Chương 3 - Truyền Kỳ Hoàng Phi Lý Thiết Trụ

7

Sau khi chuyện này xảy ra, Bệ hạ bảo chúng ta hồi cung. Ông vô cùng coi trọng việc này, kiên quyết cho rằng là có người muốn ám sát Hoàng Thái Tôn, lập tức thành lập tổ điều tra chuyên án.

Kết quả điều tra khiến người khiếp sợ, ngay cả Ngụy Nghiệp Chiêu cũng không nghĩ tới, đây đúng là ám sát, nói chính xác thì là một hành vi báo thù.

Kẻ gây án là một tiểu thái giám, kẻ chủ mưu sau lưng là thúc thúc của Ngụy Nghiệp Chiêu - Ninh Vương.

Bệ hạ có rất nhiều con, Ninh Vương là một trong số đó, đất phong của y ở vùng An Châu xa xôi, dời đi khi Ngụy Nghiệp Chiêu tuổi còn nhỏ, theo lý thì hai người không có thù oán.

Nhưng Ninh Vương có thù với Bệ hạ.

Năm trước Ninh Vương gửi cho Bệ hạ một tin, nói vương phi mang thai. Đây hiển nhiên là tin vui, Bệ hạ lại sắp có thêm một cháu trai hoặc cháu gái, nhưng Bệ hạ lại không vui.

Thân thể Bệ hạ trước khi ta và Ngụy Nghiệp Chiêu thành hôn đã không tốt, có khi còn tương đối nguy hiểm.

Ông nghe nói việc Ninh Vương làm nhiều nhất khi ở An Châu là tìm thầy thuốc, nhưng không phải vì cha mình, mà là vì người vợ ốm yếu của y.

Bởi vậy ông cho rằng Ninh Vương trọng sắc khinh hiếu, trong lúc phụ thân bệnh nặng còn túng dục, làm thê tử có thai, quả là một đứa con bất hiếu, vì thế ông hạ chiếu răn dạy Ninh Vương, vương phi biết được sợ tới mức đẻ non, không lâu sau sợ hãi mà chết.

Tất cả mọi người vẫn duy trì im lặng, bởi vì thiên uy Bệ hạ khó dò, Ninh Vương bất hạnh chỉ vì hắn bất hiếu mà thôi.

Ninh Vương trong cơn đau đớn mất cả vợ con, quyết tâm trả thù Bệ hạ. Nhưng y không dám ra tay với cha đẻ mình, vì thế mua chuộc một thái giám ở Đông Cung, dạy dỗ cho đứa cháu thân yêu Ngụy Nghiệp Chiêu của Bệ hạ.

Tiểu thái giám thắc mắc mãi làm thế nào để giáo huấn hắn.

Nếu giáo huấn quá nhẹ, ví như khiến lúc Ngụy Nghiệp Chiêu đi đường bị ngã, Ninh Vương hiển nhiên không vừa lòng; nhưng giáo huấn quá nặng, ví như trực tiếp gi Ngụy Nghiệp Chiêu, lại là đại tội giết hoàng trữ.

Vì thế hắn nhân lúc chúng ta ở chùa, lên núi bắt một con rắn, lặng lẽ đặt trong đại điện chúng ta phụng viếng hàng ngày.

Cũng khá khôn vặt.

Bởi vì không ai có thể chứng minh con rắn này không phải tự mình bò vào.

Tiểu thái giám giải thích đủ kiểu, rắn kia tuy nhìn dọa người, thật ra cũng không độc, khá ngoan. Bởi vì hắn chỉ nghĩ dọa sợ Thái Tôn điện hạ chút thôi, cùng lắm bị rắn cắn một cái. Như vậy cũng chỉ gây ra tổn thương tinh thần, mà không tạo thành uy hiếp tính mạng.

Thái Tôn bị rắn cắn gây thương tích chỉ là một chuyện ngoài ý muốn; Thái Tôn bị rắn cắn ch mới là bi kịch. Trong bi kịch thường thường sẽ sinh ra càng nhiều bi kịch, ví như liên lụy kẻ hầu đi theo và tăng nhân trong chùa.

Hắn thật sự không nghĩ tới con rắn ấy sẽ bị Thái Tôn phi bắt được.

Diễn biến phía sau của chuyện này, Ngụy Nghiệp Chiêu không muốn nói với ta, nửa đêm mỗi khi ta bừng tỉnh, hắn đều giơ hai bàn tay đang nắm chặt của chúng ta ra trước mặt ta, trịnh trọng bảo: “Lý Thiết Trụ, nàng nhìn rõ nhé, tay nàng đang nắm lấy tay của ta.”

Nhưng ta vẫn mơ hồ biết được đôi chút, Ninh Vương bị tước đoạt tước vị, tiểu thái giám bị hành hình, mà Ngụy Nghiệp Chiêu phải cầu xin trước mặt Bệ hạ rất lâu mới miễn trừ được việc xử phạt các tăng nhân trong chùa và cung nhân.

Tiếp theo Bệ hạ triệu kiến chúng ta, muốn an ủi đôi chút tinh thần chịu tổn thương của chúng ta

Chủ yếu là an ủi Ngụy Nghiệp Chiêu.

Ông muốn tặng Ngụy Nghiệp Chiêu mấy người nữ nhân, cũng bày tỏ hy vọng muốn sớm thấy chắt của mình.

Nhưng Ngụy Nghiệp Chiêu cự tuyệt.

Lý do của hắn là, đầu tiên hắn hẳn nên đem tinh lực dùng ở việc học tập triều chính, vì tổ phụ và phụ thân mà phân ưu, nhưng cũng không thất trách tại phương diện kéo dài tông tự. Hắn nói hắn sẽ tận lực thu xếp công việc bớt chút thì giờ ở chung cùng Thái Tôn phi, bởi vậy không cần thêm người, để ngừa phân tán tinh lực.

Theo lý giải của ta, ý hắn là, giống như cho trâu một mảnh đất, mảnh này còn chưa cày ra kết quả, ngươi còn cho hắn thêm mấy mảnh nữa, khiến hắn càng vất vả mà cày cấy, trâu sẽ mỏi mệt, hắn cũng cần nghỉ ngơi.

Trên thực tế sau đó quả thật Ngụy Nghiệp Chiêu không có thời gian cày cấy.

Bệnh tình Bệ hạ dần dần chuyển biến xấu, từ trước kia ông không lúc nào là không xử lý mọi việc lớn nhỏ của đế quốc, dần dần trở thành không thể không đem những việc này quăng cho công công ta và Ngụy Nghiệp Chiêu xử lý, còn ông trên giường không dậy nổi.

Thân thể thống khổ khiến tính cách Bệ hạ càng tệ, cung nhân hầu hạ bên người ông vì một số tội nhỏ mà bị xử mất mạng, mọi người đều nơm nớp lo sợ, vì thế Ngụy Nghiệp Chiêu chủ động nhận trọng trách này.

Hắn tự mình chăm sóc tổ phụ bệnh nặng, bón cơm đút thuốc, chà lau thân thể, xử lý vệ sinh.

Làm thê tử, ta cũng thường xuyên hỗ trợ hắn.

Cảm xúc của ta dành cho Bệ hạ rất phức tạp, có khi ông thật nhân từ, tôn trọng đơn giản, quan ái bá tánh; có khi lại thật tàn khốc, nghiêm hình dùng pháp, động một chút là lấy mạng người.

Nhưng khi ở cạnh Ngụy Nghiệp Chiêu, ông càng giống một người ông già nua hiền từ đáng thương.

Ông sẽ kể cho Ngụy Nghiệp Chiêu nghe nỗi bất hạnh tan cửa nát nhà thời niên thiếu, sự vất vả thức khuya dậy sớm khi gây dựng sự nghiệp, cũng sẽ kể về chuyện tình hoạn nạn có nhau của ông và Ngưu hoàng hậu khi ấy.

Nhưng mà lúc này, ngoài kia đang lưu truyền một tin đồn đáng sợ.

Bệ hạ sẽ ra lệnh cho người tuẫn táng.

Người sợ nhất chính là cô độc.

Bệ hạ hy vọng sau khi mình ch sẽ không cô độc.

Có một lần ông lâm vào hôn mê, kinh động rất nhiều người trong ngoài cung, may mà cuối cùng ông tỉnh lại, khẽ cười với các phi tần đang khóc như hoa lê trong mưa trước giường: “Các nàng sợ gì chứ? Trẫm chết rồi cũng không bỏ các nàng đâu.”

Ông nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, phi tần nghe vào lại tái xanh mặt mũi.

Lúc ấy ta lạnh đến phát run, Ngụy Nghiệp Chiêu cũng lộ ra biểu tình nghiêm túc.

Lúc sau ta tới chỗ bà mẫu thỉnh an, gặp được Trịnh Nguyệt Hằng đã lâu không thấy, nàng quỳ trên mặt đất, trán bị thương, lôi kéo làn váy của bà mẫu ta, khóc lóc thảm thiết.

“Nương nương, xin người cứu lấy tỷ tỷ của con! Người cầu xin Thái Tử điện hạ cứu lấy chị của con với! Để con chết thay tỷ tỷ cũng được!”

Bà mẫu ta vội hất tay nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi đang nói bậy cái gì thế!”

Bà không màng Trịnh Nguyệt Hằng cầu xin, gọi người kéo nàng ra ngoài, sau đó nắm chặt tay của ta nói: “Trụ Tử, con chưa nghe thấy cái gì hết!”

Bà mẫu ta căn dặn kỹ lưỡng việc này khiến ta cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng ta cũng thường thường nghĩ đến gương mặt tái mét của chúng phi tần và cái trán bị thương của Trịnh Nguyệt Hằng.

Khi ta đang rất nôn nóng thì Ngụy Nghiệp Chiêu cũng thực nôn nóng, hắn thường hay mất ngủ cả đêm.

Một lần, khi không có Ngụy Nghiệp Chiêu, Bệ hạ gọi cái người đang canh ở lò thuốc ngoài điện là ta tiến vào.

Ông mặc áo mỏng ngồi dựa vào bên gối, tinh thần có vẻ tạm ổn, kêu lão thái giám đưa cho ta một phần mật chiếu, bảo ta sau khi ông chết thì đem cái này giao cho Ngụy Nghiệp Chiêu.

Ông nói: “Ngồi trên cao, rất nhiều điều không nghe được, cũng không nhìn thấy.”

Sau đó ông hỏi ta: “Trụ Tử, dân gian nói trẫm ra sao?”

Ta đáp: “Tổ phụ của cháu dâu là thợ rèn, ông từng nói, trước khi Bệ hạ khai sáng triều đại, thứ ông phải rèn nhiều nhất là vật phòng thân; sau khi Bệ hạ khai sáng Đại Chiêu, ông rèn nhiều nhất là dụng cụ nhà bếp. Là Bệ hạ, giúp bách tính từ sinh tồn tìm lại sinh hoạt. Bệ hạ là một vị quân chủ vĩ đại.”

Bệ hạ từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ.

“... Năm mười sau ấy gió cùng mưa, gió cùng mưa, đao tới, lửa đi... Trụ Tử, con lại hát cho trẫm nghe một đoạn Sổ Lai Bảo đi”.”

8

Phách trúc chưa bao giờ nặng tới vậy.

Ta chuyển cổ tay đánh nó.

Cách, cách, cách.

Ta nỗ lực làm mình biểu diễn vui vẻ chút, nhưng mùi thuốc nặng nề trong điện hình thành nên một đôi tay vô hình bóp chặt cổ ta.

Hơn nửa ngày ta mới mở miệng hát được.

Ta hát một đoạn chuyện xưa của thời Tam Quốc.

“... Ngụy Võ Đế, thật anh hùng, chia hương bán hoa, có tình nghĩa...”

“Làm càn!”

Lúc này Bệ hạ đang tức giận.

Ông trầm giọng uy nghiêm quát lớn một tiếng, phách trúc liền rơi trên mặt đất.

“Bụp” ta quỳ sụp xuống, đầu nổ đùng một tiếng.

Người là như vậy, luôn tự đánh giá cao trí tuệ và năng lực của mình, ví như ta muốn thông qua một đoạn xướng để làm Bệ hạ nghĩ thoáng ra, đồng thời nghĩ lại đôi chút về chuyện tuẫn táng.

Đương nhiên ta biết cái cách khuyên can ám chỉ này có khả năng không hiệu quả, hoặc là vì quá rõ ràng sẽ làm Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, nhưng ta lại ôm một tia ảo tưởng, lỡ đâu Bệ hạ nghe vào thì sao.

Nhưng quả nhiên ta tự cho mình thông minh quá mức.

Bệ hạ cười lạnh, hỏi ta: “Con đang bảo Tào Tháo trước khi ch đã an bài các vị phu nhân, chia hương bán hoa, có tình có nghĩa, là anh hùng thật. Còn trẫm không phải anh hùng đúng không?”

Cả người ta vì tiếng cười ấy mà run run, trong trời đông giá rét, ngực ướt đẫm mồ hôi, trong đầu dính lại, không nghĩ nổi một lời giải thích.

“Phú quý của phi tần do trẫm ban cho, nào có đạo lí cùng hưởng sang quý mà không chung sống ch?”

“Lý Thiết Trụ, con làm càn quá mức.”

Bệ hạ nói rất bình tĩnh.

Nhưng ta nghĩ ta xong rồi.

Ta nhớ tới tiểu thái giám bị thi hình kia, cũng nhớ tới cung nữ bưng thuốc quá nóng dâng lên mà bị xử tử.

Đột nhiên ta thấy may mắn vì đêm tân hôn không lừa Ngụy Nghiệp Chiêu ta tên Kiều Kiều, nếu không sau này hắn sẽ tưởng niệm Kiều Kiều mà không phải Trụ Tử mất.

Kỳ thật ta thực thích hắn, nhưng chắc hắn không biết.

Ta miên man suy nghĩ, thế nhưng thật sự nhìn thấy Ngụy Nghiệp Chiêu.

Hắn vội lướt qua ta, quỳ gối bên đầu giường của Bệ hạ.

“Hoàng gia gia!”

Thanh âm hắn thực vội vàng, ta nghe hắn nói, Lý thị xuất thân hàn vi không hiểu đạo lý, chỉ biết hát mấy khúc thôn dã, hoàng gia gia chớ so đo với nàng.

Hắn lại nói, hoàng gia gia, tôn nhi cho rằng, tuy Tào Tháo có lòng thiện nhỏ nhoi phân hương, nhưng hắn trời sinh tính tàn bạo, không thể bù. Bởi vậy tôn nhi muốn khuyên tổ phụ từ bỏ tuẫn táng, tôn nhi không muốn một đời anh minh của người bị người vô danh hậu thế phỉ báng, vô cớ trên lưng lại gánh tội danh.

Trong lúc nói hắn vẫn dập đầu xuống đất, trán vang lên tiếng cộp cộp, nhưng Bệ hạ luôn trầm mặc.

Lâu sau Bệ hạ mới lạnh lùng mở miệng: “Xuất thân hàn vi? Ông con, bà con đều tính là xuất thân hàn vi.”

Ngụy Nghiệp Chiêu nói: “Tôn nhi nói sai.”

Bệ hạ lại lặng im trong chốc lát, mới mỏi mệt phất tay bảo: “Được rồi, đưa thê tử con đi đii.”

Ngụy Nghiệp Chiêu nói, tôn nhi cáo lui.

Hắn vội vàng rời khỏi, kéo ta đứng dậy, về đến Đông Cung mới dừng lại bước chân, quay đầu nhìn ta.

Ta dự cảm Ngụy Nghiệp Chiêu muốn mắng ta, bảo ta lỗ mãng, to gan lớn mật, chính mình không muốn sống còn suýt liên lụy hắn.

Đúng là như vậy.

Ta chột dạ nhìn cái trán đỏ hồng của hắn.

Hắn chắp tay sau lưng, vô cùng nghiêm túc.

“Lý Thiết Trụ, nàng quá lỗ mãng, to gan lớn mật!”

“Ta không trông nàng thì nàng liền đi hát phách, truyền ra ngoài hỏi ta có xấu hổ hay không!”

“Thê tử trong sạch nhà ai lại tay không bắt rắn, đánh phách trúc hát xướng chứ?”

“Nàng có thể hiền huệ một chút được không!”

Ngụy Nghiệp Chiêu thao thao bất tuyệt mà giáo huấn ta.

Ta ôm chặt hắn.

Ta cảm thấy giờ phút chắc hẳn ta rất hợp với cụm nhu tình như nước, ta dựa đầu vào ngực hắn nói: “Nghiệp Chiêu, ta rất thích chàng.”

Ngụy Nghiệp Chiêu tức khắc tắt tiếng, thể hiện vẻ cao quý của một người được yêu thích, rất bình tĩnh mà tỏ vẻ hắn biết lâu rồi.

Hắn nói lúc ấy hắn từ trên tường nhảy xuống, trong mắt ta ngập tràn khao khát với sắc đẹp của hắn.

Hắn hình dung chính mình tựa như quả táo trong tay ta, chịu nguy hiểm bất cứ khi nào cũng bị ta ăn mất, vì bảo hộ sự thuần khiết của nhau, hắn không thể không dùng dáng vẻ không được xâm phạm thần thánh mà nhắc nhở ta, quả táo này vẫn chưa ăn được.

Ngụy Nghiệp Chiêu ôm ta một lúc lâu mới buông tay, vành tai vẫn còn lưu lại vết đỏ bừng ngượng ngùng.

Cả ngày về sau, hắn đều có vẻ cực kỳ ổn trọng, ánh mắt nhìn ta trong bình tĩnh lộ ra vài phần không sao, giống như việc ta có thích hắn hay không trong mắt hắn không quá quan trọng.

Nhưng nửa đêm vào lúc ta ngủ say, hắn lay ta tỉnh, năn nỉ ta nói lại lời buổi sáng, hắn nói nếu ta nói, hắn sẽ đáp lại hắn thích ta được luôn, nhưng nếu ta không nói thì hắn không ngủ được.

Ta nhìn hắn đang hưng phấn đến mắt sáng bừng.

Chỉ nghĩ kêu hắn đi ch đi.

Bệ hạ ra đi trong ngày rét giá nhất, ông đi thật yên bình, mỉm cười gọi một tiếng “Thúy Hoa” rồi nhắm mắt.

Di chiếu của ông dịu dàng hơn hẳn so với sự lạnh lùng khi còn đương thời của ông..

Ông dặn dò làm nghi lễ đơn giản thôi, không cấm cưới gả, không cần làm phiền bá tánh.

Chư phi, có nhi tử thì phong thái phi theo hiệu của vương gia; có nữ nhi thì gia tăng bổng lộc cho công chúa rồi sống tiếp trong cung; không con cái thì chờ cung bổng nuôi dưỡng..

Ông còn ra lệnh cho ta và Ngụy Nghiệp Chiêu đi trông hoàng lăng một năm.

Sau đó công công ta lên ngôi, vào ngày đăng cơ lấy niên hiệu là Vĩnh Mục, Ngụy Nghiệp Chiêu cũng chính thức thăng cấp trở thành Hoàng Thái Tử.

Mùa xuân năm Vĩnh Mục thứ nhất, ta và Ngụy Nghiệp Chiêu ngồi lên một chiếc xe ngựa xanh, chậm rãi rời khỏi kinh thành.

Tuân theo di chiếu, đi trông hoàng lăng cho Bệ hạ.

Nhưng hướng xe đi không phải hoàng lăng, mà là về quê của Bệ hạ, Lâm Hào.

Ngụy Nghiệp Chiêu ở trong xe rưng rưng đọc mật chiếu của Hồng Đức Bệ hạ.

Bệ hạ nói, Nghiệp Chiêu, tổ phụ đại nạn tới rồi. Cha con thân yếu, e thọ mệnh chẳng bằng ta. Tương lai Đại Chiêu, hy vọng của tổ phụ đặt hết cho con. Con trí hơn người, trường mệnh phú quý, chưa thấy nỗi khổ nhân gian, nay con về Lâm Hào, trong vòng một năm, tự mình nắm rõ khả năng của mình. Thấy điều cần thấy, nghe điều cần nghe, rồi về tâu với hương hồn tổ phụ.

Khi chúng ta tới Lâm Hòa, sắc xuân đã rực rỡ.

Phu xe để chúng ta ở một vùng nhỏ ngoài thôn, rồi theo cung nhân bái biệt chúng ta mà rời đi.

Ta và Ngụy Nghiệp Chiêu đứng ở cửa thôn, hắn khoanh tay nhìn về hướng xa.

Đó là hướng của tổ lăng.

Thời niên thiếu của Hồng Đức Bệ hạ bất hạnh, thiên hạ khi ấy nằm trong tay dị tộc, bá tánh như sâu bọ, cuộc sống chiến tranh không dứt khiến cuộc sống họ vất vả.

Vận mệnh cũng không vì bất hạnh mà buông nhẹ uy nghiêm của nó, trong một tháng ngắn ngủi Bệ hạ phải trải qua cảnh cha mẹ huynh đệ chết đói hết thảy, mà ông còn không có mảnh đất nào để chôn người thân.

Cho nên việc đầu tiên sau khi ông có được thiên hạ là tu sửa lăng mộ cho thân nhân ở Lâm Hào, an ủi linh hồn đáng thương của họ.

Ngụy Nghiệp Chiêu dừng mắt thật lâu, trong ánh mắt lộ ra thâm trầm và kiên nghị.

Hốc mắt ta dần ướt át.

Giờ phút này hẳn nội tâm hắn không hề bình lặng.

Chắc chắn hắn đang nghĩ đến đau khổ của Bệ hạ năm đó.

Chắc chắn hắn đang nhớ lại quá trình gây nghiệp gian khó của tổ phụ.

Chắc chắn hắn đã âm thầm hạ quyết tâm phải cố gắng vì vận mệnh tương lai của Đại Chiêu, hoàn thành sứ mệnh của bản thân.

Còn ta đang kiêu ngạo vì người nam nhân của ta.

Một lúc lâu sau, người nam nhân mà ta kiêu ngạo, vị Hoàng Thái Tử sẽ gánh vác tương lai Đại Chiêu này ý vị thâm trường nói: “Mùa xuân tới rồi, cấy mạ thôi.”

9.

Ngày đầu tiên chúng ta đến thôn nhỏ, Ngụy Nghiệp Chiêu đã tiến hành sắp xếp gọn gàng ngăn nắp việc canh tác nông nghiệp của chúng ta.

Hắn nói trước mắt vụ màu này, đầu tiên hẳn là cấy mạ, giữa hè là lúc chúng ta có thể thu hoạch lương thực, đồng thời chúng ta cũng có thể gieo trồng một ít rau dưa và trái cây, cuộc sống có thể nói là không lo vấn đề lương thực. Mùa thu chúng ta phải nhân giống lúa mạch, như vậy mùa xuân năm sau là có thể dùng chính lúa mạch của mình để làm sủi cảo.

Có thể nhìn ra được Ngụy Nghiệp Chiêu tương đối mãn nguyện đối với tương lai, hắn còn từng tự hào khoe với ta hắn từng cầm cuốc cuốc đất.

Mà ta quét tước phòng ở, chẻ củi, dùng lương thực dự bị Bệ hạ sắp xếp tốt từ trước để nấu cơm, song song cũng phải thường xuyên dừng lại dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn trượng phu của mình.

Ngụy Nghiệp Chiêu thực sự rất thỏa mãn, giống như hắn đã hoàn toàn có thể nuôi sống ta. Sau khi ăn xong hắn tỏ vẻ mình cũng có thể làm một chút việc nhà, thế là hắn đi rửa bát, do đó chúng ta mất đi toàn bộ bát đĩa để ăn, sau này không thể không ăn bốc được rồi.

Ngụy Nghiệp Chiêu không vì một chút sai lầm nhỏ của mình mà mất đi niềm tin. Sáng sớm hôm sau chúng ta mười phần tin tưởng đứng trước mảnh đất của mình, đã gặp khó khăn đầu tiên.

Chúng ta đến cấy mạ, nhưng chúng ta không có mạ.

Ngụy Nghiệp Chiêu suy nghĩ, thời khắc này hẳn là sẽ có người chủ động đem mạ đến, thế là hắn vắn ống quần, tay cầm mạ chăm chỉ làm ruộng.

Nhưng mà chúng ta không có mạ.

Ngụy Nghiệp Chiêu nhìn chằm chằm đất tự hỏi thật lâu.

Lão nông ở mảnh đất bên cạnh cũng dừng việc chăm chú nhìn chúng ta thật lâu.

Cuối cùng ông ấy chủ động đi đến, thần thần bí bí hỏi thăm, mảnh đất này có bí mật gì sao?

Nhân cơ hội đó Ngụy Nghiệp Chiêu hỏi ông ấy về nghi hoặc cấy mạ của hắn, lão nông tỏ ra thất vọng vô cùng, ông ấy còn tưởng chúng ta đến xem phong thủy hay là tróc yêu, kết quả là lại hỏi vấn đề ngu ngốc như thế.

Ông ấy nói cấy mạ thì phải có mạ, đầu tiên phải gieo mạ, trước khi gieo thì phải xới đất.

Cũng nói, trước tiên chúng ta phải có một con trâu đã.

Thế là sau đó chúng ta phát hiện chúng ta thật sự có một con trâu.

Khi chúng ta nhìn thấy con trâu ở chuồng bò phía sau phòng, nó đã đói đến mức yếu ớt nằm trên mặt đất, oán khí toát ra dày đặc. Bởi vậy sau này nó khá không hợp tác với chúng ta.

Mỗi ngày trước khi canh tác Ngụy Nghiệp Chiêu đều phải nói chuyện tâm sự, trao đổi cảm tình với nó, tỏ vẻ hiểu và tôn trọng nó, cũng hứa hẹn trước khi rời đi sẽ tìm cho nó một nàng trâu nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp làm vợ.

Con trâu miễn cưỡng có động lực, nhưng ngày tháng gian khổ chỉ vừa mới bắt đầu.

Điều này cũng đúng, đắc ý ban đầu đã gặp phải khó khăn lớn.

Ngay từ đầu thực ra ta đã lo lắng Ngụy Nghiệp Chiêu không thể vượt qua được khó khăn này. Mỗi khi về nhà hắn đều hết sức mệt mỏi, đôi khi còn không cả có sức súc miệng ăn cơm, da thịt trắng nõn cũng ngày càng trở nên thô ráp ngăm đen.

Trên đường đưa cơm cho hắn, vô số lần ta tưởng tượng hắn ngồi khóc lớn bên bờ ruộng, nghĩ vậy thì ta bước càng nhanh hơn, kết quả nhìn thấy hắn vui vẻ hòa thuận.

Hắn đi chân trần, người toàn bùn đất, ngồi trên chiếu dưới bóng mát với lão bá hàng xóm, uống sữa, gặm bánh hấp của người ta, cười hì hì hỏi: “Lão bá, vợ ta sợ rắn, hôm nay trời nóng lên có cách nào đuổi rắn không?”

Sau đó hắn khiêng cái cuốc, chăng một vòng gai ở ngoài nhà.

Ngày tháng chúng ta ở Lâm Hào, bình đạm mà phong phú, tuy rằng gặp rất nhiều khó khăn, Ngụy Nghiệp Chiêu cũng không thuận lợi nhưng rất kiên cường vượt qua tất cả, tổng thể khá là vui vẻ.

Chuyện không vui duy nhất chính là tin đồn trong thôn về chúng ta.

Từ khi chúng ta đến thôn nhỏ này khiến cho tất cả dân chúng đều chú ý. Thời gian nhàn hạ mọi người thường thích tụ tập ở cổng thôn bàn luận đủ điều về nhà chúng ta, không ngừng phát triển trí tưởng tượng phong phú, đoán mò thân phận của chúng ta.

Phiên bản cuối cùng là, Ngụy Nghiệp Chiêu là con cháu của một phú hộ, do bất hiếu nên bị trục xuất khỏi gia môn, thái độ làm người của hắn không cầu tiến, chỉ yêu tiền bạc chơi đùa phụ nữ, cuối cùng chỉ có thê tử kết tóc ban đầu là ta không rời không bỏ theo hắn đến nông thôn trồng trọt.

Mọi người lấy Ngụy Nghiệp Chiêu làm ví dụ, cảnh cáo con cháu phải hiếu thuận tiến tới, nói cả trượng phu mình, chỉ có thê tử kết tóc mới không bỏ không rời.

Ta không khỏi kinh ngạc trước lời nói hươu nói vượn của mọi người, mà nó lại hợp lý đến kỳ lạ.

Một lần ta quá tức giận, muốn xông đến tìm bọn họ lý luận, nhưng Ngụy Nghiệp Chiêu “bất hiếu chỉ yêu tiền bạc chơi đùa phụ nữ” lại nhẹ như gió thoảng mây bay, hắn nói thật ra chuyện bát quái đó là chuyên mục giải trí của người nông dân sau khi ăn no thôi, đời sống tinh thần phong phú, nhất định có ý nghĩa tích cực, mà chúng ta chỉ cần có lòng khoan dung là được.

Ta nói với hắn, bọn họ nói hắn cày ruộng không có sức, trừ đẹp ra thì chẳng có tiền đồ gì, khéo còn mắc bệnh đường sinh dục, còn đồng cảm với ta, nếu ta muốn tái giá, có thể giới thiệu cháu trai ngoại của tam cữu mỗ gia nhà người ta đó.

Ngụy Nghiệp Chiêu nhấc rìu, giận không thể át, nói: “Ở đâu! Ai nói luyên thuyên!”

Vì tránh cho lại có người khuyên ta tái giá, Ngụy Nghiệp Chiêu quyết định vớt vát lại thanh danh chính mình.

Hắn muốn đến dạy chữ cho đám trẻ con trong thôn.

Chúng ta từng đến thăm viếng, điều tra xem nhà ai có trẻ con, có mấy đứa, mấy tuổi, từng học chữ vỡ lòng hay chưa.

Đáp án thu được là, gần như tất cả trẻ con đều không biết chữ, hơn nữa mấy người nhàn rỗi kia cũng không cho chúng học chữ.

Chúng ta hết lần này đến lần khác tỏ vẻ chúng ta chỉ quản lý trường học, cam đoan không lấy một xu, cha mẹ chúng mới miễn cưỡng đồng ý.

Ngụy Nghiệp Chiêu suy nghĩ ba tối, quyết định dùng “Tam Tự Kinh” dạy nhập môn, hơn nữa chân thành mời ta gia nhập hàng ngũ trợ giáo.

Trước mắt ta sẽ viết một đoạn “Tam Tự Kinh” lên bảng, để khơi dậy hứng thú học tập của mấy đứa nhỏ, sau đó hắn sẽ dạy bọn nhỏ học đọc học viết cũng như giải thích ý nghĩa.

Thế là mỗi chạng vạng, chúng ta kết thúc việc làm ban ngày, ta lại bắt đầu viết lên bảng làng, trong âm thanh viết bảng, ta cũng cất giọng xướng lên: “Này, này, nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận tập tương viễn.”

Bọn nhỏ vây quanh ta cũng nhau “Này, này”.

Đám người lớn vây quanh bên ngoài cũng “Này, này”.

Loại hình thức dạy học này đạt được thành công rất lớn. Rất nhanh Ngụy Nghiệp Chiêu từ một đứa “con cháu bất hiếu không có tiền đồ” biến thành Diệp tiên sinh.

Cuộc sống xoay quanh chúng ta cũng có cải thiện rất lớn, bởi vì luôn có rất nhiều người tặng những mẻ rau dưa và hoa quả đến.

Thời điểm trời tối nóng bức, rốt cuộc chúng ta cũng được ăn lương thực chính tay mình làm ra.

Sau khi Ngụy Nghiệp Chiêu im lặng ăn xong một chén cơm trắng bóng, một mình đi đến sườn núi sau nhà.

Khi ta đi theo, thấy hắn đang thất thần nhìn những đồng ruộng liên miên cùng với bầu trời đầy sao.

Hắn chỉ vào cảnh tượng buổi tối của thôn làng yên bình trước mắt nói với ta: “Thiết Trụ, ngày tháng dân chúng mong ước, hóa ra lại đơn giản như vậy.”

Đúng vậy, ngày tháng dân chúng mong muốn, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Trời chiều vô tận, khói bếp khắp nơi.

Ta không chút nghi ngờ trong tương lai phu quân của ta sẽ trở thành một vị minh quân, hắn giống như lời dặn dò của tổ phụ vậy, đã thật sự quan sát cũng như cảm nhận được cuộc sống của dân chúng.

Khi hắn nằm trên xích đu trong sân, gió thổi êm đềm, nội tâm ta đặc biệt cảm động, nhất định hắn đang tự hỏi chính mình có thể làm chút gì vì dân chúng.

Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi nói với ta: “Tổ phụ mấy năm nay, chinh chiến biên cảnh, trị nước anh minh, thủ đoạn tàn khốc, chẳng phải đều là vì lợi ích của thiên hạ, lợi ích của con cháu sao? Người nào cũng sợ ông ấy, khi người triền miên trên giường bệnh, lại không có lấy một người thực sự quan tâm.”

Sau đó hắn hỏi ta: “Thiết Trụ, nàng thấy ta có hiếu thuận không?”

Ta không nghĩ hắn lại hỏi vấn đề nghiêm túc như vậy.

Cảm động biến thành đau lòng, lòng ta đau vì hắn.

Hắn trịnh trọng lắc đầu, tự phủ định mình: “Bất hiếu. Hiếu thuận thực sự là phải đứng ở lập trường của tổ phụ mà hỏi, chẳng hạn như tâm nguyện của tổ phụ là gì? Là ôm một đứa chắt. Mà đến nay ta vẫn không thể thỏa mãn nguyện vọng của người, tội của ta thật sự quá lớn!”

Hắn nghiêm túc nhìn ta, hỏi ta chẳng lẽ không thể giúp hắn, cùng nhau đền bù cho tổ phụ hay sao? Chẳng hạn như tối nay tiến hành đền bù chẳng hạn.

Ta đứng dậy bước đi.

Chưa bao giờ ta gặp một người vô liêm sỉ như hắn.

Trên danh nghĩa là chúng ta đang canh lăng, đương nhiên Ngụy Nghiệp Chiêu không dám thật sự bồi thường cho tổ phụ của hắn một đứa chắt. Nhưng bởi vì người này giai đoạn trước đã khổ tâm nghiên cứu chuyện phòng the, thời khắc này vừa đúng lúc dùng những thứ học được. Thế là ban đêm Ngụy Nghiệp Chiêu có thể nói là dụ dỗ đủ điều, quỷ kế đa đoan.

Ngày tháng ở Lâm Hào trôi qua quá nhanh, sau khi vào thu, thời tiết chuyển lạnh, ánh trăng cũng ngày càng trong trẻo.

Chúng ta nằm trên giường gỗ đơn sơ, cánh màn giường ngắm nhìn ánh trong như nước, bốn phía là sợ yên lặng bao quanh.

Lúc này ở một góc phòng đột nhiên truyền đến một tiếng dế kêu to, ta vui mừng quay đầu lại nhìn Ngụy Nghiệp Chiêu.

Ngụy Nghiệp Chiêu lại đan tay làm gối, biểu cảm cũng rất lạnh nhạt.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Bảy tháng không cầm quyền, tám tháng dưới hiên, chín tháng ở trong nhà, mười tháng con dế mèn chui xuống dưới giường ta.”

Hắn nói: “Nông dân lo việc đồng áng, lại sống trong phòng ốc sơ sài, áo cơm không nhiều, lại gánh trên vai thiên hạ nặng.”

Ta nhìn thấy nước mắt ngân ngấn trong mắt hắn.

Đối với những ngày tháng như này ta đặc biệt quyến luyến, nhưng chẳng bao lâu, chúng ta không thể không rời khỏi Lâm Hào.