Chương 5 - Trường Mệnh
5
Hắn hỏi ta là ai.
Ta không đáp.
Không phải là ta không muốn trả lời. Chỉ là ta cũng không biết nên miêu tả bản thân như thế nào.
Ta là A Đào, là một thôn nữ nghèo túng nhỏ bé ở một ngôi làng nhỏ trên núi, sống ở khe núi hẻo lánh nhất, đến cả thôn trang gần nhất cũng phải đi bộ mất hai canh giờ mới tới nơi.
Nào có ai ngờ được, cách ngoại thành xa ngàn dặn, Liễu thừa tướng, người chỉ được nghe từ những người kể chuyện, nhân vật tầm cỡ dưới một người trên vạn người là cha của ta.
Cha ruột có quan hệ huyết thống, Liễu Thanh Thạch.
Người trong thôn chỉ biết, mẹ ta là một người d ien.
Thật ra ngay từ đầu mẹ ta đâu có bị d ien.
Rất lâu về trước, mẹ ta là con gái nhà phú thương, lớn lên trong sự nuông chiều, hình thành nên sự kiêu căng, ngu xuẩn, ác độc, ương bướng…nhưng bà ấy thật sự rất đẹp.
Liễu Thanh Thạch là con trai của vú già và người hầu bên nhà mẹ đẻ ta, mẹ ta không thích ông, vì ông ấy quá thông minh, càng làm bật lên bà ấy rất ngu ngốc, khiến bà ấy luôn bị cha mẹ đem ra so sánh rồi ruồng bỏ, thế nên mẹ ta rất hay sỉ nhục ông.
Trong lòng Liễu Thanh Thạch vẫn luôn ôm hận, sau đó ông thi đậu công danh, đưa cha mẹ ông rời đi, dần dà đảm nhận chức huyện lệnh địa phương, sau đó tìm một cái cớ, tịch thu nhà phú thương nơi ông lớn lên từ nhỏ, cả chủ lẫn mấy chục người hầu đều bị che m đầu.
Các thúc bá trưởng bối nhìn ông lớn lên nói chém là chém, đến cả đôi vợ chồng phú thương trước đây tận tâm tận lực hỗ trợ cho ông đi học cũng không hề bỏ qua, độc ác tàn nhẫn có thể thấy rõ.
Không biết xuất phát từ tâm lý vặn vẹo gì, ông ấy tha cho mẹ ta, lén nhốt bà ấy lại, kim ốc tàng kiều, chơi trò da m ô. Chỉ trong một đêm cha mẹ của mẹ ta đều mất, đại tiểu thư lâm vào cảnh khốn khổ, còn bị kẻ thù mà mình luôn chán ghét cuon g bức, sau đó bị dồn ép đến bị d ien luôn rồi.
Sau khi đạt được rồi, Liễu Thanh Thạch dần dà cảm thấy không còn thú vị nữa.
Lúc ấy mẹ ta d ien nặng lắm rồi, luôn làm tổn thương người khác và chính mình, lại thêm ông ta sắp thăng chức đi nơi khác, nên trước khi đi đã bỏ mẹ ta lại ở sơn thôn nhỏ tự sinh tự diệt.
Đó là căn nhà cũ của cha mẹ ông trước kia, hai túp lều tranh, ẩn mình trong khe núi, rất lâu đã không còn người ở.
Trước khi đi, Liễu Thanh Thạch còn tiện tay đưa cho bà thím gần đó một ít tiền, để bà ấy thỉnh thoảng đưa ít đồ ăn, vật dụng cần dùng vào núi.
Mẹ ta d ien d ien khùng khùng, tóc bù xù trước mặt, giống như nữ quỷ, bà thím đó cũng không muốn tiếp xúc nhiều với bà ấy, ngay cả bà ấy mang thai cũng chẳng phát hiện ra, cho đến khi đứa bé chào đời, vứt ở một xó, phát ra tiếng kêu yếu ớt, bà thím mới bàng hoàng nhận ra người đàn bà điên trước mắt là bà bầu.
Bà thím dùng sữa chó để cứu ta đang đói đến sắp che t.
Mãi đến năm tuổi ta mới học nói được một cách khó khăn, cẩn thận dè dặt hỏi người thím thân thiết nhất của mình rằng tại sao ta không có tên, con nhà người ta ai cũng đều có tên, ta hâm mộ lắm.
Thím bảo ta tới tìm mẹ để lấy một cái tên, ta hơi sợ hãi.
Nhiều năm đã trôi qua như vậy, cái chứng bệnh d ien khùng của mẹ ta hình như đã đỡ hơn, trong một tháng dần dần có vài ngày như vậy trông có vẻ bình thường. Số tiền ít ỏi mà Liễu Thanh Thạch để lại cũng đã tiêu hết từ lâu, bây giờ phải dựa vào việc đôi khi mẹ ta tỉnh táo thêu chút đồ rồi nhờ thím đem lên trấn bán, rồi lại đổi chút lương thực mang về sống qua ngày đoạn tháng.
Ngày trước đại tiểu thư mười ngón tay chưa từng dính nước dương xuân, không ai rõ bà ấy học thêu kiểu gì, tay bị đâm cho bê bết máu.
Ta sợ mẹ ta, bà ấy rất ghét ta.
Ta là con của kẻ thù bà ấy, là nghiệt chủng mà bà ấy bị buộc phải sinh ra.
Lúc mẹ ta bắt đầu phát d ien, có mấy lần đã muốn gie t quách ta đi, đẩy ta xuống sông, ném ta vào rừng sâu núi thẳm giữa bầy muông sói, lấy đá đập đầu ta, hoặc là không cho ta cơm ăn chờ cho ta che t đói.
Thế nhưng nghị lực sống của ta thật sự quá mạnh mẽ, giống như một ngọn cỏ dại, khi mới sinh ra đã bị bỏ lại trên mặt đất, chịu cóng chịu rét cả đêm cũng chẳng che t yểu, mấy lần sau đó mẹ ta vẫn không thể thành công gie t che t ta, thế rồi cũng dần dần từ bỏ.
Nhưng lúc bà ấy nổi d ien lên vẫn hay đánh ta, quất bằng gậy trúc, lấy móng tay cào, giật tóc ta, phát tiết bằng đủ loại thủ đoạn thô bạo tàn nhẫn tổn thương ta, đến cả chính bà ấy cũng chẳng biết mình đang làm gì, lúc nổi d ien lên bà ấy cũng sẽ đối xử với bản thân như vậy.
Khi bà ấy bình thường hơn một chút, trái lại sẽ không động tay động chân với ta, chỉ tỏ thái độ thờ ơ, thậm chí đôi khi tâm trạng tốt, còn sẵn sàng mỉm cười với ta, kể chuyện cho ta nghe.
Mặc dù vào lúc đó bà ấy luôn nói bóng nói gió, ta cũng chẳng nỡ rời đi, muốn ở lại với mẹ mình. Bản chất con cái đã luôn hiếu kính với mẹ của mình.
Thím bảo ta đến tìm mẹ để lấy một cái tên, ta không dám, sau đó bà ấy tự tới nhắc chuyện này với mẹ, nhưng mẹ vẫn không phản ứng gì cả.
Đến khi lên năm, ta dời cái ghế để nấu cháo rau rừng trên bếp thì bị ngã, làm vỡ một cái bát gốm.
Mẹ ta lạnh lùng nhìn máu trên cánh tay ta, chỉ cúi người nhặt những mảnh gốm.
Sau đó bà ấy nói:
"Muốn đặt tên như thế, vậy sau này gọi ngươi là A Đào đi."
Đồ gốm chẳng đáng bao tiền, mấy đồng một cái thôi.
Làm vỡ cũng không cần phải thấy xót.
Hắn hỏi ta là ai.
Ta không đáp.
Không phải là ta không muốn trả lời. Chỉ là ta cũng không biết nên miêu tả bản thân như thế nào.
Ta là A Đào, là một thôn nữ nghèo túng nhỏ bé ở một ngôi làng nhỏ trên núi, sống ở khe núi hẻo lánh nhất, đến cả thôn trang gần nhất cũng phải đi bộ mất hai canh giờ mới tới nơi.
Nào có ai ngờ được, cách ngoại thành xa ngàn dặn, Liễu thừa tướng, người chỉ được nghe từ những người kể chuyện, nhân vật tầm cỡ dưới một người trên vạn người là cha của ta.
Cha ruột có quan hệ huyết thống, Liễu Thanh Thạch.
Người trong thôn chỉ biết, mẹ ta là một người d ien.
Thật ra ngay từ đầu mẹ ta đâu có bị d ien.
Rất lâu về trước, mẹ ta là con gái nhà phú thương, lớn lên trong sự nuông chiều, hình thành nên sự kiêu căng, ngu xuẩn, ác độc, ương bướng…nhưng bà ấy thật sự rất đẹp.
Liễu Thanh Thạch là con trai của vú già và người hầu bên nhà mẹ đẻ ta, mẹ ta không thích ông, vì ông ấy quá thông minh, càng làm bật lên bà ấy rất ngu ngốc, khiến bà ấy luôn bị cha mẹ đem ra so sánh rồi ruồng bỏ, thế nên mẹ ta rất hay sỉ nhục ông.
Trong lòng Liễu Thanh Thạch vẫn luôn ôm hận, sau đó ông thi đậu công danh, đưa cha mẹ ông rời đi, dần dà đảm nhận chức huyện lệnh địa phương, sau đó tìm một cái cớ, tịch thu nhà phú thương nơi ông lớn lên từ nhỏ, cả chủ lẫn mấy chục người hầu đều bị che m đầu.
Các thúc bá trưởng bối nhìn ông lớn lên nói chém là chém, đến cả đôi vợ chồng phú thương trước đây tận tâm tận lực hỗ trợ cho ông đi học cũng không hề bỏ qua, độc ác tàn nhẫn có thể thấy rõ.
Không biết xuất phát từ tâm lý vặn vẹo gì, ông ấy tha cho mẹ ta, lén nhốt bà ấy lại, kim ốc tàng kiều, chơi trò da m ô. Chỉ trong một đêm cha mẹ của mẹ ta đều mất, đại tiểu thư lâm vào cảnh khốn khổ, còn bị kẻ thù mà mình luôn chán ghét cuon g bức, sau đó bị dồn ép đến bị d ien luôn rồi.
Sau khi đạt được rồi, Liễu Thanh Thạch dần dà cảm thấy không còn thú vị nữa.
Lúc ấy mẹ ta d ien nặng lắm rồi, luôn làm tổn thương người khác và chính mình, lại thêm ông ta sắp thăng chức đi nơi khác, nên trước khi đi đã bỏ mẹ ta lại ở sơn thôn nhỏ tự sinh tự diệt.
Đó là căn nhà cũ của cha mẹ ông trước kia, hai túp lều tranh, ẩn mình trong khe núi, rất lâu đã không còn người ở.
Trước khi đi, Liễu Thanh Thạch còn tiện tay đưa cho bà thím gần đó một ít tiền, để bà ấy thỉnh thoảng đưa ít đồ ăn, vật dụng cần dùng vào núi.
Mẹ ta d ien d ien khùng khùng, tóc bù xù trước mặt, giống như nữ quỷ, bà thím đó cũng không muốn tiếp xúc nhiều với bà ấy, ngay cả bà ấy mang thai cũng chẳng phát hiện ra, cho đến khi đứa bé chào đời, vứt ở một xó, phát ra tiếng kêu yếu ớt, bà thím mới bàng hoàng nhận ra người đàn bà điên trước mắt là bà bầu.
Bà thím dùng sữa chó để cứu ta đang đói đến sắp che t.
Mãi đến năm tuổi ta mới học nói được một cách khó khăn, cẩn thận dè dặt hỏi người thím thân thiết nhất của mình rằng tại sao ta không có tên, con nhà người ta ai cũng đều có tên, ta hâm mộ lắm.
Thím bảo ta tới tìm mẹ để lấy một cái tên, ta hơi sợ hãi.
Nhiều năm đã trôi qua như vậy, cái chứng bệnh d ien khùng của mẹ ta hình như đã đỡ hơn, trong một tháng dần dần có vài ngày như vậy trông có vẻ bình thường. Số tiền ít ỏi mà Liễu Thanh Thạch để lại cũng đã tiêu hết từ lâu, bây giờ phải dựa vào việc đôi khi mẹ ta tỉnh táo thêu chút đồ rồi nhờ thím đem lên trấn bán, rồi lại đổi chút lương thực mang về sống qua ngày đoạn tháng.
Ngày trước đại tiểu thư mười ngón tay chưa từng dính nước dương xuân, không ai rõ bà ấy học thêu kiểu gì, tay bị đâm cho bê bết máu.
Ta sợ mẹ ta, bà ấy rất ghét ta.
Ta là con của kẻ thù bà ấy, là nghiệt chủng mà bà ấy bị buộc phải sinh ra.
Lúc mẹ ta bắt đầu phát d ien, có mấy lần đã muốn gie t quách ta đi, đẩy ta xuống sông, ném ta vào rừng sâu núi thẳm giữa bầy muông sói, lấy đá đập đầu ta, hoặc là không cho ta cơm ăn chờ cho ta che t đói.
Thế nhưng nghị lực sống của ta thật sự quá mạnh mẽ, giống như một ngọn cỏ dại, khi mới sinh ra đã bị bỏ lại trên mặt đất, chịu cóng chịu rét cả đêm cũng chẳng che t yểu, mấy lần sau đó mẹ ta vẫn không thể thành công gie t che t ta, thế rồi cũng dần dần từ bỏ.
Nhưng lúc bà ấy nổi d ien lên vẫn hay đánh ta, quất bằng gậy trúc, lấy móng tay cào, giật tóc ta, phát tiết bằng đủ loại thủ đoạn thô bạo tàn nhẫn tổn thương ta, đến cả chính bà ấy cũng chẳng biết mình đang làm gì, lúc nổi d ien lên bà ấy cũng sẽ đối xử với bản thân như vậy.
Khi bà ấy bình thường hơn một chút, trái lại sẽ không động tay động chân với ta, chỉ tỏ thái độ thờ ơ, thậm chí đôi khi tâm trạng tốt, còn sẵn sàng mỉm cười với ta, kể chuyện cho ta nghe.
Mặc dù vào lúc đó bà ấy luôn nói bóng nói gió, ta cũng chẳng nỡ rời đi, muốn ở lại với mẹ mình. Bản chất con cái đã luôn hiếu kính với mẹ của mình.
Thím bảo ta đến tìm mẹ để lấy một cái tên, ta không dám, sau đó bà ấy tự tới nhắc chuyện này với mẹ, nhưng mẹ vẫn không phản ứng gì cả.
Đến khi lên năm, ta dời cái ghế để nấu cháo rau rừng trên bếp thì bị ngã, làm vỡ một cái bát gốm.
Mẹ ta lạnh lùng nhìn máu trên cánh tay ta, chỉ cúi người nhặt những mảnh gốm.
Sau đó bà ấy nói:
"Muốn đặt tên như thế, vậy sau này gọi ngươi là A Đào đi."
Đồ gốm chẳng đáng bao tiền, mấy đồng một cái thôi.
Làm vỡ cũng không cần phải thấy xót.