Chương 6 - Trường Mệnh

6
Ngày ta mười tuổi, thím qua đời, chẳng còn ai biết ở trong khe núi kia vẫn còn có một đôi mẹ con đang sinh sống.

Khi còn bé ta đã đảm nhận vai trò của thím, đi bộ hàng chục cây số lên trấn để bán những đồ mẹ thêu, rồi lại mua thêm chút lương thực rẻ nhất để mang về, thường thì xuất phát từ lúc sáng sớm, lúc về tới nhà thì trời đã tối nhem.

Cứ đi như vậy mãi, đi đã được ba năm, xuân đi rồi hè tới, thu hoạch vụ thu tàng trữ cho mùa đông, mẹ đối xử với ta ngày càng tốt lên, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể dịu dàng buộc tóc cho ta, đó là giây phút hạnh phúc nhất của ta.

Một ngày nọ ta về tới nhà, lại phát hiện ra không thấy bóng dáng của mẹ mình đâu.

Ta hoảng sợ.

Ta tìm khắp vùng lân cận nhưng vẫn không tìm thấy bà ấy. Ta của mười ba tuổi đã trưởng thành vượt xa những bạn đồng trang lứa, ta lần theo manh mối để lại thì tìm thấy dấu vết ở chỗ tên thợ săn sát vách.

Nói là ở sát vách, nhưng thật ra cách cũng rất xa, một tên thợ săn định cư ở đó vào nửa năm trước, chúng ta rất ít khi gặp nhau.

Ta lấy số tiền tiết kiệm bấy lâu nay, mua một vò rượu ngon để xin hắn cho ta một con thỏ rừng, rồi tặng vò rượu cho hắn ta thay lời cảm ơn. Hắn ta vui vẻ nhận lấy, không hề nhắc ta rằng vò rượu còn có giá hơn con thỏ này nhiều.

Sau khi tên thợ săn uống say đã nói ra tung tích của mẹ ta.

Thì ra là hắn đã vô tình nhìn thấy dung mạo thật sự của mẹ ta dưới mái tóc rối bù của bà, hắn kinh ngạc trước vẻ đẹp đẹp đến ngỡ ngàng của bà, muốn cuo ng bức bà ấy, mẹ ta đập vỡ đầu hắn, trong lúc nóng giận, hắn đã trói mẹ ta lại đem đi bán.

Bán cho thương lái, e rằng đã đi tới nơi rất xa rồi.

Mẹ ta rất đẹp, tiền đem đi bán vẫn còn rất nhiều nên tên thợ săn đắc ý lắm.

Ta vô cảm lấy cây rìu ở trong phòng hắn, lê đi từng chút một, chính tay chém che t hắn, kéo hắn ta đến một khu rừng núi thật xa có bầy sói, sau đó xóa sạch mọi dấu vết mà mình đã từng tới đây.

Lần đầu tiên gie t người, tay ta run rẩy suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, người dân trong thôn vào núi hái thuốc thì phát hiện ra tráng hán bị sói ăn thịt, nhao nhao cảnh báo bà con phải cẩn thận dã thú.

Ta bán hết những đồ vật trong nhà có thể bán được để lấy tiền, gắng gượng gom góp được chút lộ phí, mua vài chiếc bánh xa xỉ lên đường đi tìm mẹ.

Khi đó đang gặp hạn hán, nạn đói xảy ra ở rất nhiều nơi, đến cái mức mà trao đổi con cái của mình để làm thức ăn, ta đi ngang qua một khu vực gặp nạn, tiền bạc trên người và mấy chiếc bánh đó đều bị tranh cướp không còn gì. Ta sờ bụi đất trên mặt mình, không dám đuổi theo cướp lại.

(Thời Xuân Thu, nước Tống bị vây, trong thành hết lương, dân chúng không nỡ giết con cái của mình, các gia đình đành phải trao đổi với nhau, ông giết con tôi, tôi giết con ông để làm thức ăn cho chính mình.)

Mẹ ta rất xinh đẹp, có thể nói là tuyệt sắc. Ta chỉ có hơn chứ không kém.

Ta sợ có ai đó cà đi mất bụi đất trên mặt ta.

Ta lần theo dấu vết mà suốt chặng đường băng qua rất nhiều nơi, đến một thành phố phồn hoa nhộn nhịp, cảnh tượng khác hoàn toàn với chỗ gặp nạn. Cả người rách nát tả tơi, bẩn thỉu, trên người chẳng còn chút đồ ăn nào, buộc phải vừa đi vừa ăn xin, vứt bỏ tôn nghiêm chỉ vì chút đồ ăn thiu.

Nhưng ta gầy yếu quá, cướp không lại lũ ăn mày và nạn dân khác.

Ta sắp chết đói tới nơi, lúc thấy chóng mặt, đang đi trên đường thì đâm sầm phải một cỗ xe ngựa hoành tráng, xa phu vung tay quất ta một roi, kiêu căng cực kì, hắn chửi ầm lên:
"Ăn mày từ đâu ra đây, sao không có mắt thế hả, quấy rầy quý nhân, ngươi có gánh nổi không?"

Ta bị quất roi ngã xuống đất, trên tay có vết máu, ta tỉnh táo lại ngay lập tức.

Nhìn chiếc xe ngựa đắt tiền trước mặt, ta thấy mình coi như xong rồi, hôm nay có thể sẽ bị đánh chết rồi ném vào bãi chôn tập thể.

Xa phu còn định quất ta thêm một roi nữa lại bị cản lại. Bàn tay thon dài trắng như ngọc của ai đó nhẹ nhàng đặt lên cây roi, khoảnh khắc hắn vén rèm lên từ trong xe ngựa đi ra, giọng nói trong trẻo êm tai cũng rơi vào tai ta.

"Đừng đánh nàng." Hắn nói.