Chương 7 - Trường Mệnh

7
Trong khoảnh khắc đó ta thật sự rất muốn khóc.

Kể từ lúc bắt đầu nhớ được đã chịu biết bao nhiêu tổn thương như thế, chưa từng có một ai đó nhẹ nhàng nói một câu với ta, đừng đánh nàng.

Chỉ là một câu nói rất đơn giản mà thôi.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Cố Lưu.

Chàng thiếu niên cao lớn đứng bên cạnh tuấn mã, bạch y tinh khiết, cao quý chói mắt, dung mạo như ngọc, đôi mắt thâm thúy, rũ mắt xuống nhìn ta trên mặt đất.

Khác với tên phu xe chó cậy thế chủ, bản thân quý nhân cũng không hề tỏ ra ngạo mạn của một bậc bề trên chút nào, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng. Hắn bảo tùy tùng đi mua một cái bánh bao, tận tay đưa cho ta.

Ta sững sờ nhận lấy chiếc bánh bao vừa lớn vừa thơm kia, lại sững sờ nhìn hắn.

Khi ấy ta chưa hề biết thân phận của hắn, chỉ biết đây là một vị quý nhân khó gặp.

Đầu ngón tay ta run rẩy.

Đột nhiên quỳ xuống bên chân hắn, nắm chặt lấy vạt áo của quý nhân, gan to bằng trời ngăn cản bước chân rời đi của hắn, hai hàng nước mắt trong veo chảy ra từ khoé mắt, ngước lên nhìn hắn trong tư thế yếu ớt đáng thương, bi ai nói:
"Xin công tử cứu tiểu nữ một mạng!"

Dùng lời nói khoa trương có bổng có trầm để thu hút sự chú ý của hắn, sau đó mới chậm rãi nói ra tiền căn hậu quả, nói tìm không thấy mẹ, bản thân ta cũng chẳng thiết sống nữa.

Dường như trước mắt là một vị quý nhân có tấm lòng nhân ái, ta đang đánh cược, cược hắn sẽ bằng lòng giúp ta.

Khóe mắt thoáng thấy góc áo của hắn mà ta túm lấy bị bẩn, sắc mặt ta tái nhợt.

Thời buổi loạn lạc mạng người như cỏ rác, cái mạng quèn này của ta còn chẳng đáng giá bằng một bộ xiêm y của quý nhân. Đây là một canh bạc lớn, nếu như khiến cho quý nhân chán ghét, có thể ta sẽ che t.

Đôi mắt đen như mực của quý nhân nhìn chằm chằm ta, lùi lại một bước rút vạt áo bào đang bị túm chặt kia, khoảng cách không quá gần, hắn ra lệnh:
"Thập Ngũ, đi tìm giúp nàng."

Hắn bằng lòng giúp ta.

Sau đó, hắn lên xe ngựa, biến mất trong dòng người tấp nập.

Một chuyện vặt vãnh chẳng đáng là bao, đương nhiên không đáng để quý nhân phải bận tâm, chỉ là hắn thật sự có lòng tốt, nên mới để lại thân vệ dẫn ta đi cùng.

Lúc ấy ta mới mười ba tuổi, từ nhỏ đã sống ở một ngôi làng nhỏ trong thôn, chưa từng được tiếp xúc với quá nhiều người, cũng chưa từng được chứng kiến quá nhiều chuyện đời, chỉ dựa vào bản năng và thông minh hơn so với những đứa bạn đồng trang lứa, tự học cách giả khóc, tỏ ra yếu thế, điềm đạm đáng yêu.

Có lẽ đối với ta của khi ấy mà nói, đích xác là có thiên phú và mưu dũng cực cao.

Nhưng bây giờ ta nhìn lại, khi ấy mình còn quá non nớt và ngây ngô, trong mắt Cố Lưu lúc bấy giờ thân là Thái tử Đông cung, chút mánh khoé nhỏ nhặt này của ta chắc hẳn là vụng về đến nực cười, giả tạo, kệch cỡm.

Nhưng hắn vẫn để thân vệ mà mình tín nhiệm nhất đến giúp đỡ ta.

Thập Ngũ không hổ là người lớn lên từ nhỏ với hắn, người tín nhiệm giỏi nhất, chưa đầy hai canh giờ đã tìm thấy tung tích của mẹ ta.

Dựa vào một mình mình, có lẽ đợi đến khi ta che t đói ở đầu đường cũng chẳng thể gặp lại mẹ thêm lần nào nữa. Còn họ thì khác, họ có quyền có thế, ngay cả quan viên lớn nhất trong kinh thành cũng phải nghe theo chờ đợi sai bảo.

Quả nhiên mẹ ta đã bị bán đến Hoa lâu, bà vẫn là bảo bối mà tú bà thích nhất. Chỉ là bà ấy bị chịu kích thích, lại bắt đầu d ien d ien khùng khùng, không ngừng làm các khách nhân bị thương, đến bây giờ vẫn chưa bắt đầu tiếp khách chính thức. Tú bà Hoa lâu dần mất kiên nhẫn với bà ấy, đang dùng tư hình để bắt bà ấy phải phục tùng.

Nhìn thấy ta, mắt bà già đó sáng rực lên như đèn lồng, ta nhìn ánh mắt vừa bẩn thỉu vừa như một con chó hôi hám đi vòng sang ta, khen hết lời: "Đúng là có tiềm năng trở thành mỹ nhân!"

Lúc bà ta muốn bước tới túm lấy ta, Thập Ngũ vung đao chém đứt nửa bộ giáp dài nhọn của bà ta, ném cho bà già đó một thỏi vàng: "Chuộc một người."

Chỉ cần lưỡi đao lệch đi một chút nữa thôi, thứ đứt lìa sẽ là tay của bà ta.

Tú bà không dám nhìn chằm chằm ta nữa, nghe có người muốn mua mẹ ta, cũng chẳng dám hỏi nhiều, năng lực nhìn mặt đoán ý của người trong Hoa lâu đủ mạnh, biết loại người gì tuyệt đối không thể chọc vào.

Thái tử dấu thân phận đến vùng gặp nạn để kiểm tra tình huống, chỉ là vừa đi ngang qua đây, xe ngựa đều do quan địa phương cấp, khác với tên phu xe được thuê tới kia, thân vệ của Thái tử ai cũng đều xuất chúng.

Thập Ngũ mặt tròn mắt tròn xoe, cười rộ lên lộ răng nanh trông rất dễ thương, khiến người ta cảm thấy thân thiết. Nhưng tới lúc ân uy cùng dùng lại đâu ra đó, đây là hào quang đến từ việc đi cạnh Thái tử trong một thời gian dài, nghe quen tai, nhìn quen mắt mà thành.

Chúng ta cùng xông vào phòng giam. Thấy mỹ nhân mắc nạn bị trói, Thập Ngũ khá sốc, hắn không ngờ mẹ ruột của tên ăn xin bẩn thỉu này lại là một đại mỹ nhân, sau đó hắn quay đầu cẩn thận đánh giá khuôn mặt bẩn thỉu của ta, lộ vẻ mặt như bừng tỉnh.

Lúc sắp đi hắn đưa cho ta một đoản đao, sờ đầu ta: "Tiểu nha đầu, cầm lấy mà phòng thân."

Một đồng liêu cạnh đó tới tìm hắn trợn mắt: "Đây là đoản đao mà điện hạ…mà công tử yêu thích nhất, ngươi khẩy phần khảm nạm ra tặng cho người ta, không sợ bị công tử đuổi theo đánh à?"

Ngoài miệng nói thì nói vậy thôi, nhưng cơ thể vẫn bất động đứng đó, không hề ngăn cản hắn.

Thập Ngũ cười đáp: "Tất nhiên là sợ rồi, vậy nên ta phải chạy trốn đây."

Nói xong hắn thật sự chạy đi mất, người kia cũng đuổi theo, cả hai biến mất trong dòng người.

Ta đứng đó quan sát đoản đao đơn giản không màu mè trong tay, thì ra mặt trên đó khảm rất nhiều bảo thạch có giá trị liên thành, tất cả đều bị khẩy ra hết, chỉ còn lại chuôi đao thuần đen và thân đao màu trắng bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Một đoản đao hoa lệ quý giá rơi vào tay một kẻ ăn xin, vậy đó gọi là mang ngọc mắc tội. Một đoản đao nhìn có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ lại cực kỳ sắc bén, cầm ở trong tay của kẻ ăn xin mới có thể thực sự dùng để phòng thân.

Ta của thuở nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, vì thị vệ thích cười giống như người huynh mà lo lắng rất lâu, lo rằng hắn sẽ bị trách phạt.

Sau này ta mới hiểu được rằng, nếu như không phải Thái tử điện hạ ngầm cho phép thì ai có thể lấy đồ của hắn đi cho người khác chứ?

Hắn tận tay đưa bánh bao cho ta, thật ra ta vẫn không nỡ ăn mà để nó ở trong người, ngực bị hâm nóng đỏ bừng. Trên đường về mẫu thân muốn ăn, ta bẻ đôi chiếc bánh bao đã nguội lạnh ra, mới phát hiện ra bên trong giấu vài mẩu vàng vụn.

Vàng vụn mới tinh lại đẹp đẽ làm sao.

Thân ở địa vị cao lại rủ lòng thương xót cho nỗi khổ của người đời.

Cố Lưu tốt như thế, ta chỉ từng nhìn thấy một lần như vậy, hắn chỉ xuất hiện thoáng qua cuộc đời ta như phù dung sớm nở tối tàn, để lại tàn ảnh như ánh đèn màu trên bầu trời.

Có lẽ ta rất vô lương tâm, ngay cả khuôn mặt của ân nhân cũng không nhớ nổi, sau đó khuôn mặt của chàng thiếu niên trên yên bạch mã dần mờ nhạt trong trí nhớ của ta. Nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ, đôi tay thon dài trắng như ngọc ấy đã đưa cho ta một chiếc bánh bao.

Một cái bánh bao lớn, thơm, cất giấu vàng vụn.