Chương 7 - Tướng Quân Khải Hoàn Và Nữ Tử Yếu Đuối
Ta nhớ lại năm xưa vào cung đọc sách, từng bị hắn đẩy xuống hồ, đập đầu để lại một vết sẹo. Nếu không phải có cung nhân đi qua cứu kịp, e là chẳng còn mạng để giữ sẹo.
Vậy mà hắn còn dám nói ta ham chơi, ngã xuống nước. Từ đó về sau, chuyện gì ta cũng tránh xa hắn, còn hắn thì hết lần này đến lần khác gây sự.
“Giá như năm đó nàng chọn ta, liệu có phải mọi chuyện sẽ khác không?” – Lần đầu tiên, ta thấy hắn nghiêm túc nói một câu như thế.
Nếu thực phải đáp, ta sẽ nói: “Không.” Tân hôn đêm ấy, phu quân bỏ trốn. Đến lúc coi như đã chết, thì còn có gì đáng tiếc?
Ta chẳng thiếu tiền, cũng chẳng thiếu nam nhân. Không phải còn hơn gả vào hoàng gia, chịu đựng cảnh sống héo mòn?
Ta cũng chẳng hiểu hắn nghĩ gì – muốn cưới một người vốn đã chán ghét mình. Quả là điều ta chưa từng nghe thấy.
“Ngươi cũng có công trong chuyện ta gả cho Tào Hằng. Nếu năm xưa ngươi chẳng buông lời muốn cưới, ta có khi còn đang ở khuê phòng, sống cuộc đời tự tại.”
Ta chẳng muốn nói thêm với hắn làm gì. Dây dưa lắm, cũng chẳng được gì.
Năm ngày sau, Phương phủ nhận được thiệp cưới của Tào Hằng.
Ta viện cớ từ chối, bởi trong lòng biết rõ: hôn sự này, hắn thành không được.
Nếu ta đoán không lầm, bệ hạ sẽ mượn cơ hội này để tước binh quyền của hắn, giáng chức đày đi nơi xa.
Quả nhiên như vậy.
Vào đúng ngày đại hôn, cấm quân do thân tín hoàng thượng chỉ huy đã bao vây phủ Tào Hằng tứ phía. Người đến tuyên chỉ không ai khác – chính là Lăng Thiên.
Trong lúc cùng phụ thân trà đàm, ta nghe kể:
Còn chưa kịp bái đường, Tào Hằng đã bị bắt giữ, giải về thiên lao.
Ninh Hạ, kẻ nhận hối lộ khắp nơi, cũng bị tống giam riêng. Khi thẩm tra, ả lập tức phủi sạch mọi tội, đổ hết lên đầu Tào Hằng.
“Thật ứng với câu: phu thê vốn là chim cùng rừng, tai nạn tới thì mỗi kẻ một phương.” – Ta thở dài, tiện tay gắp miếng bánh đào hoa yêu thích, ăn một cách thản nhiên.
Phụ thân nghe xong, cũng thở dài cảm khái:
“Cũng may khi ấy thuận theo tâm ý hắn mà để con hòa ly. Giờ nhớ lại, chẳng trách hoàng thượng từng nói: ‘Phương ái khanh có một đứa con gái thật tốt.’”
[7]
Ngay trong ngày hôm đó, hoàng thượng hạ chỉ:
Tước bỏ binh quyền của Tào Hằng, phát vãng biên cương. Nếu lập được công chuộc tội, may ra có thể trở về.
Mà cái “may ra” ấy, e rằng cả đời chẳng thành sự thật.
Nghe nói đến lúc này, Tào Hằng vẫn còn xin bệ hạ ban cho Ninh Hạ một con đường sống.
Hoàng thượng cảm niệm hắn tình sâu nghĩa nặng, liền chấp thuận bảo toàn tính mạng cho Ninh Hạ.
Ai ngờ Ninh Hạ biết tin Tào Hằng thất thế, cho rằng đi theo hắn chỉ là chôn thân theo mộ. Tức khắc uống thuốc phá thai, lớn tiếng tuyên bố từ nay không còn dính dáng gì đến Tào Hằng nữa, một lòng muốn rời kinh hồi hương.
Nghe tin ấy, Tào Hằng liền chạy đi tìm nàng. Vì quá vội, chẳng may va vào xe ngựa của ta giữa đường.
“Ngươi!…” – Hắn ngẩng đầu liếc ta.
Ta nhìn gã nam nhân vốn nên đang trên đường ra biên ải, nay đầu tóc rối bời, thần sắc tiêu điều, chợt thấy lòng sinh cảm khái.
Ta mơ hồ đoán được mục đích hắn đi đâu, liền khẽ nói:
“Không sao, ngươi đi đi.”
Hắn khi ấy mới lộ vẻ an tâm, gật đầu một cái, rồi giục ngựa phi đi.
“Tiểu thư, có cần qua đó nhìn thử không?” – Hy Nhi hỏi nhỏ.
Người từng được nâng như trứng, hứng như hoa, hôm nay thân bại danh liệt. Đổi lại là ai, trong lòng hẳn cũng chẳng dễ chịu, chỉ e kẻ ấy muốn ngọc đá cùng vỡ, chẳng tiếc mạng mình.
“Việc hạ kẻ đã ngã, vốn là hành vi của tiểu nhân. Trong phủ còn bao việc bề bộn, chúng ta chẳng nên tự rước phiền vào thân.” – Ta đáp lời, nhấc tay khép hờ mành xe.
Xa mã chầm chậm rời đi, ai ngờ giữa đường lại bị chặn lại.
“Tiểu thư, là Ninh cô nương.” – Hy Nhi báo.
Ta nhấc rèm nhìn ra, thấy người đứng trước đầu xe đâu còn dáng vẻ lộng lẫy như xưa. Mặt mày tái nhợt, bụng bằng phẳng – xem ra đúng như phụ thân nói.
“Van xin tiểu thư Phương Đường, xin người cứu ta một mạng!” – Giọng nàng run rẩy.
Ta chau mày. Ta với nàng chẳng phải đại cừu, nhưng cũng khó mà coi như không oán.
Tìm mãi cũng chẳng ra lý do nào để cứu nàng. Lại nghĩ tới ngày thường ta ghét nhất những trò mè nheo của hạng nữ nhân xuất thân nhỏ nhoi.
“Ta chẳng phải Phật tổ!” – Ta buông rèm, ra lệnh cho Hy Nhi đánh xe đi.
Lúc ấy, chỉ nghe nàng nức nở gọi:
“Tướng quân! Thiếp cũng là bất đắc dĩ… xin người cho thiếp rời kinh. Thiếp không có danh phận, cũng chẳng chịu nổi cảnh khổ nơi biên ải…”
Tào Hằng im lặng hồi lâu, ánh mắt dừng nơi bụng phẳng lì của nàng, dường như bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
Hắn chẳng hỏi gì thêm, chỉ quay lại nhìn ta, ngồi trong xe:
“Khi xưa ta phụ ngươi, nay nếu có ngày khải hoàn, ta nhất định sẽ đền bù. Ngươi nghĩ thế nào?” – Hắn nói xong, chẳng đợi ta hồi đáp, liền phất tay quay đi.
Chỉ còn ta và Ninh Hạ.
Nàng thấy Tào Hằng thật sự bỏ đi, bèn lấy lại khí thế, đứng dậy, cách rèm xe cất lời:
“Thế nào, cuối cùng cũng là ta thắng!”
Ta mặt mày tối sầm. Đến nước ấy rồi mà một kẻ thì còn mơ hồi phục uy phong, một kẻ lại tưởng mình thắng cuộc. Ta không biết… là họ điên, hay ta hồ đồ.
Ta chẳng đáp, chỉ nhẹ giọng bảo xa phu đánh xe tiếp tục.
Một năm sau, Tào Hằng quả thực khải hoàn hồi kinh.
Nghe nói trên đường về, Ninh Hạ không ngớt dây dưa níu kéo, kết cục lại bị hắn lấy cớ cản trở quân cơ mà giam lỏng.