Chương 2 - Truyền Kỳ Hoàng Phi Lý Thiết Trụ
4
Cô nương lưỡng tình tương duyệt với Ngụy Nghiệp Chiêu này, tên là Trịnh Nguyệt Hằng, là muội muội của Trịnh mỹ nhân mà Bệ hạ sủng ái.
Cha mẹ Trịnh mỹ nhân mất sớm, nàng dẫn theo muội muội tuổi còn nhỏ nuôi nấng bên người.
Thời điểm Trịnh Nguyệt Hằng vừa mới tiến cung còn chưa tới mười tuổi, cũng giống như tỷ tỷ nàng, là một mỹ nhân từ trong trứng nước. Một hôm ở ngự tiền, Bệ hạ chỉ vào nàng rồi hỏi Ngụy Nghiệp Chiêu: “Để con bé làm làm thê tử con được không?” Lúc ấy Ngụy Nghiệp Chiêu mười hai tuổi, còn đương là thiếu niên trong sáng ngượng ngùng, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, khiến Bệ hạ cười ha ha.
Bình thường Ngụy Nghiệp Chiêu và Trịnh Nguyệt Hằng ở chung với nhau, có thể nói là tình thơ ý họa. Rất nhiều người từng vô tình nghe, tai nghe mắt thấy bọn họ ở nơi hẻo lánh nhưng trong một góc sáng sủa, cảnh sắc duyên dáng trao đổi văn học, nghệ thuật với nhau.
Trước mắt theo như những tin tức mà ta nắm được thì nội dung bọn họ trao đổi, chủ yếu là đề cập đến sáng tác văn học xưa nay, cùng với nhiều trường phái nghệ thuật thư pháp, có thể nói là tương đối phong phú.
Đối với các phương diện rèn luyện hàng ngày của Trịnh Nguyệt Hằng, hiển nhiên là Ngụy Nghiệp Chiêu vừa ý cũng rất ủng hộ, bởi vì hắn từng đề nghị mở lớp phụ đạo văn hóa chuyên môn dành cho nữ giới trong cung, Trịnh Nguyệt Hằng cũng là một trong số những đệ tử đó.
Những tin tức mà ta có thể nghe ngóng được, hiển nhiên là Thái tử phi cũng có thể nghe thấy.
Đối với cùng một tin tức, ở những lập trường khác nhau thì sẽ có thái độ khác nhau. Ví dụ như ta sẽ không tự chủ được mà chú ý đến cô nương mà hắn lưỡng tình tương duyệt, Thái tử phi lại khác, so với điều đó thì người để ý đến sự bất mãn của hắn đối với cửa hôn sự này hơn.
Là một tôn tử, ngươi có thể tỏ vẻ bất mãn với an bài của tổ phụ, nhưng là một thần tử, không thể bất mãn đối với ý chỉ của Hoàng đế được.
Đương nhiên là Thái tử phi không hy vọng lời đồn nhi tử của mình bất mãn với hôn sự mà tổ phụ Hoàng đế đã an bài tiếp tục bị lan rộng.
Nếu lời đồn không thể kết thúc một cách khôn ngoan thì nó sẽ kết thúc bằng sự ch chóc.
Vậy nên Thái tử phi áp dụng những cách tích cực để xử lý.
Bà mở tiệc trà khá lớn ở Đông Cung, mời những nữ nhân có vai vế cao trong kinh thành, thời điểm tiệc trà diễn ra được một nửa, khen ngợi ta với mọi người xung quanh, sau đó chỉ vào một đĩa cam nói với ta:
“Nghiệp Nhi thích cái này, con đem cho nó đi.”
Bà dùng khăn tay che miệng mỉm cười, giọng điệu oán trách nói với mọi người: “Nha đầu kia tặng, không biết tiểu tử nhà ta vui mừng đến thế nào nữa!”
Thế nên trước tiếng cười và ánh mắt ngầm hiểu của mọi người, ta bưng một đĩa cam, đi về phía Ngụy Nghiệp Chiêu.
Cùng lúc nhìn thấy Ngụy Nghiệp Chiêu, ta cũng gặp được hai nữ nhân khác.
Một người ngồi trong lồng ngực Ngụy Nghiệp Chiêu, ước chừng bốn, năm tuổi.
Một người đứng bên cạnh Ngụy Nghiệp Chiêu, ước chừng mười bốn, mười năm tuổi.
Thông qua những mối quan hệ mà ta biết được, rất nhanh ta đã dò được số chỗ ngồi của hai người này.
Người nhỏ tuổi này là Phúc Khánh Công chúa, nữ nhi của Trịnh mỹ nhân; còn người lớn tuổi hơn chính là Trịnh Nguyệt Hằng, muội muội của Trịnh mỹ nhân.
Tức, cô nương lưỡng tình tương duyệt của Ngụy Nghiệp Chiêu.
Thời điểm ta đến, bầu không khí tương đối hòa hợp, Trịnh Nguyệt Hằng đưa cho Ngụy Nghiệp Chiêu xem một bức tranh, thông qua miêu tả của nàng thì cũng biết được đây là bức tranh nàng tự tay vẽ.
Phản ứng của Ngụy Nghiệp Chiêu lúc đó là gật đầu và ca ngợi: “Tổng thể sắc thái nắm bắt không tồi, bút pháp cũng rất có phong thái Tuyên Hòa.”
Sự xuất hiện của ta rõ ràng đã phá hủy sự hòa hợp này, ánh mắt hai người bọn họ nhìn ta đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vậy sau khi ta đặt đĩa cam xuống, liền quyết định lập tức lễ phép rời đi.
Nhưng ngoài ý muốn là, Ngụy Nghiệp Chiêu lại mở miệng giữ ta lại.
Vì thế tạo nên hai tam giác quan hệ rõ ràng: một đôi hôn phu hôn thê và một người thứ ba; hoặc là một đôi tình nhân lưỡng tình tương duyệt và một người thứ ba.
Ta khó có thể lý giải được tâm trạng lúc này của Ngụy Nghiệp Chiêu, đành coi đó là điểm giao của hai tam giác quan hệ vậy.
Ta chỉ có thể ngồi xuống, giữ vững sự cân bằng cho tam giác.
Thật ra theo góc độ luân lý mà nói, Trịnh Nguyệt Hằng là dì của Phúc Khánh Công chúa, Phúc Khánh Công chúa là cô của Ngụy Nghiệp Chiêu, khách quan mà nói, giữa họ có khoảng cách thế hệ.
Nhưng thành viên hoàng thất cũng thường không mấy để ý đến loại lý luận tầm thường này, nếu thích, thứ mẫu có thể lấy, con dâu cũng có thể lấy, huống chi bối phận của hai người bọn họ cũng không tính là đặc biệt nghiêm chỉnh gì.
Cho nên nếu Ngụy Nghiệp Chiêu muốn, hắn cũng có thể tạo ra mối quan hệ hôn nhân với bà cô này.
Sau khi ta ngồi xuống được một lúc, cả lời nói và biểu cảm của ba người đều có vẻ càng ngày càng cứng nhắc, nhưng rất nhanh bà cô đã dùng cơ trí của mình cải thiện sự cứng nhắc này.
Nàng nhìn thấy quả cam ta đem đến, rất nhanh đã liên tưởng đến một tác phẩm vô cùng vĩ đại “Quất Tụng”.
Sau khi nàng ngâm nga toàn bộ bài thơ xong, lại muốn tiếp tục kể rồi phân tích, tán dương rất cao phẩm hạnh tốt đẹp của tác giả “Tô thế độc lập”, cũng tỏ vẻ đây chính là tiêu chuẩn thái độ làm người, đối nhân xử thế mà mình tham khảo và hướng tới.
Ở chung một chỗ với những người có văn hóa thật sự là một chuyện vô cùng mệt mỏi.
Bọn họ học thức uyên bác, miệng lưỡi lại lưu loát khiến cho người ta không thể nào xen vào. Đồng thời cũng không thể thể hiện ra là ngươi không có hứng thú, vì như vậy sẽ khiến cho ngươi trở thành người không có văn hóa.
Do đó lựa chọn duy nhất của ta chính là ngồi trên ghế, vừa nghe vừa ăn cam.
Có thể là do ta ở đây nên Ngụy Nghiệp Chiêu cũng không tích cực tham dự mà cũng giống như ta, ngồi trên ghế, một bên nghe, một bên bóc cam, đút cho tiểu Công chúa trong lòng, hỏi: “Cô nhỏ, ăn ngon không?”
Sau khi trải qua trải nghiệm này, ta bắt đầu tự suy nghĩ về cuộc hôn nhân sắp tới của ta và Ngụy Nghiệp Chiêu.
Mẫu thân ta là một nữ tử tính cách kiên nghị, đối với tình yêu và hôn nhân của ta người từng dạy: không nên tìm một nam nhân từng trải qua mối tình sâu đậm. Bởi vì nếu hắn có thể dễ dàng buông bỏ quá khứ, chứng tỏ hắn là một người bạc tình, nếu hắn không thể dễ dàng buông bỏ, chứng tỏ hắn là một nam nhân tồi.
*Meo: là sao vậy bác gái =.=
Mẫu thân lấy Trương thư sinh ở ngõ nhỏ cách vách nhà ta làm ví dụ.
Khi cha của Trương tiên sinh là Trương viên ngoại còn tại thế, cưới thê tử cho hắn, nhưng hắn không thương người vợ này, bởi vì hắn có một người thương không môn đăng hộ đối.
Cửa hôn sự này đối với ba người họ đều gây nên sự đau khổ, thế nên cuối cùng người vợ này vì không chịu được sự lạnh lùng của trượng phu mà tr eo cổ tusat.
Đáng thương nhất chính là, sau khi nàng đi, kiểm tra ra mới biết thành gia lập thất nhiều năm như vậy nàng vẫn còn trong trắng.
Mọi người đều tỏ vẻ vô cùng đồng cảm với người vợ này, nhưng bản thân Trương thư sinh không cảm thấy hối hận, thậm chí sau đó cuối cùng hắn cũng thành thân với tình nhân mà vì nàng ta hắn đã thủ tiết, từ đó về sau sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc trong lời chửi rủa của người đời.
Tình cảnh trước mắt của ta và người vợ của Trương tiên sinh là cùng một loại. Khác nhau chính là, người vợ của Trương thư sinh có thể lựa chọn, còn ta thì không.
Trong tình trạng chưa rõ ràng, ta quyết định tạm thời áp dụng thái độ lễ độ nhưng không nhìn đối với Ngụy Nghiệp Chiêu.
Vì thế khi tản bộ trong rừng trúc nhìn thấy Ngụy Nghiệp Chiêu vẫy tay với ta, ta chỉ lễ phép cúi đầu, không nhìn hắn rồi đi qua.
Ngụy Nghiệp Chiêu kéo ta vào trong rừng trúc.
“Lý Thiết Trụ!”
Hắn có chút tức giận.
Rồi dần dần lại chuyển sang vẻ mặt đáng thương, nói một câu khiến cho lòng ta vô cùng chấn động:
“Ngươi có thể ở lại với ta không?”
Đối với vị hôn phu hôn thê mà nói, hành vi này của Ngụy Nghiệp Chiêu có thể nói là chỉ vì cái trước mắt, cũng có thể nói là vô liêm sỉ.
Chỉ vì cái trước mắt là vì dù sớm hay muộn ta cũng phải ở bên cạnh hắn.
Vô liêm sỉ là bởi vì thế mà hắn lại muốn nhận quyền lợi trước thời hạn.
Xuất phát từ sự bực bội của thiếu nữ dè dặt trong thời gian này cũng cũng chẳng cho hắn thái độ hòa nhã, tức giận hỏi: “Ở lại thế nào?”
Hắn lấy ra một hộp dế.
Dựa theo giải thích của Ngụy Nghiệp Chiêu, dế là một loài côn trùng có sinh mệnh ngắn ngủi, vậy nên đá dế cũng có một thời gian nhất định, mùa thu này là thời kì hoàng kim của đá dế.
Mà Đại Tướng Quân Hồng Quang Biến Thể Uy Vũ Thường Thắng của hắn, lại chưa từng trải qua một trận đấu chính thức nào.
Hắn cảm thấy Đại Tướng Quân thường vì vậy mà cô đơn, nói không chừng còn muốn uống hai ngụm rượu giải sầu.
Hắn nghĩ, nhất định Đại Tướng Quân cũng hy vọng trước khi cuộc sống ngắn ngủi kết thúc, trải qua một lần ch ém gi sảng khoái, để khi nó đi đến cuối con đường anh hùng ch ém gi sẽ không hối hận đã sống uổng phí cuộc đời, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ vì không làm gì cả.
Cho nên hắn muốn để cho Đại Tướng Quân ra trận ít nhất là một lần.
Đá dế, bản chất là sự so đấu thắng bại của hai con dế khác phe, bởi vậy bình thường hắn để Đại Tướng Quân tỷ thí với những con dế khác phe mình, cùng lắm chỉ xem như là huấn luyện nội bộ mà thôi.
Thế nên giờ hắn cần phải tìm một con dế khác, tặng cho ta, sau đó để ta đấu với hắn.
Chiến sự hết sức căng thẳng.
Lúc ấy trăng tối gió to, ta theo thời gian giao ước đến chiến trường.
Thời điểm đến nơi thấy Ngụy Nghiệp Chiêu đang cầm một quyển sách vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, mà Đại Tướng Quân trong lòng hắn, phát ra tiếng kêu to vang, có vẻ rất khẩn cấp.
Đêm dài đằng đẵng, bốn bề vắng lặng, tình hình chiến đấu kịch liệt vô cùng.
Cuối cùng phúc tinh trên cao chiếu lối trí dũng song toàn Tiểu Thiết Chùy của ta bất hạnh bị thua.
Khi ấy gió mát trời cao, hương hoa quế nồng đậm, Ngụy Nghiệp Chiêu nằm thẳng cẳng trên mặt đất phát ra tiếng thở thỏa mãn.
Hắn không biết.
Thật ra, hôm nay là sinh thần của ta.
Mà lễ vật ta nhận được.
Là một con dế.
5.
Chúng ta chính thức thành hôn vào ngày 25 tháng Giêng năm Hồng Đức thứ 21.
Đêm tân hôn trông Ngụy Nghiệp Chiêu đứng giữa cảnh sắc nhộn nhịp mà biểu hiện trầm ổn, khiến người ta cảm thấy hắn là người có thể làm nên việc lớn.
Hắn bình tĩnh ngồi bên mép giường, bình tĩnh hỏi ta một chuyện.
“Nàng có nhũ danh không?”
Ta hiểu tâm trạng của hắn, chẳng có nam nhân nào muốn gần gũi ôm ấp một cô nương tên Thiết Trụ trong đêm động phòng cả.
Thế nên ta gật đầu.
Hơi ngượng mà đáp lời hắn.
“Trụ Tử”
Thật ra ta rất muốn lừa hắn nhũ danh của ta là “Kiều Kiều” - một cái tên cũng khá dễ nghe để hắn thoải mái phần nào. Nhưng ta sợ khi hắn gọi ta là “Kiều Kiều” mà ta lại không biết mình là “Kiều Kiều” thì lộ việc lừa hắn mất.
Quả nhiên Ngụy Nghiệp Chiêu không thoải mái lắm.
Hắn im lặng trong đôi chốc.
Ngay tại lúc ta nghĩ rằng hắn chịu phải cú sốc rồi, đôi bên tàn tiệc thôi, thì cái khí chất “làm nên việc lớn” trên người Ngụy Nghiệp Chiêu bay sạch, hắn cúi đầu mặt đỏ tai hồng, bắt đầu nghịch ngón tay của chính hắn.
Một lúc lâu sau mới chân thành đề nghị bảo, chúng ta mau nghỉ ngơi đi.
Không thể không nói khi Ngụy Nghiệp Chiêu nghiêng tới hôn, ta khá khiếp sợ.
Tham khảo trường hợp của Trương thư sinh - một người nam nhân đàng hoàng, nếu trong tình huống lòng đã có chủ, khả năng cao sẽ thủ thân như ngọc vì người thương.
Mà trên thực tế thì cái người Ngụy Nghiệp Chiêu này cũng có tinh thần phản kháng.
Hồi bé hắn thích ăn vỏ sủi cảo, vì dạy dỗ hắn mà Bệ hạ ra lệnh bảo hắn hoặc là ăn trọn miếng sủi cảo hoặc sau này chỉ nấu nguyên lớp vỏ thôi.
Nhưng từ hôm ấy Ngụy Nghiệp Chiêu chọn không ăn sủi cảo, cũng không ăn vỏ sủi cảo, bởi vì vỏ sủi cảo mà không bọc nhân sủi cảo thì không phải là vỏ sủi cảo nữa.
Có thể thấy rằng hắn là một người nam nhân bên ngoài ngoan hiền bên trong kiên định.
Bởi thế nên người nam nhân kiên định trong tình huống phải chịu cuộc hôn nhân bị sắp xếp này có thể đưa ra lựa chọn chấp nhận đám cưới nhưng không thân mật với ta như cách hắn lựa chọn việc không ăn sủi cảo cũng không ăn cả vỏ sủi cảo.
Thế nên ta không nghĩ tới việc hắn sẽ ‘ăn’ ta, mà còn ra sức để ‘ăn’ nữa.
Năng lực cá nhân của Ngụy Nghiệp Chiêu trên phương diện này không hùng hổ như lúc đá dế, trái lại hắn khá là… vụng về.
Nhưng điều không thay đổi là lòng háo thắng của hắn, hắn không ngừng động ngang sờ dọc, cuối cùng cũng có thể tiến lên.
Trọn quá trình này cũng không vui sướng gì, ta liên tục nhớ tới cảnh cha ta làm nghề rèn.
Giống như mỗi người thợ rèn không thể hiểu được cảm xúc của sắt, Ngụy Nghiệp Chiêu cũng không thể hiểu được cảm xúc của ta. Trong khắc vội vàng hấp tấp ấy hắn dừng lại nhìn ta đôi chút, trông có vẻ chẳng vui gì, như nhắc nhở ta đừng bày ra biểu cảm hung dữ như thế.
Lúc sau ta tự ngẫm lại bản thân, chẳng biết tự bao giờ đã nổi lên ý muốn gi chồng.
Xong xuôi, ánh mắt Ngụy Nghiệp Chiêu trôi về phương xa, biểu cảm ngưng trọng thất thần nhìn chằm chằm màn giường, có lẽ là đang đang tổng kết kinh nghiệm, hoặc có lẽ đang tự hỏi cuộc đời.
Ta nhìn người nam nhân cơ trí ấy trong giờ phút này, đột nhiên sinh lòng bội phục hắn.
Suy xét trên một góc độ khác, hắn vừa giữ được nội tâm kiên định của bản thân vừa có thể phục tùng, chứng tỏ người nam nhân này có lòng nhẫn nại, hiểu rõ được mất biết lui biết tiến, co được duỗi được.
Bởi thế nên hôm sau khi Ngụy Nghiệp Chiêu hỏi tối qua suy nghĩ của ta thế nào, ta dành lời khen cho hắn: “Điện hạ nắm rõ thời điểm, biết tiến biết lùi.”
Lúc ấy Ngụy Nghiệp Chiêu tương đối nghiêm túc.
Hắn chỉ bảo ta.
“Trời sáng rồi, đừng nói những lời xấu hổ như vậy.”
Trong giai đoạn tân hôn, ta gặp một vấn đề khó, đó là làm sao để trở thành vợ của một người, làm thế nào để làm tốt công tác của vị trí phu nhân của Ngụy Nghiệp Chiêu này.
Nhà ngoại ta làm nghề đồ tể, mẹ ta khi trẻ được hàng xóm công nhận là nàng Tây Thi bán thịt heo. Đồ tể có yêu cầu cao đối với dao kéo thế nên quan hệ tới lui với thợ rèn vô cùng thân thiết.
Mỗi lần nhận lời làm dao mới hoặc mài lại dao cũ cho sắc thêm thì cha ta - Lý Khang sẽ tự mình mang sản phẩm tới tận nhà, giới thiệu cho ông bà ngoại ta cách sử dụng và bảo quản, hơn nữa ông ấy còn kể chuyện “Đầu bếp mổ trâu” của Trang Tử để ca ngợi ngành đồ tể là một ngành cực kì trí tuệ.
Việc này khiến ông bà ngoại ta rất vui, mẹ ta cũng rung động vì khả năng học thuật cùng chế độ chăm sóc hậu mãi của cha ta thế nên cuối cùng về chung một nhà.
Thân là con gái đồ tể, mẹ ta có một thân thể mạnh khỏe cùng tính cách mạnh mẽ, mẹ giám sát cha khá nghiêm khắc, nhưng vì vậy mà cha ta cũng dần dần luyện được cho bản thân phẩm cách tốt đẹp là nhẫn nhịn chịu đựng.
Tất nhiên, quan hệ của cha mẹ ta không thể áp dụng cho ta và Ngụy Nghiệp Chiêu được, thế nên đối tượng học tập chính của ta là bà mẫu ta, Thái Tử phi.
Ta không có cơ hội được chứng kiến cuộc sống của công công* bà mẫu ta, nên ta chỉ có thể thông qua hành vi thường ngày của bà để tham khảo.
*công công
Ví như ta thấy bà mẫu ta luôn đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho công công ta, ta bèn phân phó chuẩn bị một phần y vậy cho Ngụy Nghiệp Chiêu.
Quan tâm đến trượng phu từ mặt ẩm thực thể hiện được sự hiền huệ và săn sóc của thê tử, ta khá đắc chí.
Nhưng có vẻ Ngụy Nghiệp Chiêu không hề biết ơn người thê tử hiền thục là ta, sắc mặt hắn thường khá khó coi, ánh mắt phức tạp, có khi còn từ chối dùng bữa.
Ngụy Nghiệp Chiêu không biết ơn ta, gia tăng thêm sự không thoải mái giữa cả hai, đồng thời khiến hôn nhân của chúng ta bao phủ thêm một tầng bóng ma càng lớn.
Xung quanh không ít người nói với ta rằng trượng phu của ta có nữ nhân khác bên ngoài, mọi người cùng chung kẻ địch nên khuyên ta nên trị cho tiểu yêu tinh này một bài học.
Tiểu yêu tinh này đương nhiên là Trịnh Nguyệt Hằng.
Vì vậy mà ta lâm vào buồn bã.
Bởi vì ta không có kinh nghiệm xử lí tiểu yêu tinh, hơn nữa ta còn một vấn đề càng sâu hơn để tự hỏi, chính là vấn đề về sự chênh lệch thân phận giữa ta và Ngụy Nghiệp Chiêu.
Tạm thời chưa bàn tới việc chênh lệch địa vị thì như bao gia đình dân dã khác, nam nhân thường trên cao, còn nữ nhân lại luôn phải hạ giọng dưới thấp.
Ta đối với chuyện này vừa khó hiểu vừa bất mãn, không nhịn được bèn đi hỏi dò bà mẫu ta: “Tại sao mọi người đều quen với việc nam nhân cao cao tại thượng thế ạ?”
Phản ứng của bà mẫu ta sâu xa.
Đầu tiên bà đỏ mặt, tiếp theo bảo ta: ‘Trụ Tử, vấn đề trên dưới này con có thể đóng cửa thảo luận riêng với Nghiệp Nhi, phu thê chú trọng việc hòa hợp, không cần nói với mẹ đâu.”
Buổi tối hôm đó Ngụy Nghiệp Chiêu nằm ngửa trên giường thành hình chữ đại (大), mang vẻ không hề sợ chết bảo: “Tới đi! Không phải là nàng bất mãn sao!”
Xét thấy hai mẹ con ý nghĩ đều tương đối kì lạ, ta vẫn luôn không có được đáp án, ta cũng không rõ việc Ngụy Nghiệp Chiêu “có nữ nhân bên ngoài” bản thân có quyền lên tiếng hay không.
Khi ta còn chưa tự hỏi được biện pháp xử yêu hợp lí, Ngụy Nghiệp Chiêu chủ động ngả bài với ta.
Hắn cho ta xem một tập thơ, đó là một quyển sách nhỏ, tản ra hương thơm, chữ viết cũng thực đẹp, mấu chốt là nội dung biểu đạt lòng ái mộ sâu sắc của thiếu nữ.
Tác giả Trịnh Nguyệt Hằng.
Lòng ta lạnh đi ngay lúc ấy.
Mà Ngụy Nghiệp Chiêu không chớp mắt nhìn ta.
Hắn chắc chắn muốn thông qua ba phương diện tới tạo áp lực cho ta, một là Trịnh Nguyệt Hằng tài hoa, hai là Trịnh Nguyệt Hằng thâm tình, ba là tên Trịnh Nguyệt Hằng dễ nghe.
Từ đó khiến ta không thể không đồng ý việc hắn có nữ nhân khác.
Lúc lâu sau ta vẫn không thể nói chuyện.
Cuối cùng Ngụy Nghiệp Chiêu hỏi ta: “Trụ Tử, nàng nói xem, Trịnh Nguyệt Hằng này có phải kẻ bụng dạ khó lường với ta không?”
6
Ngụy Nghiệp Chiêu cực kì ấm ức.
Hắn nhìn ta nghiến răng nghiến lợi phát tiết ấm ức.
Hắn nói Trịnh Nguyệt Hằng này luôn tới tìm hắn kể thơ ngâm phú, hắn học tập đã rất vất vả, Trịnh Nguyệt Hằng còn tới tìm hắn nói mấy cái đó, khiến hắn gia tăng áp lực tâm lí khá lớn.
Hơn nữa một khi hắn thể hiện sự không kiên nhẫn, Trịnh Nguyệt Hằng liền sẽ khôn khéo sai sử tùy tùng tới nói với Phúc Khánh công chúa, làm Ngụy Nghiệp Chiêu không thể không dỗ vị cô nhỏ này.
Ngụy Nghiệp Chiêu nói bản thân là một cháu trai hiếu thuận, cũng là một người lương thiện. Hắn không đành lòng đả kích lòng tiến thủ của Trịnh Nguyệt Hằng, cho nên nghĩ tới một cách, khiến Bệ hạ mở chương trình học văn hóa nữ giới trong cung.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là, theo việc tri thức Trịnh Nguyệt Hằng mở rộng, hỏi bài hắn càng ngày càng nhiều, khiến hắn đi đường cũng phải lén lút, sợ gặp được tên ham học ấy.
Nhưng Trịnh Nguyệt Hằng không buông tha hắn, trực tiếp cho hắn một quyển thơ, nhờ hắn sửa cho. Ngụy Nghiệp Chiêu cho rằng, ta có nghĩa vụ tham dự lần sửa này, bởi vì chúng ta là phu thê có nạn cùng chịu.
Khi ấy tâm tình ta tương đối phức tạp, bởi vì trượng phu của ta hiển nhiên không quá hiểu phong tình, nhưng lập trường của ta lại không thể để hắn hiểu cái loại phong tình này của Trịnh Nguyệt Hằng, bởi vậy ta chỉ có thể gia nhập lần sửa này.
Chúng ta thảo luận hơn nửa đêm, cuối cùng Ngụy Nghiệp Chiêu chấp bút, ta ký tên, tiến hành phê bình chỉnh sửa với thơ gốc của Trịnh Nguyệt Hằng, Ngụy Nghiệp Chiêu còn cường điệu phê bình khuyết điểm của nàng “dùng từ khoa trương, dễ khiến cho góc nhìn người đọc thấy mệt nhọc”.
Trả bản chỉnh sửa này về, Trịnh Nguyệt Hằng được chỉ giáo, từ đó về sau dốc lòng học thuật, không đến tìm Ngụy Nghiệp Chiêu tham khảo đòi hỏi gì nữa.
Nhưng hôn nhân của chúng ta vẫn chưa bình ổn, mà tiếp xúc nguy cơ mới.
Cái nguy cơ mới này, đến từ Hồng Đức Bệ hạ.
Vào một chiều trời trong nắng ấm Bệ hạ triệu kiến chúng ta, chúng ta lúc ấy thực khẩn trương, bởi vì lúc này thân thể Bệ hạ không tốt lắm, tính tình cũng rất nóng nảy.
Quả nhiên chúng ta vừa quỳ xuống, ông liền hướng Ngụy Nghiệp Chiêu đang quỳ ném tới một đống đồ vật.
Có sách, có tập tranh.
Hoa hoè loè loẹt.
Khó coi.
Chúng ta lúc ấy mặt liền đỏ.
Ngụy Nghiệp Chiêu vô cùng xấu hổ lập tức cúi đầu nhận sai, ta trong lúc hổ thẹn vô cùng ấy lập tức bừng tỉnh.
Nếu bảo đêm tân hôn Ngụy Nghiệp Chiêu là một tân binh vụng về ngây ngô, giờ hắn đã nhanh chóng trở thành một vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến.
Ta ngỡ rằng đây là hiểu biết và thiên phú cá nhân của hắn, không nghĩ tới hóa ra đây là kết quả do hắn âm thầm nỗ lực sẵn sàng ra trận.
Hắn quỳ gối giữa một đống bí tịch, có vẻ thập phần ủ rũ cụp đuôi.
Bệ hạ không nói nửa lời, vẫy vẫy tay áo, một đám thái y lập tức xông lên vây quanh chúng ta, tiến hành thăm khám.
Kết quả là, Ngụy Nghiệp Chiêu và ta, không sao.
Bấy giờ Bệ hạ mới bắt đầu thao thao bất tuyệt răn dạy chúng ta, chúng ta cũng mới có thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra..
Bắt đầu từ việc ta là người hiền huệ.
Bởi vì ta học theo cách bà mẫu chăm sóc công công, quan tâm Ngụy Nghiệp Chiêu từ mặt ẩm thực, nhưng đa số đồ ăn lại khiến cho hắn hiểu lầm cực mạnh, hắn cho rằng ta muốn tẩm bổ hắn, chứng tỏ ta bất mãn với hắn, thế nên hắn muốn tự mình đi lên, thế là hắn bắt đầu lén học, bởi vậy triều dã bắt đầu lưu truyền ——
Hoàng Thái Tôn, không được.
Đương sự vĩnh viễn là người chịu đả kích cuối cùng trong lời đồn.
Cho nên chúng ta bị Bệ hạ truyền tới răn dạy một hồi, mới biết chuyện này.
Ngụy Nghiệp Chiêu lúc ấy sắc mặt trắng rồi đỏ, đỏ rồi trắng, khá.. đặc sắc.
Bệ hạ biểu đạt xong thất vọng đối với hai người trẻ tuổi có tư tưởng dơ bẩn là chúng ta xong, lại hạ lệnh phạt chúng ta, ông cho chúng ta ra chùa ở ngoại thành sống một thời gian.
Bản chất chuyện này là một chuyến du lịch tịnh tâm, nắm lấy tinh túy Phật lí cùng tận hưởng phong cảnh, nung đúc tình cảm, tinh lọc tâm hồn chúng ta.
Tòa chùa miếu này ở dưới chân Đại Sơn, được bao phủ bởi vô vàn lớp xanh.
Bởi vì nó là chùa hoàng gia, thường cũng khá vắng, các tăng nhân cũng tương đối nhàn nhã, Ngụy Nghiệp Chiêu và ta đến ở trong chùa thật ra lại tăng thêm một ít phiền toái.
Đầu tiên chúng ta chiếm dụng hai cái viện, tiếp đó các đại sư mỗi ngày đều phải truyền thụ Phật lý cho chúng ta, tiếp nữa là Phật Tổ mỗi ngày phải nghe chúng ta cầu nguyện.
Mà Ngụy Nghiệp Chiêu, thường đi lạc lối trong mặt lĩnh ngộ Phật pháp.
Ví như đại sư dạy xong “Ngũ uẩn giai không”*, ta cảm giác tư tưởng cảnh giới của bản thân đạt được thăng hoa rất lớn, cực muốn ly hôn với Ngụy Nghiệp Chiêu ngay, dâng đời phụng hiến Phật Tổ.
*“Ngũ uẩn giai không” trong lời dạy này của đức Phật, là khi giác quan tiếp xúc với đối tượng, tâm hành giả biết nhưng không phản ứng thích thú hay chán ghét, tâm không nói thầm về đối tượng, thì Tánh biết có mặt. Tánh biết là cái biết rõ ràng lặng lẽ, trong sáng, khách quan, là cái lóe sáng đầu tiên của Tánh giác. Lúc bấy giờ toàn bộ ngũ uẩn yên lặng, không có cái Ta, cái của Ta hay Tự ngã của Ta trong đó, hành giả thoát khỏi mọi lậu hoặc, khổ đau.
Mà Ngụy Nghiệp Chiêu lại nhíu mày suy ngẫm, sau đó đưa ra nghi vấn.
Hắn hỏi đại sư nếu nói Phật Tổ ngũ uẩn giai không, vì sao chúng ta phải hiến công đức? Nếu Phật Tổ để ý, chứng tỏ cũng không hề ngũ uẩn giai không, nếu không để ý, chúng ta không cần phụng hiến.
Đại sư bảo, Phật Tổ không để ý công đức, mà là thành ý, công đức chỉ là một loại biểu hiện của thành ý thôi.
Hắn lại hỏi, thông thường thành ý đại chúng mang theo tâm nguyện cá nhân, ví như thăng quan phát tài, nếu Phật Tổ giúp chúng ta thực hiện được, liệu Phật Tổ có đang duy trì ngũ uẩn không, Phật Tổ không giúp chúng ta thực hiện được, vì sao chúng ta phải có thành ý?
Đại sư nói, Phật là người giác ngộ, chứ người chưa giác ngộ Phật, Phật Tổ cũng không trực tiếp giúp chúng ta thực hiện tâm nguyện, nhưng nếu Phật có duyên, sẽ giúp chúng ta có được trí tuệ và phương pháp giải quyết vấn đề.
Ngụy Nghiệp Chiêu lại hỏi làm sao để có duyên với Phật?
Đại sư nói, vô duyên cũng là một loại duyên.
Bởi vì Ngụy Nghiệp Chiêu và Phật Tổ không có duyên, ngày tháng hắn ở trong chùa khá u sầu, trong lúc chúng ta đi dạo ở con đường nhỏ đang nở đầy hoa, gương mặt hắn vẫn nặng nề tâm sự.
Ta tưởng chuyện này đa phần là do ta tham khảo sai kinh nghiệm của người khác nên nội tâm có đôi chút áy náy.
Vì thế ta an ủi hắn: “Trong chùa thanh tĩnh, phong cảnh như tranh, đôi khi tới ở một khoảng thời gian thì cũng có sao?” (如又何妨: /Héfáng/ đồng âm với 合房 /hé fáng/ tức chuyện chăn gối vợ chồng)
Ngụy Nghiệp Chiêu nói: “Hợp phòng? Hợp phòng gì chứ? Sao đầu nàng toàn là chuyện này thế!”
Nam nhân tâm tư toàn chuyện đáng khinh này đang giận mắng ta.
Tư tưởng và hành vi của Ngụy Nghiệp Chiêu luôn khiến ta cho rằng Phật Tổ thấy hắn đẹp cho nên đặc biệt khoan dung, nhưng không lâu sau, chắc Phật Tổ nhìn mặt hắn đủ rồi, nên giáng cho hắn một lần nghiêm trị.
Sau một tháng chúng ta ở chùa, Ngụy Nghiệp Chiêu dần dần hình thành duyên phận nhất định với Phật Tổ, tư thái quỳ gối trước Phật cũng càng ngày càng thành kính, nên khi ta đột nhiên nhào tới hắn, hắn nghiêm khắc bảo ta tự trọng, không nên khinh nhờn hắn trước mặt Phật, sau đó lại đỏ mặt nói với ta, chờ tới tối rồi tính.
Mà thời khắc ta này không có chút cảm xúc gì.
Ta hỏi hắn: “Điện hạ, chàng sợ rắn không?”
Hắn tự hỏi: “Rừng cây bên ngoài chùa quả thật có rắn…..”
Ta lại hỏi hắn: “Bây giờ nếu có rắn thì chàng sợ không?”
Hắn nói: “Đại điện nghiêm minh chỗ nào có rắn được!”
Ta nói: “Chỗ này.”
Ta giơ tay cho hắn xem.
Trong tay đang tóm một con rắn sặc sỡ.
Ngụy Nghiệp Chiêu nháy mắt biến sắc.
Khi ta thấy con rắn này, nó đang bò bên chân Ngụy Nghiệp Chiêu, lè lưỡi xè xè với hắn.
Ta không dám lên tiếng, còn không kịp tự hỏi, đã nhào lên bắt nó.
Ngụy Nghiệp Chiêu tái mặt hô to “Người đâu!”
Lại bảo ta: “Trụ Tử đừng sợ.”
Ta nhìn hắn vươn tay hướng về ta, khẩn trương đến cả người run run.
Thế nên chúng ta giữ nguyên tư thế cũ qua lại, thẳng đến khi người vây đầy xung quanh.
Cuối cùng Ngụy Nghiệp Chiêu che mắt ta, con rắn kia mới được người khác lấy khỏi tay ta.
Cả người ta mềm nhũn như vừa khỏi bệnh nặng, nhanh chóng ngất xỉu.
Cô nương lưỡng tình tương duyệt với Ngụy Nghiệp Chiêu này, tên là Trịnh Nguyệt Hằng, là muội muội của Trịnh mỹ nhân mà Bệ hạ sủng ái.
Cha mẹ Trịnh mỹ nhân mất sớm, nàng dẫn theo muội muội tuổi còn nhỏ nuôi nấng bên người.
Thời điểm Trịnh Nguyệt Hằng vừa mới tiến cung còn chưa tới mười tuổi, cũng giống như tỷ tỷ nàng, là một mỹ nhân từ trong trứng nước. Một hôm ở ngự tiền, Bệ hạ chỉ vào nàng rồi hỏi Ngụy Nghiệp Chiêu: “Để con bé làm làm thê tử con được không?” Lúc ấy Ngụy Nghiệp Chiêu mười hai tuổi, còn đương là thiếu niên trong sáng ngượng ngùng, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, khiến Bệ hạ cười ha ha.
Bình thường Ngụy Nghiệp Chiêu và Trịnh Nguyệt Hằng ở chung với nhau, có thể nói là tình thơ ý họa. Rất nhiều người từng vô tình nghe, tai nghe mắt thấy bọn họ ở nơi hẻo lánh nhưng trong một góc sáng sủa, cảnh sắc duyên dáng trao đổi văn học, nghệ thuật với nhau.
Trước mắt theo như những tin tức mà ta nắm được thì nội dung bọn họ trao đổi, chủ yếu là đề cập đến sáng tác văn học xưa nay, cùng với nhiều trường phái nghệ thuật thư pháp, có thể nói là tương đối phong phú.
Đối với các phương diện rèn luyện hàng ngày của Trịnh Nguyệt Hằng, hiển nhiên là Ngụy Nghiệp Chiêu vừa ý cũng rất ủng hộ, bởi vì hắn từng đề nghị mở lớp phụ đạo văn hóa chuyên môn dành cho nữ giới trong cung, Trịnh Nguyệt Hằng cũng là một trong số những đệ tử đó.
Những tin tức mà ta có thể nghe ngóng được, hiển nhiên là Thái tử phi cũng có thể nghe thấy.
Đối với cùng một tin tức, ở những lập trường khác nhau thì sẽ có thái độ khác nhau. Ví dụ như ta sẽ không tự chủ được mà chú ý đến cô nương mà hắn lưỡng tình tương duyệt, Thái tử phi lại khác, so với điều đó thì người để ý đến sự bất mãn của hắn đối với cửa hôn sự này hơn.
Là một tôn tử, ngươi có thể tỏ vẻ bất mãn với an bài của tổ phụ, nhưng là một thần tử, không thể bất mãn đối với ý chỉ của Hoàng đế được.
Đương nhiên là Thái tử phi không hy vọng lời đồn nhi tử của mình bất mãn với hôn sự mà tổ phụ Hoàng đế đã an bài tiếp tục bị lan rộng.
Nếu lời đồn không thể kết thúc một cách khôn ngoan thì nó sẽ kết thúc bằng sự ch chóc.
Vậy nên Thái tử phi áp dụng những cách tích cực để xử lý.
Bà mở tiệc trà khá lớn ở Đông Cung, mời những nữ nhân có vai vế cao trong kinh thành, thời điểm tiệc trà diễn ra được một nửa, khen ngợi ta với mọi người xung quanh, sau đó chỉ vào một đĩa cam nói với ta:
“Nghiệp Nhi thích cái này, con đem cho nó đi.”
Bà dùng khăn tay che miệng mỉm cười, giọng điệu oán trách nói với mọi người: “Nha đầu kia tặng, không biết tiểu tử nhà ta vui mừng đến thế nào nữa!”
Thế nên trước tiếng cười và ánh mắt ngầm hiểu của mọi người, ta bưng một đĩa cam, đi về phía Ngụy Nghiệp Chiêu.
Cùng lúc nhìn thấy Ngụy Nghiệp Chiêu, ta cũng gặp được hai nữ nhân khác.
Một người ngồi trong lồng ngực Ngụy Nghiệp Chiêu, ước chừng bốn, năm tuổi.
Một người đứng bên cạnh Ngụy Nghiệp Chiêu, ước chừng mười bốn, mười năm tuổi.
Thông qua những mối quan hệ mà ta biết được, rất nhanh ta đã dò được số chỗ ngồi của hai người này.
Người nhỏ tuổi này là Phúc Khánh Công chúa, nữ nhi của Trịnh mỹ nhân; còn người lớn tuổi hơn chính là Trịnh Nguyệt Hằng, muội muội của Trịnh mỹ nhân.
Tức, cô nương lưỡng tình tương duyệt của Ngụy Nghiệp Chiêu.
Thời điểm ta đến, bầu không khí tương đối hòa hợp, Trịnh Nguyệt Hằng đưa cho Ngụy Nghiệp Chiêu xem một bức tranh, thông qua miêu tả của nàng thì cũng biết được đây là bức tranh nàng tự tay vẽ.
Phản ứng của Ngụy Nghiệp Chiêu lúc đó là gật đầu và ca ngợi: “Tổng thể sắc thái nắm bắt không tồi, bút pháp cũng rất có phong thái Tuyên Hòa.”
Sự xuất hiện của ta rõ ràng đã phá hủy sự hòa hợp này, ánh mắt hai người bọn họ nhìn ta đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vậy sau khi ta đặt đĩa cam xuống, liền quyết định lập tức lễ phép rời đi.
Nhưng ngoài ý muốn là, Ngụy Nghiệp Chiêu lại mở miệng giữ ta lại.
Vì thế tạo nên hai tam giác quan hệ rõ ràng: một đôi hôn phu hôn thê và một người thứ ba; hoặc là một đôi tình nhân lưỡng tình tương duyệt và một người thứ ba.
Ta khó có thể lý giải được tâm trạng lúc này của Ngụy Nghiệp Chiêu, đành coi đó là điểm giao của hai tam giác quan hệ vậy.
Ta chỉ có thể ngồi xuống, giữ vững sự cân bằng cho tam giác.
Thật ra theo góc độ luân lý mà nói, Trịnh Nguyệt Hằng là dì của Phúc Khánh Công chúa, Phúc Khánh Công chúa là cô của Ngụy Nghiệp Chiêu, khách quan mà nói, giữa họ có khoảng cách thế hệ.
Nhưng thành viên hoàng thất cũng thường không mấy để ý đến loại lý luận tầm thường này, nếu thích, thứ mẫu có thể lấy, con dâu cũng có thể lấy, huống chi bối phận của hai người bọn họ cũng không tính là đặc biệt nghiêm chỉnh gì.
Cho nên nếu Ngụy Nghiệp Chiêu muốn, hắn cũng có thể tạo ra mối quan hệ hôn nhân với bà cô này.
Sau khi ta ngồi xuống được một lúc, cả lời nói và biểu cảm của ba người đều có vẻ càng ngày càng cứng nhắc, nhưng rất nhanh bà cô đã dùng cơ trí của mình cải thiện sự cứng nhắc này.
Nàng nhìn thấy quả cam ta đem đến, rất nhanh đã liên tưởng đến một tác phẩm vô cùng vĩ đại “Quất Tụng”.
Sau khi nàng ngâm nga toàn bộ bài thơ xong, lại muốn tiếp tục kể rồi phân tích, tán dương rất cao phẩm hạnh tốt đẹp của tác giả “Tô thế độc lập”, cũng tỏ vẻ đây chính là tiêu chuẩn thái độ làm người, đối nhân xử thế mà mình tham khảo và hướng tới.
Ở chung một chỗ với những người có văn hóa thật sự là một chuyện vô cùng mệt mỏi.
Bọn họ học thức uyên bác, miệng lưỡi lại lưu loát khiến cho người ta không thể nào xen vào. Đồng thời cũng không thể thể hiện ra là ngươi không có hứng thú, vì như vậy sẽ khiến cho ngươi trở thành người không có văn hóa.
Do đó lựa chọn duy nhất của ta chính là ngồi trên ghế, vừa nghe vừa ăn cam.
Có thể là do ta ở đây nên Ngụy Nghiệp Chiêu cũng không tích cực tham dự mà cũng giống như ta, ngồi trên ghế, một bên nghe, một bên bóc cam, đút cho tiểu Công chúa trong lòng, hỏi: “Cô nhỏ, ăn ngon không?”
Sau khi trải qua trải nghiệm này, ta bắt đầu tự suy nghĩ về cuộc hôn nhân sắp tới của ta và Ngụy Nghiệp Chiêu.
Mẫu thân ta là một nữ tử tính cách kiên nghị, đối với tình yêu và hôn nhân của ta người từng dạy: không nên tìm một nam nhân từng trải qua mối tình sâu đậm. Bởi vì nếu hắn có thể dễ dàng buông bỏ quá khứ, chứng tỏ hắn là một người bạc tình, nếu hắn không thể dễ dàng buông bỏ, chứng tỏ hắn là một nam nhân tồi.
*Meo: là sao vậy bác gái =.=
Mẫu thân lấy Trương thư sinh ở ngõ nhỏ cách vách nhà ta làm ví dụ.
Khi cha của Trương tiên sinh là Trương viên ngoại còn tại thế, cưới thê tử cho hắn, nhưng hắn không thương người vợ này, bởi vì hắn có một người thương không môn đăng hộ đối.
Cửa hôn sự này đối với ba người họ đều gây nên sự đau khổ, thế nên cuối cùng người vợ này vì không chịu được sự lạnh lùng của trượng phu mà tr eo cổ tusat.
Đáng thương nhất chính là, sau khi nàng đi, kiểm tra ra mới biết thành gia lập thất nhiều năm như vậy nàng vẫn còn trong trắng.
Mọi người đều tỏ vẻ vô cùng đồng cảm với người vợ này, nhưng bản thân Trương thư sinh không cảm thấy hối hận, thậm chí sau đó cuối cùng hắn cũng thành thân với tình nhân mà vì nàng ta hắn đã thủ tiết, từ đó về sau sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc trong lời chửi rủa của người đời.
Tình cảnh trước mắt của ta và người vợ của Trương tiên sinh là cùng một loại. Khác nhau chính là, người vợ của Trương thư sinh có thể lựa chọn, còn ta thì không.
Trong tình trạng chưa rõ ràng, ta quyết định tạm thời áp dụng thái độ lễ độ nhưng không nhìn đối với Ngụy Nghiệp Chiêu.
Vì thế khi tản bộ trong rừng trúc nhìn thấy Ngụy Nghiệp Chiêu vẫy tay với ta, ta chỉ lễ phép cúi đầu, không nhìn hắn rồi đi qua.
Ngụy Nghiệp Chiêu kéo ta vào trong rừng trúc.
“Lý Thiết Trụ!”
Hắn có chút tức giận.
Rồi dần dần lại chuyển sang vẻ mặt đáng thương, nói một câu khiến cho lòng ta vô cùng chấn động:
“Ngươi có thể ở lại với ta không?”
Đối với vị hôn phu hôn thê mà nói, hành vi này của Ngụy Nghiệp Chiêu có thể nói là chỉ vì cái trước mắt, cũng có thể nói là vô liêm sỉ.
Chỉ vì cái trước mắt là vì dù sớm hay muộn ta cũng phải ở bên cạnh hắn.
Vô liêm sỉ là bởi vì thế mà hắn lại muốn nhận quyền lợi trước thời hạn.
Xuất phát từ sự bực bội của thiếu nữ dè dặt trong thời gian này cũng cũng chẳng cho hắn thái độ hòa nhã, tức giận hỏi: “Ở lại thế nào?”
Hắn lấy ra một hộp dế.
Dựa theo giải thích của Ngụy Nghiệp Chiêu, dế là một loài côn trùng có sinh mệnh ngắn ngủi, vậy nên đá dế cũng có một thời gian nhất định, mùa thu này là thời kì hoàng kim của đá dế.
Mà Đại Tướng Quân Hồng Quang Biến Thể Uy Vũ Thường Thắng của hắn, lại chưa từng trải qua một trận đấu chính thức nào.
Hắn cảm thấy Đại Tướng Quân thường vì vậy mà cô đơn, nói không chừng còn muốn uống hai ngụm rượu giải sầu.
Hắn nghĩ, nhất định Đại Tướng Quân cũng hy vọng trước khi cuộc sống ngắn ngủi kết thúc, trải qua một lần ch ém gi sảng khoái, để khi nó đi đến cuối con đường anh hùng ch ém gi sẽ không hối hận đã sống uổng phí cuộc đời, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ vì không làm gì cả.
Cho nên hắn muốn để cho Đại Tướng Quân ra trận ít nhất là một lần.
Đá dế, bản chất là sự so đấu thắng bại của hai con dế khác phe, bởi vậy bình thường hắn để Đại Tướng Quân tỷ thí với những con dế khác phe mình, cùng lắm chỉ xem như là huấn luyện nội bộ mà thôi.
Thế nên giờ hắn cần phải tìm một con dế khác, tặng cho ta, sau đó để ta đấu với hắn.
Chiến sự hết sức căng thẳng.
Lúc ấy trăng tối gió to, ta theo thời gian giao ước đến chiến trường.
Thời điểm đến nơi thấy Ngụy Nghiệp Chiêu đang cầm một quyển sách vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, mà Đại Tướng Quân trong lòng hắn, phát ra tiếng kêu to vang, có vẻ rất khẩn cấp.
Đêm dài đằng đẵng, bốn bề vắng lặng, tình hình chiến đấu kịch liệt vô cùng.
Cuối cùng phúc tinh trên cao chiếu lối trí dũng song toàn Tiểu Thiết Chùy của ta bất hạnh bị thua.
Khi ấy gió mát trời cao, hương hoa quế nồng đậm, Ngụy Nghiệp Chiêu nằm thẳng cẳng trên mặt đất phát ra tiếng thở thỏa mãn.
Hắn không biết.
Thật ra, hôm nay là sinh thần của ta.
Mà lễ vật ta nhận được.
Là một con dế.
5.
Chúng ta chính thức thành hôn vào ngày 25 tháng Giêng năm Hồng Đức thứ 21.
Đêm tân hôn trông Ngụy Nghiệp Chiêu đứng giữa cảnh sắc nhộn nhịp mà biểu hiện trầm ổn, khiến người ta cảm thấy hắn là người có thể làm nên việc lớn.
Hắn bình tĩnh ngồi bên mép giường, bình tĩnh hỏi ta một chuyện.
“Nàng có nhũ danh không?”
Ta hiểu tâm trạng của hắn, chẳng có nam nhân nào muốn gần gũi ôm ấp một cô nương tên Thiết Trụ trong đêm động phòng cả.
Thế nên ta gật đầu.
Hơi ngượng mà đáp lời hắn.
“Trụ Tử”
Thật ra ta rất muốn lừa hắn nhũ danh của ta là “Kiều Kiều” - một cái tên cũng khá dễ nghe để hắn thoải mái phần nào. Nhưng ta sợ khi hắn gọi ta là “Kiều Kiều” mà ta lại không biết mình là “Kiều Kiều” thì lộ việc lừa hắn mất.
Quả nhiên Ngụy Nghiệp Chiêu không thoải mái lắm.
Hắn im lặng trong đôi chốc.
Ngay tại lúc ta nghĩ rằng hắn chịu phải cú sốc rồi, đôi bên tàn tiệc thôi, thì cái khí chất “làm nên việc lớn” trên người Ngụy Nghiệp Chiêu bay sạch, hắn cúi đầu mặt đỏ tai hồng, bắt đầu nghịch ngón tay của chính hắn.
Một lúc lâu sau mới chân thành đề nghị bảo, chúng ta mau nghỉ ngơi đi.
Không thể không nói khi Ngụy Nghiệp Chiêu nghiêng tới hôn, ta khá khiếp sợ.
Tham khảo trường hợp của Trương thư sinh - một người nam nhân đàng hoàng, nếu trong tình huống lòng đã có chủ, khả năng cao sẽ thủ thân như ngọc vì người thương.
Mà trên thực tế thì cái người Ngụy Nghiệp Chiêu này cũng có tinh thần phản kháng.
Hồi bé hắn thích ăn vỏ sủi cảo, vì dạy dỗ hắn mà Bệ hạ ra lệnh bảo hắn hoặc là ăn trọn miếng sủi cảo hoặc sau này chỉ nấu nguyên lớp vỏ thôi.
Nhưng từ hôm ấy Ngụy Nghiệp Chiêu chọn không ăn sủi cảo, cũng không ăn vỏ sủi cảo, bởi vì vỏ sủi cảo mà không bọc nhân sủi cảo thì không phải là vỏ sủi cảo nữa.
Có thể thấy rằng hắn là một người nam nhân bên ngoài ngoan hiền bên trong kiên định.
Bởi thế nên người nam nhân kiên định trong tình huống phải chịu cuộc hôn nhân bị sắp xếp này có thể đưa ra lựa chọn chấp nhận đám cưới nhưng không thân mật với ta như cách hắn lựa chọn việc không ăn sủi cảo cũng không ăn cả vỏ sủi cảo.
Thế nên ta không nghĩ tới việc hắn sẽ ‘ăn’ ta, mà còn ra sức để ‘ăn’ nữa.
Năng lực cá nhân của Ngụy Nghiệp Chiêu trên phương diện này không hùng hổ như lúc đá dế, trái lại hắn khá là… vụng về.
Nhưng điều không thay đổi là lòng háo thắng của hắn, hắn không ngừng động ngang sờ dọc, cuối cùng cũng có thể tiến lên.
Trọn quá trình này cũng không vui sướng gì, ta liên tục nhớ tới cảnh cha ta làm nghề rèn.
Giống như mỗi người thợ rèn không thể hiểu được cảm xúc của sắt, Ngụy Nghiệp Chiêu cũng không thể hiểu được cảm xúc của ta. Trong khắc vội vàng hấp tấp ấy hắn dừng lại nhìn ta đôi chút, trông có vẻ chẳng vui gì, như nhắc nhở ta đừng bày ra biểu cảm hung dữ như thế.
Lúc sau ta tự ngẫm lại bản thân, chẳng biết tự bao giờ đã nổi lên ý muốn gi chồng.
Xong xuôi, ánh mắt Ngụy Nghiệp Chiêu trôi về phương xa, biểu cảm ngưng trọng thất thần nhìn chằm chằm màn giường, có lẽ là đang đang tổng kết kinh nghiệm, hoặc có lẽ đang tự hỏi cuộc đời.
Ta nhìn người nam nhân cơ trí ấy trong giờ phút này, đột nhiên sinh lòng bội phục hắn.
Suy xét trên một góc độ khác, hắn vừa giữ được nội tâm kiên định của bản thân vừa có thể phục tùng, chứng tỏ người nam nhân này có lòng nhẫn nại, hiểu rõ được mất biết lui biết tiến, co được duỗi được.
Bởi thế nên hôm sau khi Ngụy Nghiệp Chiêu hỏi tối qua suy nghĩ của ta thế nào, ta dành lời khen cho hắn: “Điện hạ nắm rõ thời điểm, biết tiến biết lùi.”
Lúc ấy Ngụy Nghiệp Chiêu tương đối nghiêm túc.
Hắn chỉ bảo ta.
“Trời sáng rồi, đừng nói những lời xấu hổ như vậy.”
Trong giai đoạn tân hôn, ta gặp một vấn đề khó, đó là làm sao để trở thành vợ của một người, làm thế nào để làm tốt công tác của vị trí phu nhân của Ngụy Nghiệp Chiêu này.
Nhà ngoại ta làm nghề đồ tể, mẹ ta khi trẻ được hàng xóm công nhận là nàng Tây Thi bán thịt heo. Đồ tể có yêu cầu cao đối với dao kéo thế nên quan hệ tới lui với thợ rèn vô cùng thân thiết.
Mỗi lần nhận lời làm dao mới hoặc mài lại dao cũ cho sắc thêm thì cha ta - Lý Khang sẽ tự mình mang sản phẩm tới tận nhà, giới thiệu cho ông bà ngoại ta cách sử dụng và bảo quản, hơn nữa ông ấy còn kể chuyện “Đầu bếp mổ trâu” của Trang Tử để ca ngợi ngành đồ tể là một ngành cực kì trí tuệ.
Việc này khiến ông bà ngoại ta rất vui, mẹ ta cũng rung động vì khả năng học thuật cùng chế độ chăm sóc hậu mãi của cha ta thế nên cuối cùng về chung một nhà.
Thân là con gái đồ tể, mẹ ta có một thân thể mạnh khỏe cùng tính cách mạnh mẽ, mẹ giám sát cha khá nghiêm khắc, nhưng vì vậy mà cha ta cũng dần dần luyện được cho bản thân phẩm cách tốt đẹp là nhẫn nhịn chịu đựng.
Tất nhiên, quan hệ của cha mẹ ta không thể áp dụng cho ta và Ngụy Nghiệp Chiêu được, thế nên đối tượng học tập chính của ta là bà mẫu ta, Thái Tử phi.
Ta không có cơ hội được chứng kiến cuộc sống của công công* bà mẫu ta, nên ta chỉ có thể thông qua hành vi thường ngày của bà để tham khảo.
*công công
Ví như ta thấy bà mẫu ta luôn đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho công công ta, ta bèn phân phó chuẩn bị một phần y vậy cho Ngụy Nghiệp Chiêu.
Quan tâm đến trượng phu từ mặt ẩm thực thể hiện được sự hiền huệ và săn sóc của thê tử, ta khá đắc chí.
Nhưng có vẻ Ngụy Nghiệp Chiêu không hề biết ơn người thê tử hiền thục là ta, sắc mặt hắn thường khá khó coi, ánh mắt phức tạp, có khi còn từ chối dùng bữa.
Ngụy Nghiệp Chiêu không biết ơn ta, gia tăng thêm sự không thoải mái giữa cả hai, đồng thời khiến hôn nhân của chúng ta bao phủ thêm một tầng bóng ma càng lớn.
Xung quanh không ít người nói với ta rằng trượng phu của ta có nữ nhân khác bên ngoài, mọi người cùng chung kẻ địch nên khuyên ta nên trị cho tiểu yêu tinh này một bài học.
Tiểu yêu tinh này đương nhiên là Trịnh Nguyệt Hằng.
Vì vậy mà ta lâm vào buồn bã.
Bởi vì ta không có kinh nghiệm xử lí tiểu yêu tinh, hơn nữa ta còn một vấn đề càng sâu hơn để tự hỏi, chính là vấn đề về sự chênh lệch thân phận giữa ta và Ngụy Nghiệp Chiêu.
Tạm thời chưa bàn tới việc chênh lệch địa vị thì như bao gia đình dân dã khác, nam nhân thường trên cao, còn nữ nhân lại luôn phải hạ giọng dưới thấp.
Ta đối với chuyện này vừa khó hiểu vừa bất mãn, không nhịn được bèn đi hỏi dò bà mẫu ta: “Tại sao mọi người đều quen với việc nam nhân cao cao tại thượng thế ạ?”
Phản ứng của bà mẫu ta sâu xa.
Đầu tiên bà đỏ mặt, tiếp theo bảo ta: ‘Trụ Tử, vấn đề trên dưới này con có thể đóng cửa thảo luận riêng với Nghiệp Nhi, phu thê chú trọng việc hòa hợp, không cần nói với mẹ đâu.”
Buổi tối hôm đó Ngụy Nghiệp Chiêu nằm ngửa trên giường thành hình chữ đại (大), mang vẻ không hề sợ chết bảo: “Tới đi! Không phải là nàng bất mãn sao!”
Xét thấy hai mẹ con ý nghĩ đều tương đối kì lạ, ta vẫn luôn không có được đáp án, ta cũng không rõ việc Ngụy Nghiệp Chiêu “có nữ nhân bên ngoài” bản thân có quyền lên tiếng hay không.
Khi ta còn chưa tự hỏi được biện pháp xử yêu hợp lí, Ngụy Nghiệp Chiêu chủ động ngả bài với ta.
Hắn cho ta xem một tập thơ, đó là một quyển sách nhỏ, tản ra hương thơm, chữ viết cũng thực đẹp, mấu chốt là nội dung biểu đạt lòng ái mộ sâu sắc của thiếu nữ.
Tác giả Trịnh Nguyệt Hằng.
Lòng ta lạnh đi ngay lúc ấy.
Mà Ngụy Nghiệp Chiêu không chớp mắt nhìn ta.
Hắn chắc chắn muốn thông qua ba phương diện tới tạo áp lực cho ta, một là Trịnh Nguyệt Hằng tài hoa, hai là Trịnh Nguyệt Hằng thâm tình, ba là tên Trịnh Nguyệt Hằng dễ nghe.
Từ đó khiến ta không thể không đồng ý việc hắn có nữ nhân khác.
Lúc lâu sau ta vẫn không thể nói chuyện.
Cuối cùng Ngụy Nghiệp Chiêu hỏi ta: “Trụ Tử, nàng nói xem, Trịnh Nguyệt Hằng này có phải kẻ bụng dạ khó lường với ta không?”
6
Ngụy Nghiệp Chiêu cực kì ấm ức.
Hắn nhìn ta nghiến răng nghiến lợi phát tiết ấm ức.
Hắn nói Trịnh Nguyệt Hằng này luôn tới tìm hắn kể thơ ngâm phú, hắn học tập đã rất vất vả, Trịnh Nguyệt Hằng còn tới tìm hắn nói mấy cái đó, khiến hắn gia tăng áp lực tâm lí khá lớn.
Hơn nữa một khi hắn thể hiện sự không kiên nhẫn, Trịnh Nguyệt Hằng liền sẽ khôn khéo sai sử tùy tùng tới nói với Phúc Khánh công chúa, làm Ngụy Nghiệp Chiêu không thể không dỗ vị cô nhỏ này.
Ngụy Nghiệp Chiêu nói bản thân là một cháu trai hiếu thuận, cũng là một người lương thiện. Hắn không đành lòng đả kích lòng tiến thủ của Trịnh Nguyệt Hằng, cho nên nghĩ tới một cách, khiến Bệ hạ mở chương trình học văn hóa nữ giới trong cung.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là, theo việc tri thức Trịnh Nguyệt Hằng mở rộng, hỏi bài hắn càng ngày càng nhiều, khiến hắn đi đường cũng phải lén lút, sợ gặp được tên ham học ấy.
Nhưng Trịnh Nguyệt Hằng không buông tha hắn, trực tiếp cho hắn một quyển thơ, nhờ hắn sửa cho. Ngụy Nghiệp Chiêu cho rằng, ta có nghĩa vụ tham dự lần sửa này, bởi vì chúng ta là phu thê có nạn cùng chịu.
Khi ấy tâm tình ta tương đối phức tạp, bởi vì trượng phu của ta hiển nhiên không quá hiểu phong tình, nhưng lập trường của ta lại không thể để hắn hiểu cái loại phong tình này của Trịnh Nguyệt Hằng, bởi vậy ta chỉ có thể gia nhập lần sửa này.
Chúng ta thảo luận hơn nửa đêm, cuối cùng Ngụy Nghiệp Chiêu chấp bút, ta ký tên, tiến hành phê bình chỉnh sửa với thơ gốc của Trịnh Nguyệt Hằng, Ngụy Nghiệp Chiêu còn cường điệu phê bình khuyết điểm của nàng “dùng từ khoa trương, dễ khiến cho góc nhìn người đọc thấy mệt nhọc”.
Trả bản chỉnh sửa này về, Trịnh Nguyệt Hằng được chỉ giáo, từ đó về sau dốc lòng học thuật, không đến tìm Ngụy Nghiệp Chiêu tham khảo đòi hỏi gì nữa.
Nhưng hôn nhân của chúng ta vẫn chưa bình ổn, mà tiếp xúc nguy cơ mới.
Cái nguy cơ mới này, đến từ Hồng Đức Bệ hạ.
Vào một chiều trời trong nắng ấm Bệ hạ triệu kiến chúng ta, chúng ta lúc ấy thực khẩn trương, bởi vì lúc này thân thể Bệ hạ không tốt lắm, tính tình cũng rất nóng nảy.
Quả nhiên chúng ta vừa quỳ xuống, ông liền hướng Ngụy Nghiệp Chiêu đang quỳ ném tới một đống đồ vật.
Có sách, có tập tranh.
Hoa hoè loè loẹt.
Khó coi.
Chúng ta lúc ấy mặt liền đỏ.
Ngụy Nghiệp Chiêu vô cùng xấu hổ lập tức cúi đầu nhận sai, ta trong lúc hổ thẹn vô cùng ấy lập tức bừng tỉnh.
Nếu bảo đêm tân hôn Ngụy Nghiệp Chiêu là một tân binh vụng về ngây ngô, giờ hắn đã nhanh chóng trở thành một vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến.
Ta ngỡ rằng đây là hiểu biết và thiên phú cá nhân của hắn, không nghĩ tới hóa ra đây là kết quả do hắn âm thầm nỗ lực sẵn sàng ra trận.
Hắn quỳ gối giữa một đống bí tịch, có vẻ thập phần ủ rũ cụp đuôi.
Bệ hạ không nói nửa lời, vẫy vẫy tay áo, một đám thái y lập tức xông lên vây quanh chúng ta, tiến hành thăm khám.
Kết quả là, Ngụy Nghiệp Chiêu và ta, không sao.
Bấy giờ Bệ hạ mới bắt đầu thao thao bất tuyệt răn dạy chúng ta, chúng ta cũng mới có thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra..
Bắt đầu từ việc ta là người hiền huệ.
Bởi vì ta học theo cách bà mẫu chăm sóc công công, quan tâm Ngụy Nghiệp Chiêu từ mặt ẩm thực, nhưng đa số đồ ăn lại khiến cho hắn hiểu lầm cực mạnh, hắn cho rằng ta muốn tẩm bổ hắn, chứng tỏ ta bất mãn với hắn, thế nên hắn muốn tự mình đi lên, thế là hắn bắt đầu lén học, bởi vậy triều dã bắt đầu lưu truyền ——
Hoàng Thái Tôn, không được.
Đương sự vĩnh viễn là người chịu đả kích cuối cùng trong lời đồn.
Cho nên chúng ta bị Bệ hạ truyền tới răn dạy một hồi, mới biết chuyện này.
Ngụy Nghiệp Chiêu lúc ấy sắc mặt trắng rồi đỏ, đỏ rồi trắng, khá.. đặc sắc.
Bệ hạ biểu đạt xong thất vọng đối với hai người trẻ tuổi có tư tưởng dơ bẩn là chúng ta xong, lại hạ lệnh phạt chúng ta, ông cho chúng ta ra chùa ở ngoại thành sống một thời gian.
Bản chất chuyện này là một chuyến du lịch tịnh tâm, nắm lấy tinh túy Phật lí cùng tận hưởng phong cảnh, nung đúc tình cảm, tinh lọc tâm hồn chúng ta.
Tòa chùa miếu này ở dưới chân Đại Sơn, được bao phủ bởi vô vàn lớp xanh.
Bởi vì nó là chùa hoàng gia, thường cũng khá vắng, các tăng nhân cũng tương đối nhàn nhã, Ngụy Nghiệp Chiêu và ta đến ở trong chùa thật ra lại tăng thêm một ít phiền toái.
Đầu tiên chúng ta chiếm dụng hai cái viện, tiếp đó các đại sư mỗi ngày đều phải truyền thụ Phật lý cho chúng ta, tiếp nữa là Phật Tổ mỗi ngày phải nghe chúng ta cầu nguyện.
Mà Ngụy Nghiệp Chiêu, thường đi lạc lối trong mặt lĩnh ngộ Phật pháp.
Ví như đại sư dạy xong “Ngũ uẩn giai không”*, ta cảm giác tư tưởng cảnh giới của bản thân đạt được thăng hoa rất lớn, cực muốn ly hôn với Ngụy Nghiệp Chiêu ngay, dâng đời phụng hiến Phật Tổ.
*“Ngũ uẩn giai không” trong lời dạy này của đức Phật, là khi giác quan tiếp xúc với đối tượng, tâm hành giả biết nhưng không phản ứng thích thú hay chán ghét, tâm không nói thầm về đối tượng, thì Tánh biết có mặt. Tánh biết là cái biết rõ ràng lặng lẽ, trong sáng, khách quan, là cái lóe sáng đầu tiên của Tánh giác. Lúc bấy giờ toàn bộ ngũ uẩn yên lặng, không có cái Ta, cái của Ta hay Tự ngã của Ta trong đó, hành giả thoát khỏi mọi lậu hoặc, khổ đau.
Mà Ngụy Nghiệp Chiêu lại nhíu mày suy ngẫm, sau đó đưa ra nghi vấn.
Hắn hỏi đại sư nếu nói Phật Tổ ngũ uẩn giai không, vì sao chúng ta phải hiến công đức? Nếu Phật Tổ để ý, chứng tỏ cũng không hề ngũ uẩn giai không, nếu không để ý, chúng ta không cần phụng hiến.
Đại sư bảo, Phật Tổ không để ý công đức, mà là thành ý, công đức chỉ là một loại biểu hiện của thành ý thôi.
Hắn lại hỏi, thông thường thành ý đại chúng mang theo tâm nguyện cá nhân, ví như thăng quan phát tài, nếu Phật Tổ giúp chúng ta thực hiện được, liệu Phật Tổ có đang duy trì ngũ uẩn không, Phật Tổ không giúp chúng ta thực hiện được, vì sao chúng ta phải có thành ý?
Đại sư nói, Phật là người giác ngộ, chứ người chưa giác ngộ Phật, Phật Tổ cũng không trực tiếp giúp chúng ta thực hiện tâm nguyện, nhưng nếu Phật có duyên, sẽ giúp chúng ta có được trí tuệ và phương pháp giải quyết vấn đề.
Ngụy Nghiệp Chiêu lại hỏi làm sao để có duyên với Phật?
Đại sư nói, vô duyên cũng là một loại duyên.
Bởi vì Ngụy Nghiệp Chiêu và Phật Tổ không có duyên, ngày tháng hắn ở trong chùa khá u sầu, trong lúc chúng ta đi dạo ở con đường nhỏ đang nở đầy hoa, gương mặt hắn vẫn nặng nề tâm sự.
Ta tưởng chuyện này đa phần là do ta tham khảo sai kinh nghiệm của người khác nên nội tâm có đôi chút áy náy.
Vì thế ta an ủi hắn: “Trong chùa thanh tĩnh, phong cảnh như tranh, đôi khi tới ở một khoảng thời gian thì cũng có sao?” (如又何妨: /Héfáng/ đồng âm với 合房 /hé fáng/ tức chuyện chăn gối vợ chồng)
Ngụy Nghiệp Chiêu nói: “Hợp phòng? Hợp phòng gì chứ? Sao đầu nàng toàn là chuyện này thế!”
Nam nhân tâm tư toàn chuyện đáng khinh này đang giận mắng ta.
Tư tưởng và hành vi của Ngụy Nghiệp Chiêu luôn khiến ta cho rằng Phật Tổ thấy hắn đẹp cho nên đặc biệt khoan dung, nhưng không lâu sau, chắc Phật Tổ nhìn mặt hắn đủ rồi, nên giáng cho hắn một lần nghiêm trị.
Sau một tháng chúng ta ở chùa, Ngụy Nghiệp Chiêu dần dần hình thành duyên phận nhất định với Phật Tổ, tư thái quỳ gối trước Phật cũng càng ngày càng thành kính, nên khi ta đột nhiên nhào tới hắn, hắn nghiêm khắc bảo ta tự trọng, không nên khinh nhờn hắn trước mặt Phật, sau đó lại đỏ mặt nói với ta, chờ tới tối rồi tính.
Mà thời khắc ta này không có chút cảm xúc gì.
Ta hỏi hắn: “Điện hạ, chàng sợ rắn không?”
Hắn tự hỏi: “Rừng cây bên ngoài chùa quả thật có rắn…..”
Ta lại hỏi hắn: “Bây giờ nếu có rắn thì chàng sợ không?”
Hắn nói: “Đại điện nghiêm minh chỗ nào có rắn được!”
Ta nói: “Chỗ này.”
Ta giơ tay cho hắn xem.
Trong tay đang tóm một con rắn sặc sỡ.
Ngụy Nghiệp Chiêu nháy mắt biến sắc.
Khi ta thấy con rắn này, nó đang bò bên chân Ngụy Nghiệp Chiêu, lè lưỡi xè xè với hắn.
Ta không dám lên tiếng, còn không kịp tự hỏi, đã nhào lên bắt nó.
Ngụy Nghiệp Chiêu tái mặt hô to “Người đâu!”
Lại bảo ta: “Trụ Tử đừng sợ.”
Ta nhìn hắn vươn tay hướng về ta, khẩn trương đến cả người run run.
Thế nên chúng ta giữ nguyên tư thế cũ qua lại, thẳng đến khi người vây đầy xung quanh.
Cuối cùng Ngụy Nghiệp Chiêu che mắt ta, con rắn kia mới được người khác lấy khỏi tay ta.
Cả người ta mềm nhũn như vừa khỏi bệnh nặng, nhanh chóng ngất xỉu.