Chương 24 - Trường Mệnh
24
Ta tỉnh dậy sau cơn ác mộng dài.
Giấc mơ cũ bị gián đoạn ngay cảnh Cố Lưu dùng kiếm đâm thẳng vào tim mẹ ta, ngay sau đó cảnh lại chuyển sang cảnh ta bị Vệ Khinh Vũ đâm vào ngực... Ký ức kiếp trước bị bóp méo ùn ùn kéo đến, thoắt chốc ấy ta tỉnh lại.
Trước mắt là ngôi nhà tranh quen thuộc, ánh trăng rọi qua mái nhà, đêm hè yên tĩnh toàn tiếng kêu côn trùng ở gần xa. Ta ngồi trên giường một lúc lâu, cảm nhận được nỗi đau âm ỉ trong lòng, dường như vẫn chưa thể nào quay trở lại bình thường sau giấc mơ.
Lại một lúc lâu sau, ta khoác áo vào đi ra ngoài, sao đã sắp biến mất, trời sắp sáng rồi.
Ta lặng lẽ bước đến bên Cố Lưu, nhìn chàng thiếu niên đang say sưa ngủ, ta vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, cảm nhận được hơi nóng nhè nhẹ trên đầu ngón tay hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại nhiều lần một cách máy móc rồi mới thả tay xuống.
Ta lại đi đến trước cửa phòng mẹ, cách cửa sổ nhỏ hẹp nhìn người ở bên trong, đứng đó một lúc rồi xoay người rời đi.
Vừa quay đầu, Cố Lưu đã đứng ở sau lưng ta, nhíu mày đẹp: "Ngươi sao thế?”
Ta biết ngay, chắc chắc vừa nãy hắn đã tỉnh rồi. Người như Cố Lưu từ nhỏ đã cảnh giác như vậy, lúc ngủ có người đến bên cạnh sao có thể không nhận ra cho được?
Ta đáp qua loa: "Không sao, chỉ là không ngủ được thôi.”
Đôi mắt trong veo mà sâu hun hút của Cố Lưu dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, hắn khẽ nói: "Nhưng rõ ràng trông ngươi rất buồn.”
Trông rất buồn sao?
Ta vô thức lau mặt mình, nhưng không thấy giọt nước mắt nào, ta không khóc, thậm chí còn hơi vô cảm. Ta không biết sao Cố Lưu lại biết được, hắn luôn có thể nhìn ra được sự tâm trạng chán nản của ta.
Thấy ta im lặng, hắn chỉ dừng lại đến đó rồi thôi chứ không đi sâu vào gốc rễ, chuyển sang kéo ta lên núi ở đằng sau nhà, nói đằng nào cũng dậy rồi, hay là đợi ngắm mặt trời mọc ở phía Đông đi.
Bụng cá trắng nơi chân trời bị nhuộm lên ánh bình minh màu đỏ cam, khoảnh khắc mặt trời ló dạng khỏi dãy núi và mây trắng, vạn vật tỏa sáng rực rỡ, cõi lòng của phàm nhân cũng theo đó mà mở ra.
Hắn đang tìm mọi cách để ta hết buồn.
Ta thật sự không còn buồn nữa.
Ta nghĩ đến một nhóm người, ta muốn gie t chúng.
Thế nên ta bắt đầu chuyên tâm lên kế hoạch.
Ta đi đường vòng rất xa, từ nơi núi cao rừng sâu rời khỏi Lạc Thành, mua một con lừa già ở một trấn nhỏ rối ren bất ổn.
Ta cưỡi lừa tới Lạc Thành, trên đường cải trang thành một bà lão nghèo rớt mùng tơi. Thủ pháp dịch dung của ta cực kỳ tuyệt diệu, bình thường dùng để che giấu dung mạo, bây giờ dùng để ngụy tạo thân phận.
Ta tỉnh dậy sau cơn ác mộng dài.
Giấc mơ cũ bị gián đoạn ngay cảnh Cố Lưu dùng kiếm đâm thẳng vào tim mẹ ta, ngay sau đó cảnh lại chuyển sang cảnh ta bị Vệ Khinh Vũ đâm vào ngực... Ký ức kiếp trước bị bóp méo ùn ùn kéo đến, thoắt chốc ấy ta tỉnh lại.
Trước mắt là ngôi nhà tranh quen thuộc, ánh trăng rọi qua mái nhà, đêm hè yên tĩnh toàn tiếng kêu côn trùng ở gần xa. Ta ngồi trên giường một lúc lâu, cảm nhận được nỗi đau âm ỉ trong lòng, dường như vẫn chưa thể nào quay trở lại bình thường sau giấc mơ.
Lại một lúc lâu sau, ta khoác áo vào đi ra ngoài, sao đã sắp biến mất, trời sắp sáng rồi.
Ta lặng lẽ bước đến bên Cố Lưu, nhìn chàng thiếu niên đang say sưa ngủ, ta vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, cảm nhận được hơi nóng nhè nhẹ trên đầu ngón tay hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại nhiều lần một cách máy móc rồi mới thả tay xuống.
Ta lại đi đến trước cửa phòng mẹ, cách cửa sổ nhỏ hẹp nhìn người ở bên trong, đứng đó một lúc rồi xoay người rời đi.
Vừa quay đầu, Cố Lưu đã đứng ở sau lưng ta, nhíu mày đẹp: "Ngươi sao thế?”
Ta biết ngay, chắc chắc vừa nãy hắn đã tỉnh rồi. Người như Cố Lưu từ nhỏ đã cảnh giác như vậy, lúc ngủ có người đến bên cạnh sao có thể không nhận ra cho được?
Ta đáp qua loa: "Không sao, chỉ là không ngủ được thôi.”
Đôi mắt trong veo mà sâu hun hút của Cố Lưu dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, hắn khẽ nói: "Nhưng rõ ràng trông ngươi rất buồn.”
Trông rất buồn sao?
Ta vô thức lau mặt mình, nhưng không thấy giọt nước mắt nào, ta không khóc, thậm chí còn hơi vô cảm. Ta không biết sao Cố Lưu lại biết được, hắn luôn có thể nhìn ra được sự tâm trạng chán nản của ta.
Thấy ta im lặng, hắn chỉ dừng lại đến đó rồi thôi chứ không đi sâu vào gốc rễ, chuyển sang kéo ta lên núi ở đằng sau nhà, nói đằng nào cũng dậy rồi, hay là đợi ngắm mặt trời mọc ở phía Đông đi.
Bụng cá trắng nơi chân trời bị nhuộm lên ánh bình minh màu đỏ cam, khoảnh khắc mặt trời ló dạng khỏi dãy núi và mây trắng, vạn vật tỏa sáng rực rỡ, cõi lòng của phàm nhân cũng theo đó mà mở ra.
Hắn đang tìm mọi cách để ta hết buồn.
Ta thật sự không còn buồn nữa.
Ta nghĩ đến một nhóm người, ta muốn gie t chúng.
Thế nên ta bắt đầu chuyên tâm lên kế hoạch.
Ta đi đường vòng rất xa, từ nơi núi cao rừng sâu rời khỏi Lạc Thành, mua một con lừa già ở một trấn nhỏ rối ren bất ổn.
Ta cưỡi lừa tới Lạc Thành, trên đường cải trang thành một bà lão nghèo rớt mùng tơi. Thủ pháp dịch dung của ta cực kỳ tuyệt diệu, bình thường dùng để che giấu dung mạo, bây giờ dùng để ngụy tạo thân phận.