Chương 22 - Trường Mệnh

22
Cố Lưu nói: "Theo cô ra ngoài một chút.”
Ta nhắm mắt theo sát sau lưng hắn, xuyên qua hàng thủ vệ của cửa lầu sâm nghiêm, nhìn hắn nhàn nhã dạo chơi đạp trên nền tuyết tiến phía trước, cuối cùng dừng lại trên tường thành ngoài cùng của hoàng cung. Từ xa có thể nhìn thấy được nóc nhà phủ tuyết trắng xóa của hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình ở kinh thành, nối tiếp san sát nhau, chi chít như sao trên trời.
Hắn hỏi ta hôm nay nhóm phi tử kia than thở bản thân cả đời này bị mắc kẹt dưới bức tường thấp, còn ta thì từ đầu đến cuối chẳng nói một lời, trong lòng ta đang nghĩ gì thế.
Ta nhận ra rằng, thật ra hắn biết mọi chuyện xảy ra trong cung rõ như lòng bàn tay, nếu như có chuyện hắn không biết, vậy thì khả năng cao là hắn không thèm để ý tới, cũng lười muốn biết.
Ta nhìn chằm chằm vào những đường hoa thêu tinh xảo trên mặt giày, thật thà đáp: "Đang nghĩ đến mùa đông ở Lạc Thành.”
Mùa đông ở Lạc Thành rất khắc nghiệt, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Nhưng dù gì ta và mẹ còn có chỗ để ở, ta đã từng gặp quá nhiều người lang bạt khắp chốn, đến một chén cháo lỏng còn tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
"Trong mắt các nàng, tường cung là nơi giam cầm, là lao tù. Nhưng ta thì thấy ở trong cung có thể ăn no mặc ấm, những thứ xa hoa trên thế gian này đều ở đây, không cần phải chịu cảnh đói rét khốn khổ đã là quá may mắn. Người ăn không đủ no sẽ không nghĩ nhiều như vậy, trên thế gian này còn có rất nhiều người, cả đời này cố gắng cắm rễ chen chúc dưới chân kinh thành."
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Lưu nhìn ta, dường như cũng không bất ngờ khi ta lại nghĩ đến Lạc Thành, hắn rũ mắt xuống hất tuyết dính trên tay áo rồi cầm cung tên lên, khẽ thở dài: "Mùa đông ở Lạc Thành đúng thật rất lạnh.”
Hắn dạy ta cách giương cung bắn tên, ra hiệu ta nhìn chim trên trời: "Thấy con chim kia không? Nó bay rất cao, không bị trói buộc, nhưng trong tay nàng có tên vẫn có thể bắn nó xuống.”
Cố Lưu vòng ta vào trong ngực, hắn cầm lấy tay ta ngắm vào con chim đang bay trên trời, trời đất xa xôi, cái chấm nhỏ xíu như hạt đậu.
Giương cung, kéo tên, một mũi tên ắt sẽ trúng.
Chim rơi xuống dưới tường thành.
“Nhìn thấy tường thành dưới chân không? Bức tường cao nhất trong hoàng cung được canh gác nghiêm ngặt, nhưng trong tay nàng có lệnh bài vẫn có thể dễ dàng ra ngoài.”
Cố Lưu nhìn ta chăm chú.
Dường như ta đã hiểu được điều mà hắn muốn nói cho ta biết.
Hắn đích thân đưa ta xuống thành lâu, nhặt con chim bồ câu che t ngoài cửa cung lên, trên đó còn buộc một bức thư. Ta tưởng trong lúc nói hắn chỉ chọn bừa một con mồi, không ngờ hắn còn tiện tay chặn được mật thư của kẻ khác.
Ta xem không hiểu, Cố Lưu bèn đọc từng chữ từng chữ một cho ta nghe, ý chung chung là có kẻ sắp ám sát hắn, mưu đồ đã bấy lâu nay, mấy kẻ giả cung nữ, thái giám lẻn vào tẩm cung của hắn lại phát hiện ra Hoàng đế ngày thường đều ở đó lại chẳng thấy đâu, lập tức truyền tin cho đồng bọn ngoài cung thương lượng đối sách.
Bị ám sát nhiều lần rồi, Cố Lưu cũng đã quá quen, sẵn tay bố trí thủ hạ tìm bồ câu khác truyền thư khác cho chúng để tìm ra kẻ chủ mưu, sau đó bắt được tất cả những kẻ tham gia trong và ngoài cung. Suốt những ngày đó, rất nhiều người trong cung bỏ mạng, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Từ sau ngày hôm ấy, Cố Lưu bảo ta mỗi ngày đến Cần Chính điện mài mực cho hắn, giẫm lên vết máu đã đóng băng, nhưng ta lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Thật ra mài mực chẳng tốn quá nhiều thời gian, hầu như thời gian còn lại khi Cố Lưu đang rảnh rỗi, hắn bèn tận tay dạy ta nhận biết mặt chữ, nhận biết từng chữ từng chữ một rồi để ta viết phỏng theo thư pháp mà hắn đã lọc ra, để cựu thần đức cao vọng trọng cho ta học thuộc lòng.
Sau này ta muộn màng nhận ra rằng, thì ra hắn đang dạy ta đọc sách viết chữ.
Kẻ khác chê cười ta không biết chữ, dĩ nhiên là hắn có thể đày hết đám người đó vào lãnh cung, nhưng như vậy cũng chẳng có ích gì, có lẽ tất cả mọi người sẽ không dám nhắc đến chuyện này nữa, nhưng sâu trong lòng bọn họ vẫn sẽ khinh thường ta như vậy.
Là vậy đó, không sai chút nào.
Vậy nên ta học rất chăm chỉ, vốn tích lũy ít hơn người khác mười mấy năm, nhất định phải chịu khó hơn bất cứ ai.
Chữ đầu tiên mà ta học được là "Cố", chữ thứ hai là "Lưu".
“Cố Lưu".
“Cố Lưu” không phải bị ta ép phải nhớ kỹ như một hình vẽ, mà là cái tên ta tự viết xuống tỉ mỉ từng nét một.
Ban đầu cựu thần kia rất phản kháng, thậm chí còn ghét nhìn thấy ta, lão cảm thấy Hoàng đế lấy lão ra để làm vui lòng nữ nhân hậu cung, đúng là cố ý bôi nhọ cái gọi là văn nhã. Sau này thấy ta siêng năng chăm chỉ, lão dần có cái nhìn khác về ta, sau đó lão bắt đầu khen ta thông minh, hối hận không gặp được ta sớm hơn để thu nhận ta làm học trò.
Lão nói thật đáng tiếc, giờ đây ta chỉ có thể bị nhốt trong hậu cung tranh sủng hết đời này.
Ta chỉ đành bất lực nói không hề có tranh sủng.
Nếu lão gặp ta sớm hơn một chút, ta còn đang là một kẻ ăn xin hoặc là cô gái nhỏ trên núi cả mùa đông đều mặc đồ cũ mỏng manh, căn bản là lão ta không chú ý đến ta.
Chính Cố Lưu đã nhìn thấy ta từ trong đống bùn, thế nên ta mới có thể được lão ta nhìn thấy, được rất nhiều người nhìn thấy.
Hoàng cung không phải là nhà giam, không phải dùng để nhốt bất cứ ai cả.
Chỉ một bức tường thấp sao có thể giam cầm được ai? Độ cao chỉ bằng bắc một cái thang là có thể trèo qua được.
Thứ giam cầm các nàng là gia tộc mà các nàng dựa vào, là tranh chấp của lợi ích, là vinh hoa phú quý, là tầm nhìn, là tư tưởng, là cái tâm.
Thứ giam cầm các nàng là bản thân các nàng.
Bởi vì dựa vào gia tộc để đạt được địa vị, vì vậy cũng phải đại diện cho gia tộc tìm kiếm lợi ích trong cung, vì hưởng thụ vinh hoa phú quý ở trong hoàng cung, không phải lo cơm ăn áo mặc cho nên cũng phải tuân thủ quy củ trong cung, ra vào phải xin chỉ thị, vì giành được vài thứ thế nên cũng không thể tránh khỏi việc sẽ mất đi một vài thứ.
Dù các nàng không tiến cung mà gả vào nhà làm quan bình thường cũng sẽ phải chịu những ràng buộc giống như vậy. Tường cung không còn nữa, nhưng tường cao lợi ích thì vẫn sẽ sừng sững ở đó mãi.
Đều là quân cờ trong một ván cờ, vậy thì có tư cách gì để mà nói về tự do? Đi có xa đến đâu, bay có cao đến mấy, người cầm đằng chuôi xuống tay, kẻ giương cung thả mũi tên, vận mệnh chìm nổi đều ở trong một ý niệm của người khác.
Đế vương, hoàng tự, thái hậu cùng sống trong thâm cung, cũng sẽ không cảm thấy bị tù vây khốn.
Họ là chấp tử, là người kéo mũi tên, là người nắm lệnh bài trong tay.
Ta là người đầu tiên, sau đó mới là một nữ tử, hoặc là Cung phi, hoặc là dưỡng nữ Liễu gia...
Một người với một trái tim bao la rộng lớn, tự do, bên trong nàng sẽ không bị giam cầm bởi bất kỳ bức tường nào trên thế gian này.
Còn một người đeo lệnh bài bên hông, tay giương cung, quyết định nước cờ. Có thân phận, có quyền thế, còn có tư duy nhạy bén tận dụng tốt hết thảy mọi thứ, lo gì không khống chế được vận mệnh của mình?
Cố Lưu đang nói với ta rằng: Phải cố gắng làm chủ vận mệnh của mình.