Chương 25 - Trường Mệnh

Lạc Thành vào thì dễ mà ra thì khó, có rất nhiều lưu dân ở đây. Ta dùng thuốc độc làm cho cổ họng mình khàn khàn, giọng nói khàn khàn khó nghe, cưỡi con lừa gầy như que củi dừng lại ở nơi lưu dân tập trung ngoài Lạc Thành, nói là mình chạy nạn từ nơi khác đến, sau đó dùng số tiền còn sót lại trên người đổi lấy một gian phòng mà không ai muốn trọ ở thôn bên cạnh.
Ta thật sự giả làm một bà lão sống ở đó một thời gian, chờ người quanh đó đều biết ta là người nghèo khổ tội nghiệp chạy nạn từ nơi khác tới, ta đi ngang qua đại doanh ngoài Lạc Thành, thấy lao dịch ở bên trong, ta lén lút tìm thấy tiểu quan trông coi.
Ta cố ý làm một bàn đồ ăn thịnh soạn chiêu đãi hắn, tiểu quan rất tận hưởng kẻ khác a dua nịnh hót, tiếp đó ta lại lấy ra một chiếc túi vải rồi mở nó ra, bọc rất nhiều lớp, bên trong là một số đồ trang sức, vàng bạc cũ kỹ.
Ta giả vờ nịnh hót, xin dùng những thứ đó để mua một lao dịch trẻ từ hắn.
Ta nói gia cảnh mình ở quê cũng coi như là giàu có, cho nên dành dụm được chút ít, nhưng gần đây chiến tranh liên miên, tình thế rối ren bất an, chồng con trai con dâu cháu trai cháu gái đều đã che t, chỉ còn mỗi mình ta là chạy tới Lạc Thành lánh nạn. Ta muốn nhận một đứa cháu, sau khi để lại cho nhà chồng một đứa, thì cũng tìm một người chăm sóc lúc già yếu. Trai tráng bình thường đang ở độ tuổi trưởng thành chắc chắn sẽ không muốn đi theo chăm sóc một bà già như ta, chỉ đành tìm cách khác là mua lao dịch thấp kém.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên tiểu quan nhận hối lộ kiểu này, cười rộ lên mặt mày bóng loáng, hắn nói hắn có lòng tốt, coi như là làm việc thiện. Nhanh nhẹn ôm lấy tiền của vào trong tay.
Hắn đã bán Thập Ngũ cho ta, bởi vì ở trong đám người Thập Ngũ tuổi cũng coi là nhỏ, lại không quá phục tùng, rất dễ gây ra phiền phức.
Ta đưa Thập Ngũ đi, sau đó dùng số tiền còn lại mua chuộc một người qua đường, để cho người nọ bóc bảng cáo thị trên cửa thành, đi tố cáo tiểu quan kia.