Chương 33 - Trường Mệnh

33

Một ván cờ lớn như vậy, cũng nên kết thúc rồi.

Liễu Hi Nghiên bị sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt nhiều bệnh, lại rất ít khi ở tướng phủ, Liễu phu nhân nhớ mong đứa con gái, suốt mười mấy năm qua mỗi tháng bà đều lên núi cầu phúc, cầu nguyện cho muội ta khỏe mạnh, thuận lợi, bình an.

Để bắt gặp bà ấy một cách hợp lý, mấy tháng trước đó ta cũng đến ngôi chùa đó nhưng không định kỳ, nói là cầu phúc cho Hoàng đế, thực ra là rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên đi theo lão hòa thượng câu cá. Câu rồi thả, thả rồi lại câu. Ta vừa gây rối vừa nướng cá xấu lớn ăn, lũ mèo hoang tụ tập bên cạnh đồ cướp với ta, cá nhỏ xinh thì ta không nỡ thả đi nên giữ lại hết rồi ném cho Cố Lưu nuôi, còn những thứ khác thì đều thả đi. Bản thân ta nuôi con nào che t con đấy, may là Cố Lưu biết hết. Hòa thượng không sát sinh, nhưng cũng không bao giờ ngăn cản ta.

Ta không cần phải cầu phúc cho ai cả, rất lâu rất lâu trước đây, ta đã cầu nguyện với trời xanh vô số lần, sự thật chứng minh rằng rất vô dụng.

Ta muốn ai khỏe mạnh thuận lợi, thì ta sẽ tự vạch kế hoạch ra từng bước từng bước một.

Hôm nay cũng là ngày Liễu phu nhân lên núi, ta thấy lão hòa thượng giảng giải kinh thư cho các tiểu hòa thượng lâu lắm rồi, thấy ta đứng dậy lở vởn ra bên ngoài, sắc trời trở nên âm u, nếu như đúng như dự đoán trời sẽ đổ mưa to, ta tìm một cái đình đợi ở gần đó, không lâu sau, Liễu phu nhân đang trên đường trở về cũng tránh mưa trong cái đình này.

Ta đứng ở rìa đình nhìn Vạn Sơn úa vàng, màn mưa che khuất, hơi nước mát mẻ phả vào mặt.

Ta quay lại chào hỏi bà ấy.

Liễu phu nhân bất giác quan sát ta.

Ta bắt chuyện với bà ấy, trò chuyện được một lúc ta nói với bà ấy: "Phu nhân, có câu chuyện này, ta nghĩ bà nhất định sẽ có hứng nghe. Ngày xửa ngày xưa, có một thư sinh xuất thân hèn mọn..."

Trong mắt bà ấy hiểu rõ, bà ấy biết thân phận của ta, có lẽ bà ấy tưởng rằng ta muốn nói chuyện với bà ấy về chuyện của mẹ ta và Liễu Thanh Thạch, nhưng ta lại nói: “Hắn không từ thủ đoạn thi vào kinh thành, Trạng nguyên kì thi đình, cưỡi ngựa dạo phố phong quang vô hạn, nhưng không lâu sau hắn đã phát hiện, đám bại tướng dưới tay hắn, mỗi người đều có chức quan cao hơn hắn. Bởi vì bọn họ đều là đệ tử thế gia, chỉ có hắn không có căn cơ chỗ dựa, liếc mắt nhìn một cái đã nhìn hết đường làm quan của hắn.”

"Hắn rất không cam lòng dừng lại ở đây, thế nên hắn đã chọn một trong những thế gia hiển hách nhất kinh thành, đích nữ đang đợi gả của Lý gia, lúc đi tảo mộ trong tiết thanh minh với nàng, ngâm một bài thơ chắc chắn phải phù hợp với sở thích của nàng ấy, thu hút sự chú ý của nàng ấy. Hai người rất có duyên, luôn gặp nhau ở mọi nơi, Lý tiểu thư dần rơi vào lưới tình, cuối cùng gả cho hắn làm vợ. Nhưng nàng ấy không hề biết rằng, tất cả những cuộc gặp gỡ của hai người đều là do thư sinh cố tình sắp xếp, bao gồm cả lần anh hùng cứu mỹ nhân suýt thì nàng bị làm nhuc kia."

"Sau khi kết hôn, vì để lấy lòng Lý gia, đồng thời tạo dựng hình tượng yêu vợ, hắn đã bỏ người thiếp xinh đẹp ấy đi. Lang quân tốt như thế vậy mà ai cũng không ngờ rằng, vì để chèn ép kẻ thù chính trị, tự tay gài bẫy thê tử đang mang thai của mình rơi xuống nước, giá họa cho sủng phi của kẻ thù chính trị, thành công khiến phi tử bị thất sủng, kẻ thù chính trị thất bại, rơi vào thế hạ phong. Thê tử rơi xuống nước sinh non, xém chút nữa thì vong mạng, liều chết sinh được con gái, từ nay về sau không thể mang thai nữa, còn thư sinh kia đánh bại được đối thủ cạnh tranh, cũng giành được sự áy náy, đồng tình của Hoàng đế, đường làm quan hanh thông, thăng quan tiến chức. Lý tiểu thư đáng thương ấy còn cảm thấy tồi tệ vì không thể sinh con cho hắn ta, sau khi thư sinh hứa hẹn không rời bỏ nàng ấy, nàng ấy còn mang ơn hắn.”

“Sau này, đứa con gái mà nàng sinh non khó lắm mới nuôi lớn được, vì để làm quen với Nhị công tử lưu lạc ở bên ngoài, thư sinh đã cố tình sắp đặt con gái của mình đi ngang qua lúc Nhị công tử đang đánh nhau khiến cho đứa con gái bị ngộ thương, đứa nhỏ đang lớn vốn đã yếu ớt, mạng sống mỏng manh, dưỡng thương suốt mấy tháng trời. Xuất phát từ lòng áy náy, Nhị công tử vẫn tự tay chăm sóc nàng, hai người quen biết nhau như thư sinh mong muốn.”

Hai kiếp cũng đủ để ta nhìn rõ bất cứ một kẻ nào, Liễu Thanh Thạch là kẻ dối trá ích kỷ, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, thật ra ông ta không hề yêu ai, chỉ yêu chính bản thân ông. Kiếp trước vắt óc tìm kế để ta tiến cung thay Liễu Hi Nghiên, cũng không phải là vì thương muội ra, mà là vì muội ta là đích nữ, là quân cờ tốt hơn, có công dụng tốt hơn mà ông ta không muốn lãng phí.

Nói xong, ta nhìn nữ nhân thừ người ra ở phía đối diện, cười thản nhiên: "Mưa tạnh rồi, Lý phu nhân có thể cho tiểu nữ quá giang về phủ một đoạn không?"

Nghe ta xưng hô, bà ấy cũng không phản bác, xem ra đã ngầm tin những gì ta nói.

Lúc ta cưỡi ngựa lên núi, trước khi đi ta đã giao ngựa cho lão hòa thượng: “Sau này ta sẽ không đến đây nữa, để nó đi theo ngài sẽ tốt hơn.”

Lão hòa thượng là người chủ trì trước đây, già rồi, ở tuổi bảy mươi làm theo mong muốn của trái tim mình, không vượt ra khỏi các quy tắc, thường xuyên ngao du sông núi hồ biển, ngựa con đi theo lão không cần bị nhốt trong chuồng ngựa mỗi ngày, thật tốt biết bao.

Lão không nói lời từ biệt, giống như bao lần ta rời đi, phất phất tay bảo ta đi nhanh lên, cuối cùng không còn ai cản trở lão câu cá nữa, nhưng lần này ta đi được vài bước, lão lại gọi ta lại.

Lão nói lúc lần đầu tiên gặp ta đã cảnh cáo ta rồi, khi ấy ta không quen đường vào chùa, sau khi bị lạc đường thì gặp được lão trụ trì ở cạnh con suối sau núi, lão nhìn ta mấy lần, nói với ta:

“Tiểu cô nương, nghịch thiên cải mệnh, là muốn gánh chịu nhân quả thay người khác.”

Không hổ là lão hòa thượng đức cao vọng trọng mỗi ngày câu cá còn có thể vang danh thiên hạ, đôi mắt tinh tường nhìn thấu nghìn đời.

Trước lúc chia tay lão lại cảnh cáo một lần nữa, ta vẫn không trả lời, lão đầu cho ta địa chỉ của rất nhiều ngôi chùa, rải khắp năm sông bốn biển, lão nói nói sẽ đến những nơi này để giảng đạo, nếu ta không có việc gì để làm, thì có thể đến tìm lão cùng nhau ngao du khắp tứ phương.

Ta đồng ý.

Ta quay người lên xe ngựa phu nhân xuống núi, cảnh núi non trên đường có hơi tiêu điều, ta vẫn còn nhớ kiếp trước khi đi ngang qua nơi này, Cố Lưu đưa ta đi săn thú, đói bụng rồi thì đến ngôi chùa gần đó ăn cơm chay mà các hòa thượng làm, đều là cùng một ngôi chùa.

Quay trở về kinh thành, lúc đến gần tướng phủ, mới phát hiện ra đám người vây quanh cửa chính tướng phủ chật như nêm cối, từ xa xa có thể lờ mờ nhìn thấy có người đang quỳ trước cửa khóc lớn.

Là hai mẹ con trông bẩn thỉu, coi bộ rất đáng thương, khóc lóc ầm ĩ bên đường nói bí mật của Thừa tướng đại nhân, tố cáo ông ta giết người cướp của, làm nhuc tiểu thư nhà người ta xong lại ném người mẹ đang mang thai đứa con ở trong núi tự sinh tự diệt, hai người mất mười mấy năm trời mới tìm được kẻ phụ lòng này, phát hiện ra ông ta đã sớm công thành danh toại, cưới nữ tử nhà quan làm vợ.

Hai người diễn kịch cực kỳ chuyên nghiệp, khóc mà vẫn còn có thể kể lại chuyện cũ rõ ràng, khóc lóc kể lể, cảm động lòng người, dân chúng vây xem tức giận nhổ nước miếng vào con sư tử đá trước cửa tướng phủ, ta tin là chuyện ít người biết của Thừa tướng đại nhân sẽ nhanh chóng lan truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

Tài tử giai nhân từng trở thành giai thoại một thời trong kinh thành đề thơ gặp gỡ nực cười đến cỡ nào.

Phu nhân im lặng thả rèm xe xuống, sau khi đưa ta về phủ đệ, lại im lặng rất lâu, bà chỉ để lại một câu: "Đại công tử có ngươi, đúng là rất có phúc."

Ngày hôm sau, tin tình cũ của Thừa tướng tìm đến cửa lan khắp kinh thành, còn Thừa tướng phu nhân hưu phu đưa con gái về nhà mẹ đẻ, nghe nói phu nhân là người nói cắt đứt mối quan hệ này từ đây.

Điều này có nghĩa là Lý gia không còn liên quan gì với Liễu tướng phủ nữa.

Sau đó còn có những cú sốc lớn hơn cứ nối đuôi nhau mà tới. Ta thả cái người gọi là thần y kia ra một lần nữa, nhiều năm trôi qua như vậy, bị độc tính tra tấn, lão đã gầy khô như que củi.

Trong mắt người ngoài là thần y trở về thăm đồ đệ sau chuyến đi xa, vào cung lại phát hiện ra túi thơm của Hoàng đế có độc mãn tính, nhưng vô hại với ông ấy, suy đoán từng bước từng bước một thì phát hiện ra Tôn quý phi vẫn luôn hạ độc Diệp hoàng hậu thông qua Hoàng đế, năm đó Diệp hoàng hậu đột nhiên qua đời vì bệnh tật, nói không chừng là do bà ta, còn độc là do Liễu thừa tướng cấp cho.

Hoàng đế lại phun ra một ngụm máu lớn tại chỗ.

Thật ra trong chuyện này ta không hề khiến Tôn quý phi bị oan, bà ta thật sự đã làm chuyện này, có lẽ kiếp trước Diệp hoàng hậu đã vì vậy mà chết, kiếp này ta đã sớm đưa người đi mới không giẫm lại vết xe đổ.

Ta vẫn chưa nói cho Hoàng đế là vì muốn chờ thời cơ tốt nhất, để thần y kia tố cáo chuyện này, ngoài mặt thì lão là sư phụ ta, y thuật hẳn phải giỏi hơn ta, ta ở trong hoàng cung ba bốn năm cũng không phát hiện ra chuyện mờ ám gì ở đây, là lão đã phát hiện ra, hợp tình hợp lý, sẽ không khiến hoàng đế nghi ngờ năng lực của ta.

Hoàng đế vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, xe ngựa của Liễu Thanh Thạch đã tông vào thần y, che t ngay tại chỗ.

Suốt mấy năm nay thần y thường xuyên về kinh thành chẩn bệnh từ thiện, được bách tính trong thành vô cùng yêu quý, vô số người tận mắt nhìn thấy lão bị xe ngựa của tướng phủ tông chet trên đường, dân chúng rất phẫn nộ, lại thêm chuyện hai mẹ con kia mấy ngày trước, thanh danh tốt đẹp mà Liễu Thanh Thạch tạo dựng lên suốt bao năm qua sụp đổ chỉ trong một đêm.

Thanh danh tốt đẹp mà ông ta tạo dựng trước đây thật sự quá hoàn hảo, vì vậy vào giờ phút này đây bị cắn trả lại cũng cực kỳ dữ dội, rất nhiều người dân liên danh lại kiến nghị cách chức Liễu thừa tướng.

Hoàng đế thân mang bệnh tật, giáng chức Tôn quý phi thành mỹ nhân, giáng chức Liễu thừa tướng, sung quân ngoài kinh thành. Lý gia là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng, quỳ xuống đất hô to Hoàng thượng thánh minh.

Nhưng Liễu Thanh Thạch ở trong triều đã bao năm, lợi ích đan xen rắc rối phức tạp, lại một lượng lớn văn thần võ tướng dâng tấu cầu tình cho ông ta, Hoàng đế không thể không rút lại mệnh lệnh, nhốt người vào đại lao trong thế giằng co.

Ta vào đại lao thăm ông ta, lính canh ngục ở xung quanh đều là người của Cố Lưu, ta yên tâm nói chuyện to gan, cuối cùng cũng thừa nhận mối quan hệ của hai người: "Phụ thân đại nhân, trước đây ngài phái người ám sát ta, có bao giờ nghĩ đến kết cục hôm nay không?"

Liễu Thanh Thạch cuối cùng cũng nhớ đến thủ đoạn tâng bốc để trèo càng cao thì ngã càng đau, ly gián, vu oan giá họa của ta, ông ta cười lạnh: "Ngươi tưởng làm như vậy là có thể lật đổ được bản tướng?"

Đương nhiên là không thể, con trùng trăm chân, chết vẫn không cứng.

(Ngụ ý chỉ người có thế lực tuy nhất thời suy bại, cũng không bị phá sản hoàn toàn)

Cho nên hôm nay ta tới đây để tung thêm một chiêu nữa, đơn giản mà ấu trĩ, nhưng chiêu khích tướng này thì mười lần như mười. Ta cũng cười : “Đây chẳng phải là bị lật đổ rồi sao? Thừa tướng đại nhân, ăn cơm thiu, ngủ trên cỏ khô, người đầy bọ chét, còn không biết xấu hổ mà mạnh miệng sao?"

Liễu Thanh Thạch tức giận vung tay áo, quay lưng lại với ta.

Bước ra khỏi phòng giam tối tăm, Cố Lưu đang đợi ta ở nơi cuối cùng có ánh sáng, ánh nắng chiếu vào mặt hắn, mặt mày tinh xảo như mỹ ngọc, tỏa sáng rực rỡ.

Hắn kéo ta lên xe ngựa, tiện tay lau đi vết máu trên mặt ta khi đi ngang qua phòng hình phạt, đôi mắt sâu thẳm của hắn phản chiếu khuôn mặt trong trẻo không tỳ vết của ta: "A Đào, nàng gầy đi nhiều quá.”

Ta kéo tay hắn, véo thịt trên mặt ta thật mạnh: "Nhiều thịt thế này cơ mà, chàng đang nói linh tinh gì thế?"

Cố Lưu mỉm cười.

Đón được ta, Thập Ngũ lái xe ngựa đến một quán rượu yên tĩnh, chúng ta đến đó đợi đến tối, bên cạnh bắt đầu có người lục đục đi vào, bọn họ không biết rằng phía sau chậu cây cảnh trong góc là một cái lỗ, từng cử chỉ từng hàng động của bọn họ chúng ta đều nhìn thấy hết.

Ta nhìn thấy Liễu Thanh Thạch mặc kín mít, còn có Tôn quý phi, và một vài mưu sĩ của tướng phủ tụ lại bàn bạc chuyện gì đó.

Liễu Thanh Thạch xuất hiện ở đây ta không hề thấy bất ngờ, có lẽ là ông ta đã tìm được người thay mình ở trong đại lao, ve sầu thoát xác âm mưu làm thế nào để chuyển mình.

Bọn họ muốn bàn bạc chuyện gì ta cũng biết, chẳng qua là bức vua mưu phản mà thôi, bọn họ còn không nhận ra rằng, chính ta và Cố Lưu đã đưa bọn họ đến bước đường này.

Ta phụ trách việc uy hiếp, để Liễu Thanh Thạch và Tôn quý phi rơi vào thế khó, còn Cố Lưu phụ trách việc dụ dỗ.

Cách đây rất lâu, hắn đã bố trí tấm ngọc bài giả, giải vờ như để Tôn quý phi vô ý lấy được, để ám binh dưới tay giả vờ quy phục bọn họ, thế là Liễu Thanh Thạch và Tôn quý phi vẫn luôn tưởng rằng trong tay mình có át chủ bài. Kết quả át chủ bài của bọn họ là giả, bọn họ lôi kéo rất nhiều thần tử giả vờ theo phe, bây giờ đến cả một một số mưu sĩ cạnh bọn họ cũng là người của Cố Lưu.

Các mưu sĩ bên cạnh nói mùa thu đi săn là cơ hội tốt để bức vua mưu phản, tận dụng thời cơ, thời gian đã qua thì một đi không trở lại, thế nên một đám người quyết định kế hoạch một cách qua loa.

Sau khi bọn họ rời đi, ta và Cố Lưu rời khỏi mật đạo tửu lâu, đây là địa điểm cố định để bọn họ bàn bạc.

Đến bây giờ Liễu Thanh Thạch còn không biết, ông chủ tửu lâu đã sớm đầu nhập làm người của hắn.

Vào ngày đi săn mùa thu, Hoàng đế cưỡi ngựa muốn đi săn hai con thú hoang tượng trưng, kết quả lại bị một nhóm binh lính và lũ ngựa lạ bao vây. Vì để nghĩ cách cứu cha mình, Cố Lưu bị dồn đến rìa vách đá cùng ông, cuối cùng cùng Hoàng đế nhảy xuống.

Dưới đó không tìm được người, Hoàng đế và Yến vương bị ám sát mất tích trong cuộc đi săn mùa thu.

Trong triều không có người chủ quản, Liễu Thanh Thạch được mời ra khỏi đại lao để ổn định tình hình, ông ta giả vờ bố trí người đi tìm vài ngày thì đã nhận định là không tìm thấy người, bắt đầu thu xếp tang sự, hơn nữa sắp xếp để tân đế đăng cơ với tốc độ cực nhanh.

Thế là Nhị hoàng tử kế vị, Tôn quý phi bị giáng chức xuống làm mỹ nhân trở thành Thái hậu, buông rèm chấp chính, Liễu Thanh Thạch phục chức tể tướng, cuối cùng còn được phong làm Nhiếp chính vương.

Hết thảy đúng như bọn họ muốn, hoành tráng rực rỡ.

Nhưng Cố Lưu đâu phải là người dễ đối phó như vậy?

Để cho bọn họ thành công một lần, là để dẫn ra các thế lực sáng tối dưới tay bọn họ, sau đó vào lúc bọn họ lơ là nhất, một mẻ hốt gọn, không để lại tai họa ngầm.

Tất thảy đều như những gì chúng muốn, chỉ là xảy ra chút ngoài ý muốn, lúc bãi săn mùa thu hỗn loạn, ta không cẩn thận bị lạc khỏi Hoàng đế, bị Liễu Thanh Thạch chụp lại.

Trong khoảng thời gian Cố Lưu biến mất với Hoàng đế, một mình ta ở lại kinh thành, bị giam lỏng trong phủ đệ của mình.

Ta không ngờ rằng Cố Lưu lại nửa đêm nửa hôm đích thân mạo hiểm đến tìm ta, muốn đưa ta đi, ta lại từ chối. Lúc này ta đột nhiên biến mất, nhất định sẽ rút dây động rừng.

Bị giam lỏng vài ngày, ta nhận ra mình hoàn toàn không cần phải lo lắng cho sự an toàn của bản thân. Căn bản là Liễu Thanh Thạch không muốn trả thù ta, ông ta không nỡ gie t ta. Trong ba đứa con gái của ông ta, ta là người tàn nhẫn nhất, thông minh nhất, xinh đẹp nhất, bởi vậy cũng được ông ta thích nhất. Lúc ta uy hiếp ông ta, thì ta có vô tội ông ta cũng sẽ không do dự gie t che t ta, khi không còn sự uy hiếp nữa, cho dù ta có tính kế để đối phó với ông ta, ông ta cũng không thèm để ý, vẫn muốn viết ta vào gia phả.

Hơn nữa còn có thêm một tên Cố Cẩm, mặc bộ hoàng bào tôn quý, ngồi trên long ỷ của bậc cửu ngũ chi tôn, vẫn không có triển vọng gì, Tôn thái hậu đến làm phiền ta, hắn bèn mang theo dây lụa trắng treo lên cái cây bên cạnh chửi bới một khóc hai làm loạn ba thắt cổ.

Làm Hoàng đế bù nhìn cũng có thể khiến các các quan đại, thần thái hậu đau đầu.

Điều duy nhất không tốt là Cố Cẩm muốn lập ta làm Hoàng hậu, lúc này trừ Liễu Hi Nghiên ra thì có không ai phản đối. Cũng đúng thôi, Hoàng đế bù nhìn thì hậu vị thuộc về ai cũng chẳng quan trọng nữa.

Ta bị giam lỏng sang một chỗ khác ở trong cung, Liễu Hi Nghiên vội vã từ trong thôn quay về ngay trong đêm, muội ta cầm kiếm tức giận xông vào, chỉ thẳng thanh kiếm vào ta: "Dựa vào đâu mà ngươi làm Hoàng hậu?"

Cố Cẩm vội kéo ta ra sau, chặn mũi kiếm kia, cố gắng khuyên nhủ muội bằng lời nói: "A Nghiên, đao kiếm không có mắt, muội buông nó xuống trước rồi nói chuyện được không?"

Liễu Hi Nghiên tức giận hét to không được, trong lúc hai người họ giằng co, ta vòng qua Cố Cẩm, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy mũi kiếm sắc bén, trong điện lập tức trở nên yên tĩnh.

Dưới ánh mắt bối rối của Liễu Hi Nghiên, ta nhẹ nhàng nắm lấy thanh kiếm đâm vào ngực mình từng chút một.

Ta nhìn thẳng vào mắt muội ta, nở nụ cười nông cạn, giọng rất nhẹ nhàng: "Sao ngươi cứ thích dọa dẫm thế nhỉ?”

Mặc dù tính tình Liễu Hi Nghiên kiêu căng, nhưng không đến mức coi mạng người như cỏ rác, muội ta cứng đờ người, đợi máu chảy dọc theo thanh kiếm xuống tay.

Muội ta cuối cùng cũng phản ứng, sắc mặt trắng bệch, kéo Cố Cẩm hét lớn: "Mau gọi ngự y! Nhanh! Nhanh lên!”

Cố Cẩm trực tiếp ôm lấy ta chạy như bay đến thái y viện, các thái y luống luống đưa ta qua đó, Liễu Hi Nghiên thì không chịu đi, khóc bù lu bù loa ở bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm: "Liễu Thiêm, ngươi đúng là kẻ điên! Ngươi tuyệt đối đừng che t!”

Trong tai ta thật sự rất ồn ào, ta tự đâm mình bị thương, đương nhiên là biết đâm ở chỗ nào thì không trí mạng, nhưng đau đớn là điều không thể tránh khỏi.

Làm như vậy, thật ra là để tránh thị tẩm, trì hoãn cái gọi là đại điển lập hậu, tạm thời nghĩ đến cách này cũng không tính là quá chu toàn.

Vết thương đau, tim cũng đau.

Ồn ào thế này, rất giống với cảnh ta bị Vệ Khinh Vũ đâm xuyên tim ở kiếp trước.

Ta đau đến hoa mắt chóng mặt, ngất đi trong cơn hỗn loạn.

......