Chương 32 - Trường Mệnh

32

Thoáng cái đã bốn năm trôi qua.

Hoàng đế ưu tư quá nặng, lúc này đã là dầu cạn đèn tắt, người tinh tường đều nhìn ra thời gian của ông không còn nhiều, thế lực khắp nơi rục rịch manh động.

Những năm qua Cố Lưu đã đứng vững gót chân trong triều đình, đằng sau hắn có rất nhiều võ tướng và thế gia có quan hệ sâu xa với Diệp gia, ngang tài ngang sức với phe cánh của Tôn quý phi và An vương. Các đại thần trong triều bắt đầu âm thầm theo phe.

Đương nhiên những chuyện bên ngoài này không liên quan gì đến ta, ta nhận chức ở Thái y viện, hiện đang là ngự y, chuyên theo dõi chăm sóc bệnh tình của Hoàng đế.

Bề ngoài thì ta và Cố Lưu không tiếp xúc gì với nhau.

Mỗi ngày như thường lệ ta bắt mạch cho Hoàng đế xong, định xuất cung thì bị An vương Cố Cẩm chặn đường.

Hắn nói muốn giúp ta xách hòm thuốc, ta từ chối, hắn còn nói muốn đưa ta hồi phủ, ta cũng từ chối.

Sau đó hắn thẹn quá hóa giận: "Liễu Thiêm, bổn vương đối xử tốt với nàng là vinh hạnh của nàng, nàng đừng có mà không biết tốt xấu!"

Thái giám, cung nữ ở sau lưng hắn đều sợ mà mặt mày căng thẳng.

Ta lặng lẽ nhìn hắn, một hồi lâu sau, ta nói: "Liễu Hi Nghiên tới rồi.”

Mỗi lần Liễu Hi Nghiên thấy Cố Cẩm ân cần với ta là lại muốn ầm ĩ lên, Cố Cẩm rất sợ.

Quả nhiên sắc mặt của hắn trở nên mất tự nhiên, nhưng vẫn không muốn rời đi, Liễu Hi Nghiên nổi giận, nhưng Cố Cẩm vẫn không để ý tới muội ta, muội ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành thở phì phò giận dữ bỏ đi, trước khi rời đi còn trừng mắt với ta.

Muội ta vừa rời đi, Tôn quý phi đã tới, thấy nhi tử mà bà đặt kỳ vọng cao lại lẽo đẽo bên cạnh ta, sắc mặt trở nên khó coi, nói ta mê hoặc hoàng tự, lên giọng muốn dạy dỗ ta, vung tay muốn tát ta một bạt tai.

Cố Cẩm vừa rồi còn kiêu ngạo trong phút chốc mất bình tĩnh, đi đến trước mặt Tôn quý phi ôm lấy tay bà, bảo bà muốn tát thì cứ tát hắn, giọng nghẹn ngào:

"Mẫu phi, người không thể đánh nàng, người dọa cho Tiểu Liễu chạy mất, vậy sau này nhi thần làm trâu làm ngựa cho ai đây?"

Cái loại chẳng nên thân, nhưng lời lẽ thì hùng hồn.

Một câu nói khiến Tôn quý phi tức đến mức suýt ngất đi, vô cùng tức giận xách lỗ tai nhi tử mà bà hết mực yêu thương rời đi.

Cũng là để cho bà ta một bậc thang đi xuống, dù sao bà ta cũng không dám thật sự ra tay với ta. Ta là ngự y, là mệnh quan của triều đình, ta vẫn là người mà Hoàng đế tin tưởng nhất.

Thoát khỏi Cố Cẩm rồi, cuối cùng ta cũng có thể xuất cung đi làm chính sự.

Kẻ ăn chơi An Vương này, sau khi tiếp xúc với hắn, ta mới phát hiện ra hắn còn nói nhiều, thích khóc, dính người, không thoát ra được, mỗi lần gặp hắn đều khiến ta cực kỳ đau đầu.

Sau khi mọi người đi rồi, một cung nữ đưa cho ta một bó sơn chi khẽ nói: "Công tử nói cô nương thích hoa này.” liền đi lướt qua.

Là Cố Lưu tự tay hái nó trên núi.

Mùa đi săn sắp đến rồi, hắn không ở trong kinh thành mà được lệnh đến bố trí bãi săn trước, mỗi ngày hắn đều sẽ đưa vài đồ chơi mới mẻ mà ta thích, đồng thời cũng là để báo bình an, dù sao cơ hội tốt như vậy, chắc chắn sẽ có kẻ bố trí thích khách ám sát hắn ở bên ngoài.

Cung nữ vừa rồi hình như là người trong cung của Tôn quý phi......Quả nhiên là Cố Lưu dẫn người tới giải vây giúp ta.

Còn Liễu Hi Nghiên, là ta bảo muội ta đến.

Tôn quý phi cũng không còn xuất hiện trước mặt người khác, dẫn theo đứa nhỏ sống một mình. Hoàng đế không có cơ hội đến thăm thường xuyên, bèn nhờ đại thần mà mình tin tưởng là Liễu tướng giúp chăm sóc hai mẹ con.

Liễu Thanh Thạch biết thân phận thật sự của hai người, có ý đồ muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, vừa khéo đứa con gái út của ông cũng xấp xỉ tuổi với Nhị hoàng tử, khích lệ Hoàng đế đưa hai mẹ con đến thôn trang mà Liễu Hi Nghiên tĩnh dưỡng, gọi hoa mỹ thì là nơi đó có phong thủy tốt, thích hợp để tĩnh dưỡng.

Cho nên rất ít người ngoài biết được, thật ra Liễu Hi Nghiên và Cố Cẩm là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.

Sau này Hoàng đế đón Tôn quý phi vào cung, thân phận của bà tầm thường, phong vị cao sẽ bị người khác chỉ trích, Liễu Thanh Thạch chủ động săn sẻ nỗi lo với Hoàng đế, nói nhận Tôn quý phi là biểu muội, lấy thân phận họ hàng của Thừa tướng vào cung, mới có thể từng bước phong lên vị trí quý phi.

Tôn quý phi đương nhiên cũng rất vui lòng kết minh với Liễu Thanh Thạch, hai bên trở thành châu chấu trên một sợi dây thừng, phủ Thừa tướng là phe trung thành của Nhị hoàng tử.

Đương nhiên hai bên đều ngầm thừa nhận rằng Liễu Hi Nghiên sẽ là hoàng hậu tương lai của Cố Cẩm.

Bản thân Liễu Hi Nghiên cũng cảm thấy mình thích Cố Cẩm, nhưng Cố Cẩm lại không theo như lẽ thường, nói Liễu Hi Nghiên chỉ là muội muội của hắn, nhất quyết muốn cưới ta làm Hoàng tử phi.

Trừ mình hắn ra, đương nhiên không một ai tán thành đề nghị này.

Trước đây ta không muốn Cố Cẩm cứ quấn lấy ta, bèn tìm Liễu Hi Nghiên đến, Cố Cẩm sẽ bị muội ta làm cho ầm ĩ lên đành nhanh chóng rời đi, nhưng gần đây chiêu này ngày càng không dùng được nữa rồi.

Nói đến đây, tất cả đều do Liễu Hi Nghiên mà ra.

Vào ngày cung yến diễn ra bốn năm trước, Liễu Thanh Thạch vào cung dự cung yến bất ngờ gặp được ta, lúc ấy ông ta rất ngạc nhiên.

Bởi vì ta rất giống ông ta, cũng giống mẹ ta. Đoán bừa cũng có thể nghi ngờ đến thân thế của ta.

Ông ta âm thầm đến Lạc Thành, nhưng chỉ còn lại khoảng không, không tìm thấy mẹ ta, cũng không tìm được đứa con gái mà mẹ ta sinh ra như trong lời đồn. Ta đã đón mẹ ta đi từ lâu rồi, bây giờ bà ấy và mẹ của Cố Lưu đang sống ở một nơi bí mật.

Kiếp này ở bên ngoài ta vẫn xưng là Liễu Thiêm, trừ mẹ ta ra, chỉ có Cố Lưu và một vài người biết từ nhỏ ta tên là A Đào.

Dung mạo, lai lịch, họ tên của ta đều cho thấy ta là đứa con gái mà ông ta luôn biết nhưng đến nay chưa từng gặp mặt, dù cho ông ta không có chứng cứ trực tiếp.

Vì vậy Liễu Thanh Thạch đến tìm ta, chủ động đề nghị ta nhận tổ quy tông.

Đương nhiên không phải vì ông ta cắn rứt lương tâm, mà là vì tiếng nói của ta trước mặt Hoàng đế bây giờ vẫn còn rất hữu dụng, vẫn còn có giá trị. Lần này ông ta không nắm được nhược điểm của ta, chỉ có thể dụ dỗ ta, hứa sẽ cho ta rất nhiều lợi ích, còn bảo ta đón mẹ đến tướng phủ, có thể nâng bà ấy lên làm bình thê.

Ông ta có nói nhiều hơn nữa, ta cũng đều giả ngu, kiên quyết không thừa nhận mình là đứa con gái kia của ông ta.

Ta nhất quyết không thừa nhận, Liễu Thanh Thạch kia cũng không thể làm gì được ta, tức giận phất tay áo rời đi.

Chúng ta đều không ngờ rằng, cuộc nói chuyện này đã bị Liễu Hi Nghiên vô tình nghe thấy, hóa ra cha mình từng có một nữ nhân, còn có một đứa con gái chỉ lớn hơn muội ta có chút, còn nói muốn nâng người khác lên làm bình thê.

Tính nết Liễu Hi Nghiên chẳng giấu được chuyện gì, muội ta hùng hổ xông đến chỗ ta, không khác kiếp trước nhiều là mấy, muội ta nghiến răng nghiến lợi dí cây trâm vào mặt ta, dọa đòi vạch nát mặt đứa con gái của hồ ly tinh dụ dỗ người khác.

Bây giờ hành động này của muội ta ở trong mắt ta, chẳng qua chỉ là dọa dẫm.

Ta đá vào mắt cá chân muội ta, nhân lúc muội ta ngã sấp xuống cướp lấy cây trâm trong tay muội ta đi, lưỡi đao trong tay áo thuận thế tung ra, cực kỳ xấu xa cạo mất một bên lông mày của muội ta, khiến muội ta trong khoảng thời gian sắp tới không còn mặt mũi mà ra ngoài, đỡ chạy đến cản trở ta.

Hiệu quả rất tốt, từ lúc đó Liễu Hi Nghiên không sinh chuyện nữa, chỉ là muội ta yên ổn rồi, trúc mã của muội ta lại vì vậy mà tỏ thái độ bất bình.

Khi ta đang bưng thuốc đã sắc xong cho Hoàng đế, thì trước mặt có một con hổ lớn vồ đến, ta tránh khỏi nguy hiểm, chén thuốc trong tay đổ vào người, y phục màu xanh bị nhuộm thành màu nâu, bàn tay cũng bị bỏng đỏ phồng rộp lên.

Con hổ từng bước đến gần, cảm giác bức bách ngột ngạt vô cùng. Không biết là dã thú từ đâu trong cung, từ nhỏ đến lớn ta đều ở trong núi, biết rằng lúc này đây không thể chạy trốn, chỉ có thể nghĩ cách giành lấy cơ hội sống sót.

Ta nắm chặt đoản đao sắc bén trong ống tay áo, lúc đang tìm cách, một con ngỗng chảy đầy máu bị ném xuống cạnh chân ta, con hổ lao nhanh đến ngậm lấy con ngỗng che t kia cắn xé, không thèm quan tâm ta đang ở bên cạnh.

Giọng nói kiêu ngạo hống hách ở sau lưng truyền đến: "Sợ ngơ ra luôn rồi chứ gì?”

"Nhớ này, nha đầu che t tiệt Liễu gia kia không phải là người mà ngươi có thể chọc vào đâu. Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu lần sau ta còn phát hiện ra ngươi bắt nạt muội ấy, ta sẽ không khách khí đâu, thú cưng này của ta từ nhỏ đã ăn rất nhiều thi t người đấy...."

Ta vừa quay đầu lại, chạm mắt với người ở đầu tường kia.

Hắn dại ra, kế đó ngã đập đầu xuống tường.

Hai kiếp sống ta đã gặp được vô số người kinh ngạc vì dung mạo xinh đẹp của ta, còn phải lòng ta ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Cố Cẩm là người hài hước nhất trong số đó.

Số thuốc ta nấu cả đêm đều bị đổ đi hết, tay sưng đỏ lên vì bị bỏng. Sau khi Hoàng đế biết chuyện, Cố Cẩm trước nay được sủng ái vô pháp vô thiên hiếm khi bị mất mặt một lần, bị đè xuống trước cửa điện của phụ hoàng hắn đánh cho một trận, còn bị ép phải đi chuộc tội, đau đến mức kêu oai oái với trợ thủ của ta.

Có thể lúc ấy bị sai bảo quen rồi, sau đó Cố Cẩm la lối ồn ào muốn làm trâu làm ngựa cho ta cả đời, đương nhiên từ lần đầu tiên hắn nói ra lời này đã bị Hoàng đế nghe được, hắn lại bị đánh cho một trận.

Về sau Cố Lưu biết được cười cực kỳ vui sướng, dung mạo tuấn tú vô ngần tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, dịu dàng tỉ mỉ bôi thuốc trị thương lên tay ta, sau đó băng bó lại thật gọn gàng.

Thầy thuốc không tự băng bó được vết thương trên tay phải, phải có người khác mới có thể băng bó cẩn thận được.

Lúc Cố Lưu cúi đầu, lông mi dài che khuất nửa mắt phượng, nắm lấy tay kia của ta như là tùy ý nói:

“A Đào nhà chúng ta muốn bắt nạt ai thì cứ bắt nạt kẻ đó, nếu còn lần sau không cần phải nhẫn nhịn. Không cần sợ, vì cũng sẽ có người bất bình cho nàng.”

Khi ấy mặc dù Cố Lưu mới về kinh thành chưa được bao lâu, nhưng biến động nhỏ trong cung đều không thể giấu được hắn.

Sau đó không biết vì sao, Hoàng đế vốn đã nhìn thành quen đột nhiên lại bắt đầu thấy chướng mắt An vương lông bông, tịch thu toàn bộ gà chọi, chó săn mà hắn nuôi trong viện, còn ném hắn vào quân doanh để hắn rèn luyện trong vòng ba năm.

Cố Lưu còn đích thân huấn luyện vài ám vệ chuyên phụ trách bảo vệ ta.

Sau này nhiều lần ta ra ngoài gặp phải mấy nhóm người ám sát, may là có bọn họ mà mỗi lần gặp chuyện đều trở ra nguyên vẹn.

Ta biết kẻ đã bố trí những vụ ám sát đó là ai, Liễu Thanh Thạch.

Ông ta muốn lôi kéo ta nhưng không thành công, chính ông ta cũng biết những chuyện mà ông ta đã làm với mẹ ruột ta khiến người khác căm ghét, có lẽ hai mẹ con ta bài xích ông ta, ông ta sợ ta hận ông ta, gây uy hiếp cho ông ta, dứt khoát nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Cho dù ta là con gái ruột của ông ta, dù cho sâu trong nội tâm của ông ta có lẽ đã từng động lòng với mẹ ta.

Mạng sống của ta đã treo lơ lửng mấy lần, nhưng lại cản Cố Lưu trả thù ông ta, loại người như Liễu Thanh Thạch này ở trong cung làm việc đã bao năm, rất khó để lật đổ hoàn toàn chỉ trong chốc lát, lại còn có Tôn quý phi bảo vệ ông ta, chi bằng gom toàn bộ sức mạnh lại rồi cuối cùng mới gie t che t họ được.

Ta giả vờ như không biết ai phái thích khách đến, không đối phó với ông ta mà còn thường xuyên nói tốt cho Liễu Thanh Thạch trước mặt Hoàng đế, lấy danh nghĩa của Liễu tướng phủ làm việc thiện, giúp Liễu Thanh Thạch tạo dựng thanh danh tốt. Hình tượng lương tướng của ông ta càng thêm ăn sâu vào trong lòng mọi người, hoàn hảo không tì vết.

Sự tồn tại của ta và Cố Lưu khiến Liễu Thanh Thạch không ngừng đau đầu. Ông ta không đoán ra được ý đồ của ta, cũng không ra tay bừa nữa, ngoài mặt thì chung sống hòa bình suốt ba bốn năm.

Còn bây giờ, ta không có ý định chung sống hòa bình nữa.

Ta trở về phủ đệ mà Hoàng đế ban thưởng cho, đặt bó sơn chi bên cửa sổ, mùi thơm dịu nhẹ khẽ bay đi.

Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, bầu trời u ám, giống như sắp mưa đến nơi, có lẽ là trận mưa to cuối hè. Sắp vào thu rồi, qua mấy tháng nữa sẽ lại là mùa đông.

Cố Lưu của kiếp trước đã che t vào mùa đông này.

Trái tim của ta lại bắt đầu đau đớn, uống một ngụm trà đắng để dịu xuống bớt.