Chương 23 - Trường Mệnh

23
Sau khi ta luyện bắn cung thành thạo, Cố Lưu dẫn ta đến một nơi, đó là đại doanh nơi đóng quân ngoài kinh thành.
Kẻ địch ở ngoài phía Bắc khiêu khích, hai bên giao chiến rất lâu, đến nay cuối cùng đã bình định được biên giới, đại quân mang theo chiến lợi phẩm trở về, theo lý thì Hoàng đế cũng nên đưa thân quyến, bá quan văn võ đến luận công ban thưởng, đãi ba quân.
Thông thường thì kiểu này phải đưa nữ quyến hậu cung đi theo, Cố Lưu đều không quan tâm, nhưng lần này lại cực kì khác thường, hắn lại thật sự dẫn một nhóm người theo.
Càng nhiều người, cá rồng càng lẫn lộn, mạch nước ngầm cũng bắt đầu khởi động.
Cố Lưu gọi ta vào trong xe của hắn. Hắn đưa ta ngắm phong cảnh suốt dọc đường, lên chùa ăn những món chay ngon mà các nhà sư làm, cầm nỏ thúc ngựa săn thú, nai rừng gà rừng săn được nhóm lửa nướng thịt ngay tại đó, sau đó nhìn một hàng xe ngựa dài dằng dặc ở phía sau màn pháo hoa, tiện đó giải thích cho ta mạng nước ngầm bắt đầu khởi động giữa đám người đó để giết thời gian đầy nhàm chán.
Lúc đến nơi, buổi lễ long trọng đã tổ chức xong xuôi, Cố Lưu đưa ta đến nơi giam giữ nô lệ, bên trong có một đấu trường thú đơn sơ, máu thịt bay tung tóe khắp nơi.
Những kẻ thua trận đều bị làm nô lệ, bị nhốt trong chiếc lồng sắt nhỏ hẹp, chờ được người chọn là lao vào đánh nhau như dã thú, các tướng sĩ ở quanh đó đang đánh cược ồn ào như cái chợ. Tình thế bấp bênh trên chiến trường rủi ro cao lại cực kỳ tàn khốc, đây là lúc phát tiết hiếm hoi của bọn họ.
Nhìn thấy Hoàng thượng đột nhiên đến đây, bọn họ rất kích động.
Cố Lưu đứng trên đài cao quan sát một lúc, dường như mất hứng thú với cảnh đánh nhau nguyên thủy này, hơi nhướng mi mắt nói với quan võ theo sau: "Chỉ là cảnh đâm chém lặp đi lặp lại, thật không thú vị.”
Giọng điệu hắn lười nhác: "Chi bằng đổi sang cái gì đó thú vị đi.”
Thú vị đó chính là đổi nô lệ thấp hèn xấu xí dưới sân thành mỹ nhân có thân phận cao quý để đánh nhau với dã thú. Cảnh tượng chắc chắn vừa buồn vừa đẹp lại vừa đẫm mùi máu tanh, đáng thương lại vừa tàn khốc.
Mê muội lại hoang đường, nhưng trong lòng mọi người trên đấu trường đều thật sự mong chờ.
Đôi mắt khoan thai của Cố Lưu lướt qua nhóm nữ quyến hậu cung được đưa đến đây, các nàng không khỏi sợ mất mật, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở một người trong số đó, nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu cho người phía dưới đưa nàng vào sân.
Cô nương đó hoảng sợ cầu cứu, nhưng vẫn bị ném xuống đấu trường đầy máu thịt, đối diện với nàng ta là một con chó to khỏe đã đói bụng mấy ngày, ánh mắt cực kỳ hung ác.
Ta biết rồi, đây là phi tử cầm đầu hạnh họe với ta, chế giễu ta trước mặt mọi người trước đây, cũng chính nàng ta đã cố tình thả chó ra cắn che t thỏ của ta cho vui, dù cho nàng ta biết rằng con thỏ kia là con vật mà ta yêu thương.
Không chừng con chó này lại là con chó mà nàng ta nuôi lớn.
Ta bất giác nhìn sang Cố Lưu, hắn lười biếng ngồi trên đó, trông có vẻ hơi cụt hứng, cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn ngước mắt nhìn sang.
Một lát sau, hắn gọi người bày đầy lò sưởi trên sân thượng nửa kín, bảo ta ở lại chỗ ấm áp nhất bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: "Lạnh rồi?"
Ta do dự lắc đầu nhưng cũng không nói gì.
Phi tử xuất thân cao quý dưới kia đã bị con chó to đói điên cuồng cắn xé cả người đầy vết thương, la hét thảm thiết, chẳng còn ra cái bộ dạng gì, nhếch nhác đến cùng cực.
Cố Lưu bảo người ném đao vào, nữ nhân thấy đao thì lập tức nhặt lên, không hề do dự đâm vào miệng con chó mà mình yêu thương liên hồi, đến khi con chó dưới tay không còn cử động nữa, nàng ta vẫn đâm đến đỏ cả hai mắt, khi bị người khác kéo ra, vẻ mặt bàng hoàng lại điên cuồng.
Người ở dưới xôn xao kích động, nhóm cung phi ở trên đài cao lại câm như hến, đều được nuông chiều trong khuê phòng mà lớn lên, làm gì đã từng thấy trận chiến kiểu này, có người còn sợ hãi ngất đi.
Cố Lưu im lặng một hồi lâu, đột nhiên vỗ tay, mang theo nụ cười trên môi hỏi các nàng: "Thế nào? Các ngươi cảm thấy chưa đủ thú vị sao?”
Các nàng lập tức lắc đầu, vội vàng gượng cười cổ vũ.
Cố Lưu rất thất thường, lúc này ý cười lại biến mất, vẻ mặt thản nhiên: “Đúng nhỉ, đây cũng chưa tínhlà quá hấp dẫn.”
Ánh mắt hắn quét về phía các đại thần rồi dừng lại ở Liễu Thanh Thạch: “Tiết mục thay xà đổi cột trước đây của Thừa tướng đại nhân cũng được đấy.”
Liễu Thanh Thạch toát mồ hôi lạnh.
Cố Lưu nhàn nhã nhìn vẻ mặt sợ hãi của Thừa tướng một hồi, sau đó nói ra một câu động trời. “Vậy chi bằng để ba đứa con gái mà ngươi đưa vào cung xuống hết đi, xem ai có thể sống sót được dưới miệng của dã thú nào.”
Dã thú là con gấu nâu mới lớn bị nhốt trong lồng sắt bên cạnh vừa được tiểu quốc hiến tới.
Gần đó, Liễu Tích Dung đã lâu không gặp bị đưatới đây, khoảng thời gian này nàng ta ở trong lãnh cung, chắc là chịu cực nhiều lắm, thân hình gầy guộc, cả người trông hốc hác lại nhạt nhẽo.
Liễu Hi Nghiên trợn mắt, lại đi đánh đồng muội ta với lũ dân đen dưới đó, nhưng muội ta lại không dám nói gì, mở to mắt nhìn thẳng vào Liễu Thanh Thạch, vừa tủi thân lại vừa tức giận.
Liễu Thanh Thạch lau mồ hôi lạnh, thử thăm dò khuyên can vài câu, đương nhiên là có cũng như không.
Còn ta lại rất bình tĩnh chấp nhận sự sắp xếp này, Cố Lưu làm vậy chắc chắn là có dụng ý của hắn, ta vừa đứng dậy vừa nghĩ tiếp, gió lạnh vừa thổi qua ta đã hắt xì một cái, Cố Lưu cau mày.
Hắn bảo ta sợ lạnh như thật, nói không chừng bị cảm lạnh rồi, chi bằng để cung nữ thiếp thân của ta làm thay, xuống đó thay ta.
Cung nữ thiếp thân sợ mất mật, run như cầy sấy bị áp giải xuống dưới.
Ba người bị đẩy vào sân, Liễu Hi Nghiên nhục nhã cắn môi, rút cây trâm cứng nhất trên tóc xuống cầm, Liễu Tích Dung lặng thing nhìn chằm chằm xuống đất, còn cung nữ kia thì cứ khóc sướt mướt mãi.
Vẻ mặt Cố Lưu hơi mất kiên nhẫn: "Ồn quá.”
Cung nhân dâng cung tên đến trước mặt Liễu Thanh Thạch, Cố Lưu muốn ông ta xử lý cung nữ khóc lóc om sòm kia.
Liễu Thanh Thạch run rẩy bắn che t cung nữ kia. Đào tạo bao năm, tốn bao công sức để cài cắm quân cờ vào hoàng cung, lại bị chính tay mình phá huỷ đi dễ dàng như vậy, chắc hẳn trong lòng cũng thấy đáng tiếc.
Lúc này lồng sắt được mở ra, dã thú ngửi thấy mùi máu tươi bắt đầu trở nên nóng nảy, vọt đến cạnh thi thể ngửi ngửi, nhưng lại không hứng thú mấy, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hai người còn lại, rõ ràng người còn sống càng khơi dậy ham muốn săn mồi của nó hơn.
Dường như Cố Lưu cảm thấy cảnh tượng này cuối cùng cũng có chút thú vị, nổi lên hứng thú, tiện tay giao cho Liễu Thanh Thạch một mũi tên: "Thừa tướng, nếu cho ngươi một cơ hội, hai người này, ngươi sẽ cứu ai?"
“Hay là gie t con gấu kia, cứu cả hai?" Đôi mắt phượng sâu hun hút của Cố Lưu, trong đôi mắt đen như mực chứa ý cười xấu xa.
Nước khác hiến dã thú đến, một phần là quốc lễ, vừa đưa đến đây đã bị gie t che t, còn chết trên tay ông ta, vậy khó mà đảm bảo rằng tội danh châm ngòi quan hệ hai nước sẽ không rơi xuống đầu ông ta, ảnh hưởng đến con đường làm quan.
Giữa con đường làm quan và con gái, ông ta sẽ chọn bên nào đây?
Liễu Thanh Thạch đờ người giương cung lên.
Hai người kia bị đuổi theo đang hoảng sợ bỏ chạy, cây trâm làm màu của Liễu Hi Nghiên hoàn toàn không có tác dụng gì, nàng ta khóc gào lên cầu cứu Liễu Thanh Thạch, Liễu Tích Dung cũng đang chạy, lúc đang chạy trốn cũng nhìn sang cha mình, trong mắt nàng thật ra cũng chứa sự kỳ vọng.
Không có thời gian để ông ta chần chừ nữa, Liễu Thanh Thạch nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa đã đưa ra lựa chọn, mũi tên của ông ta chĩa thẳng vào Liễu Tích Dung, một mũi tên bắn xuyên qua bắp chân nàng ta.
Liễu Tích Dung ngã xuống đất, nàng ta đang chạy trước bị tụt lại phía sau.
Liễu Thanh Thạch muốn nàng ta cản con gấu nâu lại, để Liễu Hi Nghiên thuận lợi chạy đi.
Giữa con gái và con đường làm quan, ông lựa chọn con đường làm quan.
Giữa hai đứa con gái, ông chọn Liễu Hi Nghiên.
Người coi như bị bỏ lại kia, kỳ vọng trong mắt Liễu Tích Dung trong nháy mắt biến thành nước đọng, nàng ta cười tự giễu, cũng không bất ngờ, nhưng lại không nhịn được mà căm hận, vẻ không cam lòng trong mắt biến thành dũng khí để tiếp tục sống sót.
Nàng ta cắn răng rút mũi tên nhọn ra khỏi bắp chân, lúc dã thú vọt tới, đón lấy nó đâm mù một mắt của nó, sau đó bị tát một tát ngã xuống đất, hộc máu không bò dậy nổi, gấu nâu gặm chân nàng ta trước mặt mọi người.
Trông nàng ta như sắp che t đến nơi.
Ta đứng trên đài cao một lúc lâu, cuối cùng dưới ánh mắt ngơ ngác của Liễu Thanh Thạch, ta giật lấy cây cung trong tay ông ta, giương tên, kéo cung, bắn một mũi tên xuyên qua mắt còn lại của con gấu kia.
Lúc đặt cung tên xuống, ta mới nhận ra lòng bàn tay mình đã thấm đẫm mồ hôi, đây là lần mà ta bắn cung chuẩn nhất.
Con thú dữ bị mù cả hai mắt gầm thét chạy loạn, Liễu Tích Dung vô thức nhìn ta, sau khi hoàn hồn lại gắng sức chạy trốn.
Cố Lưu dung túng để ta tự tung tự tác, nghe kẻ khác nói ta vượt quá bổn phận, mí mắt cũng chẳng nhấc lên một chút.
Một trò hề tàn bạo đẫm máu cuối cùng cũng kết thúc, Liễu Hi Nghiên sợ hãi, sau khi trở về lâm bệnh nặng , từ đó ru rú ở trong nhà không thích ra ngoài, Liễu Tích Dung vẫn bị ném về lãnh cung, ngày hôm đó lúc sắp đi hai chúng ta chạm mặt nhau, nàng gọi giật ta lại:
“Ngươi không oán trách ta sao? Sao ngươi lại muốn cứu ta? Sao trước đây ta không phát hiện ra thì ra ngươi lại là người tốt quá mức như vậy?" Giọng điệu nàng ta không tốt lắm, nàng ta đã quen với việc tỏ ra gai góc với mọi người.
Ta thấy nàng ta mặc đồ mùa đông mỏng manh đứng trong gió tuyết, làn da lộ ra ngoài đều bị nứt nẻ, ánh mắt ta bình thản lại lạnh lùng.
“Giờ ngươi đâm đầu vào cây che t đi, ta sẽ không cứu ngươi nữa. Vào tình hình lúc đó, ta không muốn mình trở thành một người chỉ có thể thờ ơ trơ mắt nhìn dã thú ăn thịt người sống.”
Không có gì phải oán trách cả.
Sự trừng phạt mà nàng ta cần phải chịu đã phải chịu rồi, không còn gì đáng để ta để trong lòng nữa.
Thật ra ta thù rất dai, giống như từ nhỏ đến lớn phải trải qua quá nhiều khó khăn, đã quen tự bảo vệ mình, che đậy đi những thứ không tốt đẹp.
Người từng ức hiếp ta, ta đều nhớ kỹ, cũng biết phải trả thù ngược lại, nhưng những chuyện này cũng không chiếm trọn cuộc sống của ta, hơn nữa còn phải cần thời cơ.
Ta không ngờ rằng, thì ra Cố Lưu đều nhớ kỹ từng người một.
Hắn đang giáo huấn những kẻ đó giúp ta, cũng đang dạy ta nắm bắt lòng người, đối phó kẻ khác vào thời điểm mấu chốt.
Sau đó đông qua đi xuân lại đến, hạ đom đóm thu lá rơi, năm tháng xoay chuyển.
Ta đã luyện được chữ đẹp, đọc hết kinh luân, cũng sẽ không vì ít học mà bị người người khinh bỉ chê cười mà lo sợ chẳng yên.
Ta cầm phượng ấn trong tay nhưng địa vị chưa đủ cao, nên thật sự chuốc lấy rất nhiều rắc rối. Cố Lưu sẽ không giúp ta giải quyết rắc rối, hắn sẽ gợi ý hướng đi cho ta, thỉnh thoảng khi ta thấy mờ mịt, bất lực sẽ dạy ta xử lý thế nào.
Hắn dạy ta từng chút từng chút một đặt chân vào trung tâm quyền lực luôn thay đổi, ở trong thế cuộc phức tạp như vậy đều có thể đặt chân, vậy thì sau này ở bất cứ tình huống nào cảnh, khốn khó nào cũng đều có thể thành thục lão luyện.
Ta trưởng thành rất nhanh, dần dần hiểu được dụng ý của hắn.
Vệ Khinh Vũ từng nói, ở trong hoàng cung này, ta thật sự không hề có năng lực sinh tồn, Cố Lưu không thể bảo vệ ta cả đời được.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó luôn bảo vệ ta, vì vậy không biết phải đáp lại thế nào.
Khi ấy hai ta đều không ngờ rằng, Cố Lưu sẽ dạy ta từng chút một, bản lĩnh bảo vệ chỗ đứng của bản thân trên thế gian này.
Ai ai cũng đều là người dưng bước qua sinh mệnh của nhau, có vài người thì ràng buộc sâu hơn chút, có vài người lại ràng buộc nông hơn chút.
Chẳng có ai có thể chống lưng cho ai cả đời, chỉ có thể mãi mãi làm chỗ dựa cho mình, chỉ có bản thân mới mãi mãi không từ bỏ mình, chính mình nắm trong tay số mệnh của bản thân, bản thân có suy nghĩ, có năng lực, có lòng tin.
Cố Lưu trở thành bạo quân, hắn không phải là người tốt, lòng dạ hắn độc ác, giết người như ngóe, tính tình thất thường.
Nhưng hắn luôn đối xử rất tốt với ta, cho dù là hắn của quá khứ, hay là hắn của hiện tại.
Hắn là bạo quân của mọi người, là chàng thiếu niên áo trắng của riêng mình ta.
Hắn là ác quỷ của tất cả mọi người, là thần linh của một mình ta.
Hắn bảo ta hãy yêu thương bản thân mình, cho ta niềm tin và giúp ta trưởng thành. Một người rách nát tả tơi như hắn, đột nhiên ném người khác vào thế gian hỗn loạn, bề ngoài thì kiên cường, bên trong lại hoang mang, người tự ti lại nhát gan như ta đã trở thành ta tự tin lại ung dung.
Hắn chôn con thỏ nhỏ của ta, đắp thỏ tuyết để an ủi ta. Những người nuôi thú cưng không chỉ vì được yêu mà còn là để thể hiện tình yêu. Cố Lưu nói với ta rằng, phải nuôi mình như thỏ con của mình.
Thật lâu về sau, vào một ngày bình thường nọ, một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu ta, ta mới chợt nhận ra….
Theo một nghĩa nào đó, A Đào cũng là con thỏ nhỏ của Cố Lưu.
Ta học theo Vệ Khinh Vũ viết thư cho người nhà, viết thư xong rồi lại chợt cảm thấy chẳng có ai để gửi, hình như ta không còn nhớ mẹ đến vậy nữa.
Thế là ngăn cách giữa hai cung điện, ta gửi thư cho Cố Lưu mỗi ngày, nói dông nói dài những chuyện vặt vãnh gặp phải trong ngày, còn Cố Lưu thì lúc rảnh rỗi phê tấu chương, tiện tay lấy bút chu sa vẽ một bông hoa nhỏ trên thư của ta, tỏ vẻ đã biết.
Ta thêu bùa bình an cho hắn và Vệ Khinh Vũ, Vệ Khinh Vũ cầm chiếc có hoa văn rồng kia, chua chát nói chiếc màu đen này thêu còn tận tâm hơn.
Vào mùa hè ta ăn điểm tâm ngọt ngấy của nàng, tối hôm đó bị nôn mửa, mới biết là trong đó có trộn với hạt sen, Vệ Khinh Vũ không bao giờ lấy hạt sen làm điểm tâm nữa. Ta lại nhớ đến người mẹ đã lâu rồi chưa gặp.
Thấy đấy, ta bị dị ứng với hạt sen, chuyện này thực sự rất dễ nhớ.
Vào dịp Trung thu, lúc ta vô tình uống phải chút rượu, say đến không biết gì nữa, chỉ nhớ mình phóng nhanh như bay đến Cần Chính điện, sau đó vấp phải ngưỡng cửa té ngã xuống, hình như là ta đã khóc.
Lại là lúc tuyết rơi rợp trời, trong cung dán câu đối đón năm mới, giấy màu đỏ rực, từ trong trích dẫn kinh điển trước đây được đổi thành câu đơn giản và khiêm tốn. “Thêm phúc, thêm tuổi, thêm phú quý.”
Sau này ta mới biết được rằng, sau khi uống rượu say khướt ta đã bị ngã, ôm chân Cố Lưu khóc, sụt sịt nói giờ thì mình đã hiểu, thêm một chữ, có nghĩa là dư thừa.
Đối với mọi người, ta vẫn luôn là người dư thừa ấy.
Sau khi rời núi, mọi người ai cũng gọi ta là Liễu Thiêm, đến cả mẹ ta cũng chỉ vào mũi mà mắng ta, nói không có sự ra đời của ta, chắc chắn bà ấy sẽ rất hạnh phúc. Chỉ có Cố Lưu vẫn luôn gọi ta là A Đào, hắn không gọi ta là Liễu Thiêm, nhưng hắn đang nói với ta rằng….
Thêm một chữ, là thêm phúc, thêm tuổi, năm mới an khang.
Vào dịp đón năm mới yến hội trong cung tổ chức rất long trọng, ai cũng đều muốn chúc năm mới Hoàng đế, mọi người không hẹn mà cùng so tài viết văn, lời chúc của người sau càng hoa mỹ hơn người trước.
Lúc đến lượt ta, ta nắn nót viết từng chữ một thành một câu lên đèn cầu phúc:
Nguyện người, sống lâu trăm tuổi, năm mới bình an.
Một câu nói đơn giản hơn bao giờ hết, cùng với hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn cùng thả bay lên, bay lơ lửng trên bầu trời đêm mênh mông vô tận. Vô số điểm sáng tạo thành dải ngân hà rực rỡ.
Cố Lưu không chê lời chúc đơn giản. Cái lúc mà ta không biết, cũng không biết sao hắn làm được, một đêm qua đi, ngàn vạn đèn cầu phúc đèn rơi xuống, rải rác ở khắp nơi, hắn đã tìm thấy chiếc đèn kia của ta rồi giữ lại nó.
Khi ấy vẫn còn là mùa đông.
Sai khi trời đông giá rét qua đi, sẽ có mùa xuân và nắng ấm, trăm hoa đua sắc.
Nếu như thời gian ở kiếp trước dừng lại vào lúc đó, cho dù chưa phải là quá hoàn hảo, nhưng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nhiều.