng nghiêm chỉnh, thở dài:

“Ôi trời, phen này, ta thực sự phát điên rồi đấy!”

“Tam điện hạ, người sáng chẳng nói lời ám. Nói đi, hôm nay gọi ta đến là muốn gì?” – Ta chống nạnh, dứt khoát chẳng buồn che giấu nữa.

Trước mặt một phu quân cũ, một kẻ thù chẳng thể giết, đến quần áo cũng bị lột đến sạch, còn gì phải giả vờ?

Lăng Thiên khi ấy mới hơi giãn mày. Quả nhiên, kẻ này là loại người có bệnh – mắng vài câu lại vui ra mặt.

[6]

“Dám hỏi Tam điện hạ, Ninh Hạ phạm tội gì, đến nỗi một kẻ mang thai cũng bị ép phải quỳ nơi đây?” – Tào Hằng chắp tay hỏi, giọng điệu mang đầy chất vấn.

Nói đi cũng phải nói lại, Tam hoàng tử này đúng là có bệnh thật. Còn Ninh Hạ thì cũng quá xui xẻo, chẳng hiểu vì đâu mà bị bắt tới quỳ.

“Phải đấy, phải đấy!” – Ta cũng chen vào hùa theo, ai ngờ vừa dứt lời đã bị Lăng Thiên trừng mắt, lập tức im bặt.

“Ả khiến Phương Đường mất vui, tức là khiến bản hoàng tử không vui.” – Nói đoạn, hắn tiện tay hắt chén trà, nước bắn thẳng vào mặt Ninh Hạ.

Tào Hằng vội vàng chắn trước, khí thế hai người như sắp động binh.

“Thiếp không sao, tướng quân, chúng ta đi thôi.” – Ninh Hạ thấy tình hình bất ổn, đối phương lại là hoàng tử, liền vội vàng kéo Tào Hằng rời đi.

Tào Hằng còn muốn đôi co, lại bị nàng kéo tay lắc đầu, chỉ đành câm nín.

Trước khi đi, hắn không quên hung hăng liếc ta một cái:

“Tiểu thư tướng quốc, quả là thủ đoạn cao minh. Vừa mới hòa ly không bao lâu, đã trèo lên được Tam hoàng tử.”

Có vài loại nam nhân, chẳng có bản lĩnh gì, hòa ly rồi vẫn cứ thích xen vào chuyện người khác “trèo” lên ai.

Ta cười mỉa:

“Phải đấy! Nhưng so với tướng quân ngươi thì ta vẫn kém xa. Ta dù có trèo lên ai, cũng không thể khiến người ta bụng to lên được. Nói về tốc độ, thì ta còn chẳng bằng ngươi một phần vạn.

Còn ta trèo lên ai, liên quan gì đến ngươi?”

Tào Hằng nghẹn lời, tức tối bỏ đi, còn Lăng Thiên thì khoanh tay cười nhạt.

“Được rồi, vở diễn của ngươi cũng xong rồi, giờ có thể buông tha ta chưa?” – Ta nói, nét mặt chẳng hề che giấu chán ghét.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)