Chương 34 - Trường Mệnh
34
Kiếp trước Cố Lưu cũng từng nói muốn lập ta làm hoàng hậu, nhưng chỉ một lần vậy thôi, ngày hôm sau tỉnh lại hắn đã thề thốt không chịu nhận, từ nay về sau không nhắc lại nữa.
Khi đó trời vẫn rét đậm, sắp đến ngày giỗ của mẹ hắn, tâm trạng Cố Lưu tự nhiên không tốt, lại thêm trời lạnh cơn đau ở chân hắn tái phát, hắn lại phải chịu ảnh hưởng tàn độc trong cơ thể, càng lúc càng mất khống chế, ngày ngày trong cung ngoài cung đều thấy máu, cho đến khi bạo quân xuất cung đi giỗ mẹ mình, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Ban đêm trong tiếng tuyết rơi xen lẫn những tiếng động lạ, ta cảnh giác tỉnh dậy, đứng dậy dựa vào ánh nến yếu ớt nhìn thấy bóng người tối đen trong căn phòng u tối.
Là Cố Lưu.
Ta cầm cây nến đến gần, mới phát hiện ra cả người hắn toàn là vết thương, bụng đang rỉ máu, mắt đỏ lừ, nhưng người lại yên lặng đến đáng sợ.
Trên đường hồi cung Cố Lưu bị ám sát, tùy tùng, thị vệ đều đã bỏ mạng, đối mặt với thương vong nặng nề, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn lặng lẽ trở về hoàng cung, hắn không đến tẩm cung của mình, cũng không đi tìm ngự y, trèo cửa sổ đột nhập vào phòng ta.
Bạo quân rất ghét ngự y, trước đây ta đã sớm phát hiện ra, có lẽ là vì khi còn trẻ bị coi là người thử thuốc, hoặc có lẽ là sợ trong ngự y cũng có kẻ muốn hãm hại hắn.
Tóm lại những vết thương của hắn đều là hắn tự băng bó, bệnh đã lâu nên biết về bệnh như là y sĩ, cũng coi như thành thạo, chỉ là hay để lại những vết sẹo ngoằn ngoèo. Ngồi ở vị trí tôn quý nhất thiên hạ, lại giống như một con chó hoang trốn trong góc một mình liếm láp vết thương.
Nhất là trạng thái mê sảng này, kẻ nào đến gần là giết kẻ đó, chỉ là hình như hắn không bài xích ta. Ta cẩn thận lột áo ngoài của hắn ra, xử lý vết thương cho hắn, đốt than để sưởi ấm người, hầm cháo nóng đút cho hắn ăn từng tí một, ánh mắt Cố Lưu dần dần trở nên tỉnh táo, xuyên qua ánh nến vàng ấm áp nhìn vào mắt ta, chén cháo ấm áp còn trên tay ta.
Trong mắt hắn lộ vẻ hoảng hốt, sự lưu luyến và yếu đuối mang theo nhiệt độ xẹt qua trong nháy mắt.
Hắn ôm lấy ta, rất lâu không nói gì, đến khi chén cháo đã nguội ngắt rồi hắn mới khàn giọng nói: "A Đào, hay là nàng làm hoàng hậu của ta đi."
"Ta sẽ đuổi hết những kẻ vô dụng khác trong cung đi, chỉ có ta và nàng thôi. Những kẻ phản nghịch trong triều dần sẽ giải quyết sạch sẽ, mời những cựu thần trung thành bị ta chọc giận mà bỏ đi trở về đây, tốt với giang sơn xã tắc, với bách tính, chăm lo việc nước, rực rỡ như mặt trời và mặt trăng, sau đó để họ khen ngợi vì Hoàng hậu hiền đức mà quân chủ cải tà quy chính..."
Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh nến ấm áp, trong khoảnh khắc ấy hắn đã từng có động lực cứu lấy chính mình.
Nhưng hắn vừa nói vừa ho, ho càng lúc càng dữ dội, cuối cùng phun ra một ngụm máu đen lớn, nhiệt độ nơi đáy mắt lập tức tiêu tan, vẻ mặt lại không hề hoảng hốt, lại chuyển sang vẻ mặt u ám khó dò như thường lệ.
Hắn đưa tay hất đổ chén cháo nguội, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi và xa cách: "Nói đùa thôi, nàng không cần coi là thật.”
Đêm hôm ấy Cố Lưu ngủ rất say trên giường nhỏ cạnh giường ta, ngày hôm sau lúc ta tỉnh dậy thì người đã đi rồi.
Sau đó ta có hỏi đến chuyện này, hắn thề thốt không chịu nhận, sau này không nhắc lại nữa.
Sau của sau này ta mới hiểu được rằng, khi ấy Cố Lưu đã cảm giác được mình đã là dầu cạn đèn tắt, cơ thể của hắn rách nát đến mức lung lay sắp đổ, một ngụm máu đen kia giống như giáng một đòn cảnh cáo, cảnh cáo hắn đừng suy nghĩ xa vời quá nhiều.
Hơn nữa giang sơn xã tắc khi đó đã sớm bị hắn chà đạp thành một mớ rối tinh rối mù, bách tính hận hắn thấu xương, hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có kết cục tốt, vì vậy cũng chưa từng để cho bản thân một đường lui, cục diện thế này không phải trong một khoảng thời gian ngắn cứ nói thay đổi là có thể thay đổi tốt đẹp được.
Khi đó mọi người đều mong Cố Lưu che t quách đi.
Liễu Thanh Thạch lại lấy mẹ ta ra để uy hiếp, giục ta mau dùng thuốc độc mà ông ta đưa cho, ta trì hoãn hết lần này tới lần khác, sau đó có một ngày Liễu Thanh Thạch nổi lòng từ bi để mẹ ta tiến cung đến thăm ta, ta vừa đi đến đón người, đã thấy bà ấy rút vũ khí mà bà giấu ra rồi lao về phía Cố Lưu, còn Cố Lưu không hề do dự rút ra đao của người hầu bên cạnh xuyên thủng cơ thể gầy gò của mẹ ta.
Mẹ ta nằm trong vũng máu.
Cố Lưu nghiêng đầu lại, hắn nhìn thấy ta, hắn dừng lại một lát, lau máu dính trên tay, hắn nhìn ta, bình tĩnh nói:
“Hận cô sao?" Hắn hỏi.
Suốt quá trình ta đều ngơ người ra, ngơ ngẩn đi lên thăm dò hơi thở của mẹ ta, rất yếu ớt, bà ấy sắp che t rồi, không thể cứu được nữa rồi, ta lại ngây ngốc nhìn Cố Lưu.
Ta có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, không biết Liễu Thanh Thạch dùng cách gì để bảo mẹ ta đi lấy trứng chọi đá ám sát Cố Lưu, thành công đương nhiên là rất tốt, thất bại cũng chẳng sao, có thể khiến ta hận Cố Lưu, làm theo những gì ông ta sắp đặt là đi hạ độc bạo quân.
Nhưng Cố Lưu biết rõ đó là mẹ ta, lại không hề nương tay, không hề có chút thương xót nào. Đây là điều mà ta không sao nghĩ ra được.
Nhưng ta đợi rất lâu, Cố Lưu vẫn không giải thích.
Thi thể mẹ ta bị kéo đi, ta loạng choạng quay về cung điện của mình, ôm đầu gối ngồi xổm trong góc, không nhúc nhích, ngồi buồn xo, sau đó ta muốn đi tìm Vệ Khinh Vũ, nhẹ nhàng như một du hồn đến trước cửa nhà nàng lại thấy một nam nhân xa lạ ở bên trong.
Vậy mà hai người lại âm mưu sau khi lễ bái diễn ra không lâu sẽ ám sát bạo quân.
Đúng là Cố Lưu không lúc nào là không bị đủ loại người ám sát hoặc là sắp ám sát, bạo quân tiếng xấu lan xa, ai cũng hận không thể lột da rút gân rút xương hắn.
Nam nhân xa lạ kia phát hiện ra ta, lập tức vụt đến trước mặt ta, kề đao vào cổ ta, muốn gie t ta.
Vệ Khinh Vũ cản hắn lại: "Ca, nàng ấy không giống với các phi tử khác, bây giờ huynh giết nàng, bạo quân nhất định sẽ truy cứu, như vậy sẽ làm rối kế hoạch. Giao cho muội, để muội xử lý.”
Người nọ chần chừ một lát, hắn nhìn ta, gật đầu rời đi.
Vệ Khinh Vũ nói đó là thứ huynh của nàng, làm việc ở trong cung, là tiểu thủ lĩnh của cấm vệ quân.
Nàng nói, nàng tiến cung là để vào một ngày nào đó ám sát bạo quân, vì thế cả nhà họ đã cố gắng rất lâu, cha nàng là Võ An Hầu được tiên đế thân phong, cả đời bảo vệ quốc gia, hào hiệp chính trực, rất căm hận tân đế gie t cha gie t đệ, chà đạp bách tính, cũng vì để xứng đáng với phong hào của mình, cược tính mạng cả toàn tộc cũng muốn lật đổ bạo quân.
Nàng nói: "Liễu Thiêm, miễn ngươi còn chút lương tâm thì phải biết nên lựa chọn như thế nào.”
Vệ Khinh Vũ ngăn ca ca lại, nói sẽ xử lý ta, nhưng thật ra nàng ấy không làm gì cả, cược ta sẽ không tố cáo với họ.
Nhưng ta hoàn toàn không biết phải lựa chọn thế nào cả.
Cố Lưu là bạo quân, thật ra rồi ai cũng phải gie t hắn.
Họ được dân nuôi dưỡng, đương nhiên được dạy phải san sẻ nỗi lo cho dân, nhưng từ nhỏ ta đã bị điêu dân ở vùng đất cằn cỗi bắt nạt, trừ người thím đã qua đời ra, bách tính thiên hạ chẳng có nửa phần ơn huệ với ta, trái lại là bạo quân đã cứu ta không biết bao lần.
Cố Lưu giết mẹ ta, lẽ ra ta phải rất hận hắn.
Mọi người trên đời này đều yêu thương mẹ ruột, vì họ lớn lên trong sự yêu thương của người mẹ, tự nhiên sẽ cho rằng đây là mối thù không đội trời chung, nhưng từ nhỏ ta đã bị mẹ chửi mắng đánh đập mà lớn lên, bà ấy nóng lòng mong ta che t đi, lúc thật sự vui mừng cũng muốn gie t che t ta, còn bạo quân lại đối xử với ta rất tốt, rất tốt.
Hắn là cơn ác mộng của mọi người, nhưng là ánh trăng của một mình ta.
Đạo lý trên đời đều nói ta phải vì dân trừ hại, nhưng cũng nói ta phải biết đền đáp công ơn.
Mọi người đều cực kỳ căm hận Cố Lưu của hiện tại, bao gồm cả chính hắn, hắn không quan tâm đến mình, chỉ có mình ta tiến không được lùi không xong.
Cái ngày ta ngây ngô dại dột đến Quốc Tự không hề tố cáo Vệ Khinh Vũ bọn họ, mặc cho đám người ở trước mặt ta truyền tin, sau đó đột nhiên xảy ra bạo động.
Trận bạo động này không chỉ có Vệ gia mà còn có rất nhiều thế lực ở các nơi liên hợp lại, quy mô lớn hơn trước đây rất nhiều.
Vệ Khinh Vũ ở rất gần, khi một kiếm đâm về phía Cố Lưu, ta lại đột nhiên vọt đến trước mặt nàng đỡ một kiếm kia.
Lưỡi dao sắc bén đâm xuyên da thịt, ta đau đớn đến phát run, giọng rất buồn: "Không thẹn với lòng, thật sự quá khó."
Không cản họ lật đổ bạo quân, nhưng xả thân cứu Cố Lưu, đây là lựa chọn duy nhất ta có thể làm.
Không thẹn với bách tính muôn dân, cũng không thẹn với ánh trăng vỡ vụn của ta.
Cố Lưu sững sờ, đầu ngón tay run run đỡ ta đang ngã xuống.
Vệ Khinh Vũ mở to mắt nhìn máu trên tay mình, bỗng nhiên xô những phản thần khác sang một bên xông lên hét to trong suy sụp: "Liễu Thiêm cái đồ ngốc này, ngươi là đồ ngốc, ngươi lao tới làm gì….."
Đầu ta đau đến nỗi chóng mặt, ta chỉ cảm thấy xung quanh rất ồn ào, trong lúc mê mang, hình như quanh ta đang đánh nhau, dần dần, ta mất quá nhiều máu rơi vào trạng thái hôn mê.
Lúc tỉnh lại, ta đã đến một nơi xa lạ, vết thương ở bả vai của ta không trí mạng, đã được băng bó rất tốt, sau đó ta đứng dậy thì thấy Cố Lưu cạnh đó không biết còn sống hay đã chết.
Hắn đưa ta thoát khỏi vòng vây, chạy trốn tới đây, đằng sau còn có rất nhiều người đang chạy theo truy bắt.
Tuyết rơi rất dày, chắc là Cố Lưu nhét ta vào trong hang để tránh tuyết xong là ngã xuống, hơi thở của hắn rất yếu, nửa người bị chôn vùi trong tuyết dày, khắp người toàn là vết thương, máu đông lại xung quanh.
Hắn lạnh như người che t.
Ta lạnh cóng đỏ cả hai tay, dốc sức đào hắn ra khỏi tuyết, ôm hắn để sưởi ấm cho hắn, nhưng hắn vẫn lạnh như băng, giống như xác che t vậy. Ta rất muốn khóc, nhưng mắt lại khô khốc, chỉ mệt mỏi che mặt, lẩm bẩm với hắn vẫn chưa tỉnh lại: “Cố Lưu, chàng đừng che t có được không?"
Không ai trả lời ta.
Ta gom củi khô xung quanh làm thành một chiếc bè gỗ đơn sơ, đẩy Cố Lưu lên, kéo bè gỗ đi, chịu đựng sự đau đớn của vết thương và cái lạnh buốt giá, gian nan lê chân sâu chân nông trong ngày tuyết rơi rợp trời, cố gắng đưa hắn đến nơi có người ở.
Đúng thật là tuyết rợp trời, bay lả tả, thế gian ồn ào lại yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của gió tuyết.
Ta không biết mình đã kéo bao lâu rồi, té ngã vô số lần, vết thương nứt ra, bản thân ta cũng trở thành một người toàn là máu, yếu ớt lại cố chấp tiến về phía trước.
Ta lại ngã tiếp, cả người lẫn bè gỗ rơi vào một cái hố to, Cố Lưu ngã trên người ta, ngón tay hắn cử động, ngọ ngoạy rồi tỉnh lại, lúc ta bắt đầu thấy vui mừng, bàn tay cứng ngắc của hắn chạm vào mái tóc dài tán loạn của ta, dịu dàng sờ đầu ta.
Hắn nhìn ta thật sâu, khẽ gọi ta: "A Đào…”
Ta đợi thật lâu, nhưng không có câu sau nữa, Cố Lưu dùng đao đánh ngất ta.
Thật lâu về sau, ta mới muộn màng nhận ra rằng, đó là lần gặp cuối cùng của ta và Cố Lưu ở kiếp trước, sinh ly tử biệt mà lại không hề phòng bị, bất ngờ chẳng kịp trở tay.
Lúc ta tỉnh lại, toàn bộ vương triều đã long trời lở đất, mấy thế gia liên hợp mưu phản, đẩy ngã ách thống trị của bạo quân về sau lại tranh đấu với nhau. Phiên Vương không cam lòng cũng tới góp vui, triều chính hỗn loạn, lưu dân lại khởi nghĩa vũ trang, vương triều vốn như tổ ong, sụp đổ dễ như trở bàn tay. Triều chính hỗn loạn, dân chúng lầm than, lưu dân ở các nơi khởi nghĩa vũ trang, vương triều vốn đã vỡ nát sụp đổ như gỗ mục.
Cố Lưu bị họ bắt lại, treo ở cổng thành chuẩn bị lăng trì.
Còn ta tỉnh lại trên một chiếc xe ngựa chạy như bay về phía Nam, Vệ Khinh Vũ nói với ta, nàng đã đồng ý với Cố Lưu sẽ phải bảo vệ ta rời khỏi đây đến một nơi thật xa.
Tình cảnh bây giờ, đâu đâu cũng chém nhau đỏ cả mắt, ta và Cố Lưu ở cùng nhau ắt sẽ bị liên lụy, vì vậy hắn đã đánh ngất ta, giao ta cho Vệ Khinh Vũ, sau đó mặc cho truy binh mà nàng ta dẫn theo giam mình lại. Về mặt ý nghĩa nào thì đó là một kiểu trao đổi không cần phải nói rõ ràng, hắn còn sống bị bọn họ bắt được, đổi lại ta bình yên vô sự rời khỏi đây.
Ta không chịu đi, kiên quyết muốn quay về.
Vệ Khinh Vũ rất tức giận: “Đã đi được mấy trăm dặm rồi, ngươi quay về thì thế nào?” Có thể thay đổi được gì sao? Đừng có tuỳ hứng nữa, đừng có biến nỗi khổ tâm của người ta trở nên vô ích, kinh thành loạn như thế, gặp nguy hiểu chưa chắc ta đã bảo vệ được ngươi đâu.”
"Ta biết là nguy hiểm," Giọng của ta nhỏ đi, thậm chí còn hơi hèn mọn, cầu xin nàng: "Không phải là ta tùy hứng, mà là kết quả mà ta đã suy nghĩ kỹ càng, ta muốn gom hài cốt cho chàng ấy."
Đây không phải là tùy hứng, cho dù là nàng hay là Cố Lưu, từ đầu đến cuối đều chưa từng hỏi ý kiến của ta, lựa chọn của ta trước sau như một, bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào, chỉ cầu trong lòng không hối hận.
Vệ Khinh Vũ sững người, im lặng một hồi lâu, bảo phu xe chuyển hướng.
Suốt chặng đường chúng ta chạy như điên về kinh thành, nhưng thật sự quá xa, mất rất nhiều thời gian.
Cố Lưu bị treo ở cổng thành đói rét khổ cực cầm hơi đã mấy ngày, lúc sắp chết bị lăng trì trước mặt mọi người, bách tính ở dưới hận không thể ăn thịt cắn xương, cuối cùng xác của hắn bị rưới dầu lên thiêu cháy, rất nhiều người chạy đến kinh thành chứng kiến khoảnh khắc này, khóc có cười cũng có, tro cốt cuối cùng cũng không được buông tha, tranh nhau nghiền xương cốt thành tro bụi.
Lúc ta chạy tới đó, tuyết rơi phủ kín màu máu, đám người đã tản đi hết, chỉ để lại giá gỗ đựng máu sừng sững ở đó, một con người đã từng sống sờ sờ ra đấy, giờ đây chẳng còn lại chút dấu vết nào trên cõi đời này.
Cuối cùng ta vẫn chẳng kịp gom hài cốt cho hắn.
Ta quỳ gối trên nền tuyết một lúc lâu, cả người lạnh không còn cảm giác, chẳng hiểu sao lại nhớ đến con thỏ nhỏ mình đã từng nuôi trước kia.
Lúc thỏ con che t cũng lạnh thấu xương như vậy, ta ôm cái xác lạnh ngắt ấy ngã vào trong tuyết, và rồi lúc ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Lưu đứng ở dưới tàng cây mai sáp. Hắn tự tay chôn nó giúp ta, sau đó đắp một con thỏ tuyết lên trên đó.
Ta không kịp gom hài cốt cho hắn.
Ta không cầm được nước mắt, ôm mặt lặng lẽ khóc.
Cuối cùng Vệ Khinh Vũ buộc phải kéo ta dậy, kéo vào trong phòng lấy chăn bọc ta lại, dùng bếp than để sưởi ấm, sau đó nhét ta vào xe ngựa lại xuất phát tiếp, nàng nói với ta: "Cha ngươi đang tìm ngươi đấy. Ngươi xuất chúng như thế, đám người kia đã dòm ngó ngươi từ lâu, e rằng cha ngươi muốn bán ngươi đi với giá tốt đấy.”
Phu xe quất roi ngựa lên đường, chọn một con đường nhỏ ít người qua lại, dọc đường không có nguy hiểm gì, lúc sắp ra khỏi cổng thành, lại va chạm trực diện với xe ngựa của tướng phủ trong con hẻm nhỏ.
Người phía trước là Liễu Hi Nghiên, chỉ có muội ta và tùy tùng của nàng.
Vệ Khinh Vũ cảnh giác nhìn muội ta, Liễu Hi Nghiên hơi ngớ ra, ôm bình tro cốt trong tay không biết là của ai, hai mắt sưng đỏ vì khóc, muội ta nhìn sang phía bên này, muội ta không ngốc, vẫn còn kịp phản ứng: "Liễu Thiêm, là ngươi, đúng không?"
Vệ Khinh Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng muội ta tố cáo chúng ta với Liễu Thanh Thạch.
Nhưng Liễu Hi Nghiên lại chủ động tránh đường, giọng nói của muội ta không còn tươi sáng vô lo vô nghĩ như trước kia mà rất trầm lắng: "Ngươi đi đi.”
Dừng lại một lát, muội ta nói: “Sau khi mẹ ta biết sự tồn tại của ngươi và mẹ ngươi, mỗi ngày mỗi đêm đều ngủ không ngon giấc, bà ấy chưa bao giờ nói, nhưng ta biết bà ấy thực sự rất buồn.”
Cho nên muội ta mới ghét thấy ta và mẹ ta, đó là bằng chứng cho sự phản bội và đê hèn người cha vốn dĩ luôn hoàn hảo, cũng cho thấy những ngày tháng tốt đẹp trước đây của muội ta đều là ảo ảnh giả dối.
Nhưng muội ta chưa từng nghĩ tới sẽ thật sự hại ta, kiểu người như Liễu Hi Nghiên, bản tính không xấu, thế nên muội ta sẽ lựa chọn giả vờ như chưa từng gặp nhau, mặc cho chúng ta lướt qua nhau.
Ra khỏi thành, trên đường đi chúng ta lại gặp một người, Liễu Tích Dung đang ngồi xổm ở bên lề đường chặn xe ngựa lại.
Trong cung không có người quản, rất nhiều kẻ trộm đồ đáng giá rồi chạy trốn, Liễu Tích Dung mặc đồ cung nữ chắc cũng là trốn ra.
Nàng ta nói với Vệ Khinh Vũ: "Ta biết ngươi và Liễu Thiêm quen nhau, chắc chắn là nàng ấy đang ở trong xe của ngươi, ta có thứ muốn đưa cho nàng ấy.”
Vệ Khinh Vũ không chịu thừa nhận có quen biết ta, dứt khoát kêu phu xe đi vòng qua, Liễu Tích Dung chạy theo xe ngựa một đoạn đường rất dài, nhưng vẫn không có ý định bỏ cuộc, ta nhìn nàng ta, do dự một lúc, quyết định lựa chọn tin nàng ta một lần.
Ta nhảy xuống xe, nhìn Liễu Tích Dung đang chạy tới, nàng ta dừng lại trước mặt ta, hơi không được tự nhiên bỏ xưng hô với ta, đưa cho ta một cái khăn được cuộn lại.
"Xương ngón tay của người đó, ta cướp được nó từ trong đám đông."
Tay ta run lên.
Chợt cảm thấy cái khăn ấy nặng ngàn cân.
Cẩn thận mở ra, nhìn thấy bên trong bọc một đoạn xương cụt nhỏ, ta lại bọc vào lại, vô thức nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Cảm ơn.” Ta khẽ nói.
Lúc ta quay người định đi, Liễu Tích Dung gọi giật ta lại, ngập ngừng nói: “Trước đây ta, ta tưởng rằng cha ta thật sự quan tâm đến việc học của ta, mỗi khi được thầy khen ngợi, ta đều đưa tác phẩm mà ta tâm đắc nhất của mình cho ông ấy xem, cho đến một ngày ta nhận ra rằng những thành quả của việc học hành thâu đêm khó lắm mới đạt được đó, thật ra ông ấy chưa bao giờ nghiêm túc xem lấy một lần, đều quăng đi hết, ta chưa bao giờ quên được cảnh tượng ấy.”
"Khi đó ta nói ‘Ngươi chỉ là một quân cờ mà thôi, chẳng ai quan tâm ngươi với mấy cái đồ giẻ rách kia đâu, từ đầu đến cuối ngươi chỉ là một kẻ đáng thương không ai cần’, thật ra ta cũng đang chế giễu chính bản thân mình.”
Liễu Tích Dung do dự một lúc, ngập ngừng nói tiếp: “Trước kia ta đã quá cố chấp với việc giành được sự thiên vị của cha, không quan tâm đến gì cả, ta còn lợi dụng ngươi, khiến ngươi đau lòng như vậy, là lỗi của ta, ta xin lỗi… Sau này ta đã đào chiếc khăn rách mà ngươi chôn xuống, giặt sạch nó rồi khâu lại, thứ được thêu trên đó thật sự rất đáng yêu, sống động như thật.”
Nàng ta cẩn thận hỏi, "Ta có thể, có thể gọi ngươi là muội muội không?"
Có lẽ Liễu Tích Dung hối hận rồi, từ nhỏ nàng ta không có người yêu thương mình, vì vậy cực kỳ khao khát sự quan tâm cha mình, nhưng vừa quay đầu lại mới nhận ra rằng, thật ra người thật lòng quan tâm nàng là ta đây, lại bị chính tay nàng ta tự đẩy ra.
Tiếc là đã quá muộn rồi.
Ta đã chẳng còn tha thiết chút tình thân ít ỏi đáng thương kia nữa.
Một người khi đã nhận được những điều tốt đẹp nhất, thì sẽ không còn dễ dàng bị những thứ không đủ tiêu chuẩn kia làm cho cảm động nữa.
Có lẽ đây cũng là dụng ý nào đó của Cố Lưu, hắn bảo ta đừng vì chút tình yêu rẻ tiền mà dễ dàng tha thứ cho người đã từng làm tổn thương mình.
Thái độ của ta kiên quyết: "Không thể.”
Ta lên xe ngựa, nhìn Liễu Tích Dung đứng đó càng ngày càng xa, bóng ảnh dáng của nàng ta chất chứa vô số những tiếc nuối và cô đơn.
Chúng ta đi một mạch về phía Nam, cuối cùng cũng đến một hòn đảo mà không ai biết đến, vốn dĩ đang là cuối đông đầu xuân, hoa ở phương Nam nở rộ khắp nơi.
Đó là một hòn đảo nhỏ rất đẹp và yên bình, tách biệt với thế giới bên ngoài, xây một ngôi nhà ấm áp, trong đó có một số tiền lớn mà Cố Lưu để lại cho ta, còn có những người mà hắn đích thân huấn luyện để bảo vệ ta.
Mẹ ta cũng ở đây, bà ấy cũng sống ở đây. Ta mới biết được là lúc ấy Liễu Thanh Thạch định dùng một kẻ thế thân dịch dung thành mẹ ta, để người đó chết dưới kiếm của Cố Lưu để kích thích ta, Cố Lưu đã sớm biết, không biết hắn đã dùng cách gì mà thế thân đưa đến đây lại đổi thành người mẹ thật sự của ta, hắn đâm vào chỗ không trí mạng, còn khiến mọi người tưởng rằng mẹ ta đã che t.
Thật ra là kim thiền thoát xác, hắn đã cứu mẹ ta giúp ta, từ nay về sau không còn bị kẻ khác ràng buộc nữa.
Hắn để lại cho ta một con đường rút lui hoàn toàn, trọn vẹn.
Ta ôm xương ngón tay ấy khóc ở cửa.
Sau đó tình hình bên ngoài thế nào, ta cũng không biết nữa, Vệ Khinh Vũ cũng ở lại đây, nàng nói đã hứa với Cố Lưu rằng sẽ chăm sóc cho ta thật tốt, không chịu đi.
Ta không biết Cố Lưu làm thế nào mà khiến một người vốn thù địch với mình lại cứ quyết nghe theo lời hắn như vậy.
Sau đó ta biết được rằng, Khinh Vũ đâm ta một kiếm, suýt chút nữa là đã khiến ta bỏ mạng trong tay nàng, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy.
Điểm tâm mà Vệ Khinh Vũ luôn làm rất ngọt, đó là vì cha nàng ở trên chiến trường, có một lần hết gạo sạch đạn, phải dựa vào điểm tâm mà mẹ nàng làm cho ông để kéo dài mạng sống, từ đó mẹ nàng đều làm điểm tâm rất ngọt, cũng dạy nàng làm như vậy.
Nàng đã từng kể rằng, khi còn bé nàng theo mẹ học làm điểm tâm, là vì nàng muốn trở thành nữ tướng quân, trấn giữ biên cương, mang điểm tâm lên chiến trường là truyền thống tốt đẹp của nhà nàng, sợ không có ai làm điểm tâm cho nàng, thế là tự học tự làm. Sau đó nàng vào cung, vẫn cứ kéo dài mãi, sau đó nàng đến hòn đảo nhỏ xa xôi này lại vẫn kéo dài tiếp.
Kéo dài kéo dài mãi, năm tháng trôi qua vô ích, đến chết nàng cũng không trở lại biên cương nơi mà nàng lớn lên khi còn bé.
Kiếp trước hai ta đều sống thật lâu, trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, ta ôm mãi những ký ức của quá khứ không bao giờ thoát ra được.
Trước kia mỗi lần Cố Lưu bị thương, trúng độc, ta đều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vì sao ta không biết y thuật, không có cách cứu thoát hắn khỏi nỗi thống khổ vô tận sao?
Thế nên sau này ta học y, đọc hết tất cả sách y trên thiên hạ, đi khắp núi sông hồ biển cứu vô số người.
Nhưng người mà ta muốn cứu lúc đầu lại chẳng còn cơ hội nữa.
Mỗi lần bừng tỉnh giữa lúc đêm khuya, ta tưởng tượng hết lần này đến lần khác, tưởng tượng cái ngày mà ta quay trở lại quá khứ cứu hắn.
Nhưng sau đó ta nhận ra thật vô nghĩa, đều vô nghĩa hết.
Cho dù ngày hôm đó Cố Lưu không che t, cơ thể hắn rách nát tàn tạ không chịu nổi, cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa.
Dẫu cho cuộc bạo loạn ngày hôm ấy không xảy ra, có lẽ vài ngày sau, có lẽ là vài tháng sau, sớm muộn gì cũng sẽ có người đi đầu, tre già măng mọc lật đổ bạo quân.
Cho dù không ai mưu phản, phản loạn, Cố Lưu vẫn sẽ mua dây buộc mình, không có được kết cục tốt.
Bởi vì bên trong hắn đã tan vỡ, và hắn đang từ bỏ chính mình….
Giống như thanh niên trai tráng lang thanh ở đầu đường, người ngoài chỉ biết nghi ngờ hắn sao không tìm đại việc gì đó mà làm đi, dù gì cũng có chỗ mà nương thân, nhưng họ sẽ không biết rằng, thứ bọn họ thiếu không phải là một cơ thể cường tráng mà là nghị lực sống ở bên trong, thứ bị thiếu mất là nghị lực để sống cho thật tốt.
Nữ chính trong thoại bản cứu rỗi nhân vật phản diện thật dễ dàng, yêu đương trai gái là có thể giải quyết được muôn vàn khó khăn.
Nhưng mà......
Nhưng một người bên trong không còn nghị lực sống, thì làm sao có thể cứu rỗi bằng tình yêu nông cạn đây?
Thế nên khi ấy ta đã hiểu rồi, nếu thật sự có thể trở về quá khứ, ta muốn Cố Lưu vẫn sẽ yêu người mình yêu, không bao giờ từ bỏ chính mình.
Giống cái cách mà hắn ấy đã dạy ta từng chút một vậy.